[đồng Nhân Harry Potter] Knicks Dakness


Sáng sớm hôm sau, Knicks và Hermione cùng nhau có mặt ở đại sảnh, Knicks chẳng thèm nhìn Draco lấy một cái trong khi cậu thì cứ đau đáu trông mong cô nhìn về phía bản thân. Trực tiếp nắm tay Hermione lướt qua Draco, làm lơ dãy bàn dài của Slytherin, Knicks ngồi ngay ngắn bên cạnh Hermione ở dãy bàn của nhà Ravenclaw.

Dù không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì nhưng dựa vào ánh mắt của đám Draco, Hermione cũng ngờ ngờ đoán được chút ít. Làm lơ cả đám ánh mắt nàng cắt thịt bò thành từng khối vừa phải rồi đặt trước mặt Knicks:

"Cậu ăn chút gì đi, được không?"

"Ừ!!" Knicks cũng không phụ lòng của Hermione mà ăn hết bữa sáng trước mặt.

Cảm thấy Knicks có vẻ không vui nên cả đám nhà Ravenclaw cũng rất hiểu chuyện, không hỏi điều gì, an tĩnh ăn bữa sáng của chính mình, lại đưa rất nhiều đồ ngọt đẩy tới trước mặt hai người, nói nói:

"Nghe nói đồ ngọt sẽ làm tâm trạng tốt hơn."

"Haizz, tiểu thiếu gia Draco, cậu lại chọc giận vương tử điện hạ??" Blaise nhíu mày, nhỏ giọng hỏi, lần này có vẻ khá nghiêm trọng:

"Cả đêm qua cậu ấy cũng không quay về ký túc xá, chuyện gì đã xảy ra??"

"......." Draco hít sâu một hơi sau đó kể lại tất cả mọi chuyện trong chuyến đi vào rừng cấm tối qua.

"À, đúng là nghiêm trọng thật." Blaise nở một nụ cười quý tộc giả dối với Draco:

"Pansy, chúng ta đi thôi, sắp tới giờ học rồi, lạ thật sao tớ có thể nói chuyện với không khí được chứ!!?Coi bộ nên tới bệnh thất khám thử xem."

Pansy nhìn về phía Draco với ánh mắt "Chúc cậu may mắn", liền vội đuổi theo Blaise, rõ ràng Blaise cũng rất tức giận, giận Draco không biết tự yêu quý mạng sống của bản thân, đồng thời cũng đau lòng vương tử điện hạ còn đang giận dỗi. Cậu không giống Draco được cha mẹ bảo bọc lớn lên, cho nên cậu có thể hiểu được cảm giác của Knicks, phụ thân chết sớm, từ nhỏ cậu liền đi theo mẫu thân tái giá nhiều lần, có thể nói tuổi thơ của cậu cũng chẳng hạnh phúc hơn Knicks bao nhiêu, nhưng có thể nói cậu may mắn hơn Knicks bởi vì cậu còn có một người mẹ yêu thương bản thân vô cùng.

Những ngày sau đó đối với Draco quả thật tồi tệ, ngay cả giờ Độc dược – viện trưởng đại nhân luôn chăm chú trào phúng chúa cứu thế vậy mà lúc này lại đem mũi nhọn hướng về phía Draco......

"Hmm, tiểu thiếu gia Malfoy vĩ đại rốt cuộc ý thức được năng lực của bản thân còn yếu kém muốn học chút thủ đoạn bảo mệnh với giáo sư độc dược đáng thương của hắn à???!!"

"Nhìn này nhìn này, tiểu thiếu gia Malfoy vĩ đại của chúng ta xử lý tài liệu rất thuần thục, đến cả giáo sư của hắn đều nhịn không được chịu thua đâu...."

Mỗi lần lấy tài liệu chậm một chút sẽ bị nói:

"Tiểu thiếu gia Malfoy của chúng ta đã phát hiện hai chân của hắn vẫn bình thường, chỉ là chậm một chút thôi, mọi người chờ một chút, nếu bọn mi lấy hết tài liệu, tiểu thiếu gia tôn quý của chúng ta dùng gì đây....."

Hoặc chính là điên cuồng thêm điểm:

"Slytherin cộng năm điểm vì Dakness thích giúp đỡ mọi người." Knicks đúng lúc chụp lấy một cây thảo được mà Blaise vô tình làm rớt.

"Slytherin cộng năm điểm vì Dakness tạo ra được ma dược có chất lượng hoàn mỹ." Knicks vừa định cho ma dược vào bình, tay run.

