Độc Tôn Truyền Kỳ kiếm Thần Yêu Nghiệt


Toàn thân Lâm Nhất chưa bao giờ thoải mái tràn trề đến thế. Đan Tinh Thần tuyệt thật đó, không những không hề có tạp chất, thuần túy đến mức tận cùng, mà bên trong còn ẩn chửa lửa Tinh Ma. Hơn nữa còn có tác dụng thần kì của chân nguyên rèn luyện. Trọc khí ban nãy đã phả ra hết cặn bã của rất nhiều đan dược tích tụ trên con đường thông thiên.

Toàn thân chưa bao giờ thoải mái đến thế, tâm niệm khẽ động thì chân nguyên đồi dào khắp người không thể nào tưởng tượng được.

“Lâm Nhất, Tử Diên Kiếm Quyết của ngươi còn thiếu một chút nữa là thăng cấp. Ngươi đang cố ý đúng không?” Trong không gian ý thức, Băng Phượng kia rất bất mãn nói, nàng ta tràn đầy oán hận đối với Lâm Nhất.

Rõ ràng lúc kiếm quyết thăng cấp, hắn có thể để cho kiếm quyết cùng đạt đến cấp độ viên mãn tâng mười sáu, nhưng lại cố ý mắc kẹt không thăng cấp.

“Ngươi cũng thông minh đấy.” Lâm Nhất bình tĩnh nói.

“Hừ, dưới mắt thần của bổn đế, ai có thể lừa được ta chứ? Ngươi mau đột phá đập tan phong cấm đi, bổn đế ở trong không gian ý thức của ngươi đã không muốn đợi từ lâu rồi.” Tiểu Tử bĩu môi, hai cánh môi nhăn nhúm giống như cái sừng vểnh lên rất cao.

Ta cũng đâu muốn...

Trong lòng Lâm Nhất lẩm bẩm một câu mới lên tiếng: “Ngươi hãy trả lời ta trước đi, rốt cuộc ngươi và Tử Diên Kiếm Thánh có quan hệ gì?”

“Hừ, chẳng phải bổn đế đã nói với ngươi rồi à? Ông ta là tay sai của bổn đế. Dưới sự dạy bảo của bổn đế mới có thể tung hoành ở Côn Luân, trở nên vô địch mới có thể chém thần linh cảnh giới Thánh. Nếu không có sự chỉ bảo của bổn đế thì ông ta cũng chỉ là Kiếm Thánh mà thôi. Mà ở thời kỳ thượng cổ, cảnh giới Thánh nhiều như chó, ông ta là cái thá gì cơ chứ....” Tiểu Tử lại nhai lại luận điệu cũ rích, nhắc đến Tử Diên Kiếm Thánh vẫn khá xem thường.

Lâm Nhất cười nói: “Nhưng ta lại không cảm thấy thế, ngươi đã bị ông ta bắt lại đúng không? Hình như Tử Diên Kiếm Quyết rất có tác dụng khắc chế đối với ngươi, quan hệ giữa hai ngươi là đảo ngược lại, ta nói đúng không Đồ Thiên Đại Đế?”

“Bổn đế nói rồi, phải đọc hết tên húy của bổn đế, đọc hết. Bổn đế là Đồ Thiên Đại Đế Chí Tôn Vô Thượng Bảy Mươi Hai Núi Ba Mươi Sáu Trời Tứ Hải Bát Hoang Thần Tộc Phượng Hoàng.” Trên gương mặt hoàn hảo y như búp bê sứ hiện lên vẻ đàng hoàng trịnh trọng, cực kỳ nghiêm túc nói.

“Nhưng ngươi đã bị ông ta phong cấm.”

“Bổn đế...”

“Nhưng ngươi đã bị ông ta phong cấm.” “Câm mồm, bổn đế là Đồ Thiên Đại Đế...” “Nhưng ngươi đã bị ông ta phong cấm.”

Lâm Nhất lặp đi lặp lại một câu, chọc Tiểu Băng Phượng tức đến độ không thể phát tiết, khiến nàng ta hoàn toàn hết phát cáu.

“Bổn đế không chấp nhặt với ngươi nữa, dù gì kiếm quyết này không thăng cấp đến tầng mười sáu thì ngươi sẽ không có cách nào có được truyền thừa của Tử Diên Kiếm Thánh, cũng không tài nào biết được bí mật đằng sau hộp kiếm. Hừ, đến lúc đó ngươi hãy ngoan ngoấn cầu xin bổn đế đi.” Tiểu Tử quay đầu lại, ngẩng cao đầu, khinh bỉ nói.

“Chẳng sao cả, giới Côn Luân có rất nhiều truyền thừa... một năm sau ta tiến vào Kiếm Tông rồi, cũng sẽ có nhiều sự lựa chọn.” Lâm Nhất nở nụ cười, chẳng hề căng thẳng.

