Độc Tôn Truyền Kỳ kiếm Thần Yêu Nghiệt


Giới tử Thần U thu hồi ánh mắt, đột nhiên, hắn ta cao giọng nói, âm thanh

như sấm rền khiến tất cả những người có mặt tại quảng trường xung quanh

Thần Điện đều bị chấn động. Mọi ánh mắt vô thức đổ dồn về phía hắn ta.

“Từ nay về sau, trên Thiên Lộ không còn kẻ này, dám đối nghịch với chiến giới Thần U ta sẽ có kết cục như vậy!”

Giọng hẳn ta lạnh lùng và tàn khốc, ẩn chứa uy áp mạnh mẽ. Hắn ta đang tuyên thệ với tư cách kẻ thắng cuộc, để thế nhân biết được, mặc kệ quá trình có khó khăn trắc trỡ cỡ nào thì cuối cùng Lâm Nhất vẫn chết trong tay hắn ta, người cười đến phút cuối cùng mới là kẻ thật sự chiến thắng.

€ó người khinh thường, có người cười khẩy, nhưng chung quy không ai tỏ thái độ gì cả.

Chuyện xảy ra với Lâm Nhất đã nói rõ không nên trêu chọc chiến giới, một siêu phàm như Lâm Nhất mà đụng độ với chiến giới còn phải rơi đài, thì bọn họ càng không thể chọc vào.

Thấy thái độ của mọi người, giới tử Thần U tỏ vẻ hài lòng, đúng thật, hắn ta vẫn là người cười đến cuối cùng.

Chỉ tiếc là Nguyệt Vi Vi...

Tuy nhiên, tại đại thế, nữ nhân có rất nhiều, không kém một Nguyệt Vĩ Vi. Còn về cái tát kia, cũng chẳng sao cả, đợi đến trận chung kết, khi hắn ta dùng lực áp chế quần hùng, mạnh mẽ giành vị trị đầu bảng thì tin chắc rằng không ai dám nhắc lại chuyện này nữa.

Chẳng mấy chốc giới tử Thần U đã điều chỉnh xong tâm trạng của mình, trước khi đi, hắn ta quay đầu lạnh lùng nhìn Thánh Đài nghìn trượng kia, trong mắt toàn là rét lạnh.

Đừng trách ta, có trách thì trách ngươi lựa chọn tên tiện chủng hạ giới kia!

Tại cấm khu, sương mù bao phủ, nơi đây còn hung hiểm hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Lâm Nhất, gần như mỗi một thời khắc, huyết khí đều bị rút đi.

Tuy nhiên, như hắn dự đoán, bảo cốt Thương Long quả thực có tác dụng to lớn ở đây, từ trong bảo cốt có long nguyên mờ ảo bắn ra, tạo thành một vầng sáng bao quanh cơ thể hắn, đồng thời bao trùm cả Nguyệt Vi Vi và ngựa Huyết Long, tuy rằng huyết khí vẫn đang bị rút đi nhưng có vầng sáng này nên tốc độ lại cực kỳ chậm.

Nếu không có bảo cốt Thương Long thì theo Lâm Nhất thấy, bọn họ không cách nào chịu được đến nửa canh giờ.

Đương nhiên, tình huống hiện tại cũng không mấy gì ổn.

Dù sao thì bảo cốt Thương Long cũng chỉ hóa giải được một phần hung hiểm, nếu nán lại đây lâu dài, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ chết.

“Dường như lối vào của bí cảnh này đã biến mất...”

Nguyệt Vi Vi đang ngồi trên lưng ngựa Huyết Long thì thâm nói, nàng ta không dám nhìn sắc mặt của Lâm Nhất.

“Đúng thật là đã biến mất”.

Lâm Nhất bình tĩnh đáp, hắn có thể cảm ứng được chấn động không gian bên ngoài, thậm chí ngay cả cấm khu cũng chịu một chút ảnh hưởng.

Đây là chuyện nằm trong dự đoán, trước đó hắn cũng biết cửa vào cấm giới sớm muộn sẽ đóng, hiển nhiên, quyết định tiến vào đây vốn là bất đắc dĩ, nếu không phải không còn đường nào để đi thì Lâm Nhất cũng không ép mình đến đường cùng thế này.

