[đồng Nhân Harry Potter] Knicks Dakness



Hiệu trưởng Dumbledore dự định giải quyết xong chuyện liên quan tới tử xà trước khi học sinh trở lại nhập học sau kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh, vậy nên mấy ngày cuối trước khi kỳ nghỉ Giáng sinh kết thúc Knicks bị cụ kêu trở về trường, Hermione cũng theo cô cùng đi.

"Knicks, Hermione!! Giáng sinh vui vẻ!!" Thầy hiệu trưởng đứng ở cửa chờ cả hai, bên cạnh thầy còn có cụ Nicolas Flamel, tính ra cũng nửa năm rồi cô không gặp cụ, à còn có viện trưởng Snape nữa, khuôn mặt ông hầm hầm hình như vừa bị quấy rầy trong khi đang điều chế ma dược.

"Giáng sinh vui vẻ!" Knicks gật đầu chào mọi người :

"Mọi thứ đều đã chuẩn bị kĩ?"

"Đúng vậy, đều đã chuẩn bị hết cả, chúng ta quyết định sẽ kêu Harry đi cùng, bởi vì ngoài trừ Tom thì chỉ có Harry nghe hiểu xà ngữ, mọi chuyện cần phải đề phòng trước cả." Cụ vừa nói vừa liếc mắt nhìn về phía Harry đang trốn phía sau cụ. Haizz, biết sao giờ, viện trưởng nhìn nó như muốn ăn tươi nuốt sống nó vậy, không trốn không lẽ đó đứng chịu trận.

"Hi, Knicks, Hermione, Giáng sinh vui vẻ!!" Harry vui vẻ phất tay chào cả hai.

"Hi, Harry." Hermione cười kéo tay Knicks nói:

"Cận thận một chút, tớ ở phòng sinh hoạt chung của Slytherin chờ cậu. Cậu chỉ đi tìm hiểu thông tin về trận pháp phòng hộ đúng không? Knicks cậu phải hứa với tớ là không đối đầu với tử xà!! Tớ không muốn nhìn thấy cậu nằm trên giường bệnh. Cậu hiểu ý tớ không?"

"Tớ hứa." Knicks ôm Hermione vào lòng:

"Có mấy vị giáo sư ở đây, không tới lược tớ ra tay đâu, cậu yên tâm, tớ chỉ đi nhìn trận pháp một chút thôi."

"Ừ. Chú ý an toàn!!" Hermione hôn lên má cô rồi chạy đi, nàng sợ chỉ cần ở lại thêm một lát nàng sẽ không muốn mà lôi Knicks đi cùng mình.

"Tuổi trẻ thật tốt!!" Thầy Hiệu trưởng mỉm cười nói:

"Chúng ta xuất phát thôi."

"À, vị giáo sư thích chạy loạn xạ Lockhart thầy đã xử lý tốt chứ??" Knicks hỏi.

"À, sáng sớm hôm nay anh ta lấy nhầm bình sinh tử thủy cực mạnh mà Severus chế riêng cho ta, người già rồi dễ mất ngủ mà, chắc bây giờ anh ta vẫn còn đang ngủ ngáy." Cụ vô tư mà nói.

Harry cảm thấy nhất định là nó còn đang ngủ mơ đi, chứ không vì sao nó cảm thấy bình thường thầy hiệu trưởng hiền lành tốt bụng mà giờ lại cho nó cảm giác sợ hãi!! Tuy rằng cụ vẫn đang mỉm cười, nhưng nụ cười của cụ làm nó sởn tóc gáy, thương tiếc cho Lockharts một giây.........

Thầy hiệu trưởng ra hiệu cho tất cả đi vào trước, sau đó cụ phất nhẹ đũa phép ném ra vài câu bùa chú đuổi đi và bùa xem nhẹ lên cánh cửa phòng vệ sinh.

"Harry tới con!!" Cụ dẫn nó tới trước vòi nước có điêu khắc hình một con rắn.

Harry ngây người chẳng hiểu gì, nó phải làm gì.

"Dùng xà ngữ nói: mở ra." Knicks thật sự không chịu nổi sự ngu ngốc của nó, Harry dù gì cũng là Malfoy phu nhân tương lại, tuy rằng Draco luôn mạnh miệng phủ nhận:

"Sao Tom không làm ??"

"Ta chỉ muốn giúp Harry luyện tập xà ngữ, dù gì đó cũng là một môn ngoại ngữ khó khăn!!!" Cụ nói.

