Độc Tôn Thiên Hạ


Cũng sẽ có phân chia giai cấp.

Những người có thực lực mạnh mẽ, gia cảnh giàu có, hoặc có quan hệ với Thánh địa thì đều đang ở gần môn lâu.

Bạch Lan Chi vốn cũng thuộc cấp bậc này, nhưng ai ngờ lại có tình huống bất ngờ xảy ra.

Đầu tiên là một quản sự lấy cớ nàng ta dẫn theo quá nhiều người mà lấy một khoản tiền ngoài quy định.

Sau đó cô nhóc đi theo bọn họ còn ngang nhiên ra tay, đánh vỡ môn lâu của Ngô Đồng Quan, quan chủ Ngô Đồng Quan tức giận xuất hiện.

Vốn cứ tưởng hôm nay người đó sẽ gặp xui xẻo, không ngờ quan chủ uy nghiêm vô thượng chỉ vừa nhìn thấy người đàn ông kia đã sợ hãi quỳ xuống đất rồi.

Đây là con cháu dòng chính của gia tộc Diệp Thánh đấy!

Dù ở trong Thánh địa cũng không có ai dám động vào.

Mà lúc này, hắn ta lại nơm nớp lo sợ, ngay cả nói chuyện cũng không rõ ràng.

“Hiểu Hiểu… Đừng… Đừng nghịch”, Diệp Bá kéo tay Diệp Hiểu Hiểu khỏi mặt mình, mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống từ trên trán.

Diệp Hiểu Hiểu nhìn thấy Diệp Thần Phi đang đi tới bên này thì cười hì hì, kề sát vào tai Diệp Bá nói: “Huynh toi đời rồi, đại bá ghét chuyện thế này nhất”.

Nói xong, cô bé quay lại bên cạnh Bạch Lan Chi, cầm một nắm đậu tằm Thương Sơn đã phơi khô, cười hì hì hóng chuyện.

Bây giờ Bạch Lan Chi vẫn hơi đứng không vững, một đại quan chủ lại quỳ dưới đất như thế.

Rốt cuộc những người này mạnh mẽ đến mức nào?

Cũng may lúc đó nàng ta không có ý định phản kháng, nếu không…

Nàng ta ngẩng đầu nhìn người đàn ông uy nghiêm kia.

Diệp Thần Phi càng đến gần, mồ hôi trên mặt Diệp Bá càng nhiều, làm ướt cả phần lưng áo.

“Quan chủ Ngô Đồng Quan”.

Diệp Thần Phi đứng trước mặt Diệp Bá, lạnh lùng nói.

Diệp Bá cúi đầu, không dám đáp lời.

“Cháu là quan chủ, có biết chuyện bẩn thỉu mà gã làm không?”, Diệp Thần Phi chỉ tên quản sự ở bên cạnh, cất tiếng hỏi.

Quản sự khi nãy còn hung hăng lúc này đã xụi lơ, chỗ dựa vững chắc nhất của gã ta đã sụp đổ trong nháy mắt rồi.

“Cháu…”

Diệp Bá theo bản năng muốn nguỵ biện, nhưng nghĩ đến việc đây là gia chủ, người thay đổi vận mệnh của tất cả mọi người ở Diệp gia.

Bây giờ dù hắn ta được người khác gọi là quan lớn, nhưng cũng không dám lỗ mãng trước mặt người này.

“Đại bá, cháu… biết”.

“Chát!”

“Chát!”

Một bàn tay tát mạnh lên mặt Diệp Bá, Diệp Bá mắt nổ đom đóm, ngã xuống đất, máu tươi hoà lẫn với răng phun ra từ trong miệng.

Bạch Lan Chi ở một bên vô cùng khiếp sợ, không phải vì Diệp Bá bị đánh, mà là vì cách xưng hô của hắn ta với người đàn ông.


Nhấn để mở bình luận

Độc Tôn Thiên Hạ