"Slytherin cộng mười điểm vì Dakness kịp lúc chỉnh sửa thao tác sai lầm của tiểu thiếu gia có đầu óc bị quỷ không lồ ăn mất."

............

Viện trưởng ngài buông tha con đi!!!Draco sắp phát khóc, cậu thật sự biết sai rồi, huhuhu, baba mama, hai mặt than cộng lại lực sát thương bằng còn hơn mười tên Chúa tể Hắc Ám cộng lại.

Lúc Draco được vương tử điện hạ đặc xá cũng là sắp tới kì thi, cậu nên may mắn bản thân không bị tra tấn về mặt tinh thần lẫn thể xác nữa, chứ nếu không như vậy sao có sức mà ôn thi chứ....

Ngày thi – thời tiết cực kỳ oi bức, đặc biệt là trong phòng học lớn, các vị giáo sư phát cho các học sinh những bút lông ngỗng mới chuyên dùng cho việc thi cử, mỗi một cây bút đều có thêm vào câu bùa chú chống gian lận thi cử ( Anti – cheating spell)

[Ngoại trừ phần thi viết các học sinh còn phải thi thực hành, Giáo sư Flitwick gọi từng đứa vào lớp xem chúng có thể làm một trái thơm nhảy múa lạch bạch qua một trang giấy được hay không. Giáo sư McGonagall thì quan sát bọn trẻ biến những con chuột thành những chiếc hộp đựng thuốc lá. Điểm được cho tùy thuộc vào độ hoàn mỹ của chiếc hộp, càng đẹp điểm càng cao, quá xấu thì điểm sẽ thấp và đương nhiên nếu hộp có râu hay một cái đuôi thì coi như rớt. Và môn thi căng thẳng nhất chỉ có thể là Độc dược, cả đám học sinh cần cố gắng giữ bình tĩnh trước ánh mắt lạnh lùng của giáo sư Snape đang đứng kè kè sau lưng chúng để nhớ rõ từng bước pha chế thuốc lú một cách tốt nhất, bởi vì chỉ cần có một sai lầm nhỏ xảy ra, chất lượng ma dược không tốt còn dễ thở chứ nếu thất bại thì cơ hội làm lại hoàn toàn là con số không, dù cho thời gian hoàn thành bài thi chỉ mới có năm phút mà giờ thi lại tới hai tiếng đồng hồ.]

Bài thi cuối cùng là Lịch sử pháp thuật. Chỉ còn phải mất thêm một giờ nữa để trả lời những câu hỏi về những gã phù thủy gàn dở, những kẻ phát minh ra vạt tự khuấy, là tất cả sẽ được thảnh thơi, tha hồ tự do tự tại trong suốt một tuần lễ tuyệt vời, cho đến khi kết quả thi cử được công bố. Chính vì thế khi giáo sư ma Binns ra lệnh cho tất cả buông bút lông ngỗng xuống và cuộn tờ giấy da đem nộp thì cả đám không nhịn được reo hò ẩm ĩ.] (Trích nguyên văn)

Hoàng hôn vừa buông xuống, Draco dẫn Harry tới trước mặt Knicks:

"Knicks bọn tớ cần cậu giúp."

"Các cậu??" Knicks nhỏ giọng lặp lại một lần nữa.

"Đúng vậy, Harry nghi ngờ vùng cấm địa ở lầu bốn là nơi con chó ba đầu đang trông coi hòn đá phù thủy của Nicolas Flamel, một trong những công dụng của hòn đá phù thủy chính là làm người chết sống lại, vậy nên rất có thể Chúa tể Hắc Ám đang muốn đánh cắp nó."

Draco nghiêm túc nhìn Knicks.

"Chiều nay Harry đã đi tìm hiệu trưởng, nhưng cậu ấy được giáo sư McGonagall nói là thầy hiệu trưởng bỗng nhiên nhận được thông báo phải bay đi Luân Đôn gấp."

"Draco, lại đây."Blaise kéo Draco sang một bên, nhìn thẳng vào mắt cậu.

"Nếu như cậu biết vị kia đang muốn đánh cắp hòn đá phù thủy, vậy cậu có nghĩ tới lập trường của gia tộc Malfoy hay không? Cậu có nghĩ tới một khi cậu xuất hiện tại đó, bị Chúa tể Hắc Ám nhìn thấy, nếu lỡ như một ngày nào đó hắn trở lại, giận chó đánh mèo phụ thân cậu hay thậm chí là toàn bộ gia tộc Malfoy, cậu có thể làm gì hả?Cậu không phải Potter, cậu còn có người thân cần cậu bảo vệ, cậu thật sự vì một Potter mà đi tới bước đường này hay sao? Đặc biệt cậu còn chưa trưởng thành nữa là............"