"Tê ... mở ra.." Ngập ngừng trong giây lát Harry cũng nói được, nó vừa dứt lời, lập tức một ánh sáng trắng lóa mắt phát ra từ phía vòi nước có khắc hình con rắn, sau đó gương và bồn rửa tay bắt đầu di chuyển, chúng nó cứ xoay tròn tới khi hé lộ ra một cái đường ống nước dơ bẩn đủ để một người đi vào, nói cách khác, Hagrid phải ở ngoài trông chừng mà không đi vào được.

"Hagrid, con gà trống để tôi cầm được rồi, anh đi về trước đi." Cụ nhận lấy cái lồng sắt trong tay Hagrid.

"Vâng, thầy hiệu trưởng Dumbledore, tôi ở bên ngoài chờ các vị." Hagrid gãi gãi đầu đi ra ngoài cửa.

Nhìn cái đường ống nước chẳng hề sạch sẽ chút nào, thầy hiệu trưởng nhìn mọi người sau đó ném một câu bùa chu cách ly lên trên người cụ, duy trì "rửa sạch đổi mới hoàn toàn", rồi hiên ngang lẫm liệt xách theo con gà trống trượt xuống.

"Ô hô ~~~~" Giọng nói kích động đầy vui vẻ của cụ truyền tới:

"Trò này thật vui, mọi người mau xuống đây."

"......." Ông già này!!!

Mọi người lần lượt trượt xuống, viện trưởng Snape phụ trách đi sau cùng, nói thật thì ngoài trừ hơi dơ thì cái đường ống nước này cũng chơi vui phết.!!

Đường ống dẫn tới một địa đạo bằng đá tối ôm ẩm ướt được phủ phủ kín đầy xương cốt nhỏ vụn. Knicks lấy ra vài vật nhỏ phân cho mọi người, chỉ cần vặn nhẹ thì sẽ phát ra ánh sáng, nó còn sáng hơn câu thần chú phát sáng, có thể xem như kiểu đèn pin phép thuật nhỉ??

"Một món đồ chơi thú vị, do con chế tạo à Knicks?" Nicolas tò mò hỏi!!

"Vâng ạ, rất hoan nghênh ngài đến làm khách tại lâu đài cổ Dakness vào kỳ nghỉ hè, các vị tổ tiên chắc sẽ rất vui vẻ!!" Knicks mời cụ Nicolas.

"Bé Knicks, thầy có thể tới không?" Thầy hiệu trưởng mỉm cười hỏi.

".........." Knicks bất đắc dĩ : "Con nói không thì thầy có không đến không?? Con nghĩ là không"

"Hahahaha, trò thật hiểu ta." Cụ vừa nói vừa đi trước mở đường, trong lúc đó cụ còn không quên mở ra cuốn nhật ký của Tom, quay đầu dặn Harry:

"Harry, con phải coi chừng tên nhóc xảo quyệt này, ai biết hắn sẽ nói bậy gì với tử xà."

"Vâng ạ."Harry đứng thẳng người, vỗ vỗ ngực hứa.

"......."Tom xảo quyệt bay bay về phía trước, dù sao hắn chỉ là một mảnh linh hồn, cần gì phải đi, bộ không biết mệt à!!!

"Á, gì vậy??" Harry la lên khi nó loáng thoáng nhìn thấy một con quái vật khổng lồ phía xa.

"Chỉ là một cái vỏ rắn thôi nhóc con thành thật." Tom nham hiểm khô khốc giải thích.

"À ừ, Severus, đợi một lát chúng ta trở lại xử lý cái da rắn nha!!nó không mọc chân chạy được đâu." Thầy hiệu trưởng nhanh tay kéo viện trưởng đi tiếp khi nhìn thấy ánh mắt sáng rực của ông.

"Hừ!!" thầy Snape không vui hừ lạnh, bước nhanh về phía trước.

Cả đám đi tiếp, sau khi vừa đi qua một ngã rẽ, trước mặt mọi người xuất hiện một bức tường, phía trên khắc hai con rắn quấn lấy nhau, mắt rắn ánh lên tia sáng lấp lánh của đá ngọc lục bảo.

"Tê ~ mở ra." Xà ngữ của Tom nói rất lưu loát, âm thanh cũng rất ưu nhã, dù sao năm đó hắn cũng là thủ tịch của nhà Slytherin mà.

"Răng rắc" Bức tường đá từ từ xê dịch sang hai bên, để lộ một cái cổng tò vò nhỏ.

