Độc Tôn Truyền Kỳ kiếm Thần Yêu Nghiệt


"Hì hì, biết gọi bản đế rồi hả. Nhưng danh hiệu của bản đế phải đọc trọn mới có khí thế. Bản đế là Phượng Hoàng..." Tiểu Băng Phượng hít một hơi thật sâu, sắp tự đọc danh hiệu của mình.

"Được rồi được rồi, trước tiên ngươi đừng đọc nữa. Tượng đá kia vừa rồi còn khinh thường ngươi, rốt cuộc ngươi có làm nên trò trống gì không." Lâm Nhất vội ngắt lời.

"Hứ, chỉ là một con rối thối tha mà dám cứng rắn trước mặt bản đế. Lâm Nhất, bản đế sẽ gợi ý cho ngươi, hãy suy ngẫm xem trong bài thơ vừa rồi ngươi nhìn thấy những gì?" Tiểu Băng Phượng khinh thường nói.

"Trong thơ có mây, có trời xanh, có sao lấp lánh, có biển cả mênh mông, có cơn gió thoảng, còn có người ngồi hưởng cảnh đẹp mà thổi tiêu, mây trôi chẳng theo ý, nháy mắt một vạn năm..."

"Ngươi không thấy giống như một bức tranh sao?”

Bức tranh!

Lời của Tiểu Băng Phượng như một tia chớp bùng nổ trong đầu Lâm Nhất. Hắn ngộ ra, bừng tỉnh, trước mắt sáng ngời, phấn khích vô cùng.

Điều huyền bí ở đâu? Ở ngay trong này!

Lâm Nhất trợn mắt nhìn lại, hắn ngưng tụ kiếm ý trong đôi mắt, cố tìm dấu vết của bức tranh.

Quả nhiên, không lâu sau, những câu thơ đó trở nên sinh động. Chúng biến thành hình ảnh, bầu trời xanh ngoài đám mây, ngôi sao lấp lánh hiện ra từng

chút.

Thậm chí bức tranh còn chuyển động, cảnh vật ngày càng phong phú, cuộn tranh trở nên đầy đặn hơn.

"Hòn đá nhỏ, ta đã chọn xong rồi."

Gương mặt tuấn tú của Lâm Nhất lộ vẻ phấn khích, hắn kêu một tiếng với tượng đá đang ngẩn ngơ.

"Chọn chữ nào?”

Tượng đá rất không hài lòng với cách xưng hô của Lâm Nhất, nó hỏi lại một cách miễn cưỡng.

"Không chọn chữ nào cải!" Lâm Nhất khế nhướng đôi lông mày kiếm sắc sảo, cười nói.

"Đùa ta à? Vậy thì ngươi cút đi cho ta!" Khí thế khủng khiếp tràn ra từ tượng đá, nó đạp mạnh về phía Lâm Nhất.

Mạnh quát Thậm chí tu vi cũng đạt tới Thần Long cảnh!

Trong lòng Lâm Nhất hơi kinh ngạc, nhưng không hoảng loạn, cười nói: "Hòn đá nhỏ, ngươi xoay người lại xem nào."

"Ngươi nghĩ ta ngốc à? Ngươi bảo ta xoay người là ta xoay à?" Tượng đá lạnh lùng nói, hoàn toàn không để ý, nhưng bỗng nhiên trong mắt nó hiện ra vẻ khác lạ, rõ ràng là phát hiện vách đá phía sau có biến hóa.

Nó quay phắt lại, chỉ thấy trên vách đá có một cuộn tranh đang từ từ mở ra, chốc lát sau đã có nhiều bóng người xuất hiện trên tranh.

"Chủ nhân!"

Tượng đá kinh hãi, trực tiếp quỳ xuống đất.

Ầm! Cuộn tranh hoàn toàn mở ra, những đường kiếm văn trên vách đá biến mất, hiện ra vô số đường vân nhỏ li ti. Không đợi Lâm Nhất phản ứng, bóng người trong tranh như một làn khói bụi

phủ thẳng về phía hắn.

Phản ứng của Lâm Nhất có thể nói là cực kỳ nhanh nhạy, vung tay tung ra một chiêu, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, hắn rút kiếm Táng Hoa ra đỡ được đòn này.

Leng keng!

Tiếng kiếm vang vọng lanh lảnh, Lâm Nhất bị bóng người này đẩy lùi ba bước, cánh tay hơi tê dại.