Draco bị nói tới khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu. Blaise nói đúng, cậu đã không suy nghĩ kĩ càng, cậu không thể đem mạng sống của toàn thể gia tộc Malfoy ra đánh cược, nhưng nếu bắt cậu nhìn Harry đi vào vùng nguy hiểm mà không làm gì, cậu cũng không làm được.....

"hmmm. Knicks kêu tớ nói với cậu, bất kỳ một ai trong nhà Slytherin xuất hiện ở đó đều không thích hợp, nhưng nếu không phải là Slytherin thì....không sao cả." Blaise lấy ra mấy bình ma dược đưa cho Draco.

"Nghe nói đây là chính tay viện trưởng tự chế tạo, có lẽ mùi vị sẽ hơi kỳ cục, nhưng tớ tin tiểu thiếu gia Malfoy vĩ đại có thể chấp nhận, một chút khó khăn nhỏ này sao ngăn cản được tiểu thiếu gia của chúng ta chứ, đúng không?"

"Đồng phục nhà Gryffindor và tóc, Draco, bảo vệ bản thân cho tốt." Pansy đưa một cái túi cho Draco sau đó vỗ vỗ vai cậu:

"Chúc cậu may mắn."

"Knicks nói dựa vào chỉ số thông minh của các cậu sợ rằng khó có thể vượt qua ải của chó ba đầu nên cậu ấy nhờ tớ đi với các cậu." Hermione vừa nói vừa cố quơ quơ vòng tay trước mặt cậu tỏ ý muốn khoe:

"Trang sức phòng vệ mới, tốt hơn của các cậu rất nhiều.!!!" Hừ, ai biểu dám chọc Knicks không vui. Phân đội vượt học viện tập kết.

Tối hôm đó, sau khi phân đội xuất phát, Knicks cũng bị hiệu trưởng Dumbledore gọi đến phòng của cụ, vị hiệu trưởng cáo già làm tất cả chuyện này chỉ vì để chúa cứu thế chơi một trò chơi mạo hiểm mà thôi.

Knicks và hiệu trưởng ẩn thân cách phân đội một khoảng không xa, nhìn cả đám đem bàn chân của chó ba đầu để sang một bên nhảy vào cửa ngầm. Dưới sự nhắc nhở của Hermione cả đám dùng bùa lửa chuông xanh (bluebell flames charm) để đuổi lui tấm lưới sa tăng (một dạng thực vật dạng dây leo thích các nơi tối tăm, ẩm ướt). Tiếp theo đó Harry cười chổi giữa một đống chìa khóa có cánh bay loạn xạ bắt lấy chính xác chìa khóa mà cả đám cần, mở cửa đi vào một căn phòng có một bàn cờ lớn.

Vừa quan sát hiệu trưởng Dumbledore còn thoải máí khen:

"hmm, Harry thật là nhanh nhẹn, có lẽ năm sau đội Quidditch của Gryffindor sẽ có thêm một đại tướng!!"

Cả hai bàn quan nhìn một bàn cờ pháp thuật với những nước đi vẫn còn non nớt nhưng thật sự xuất sắc, bàn cờ kết thúc bằng sự hi sinh chính bản thân mình của bé tóc đỏ Ron, cả ba quyết định Hermione sẽ ở lại chiếu cố bé tóc đỏ, chỉ còn hai người đi qua cánh cửa phòng, vừa mới bước vào một mùi thúi hoắc xộc vào mũi, hương vị tanh tưởi tới mức có thể làm có cả hai ói sạch sẽ thức ăn trong dạ dày. Là mùi của quỷ khổng lồ, qua làn nước mắt, ở chính giữa phòng hai đứa nhìn thấy một con quỷ khổng lồ nằm thẳng cẳng trên mặt sàn, đầu u một cục to rướm máu.

Cả hai nhanh chóng rời khỏi căn phòng bước qua cánh cửa phía trước, được hô hấp không khí trong lành cả hai liếc nhìn nhau, trong ánh mắt hai đứa giống như vui vẻ khi bản thân may mắn sống sót sau tai nạn, thúi quá đi mà.

Cánh cửa cuối cùng là bài thi của viện trưởng đại nhân bố trí, trong phòng chỉ có một cái bàn, trên bàn để bảy cái chai có hình dạng khác nhau .

"Đây là bài thi của viện trưởng." Draco nhìn màu sắc của mấy chai nước thuốc sau đó cậu bỗng nhớ tới mùi vị của thuốc đa dịch đặc sệt mà cậu vừa mới uống trước đó, có chút xíu buồn nôn:

"Để cho tớ."