“Bổn đế sai rồi...” Trên mặt Tiểu Băng Phượng nhất thời mất khống chế lên tiếng: “Mối quan hệ giữa bổn đế và tên kia rất phức tạp, không thể kể hết trong dăm ba câu, cầu xin ngươi hãy mở phong cấm cho ta trước. Bổn đế sẽ không bạc đãi ngươi đâu, không có bổn đế chỉ bảo, ngươi sẽ không tài nào học được Long Hoàng Khúc. Giới Côn Luân có rất nhiều truyền thừa, nhưng chắc chắn truyền thừa của Tử Diên Kiếm Thánh là thích hợp với ngươi nhất.”

Nàng ta đã ngủ say quá lâu rồi, sớm đã không thể chờ đợi thêm nữa.

Nhưng trong lòng vẫn oán giận bất bình khi cầu xin người khác thế này, đợi nàng ta phá vỡ phong cấm rồi, nhất định phải đánh tiểu tử này một trận.

Trong lòng Lâm Nhất biết rõ chuyện này, nhưng cũng không vạch trần tâm tư nhỏ nhặt này của nàng ta, mà khẽ nói: “Vậy thì ngươi hãy nhớ kỹ lời ngươi nói, ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi.”

Ẩm!

Nói xong, hắn đan hai tay vào nhau, mười ngón tay biến ảo, trong lúc thôi thúc Tử Diên Kiếm Quyết cũng liên tục ngưng kết thủ ấn.

Theo sự biến hóa của thủ ấn cổ xưa, mái tóc dài của Lâm Nhất khế tung bay, từng đóa hoa Tử Diên nở ra ở quanh thân. Mảnh không gian này nhất thời bị hoa Tử Diên chồng chất lấp đầy, mỗi khi hoa nở đều có tiếng kiếm ngân vang giống như tiên âm, liên miên không dứt, như thể nhạc tiên không tồn tại trong nhân gian.

Keng! Keng! Keng!

Tốc độ nở của hoa Tử Diên ngày càng nhanh, kiếm âm bắt đầu xao động như thể có trống tiên đang không ngừng gõ. Tim Lâm Nhất đập thình thịch không ngừng nghỉ, máu toàn thân như sôi sục bốc cháy dưới sự xao động của kiếm âm trống tiên. Từng luồng kiếm ý đồi dào đến mức không thể tưởng tượng lan ra khắp người.

Sức mạnh khủng khiếp đó đã khiến sắc mặt Lâm Nhất đỏ bừng, cơ thể như bị nổ tung bất cứ lúc nào.

“Phát”

Lúc kiếm âm vang vọng đến cực hạn, con ngươi trong mắt Lâm Nhất bỗng thu nhỏ, giữa mi tâm có tia sắc bén phun trào, mái tóc dài đều tung bay ra sau.

Răng rắc!

Chợt nghe thấy một tiếng lanh lảnh, gông cùm xỉiềng xích của Tử Diên Kiếm Quyết đã bị phá vỡ toàn bộ, tiếp theo là tiếng thở dài vạn cổ trường tồn. Trước mặt Lâm Nhất bỗng xuất hiện một ảo ảnh lờ mờ, mà ảo ảnh đó nhìn hộp kiếm sau lưng Lâm Nhất rồi thở dài xoay người lại.

“Tiền bối.”

Trong lòng Lâm Nhất cả kinh, nhìn ra được đây là Tử Diên Kiếm Thánh. Tuy nhiên hắn vừa mới cất tiếng gọi thì ảo ảnh kia đã hoàn toàn biến mất.

Tử Diên Kiếm Quyết thăng cấp đến đỉnh phong viên mãn tầng mười sáu, ở đan điền tử phủ có hơn một trăm cánh hoa Tử Diên. Cánh hoa mục nát héo tàn không ngừng bong tróc, nhưng trong quá trình bong tróc lại có cánh hoa hoàn toàn mới mọc ra.

Đợi đến khi cánh hoa cũ đã héo tàn hết, hoa Tử Diên mới lại mọc ra mười sáu cánh hoa hoàn toàn mới.

Mỗi cánh hoa đều xinh đẹp tuyệt trần, không dính một hạt bụi, óng ánh trong suốt, trên cánh hoa ẩn chứa vân kiếm cổ xưa lại thần bí. Ởnhụy hoa, một ngọn lửa màu tím phóng ra thánh huy, cháy từ từ như u linh, như thể dù trời đất sụp đổ thì nó cũng sẽ không dập tắt.


Nhấn để mở bình luận

Độc Tôn Truyền Kỳ kiếm Thần Yêu Nghiệt