"Lâm Nhất, chiến thắng hắn đi! Kinh văn trên vách đá, là Phù Vân Kiếm Quyết đấy!" Tiểu Băng Phượng trong hộp kiếm Tử Diên vô cùng phấn khích, hoa tay múa chân nói.

Phù Vân Kiếm Quyết?

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót.vn nhé các bạn.

Lâm Nhất kinh ngạc trong lòng, vội nhìn về phía vách đá, những kinh văn đó không ngừng lấp loé khó nhìn rõ, nhưng dường như thật sự là Phù Vân Kiếm Quyết!

Ầm!

Nhưng hắn chưa kịp nhìn kỹ, bóng người lại cầm trong tay một thanh kiếm xông tới, đòn kiếm này thật khiến người ta sợ hãi.

"Hay lắm!"

Lâm Nhất thu hồi tầm mắt, hơi nheo mắt lại, đối mặt trực tiếp với bóng người trước mặt.

Tu vi cao hơn hắn một chút, sử dụng một môn kiếm pháp Thánh Linh, nhưng kiếm ý dường như vẫn chưa đột phá Thông Thiên.

Như vậy thì cũng không quá khó chiến thắng. Sau mười chiêu, Lâm Nhất quyết chiến nhanh gọn, triệu hồi kiếm ý Thông

Thiên, cầm kiếm Táng Hoa sáng chói như nhật nguyệt cùng phát sáng, trực tiếp. phá tan bóng người này.

Bóng người vỡ tan thành vô số điểm sáng mơ hồ, trở lại cuộn tranh, nó bản ra từ trong tranh một luồng sáng. Luồng sáng này tràn vào đầu Lâm Nhất, chính là kiếm thứ nhất trong Phù Vân Thập Tam Kiếm, ghi chép vô cùng chỉ tiết, không một chỗ nào sai sót.

Lâm Nhất nhắm mắt đọc lướt qua, sau đó mới mở mắt ra, cửa ải đầu tiên dường như cũng không quá khó.

"Đã đạt Thiên Phách cảnh, nắm trọn vẹn kiếm ý Thông Thiên viên mãn đỉnh phong, khó trách có thể tìm ra cuộn tranh ta giấu trong vách đá. Nhưng kiếm ý Thông Thiên của ngươi vẫn còn nhiều khiếm khuyết, cần phải bổ sung cho trọn vẹn." Người trong tranh nhẹ nhàng nói với Lâm Nhất.

"Tiền bối nói rất đúng."

Lâm Nhất lên núi này, mục đích lớn nhất chính là hoàn thiện kiếm ý Thông Thiên của mình.

"Chủ nhân!" Tượng đá lại một lần nữa quỳ lạy bóng người trong tranh.

Bóng người nhìn chăm chú Lâm Nhất một lúc, rồi vung tay ra lệnh: "Theo sát hắn, đừng để hắn gặp chuyện trên núi."

"Tuân lệnh!" Cuộn tranh khép lại, trở về vách đá.

Tượng đá đứng dậy, ánh mắt nhìn Lâm Nhất trở nên vô cùng kính cẩn, khom lưng thi lễ: "Bái kiến chủ nhân."

Thế là đã trở thành chủ nhân rồi sao?

Lâm Nhất xỏ kiếm vào vỏ, nét mặt lộ ý cười nhàn nhạt, một con rối Thần Long cảnh bái hẳn là chủ nhân, cảm giác này thật không tồi chút nào.

"Ngươi đứng sang một bên đó trước đã."

Lâm Nhất muốn ghi nhớ lại kinh văn trên vách đá, sau khi sai khiến tượng đá đứng sang một bên, hắn ngồi xếp bằng, mắt nhìn chăm chú vào những dòng kinh văn đan xen nhau.

Kinh văn lấp loé, ẩn chứa ý nghĩa, khó hiểu khó nhớ.

Lâm Nhất cũng không cầu hiểu ngay từ lần đầu, hắn chỉ cần khắc sâu từng chữ vào tâm trí mình.

Thời gian nửa nén nhang trôi qua, Lâm Nhất từ từ đứng dậy, hắn đã ghi nhớ hoàn toàn kinh văn. Nhưng rõ ràng kinh văn này đã bị khuyết thiếu, muốn tu luyện Phù Vân Kiếm Quyết bằng đoạn kinh văn này thì hoàn toàn không thể.

Xem ra vẫn phải tiếp tục đi, mới có thể đạt được trọn vẹn Phù Vân Kiếm Quyết.


Nhấn để mở bình luận

Độc Tôn Truyền Kỳ kiếm Thần Yêu Nghiệt