[Hai đứa vừa bước qua ngưỡng cửa, một ngọn lửa lập tức bùng lên ngay sau lưng chúng, bít lối ra vào. Không phải là một ngọn lửa bình thường đâu: nó màu tím. Cùng lúc đó trên lối đi đến cánh cửa đối diện lại bùng lên ngọn lửa đen. Hai cánh cửa đều bị lửa chặn, chúng mắc kẹt rồi.]

Draco cầm cuộn giấy da dê nằm bên cạnh mấy cái chai lên. Trên đó có viết một bài thơ ngắn:

"Nguy hiểm ở trước mặt, sau lưng lại an toàn.

Mi sẽ tìm được, hai chai hữu ích

Một chai uống vào giúp mi tiến tới

Một chai uống vào mi sẽ quay lui

Hai trong số bảy, là rượu tầm ma

Trà trộn trong đó, ba chai độc dược.

Hãy chọn một chai, uống vào giải nguy,

Trừ phi mi muốn kẹt hoài ở đây.

Để giúp mi chọn, có bốn gợi ý:

Một là độc dược, dù giấu kỹ càng

Dễ dàng tìm được, bên trái rượu tầm ma;

Hai là hai chai đứng ở hai đầu

Khác nhau và không giúp mi tiến tới;

Ba, như mi thấy, kích thướt khác nhau

Tí hon, khổng lồ, không chứa cái chết

Bốn là hai chai thứ hai mỗi đầu

Nếmthì giống nhau, nhìn thì thấy khác."

Vẻ mặt của Draco có chút khó hiểu, Harry còn nghĩ là do đề khó quá cậu nghĩkhông ra, nhưng sau đó cậu lại thấy Draco mỉm cười mê người.

Draco giơ tấm da dê trong tay lên và nói:

"Đây không phải là phép thuật mà là thử tài suy luận: một câu đố- giống như vậy.Vừa đúng lúc hôm trước Knicks mới vừa kêu tớ cẩn thận nghiên cứu một quyển sáchchuyên về trinh thám suy luận. Đối với những đề tài với nhiều cách giải quyếtkhác nhau trong quyển sách đó mà nói, câu đố này......"

"Như thế nào, khó lắm sao??" Harry nôn nóng hỏi.

"Không." Draco cười cười:

"Rất đơn giản, đáp án đã viết sẵn trên cuộn da dê hết rồi. Thế này nhé: trênbàn có bảy chai, ba chai là thuốc độc, hai chai rượu, một chai giúp chúng ta antoàn vượt qua ngọn lửa đen, còn lại một chai giúp chúng ta có thể an toàn điqua ngọn lửa tím bình an mà quay trở về căn phòng cũ."

"Tìm được rồi." Draco ngắm nghía kỹ càng mấy cái chai mấy lần, sau đó cứ ngóqua rồi lại ngó lại:

"Nước thuốc bên trong chai nhỏ nhất có thể giúp người uống tiếp tục đi về phíatrước."

Harry nhìn cái bình nhỏ trước mặt không chớp mắt:

"Lượng nước thuốc bên trong chỉ đủ một ngụm, chỉ một người có thể đi tiếp, cònlại để tớ tự đi vào vậy. Draco, cảm ơn cậu."

Draco cầm một cái chai tròn tròn đứng ở cuối hàng, gật đầu nói:

"Tớ sẽ theo đường cũ mà ra ngoài sau đó nhanh chóng báo cho hiệu trưởng. Bảo vệbản thân thật tốt nhé, Potter."

"Đều đến nước này còn không chịu kêu một tiếng Harry à?" Harry đi tới bên cạnhDraco, ôm chằm lấy cậu sau đó lưu loát uống hết nước thuốc bên trong bình nhỏ,đi xuyên qua ngọn lửa đen, quay đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt đỏ ửng của Draco,Harry đẩy cửa đi vào......

"Ái chà, thật là cảm động. con thấy thế nào, Knicks?" Hiệu trưởng Dumbledorelàm bộ làm tịch vươn tay lau lau giọt nước mắt vô hình trên khóe mắt.

"Học trò nghĩ nếu Malfoy tiên sinh biết hắn có một đứa "con dâu" là chúa cứu thế,lúc đó mới gọi là cảm động." Knicks chẳng chút khách khí mà phát biểu, có vẻ côthích hóng chuyện.



Nhấn để mở bình luận

[đồng Nhân Harry Potter] Knicks Dakness