“Ra ngoài đi thôi, có lẽ bọn họ đều đã rời đi”.

Lâm Nhất không muốn nán lại trong cấm khu quá lâu. Cấm giới đã đóng cửa, có lẽ Tam đại giới tử và những người khác đều đã rời đi, bên ngoài cấm khu hẳn là an toàn, bọn họ có thể thử một phen, ra ngoài đi xem nơi mà bảo điện Thương Long từng hiện thế.

Lâm Nhất vẫn còn ôm một chút hi vọng với bảo điện Thương Long, dù sao thì ở đó hắn cũng đã gặt hái được truyền thừa trên Tạo Hóa, được Thương Long Chỉ Chủ thừa nhận. Nếu có thể khiến bảo điện hiện thế lần nữa thì với thủ đoạn của khí linh trong điện, chưa hẳn không thể đưa hắn ra ngoài.

Tuy nhiên, Lâm Nhất đã đánh giá thấp hung danh của cấm khu, dưới tầng tầng lớp lớp sương mù, hắn đã không tìm được đường ra.

Hai người hoàn toàn bị vây khốn ở đây, không cách nào thoát ra được. PHỐC!

Trên lưng ngựa Huyết Long, Nguyệt Vị Vi ho khan một tiếng, máu tươi từ trong miệng nàng ta trào ra, sắc mặt thoáng cái trở nên tái nhợt.

“Để ta kiểm tra thương thế của cô trước đất”

Lâm Nhất nhíu mày, hắn đã sớm phát hiện Nguyệt Vi Vi có vết thương cũ trên người, dường như chân nguyên của nàng ta đã bị giam cầm, không cách nào sử dụng được. Hiện tại, nàng ta suy yếu không khác gì một người bình thường.

Trước đó, vẫn luôn trốn tránh đám người kia đuổi giết, nên hắn không cách nào xem xét, giờ phải kiểm tra kỹ mới được.

“Nơi này là cấm khu, nếu vận dụng chân nguyên thì... nói không chừng sẽ dẫn đến vài thứ không tốt”, Nguyệt Vi Vi nhìn quanh bốn phía. Sương mù bao. phủ, trong không khí tràn ngập hơi thở hoang tàn, lụn bại, cả khoảng không gian chìm trong tĩnh lặng, đầy quái dị và thần bí.

“Không sao”.

Lâm Nhất không để tâm mà ôm nàng ta từ trên lưng ngựa Huyết Long xuống.

Hắn vận dụng chân nguyên kiểm tra cơ thể của Nguyệt Vi Vi, một lát sau, hắn khẽ nhíu mày.

Vết thương của Nguyệt Vi Vi không quá nghiêm trọng, nhưng thủ đoạn phong bế lại cực kỳ tàn độc. Giới tử Thần U đã để vài độc châm hàn băng sắc nhọn trong cơ thể nàng ta. Những độc châm này ẩn trong kinh mạch, chúng cứ như vật sống vậy, nếu vận dụng chân nguyên thì chúng sẽ lập tức sống dậy, tạo thành tổn thương và đau đớn khó có thể tưởng tượng đối với kinh mạch.

Nếu cẩn thận đếm thì có thể thấy những độc châm này có số lượng hơn một ngàn, đừng nói là vận dụng công pháp, chỉ cần chân nguyên thoáng động một chút, hơn một ngàn độc châm liền sống dậy, hệt như trùng quỷ kiến độc bò lúc nhúc. Người bị phong bế sẽ phải chịu tra tấn và đau đớn khó tưởng. Hắn nhìn thấy trong kinh mạch của Nguyệt Vị Vi có rất nhiều dấu vết bị tàn phá, hẳn là nàng ta đã thử vận dụng chân nguyên và bị trừng phạt.

€ó thể tưởng tượng được lúc đó Nguyệt Vi Vị đã đau đớn nhường nào. “Giới tử Thần UI”

Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên sát ý cực kỳ băng giá, nếu sớm biết như thế, dù có phải liều mạng, hắn cũng sẽ kéo tên kia xuống Địa Ngục.


Nhấn để mở bình luận

Độc Tôn Truyền Kỳ kiếm Thần Yêu Nghiệt