Phòng chứa bí mật xuất hiện trước mặt mọi người, một căn phòng dài, mờ mờ sáng, trống không lạnh băng. Trần nhà âm u, cao hun hút được chống đỡ bằng những cây cột đá cao ngất nghểu, bên trên có khắc những con rắn uốn mình quấn lấy nhau một cách sinh động, tạo thành những bóng đen dài vắt ngang không gian mờ ảo xanh rờn rợn. Hai bên vách đá có treo những cây đuốc, khi mọi người vừa bước vào căn phòng, ngọn lửa tự động cháy lên, những cột đá theo ánh lửa tạo nên những bóng mờ trên nền nhà, vặn vẹo, u tối... có lẽ tử xà đang giấu mình ở một góc u ám nơi nào đó mà ánh sáng của ngọn lửa không thể chiếu tới.

Mọi người cẩn thận từng bước tiến về phía trước, Knicks dừng bước, túm lấy ống tay áo của thầy hiệu trưởng:

"Thầy đừng nói con khỉ trước mắt là quý ngài Slytherin nha!!"

Mọi người hướng mắt theo ngón tay của cô – [một gương mặt già nua nhăn nheo như mặt khỉ, với chòm ray thưa và dài tới lai cái áo chùng phù thủy bằng đá dài lượt thượt. Dưới vạt áo chùng là đôi chân xám to tướng đứng vững vàng trên sàn nhà bằng phẳng. Và giữa đôi chân là một hình thù nhỏ bé với mái tóc đỏ hoe đang nằm trên sàn nhà trong tấm áo chùng đen.](trích nguyên văn)

"Haha....."Có người nhịn không được cười to.

"Bé Knicks trò yên tâm, đó có lẽ chỉ là một trò đùa nho nhỏ. Trong phòng hiệu trưởng có bức họa của bốn vị sáng lập, ta có thể khẳng định với trò là quý ngài Slytherin có vẻ ngoài cực kỳ xuất sắc, dù cho ngài ấy có già rồi thì cũng không.....biến thành một con khỉ đâu."Cụ cố gắng nhịn không cho bản thân cười thành tiếng, nhưng khóe môi nhếch lên cao dường như đã phản bội cụ, hhahaa, dùng từ thật chính xác, cái tượng đá này cứ như con khỉ già ấy.

"Vậy à!! Tổ tiên không phải bộ dạng này sao?? Tốt quá!! Có lúc tôi cũng tưởng tượng khi bản thân già rồi sẽ biến thành bộ dạng này........" Tom bị dọa 50 năm, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Nói thật thì ngươi già rồi thì sẽ xấu hơn." Knicks tàn nhẫn nhận xét, cô đã nhìn thấy khuôn mặt trên ót Quirrel, thầy hiệu trưởng và Harry cũng yên lặng tưởng tượng một khuôn mặt rắn nhăn nheo ...còn không bằng mặt khỉ.....

"......" Cuộc sống thật gian nan, đâu phải chuyện gì cũng cần phải rõ ràng đâu chứ, nhớ tới bộ dạng của chủ hồn, Tom ỉu xìu im lặng bay tới trước tượng đá, buồn bã nói:

"Chuẩn bị xong chưa, tôi sẽ thả tử xà ra."

Tất cả mọi người nhất trí mang lên một cái kính mắt thần kỳ được tìm thấy trong kho hàng của gia tộc Dakness có công dụng cho phép người đeo kính có thể tiếp xúc trực tiếp với tử xà trong vòng một giờ, nếu hơn- tự cầu phúc đi.

"Tê ~ nói chuyện với tôi thưa ngài Slytherin!! Một trong những người sáng lập vĩ đại nhất của Hogwarts!!" Khi Tom cất tiếng nói, chính bản thân hắn cũng không nhận thấy sự cuồng nhiệt trong giọng nói của mình.

Cái đầu đá vĩ đại của Slytherin không ngừng chuyển động, cái miệng của gương mặt từ từ mở rộng ra thành một cái hốc đen ngòm.. Tiếng trườn của một loài bò sát vang lên từ trong đó, một cái đầu rắn to dữ tợn xuất hiện .....

"Nhắm mắt lại Harry...."cả bọn cũng không phải nhìn thấy tử xà mà nhắm mắt lại bỏ kính xuống, phòng trường hợp xấu nhất....

"Tê ~ Tom, cậu đến rồi.....Tôi nghe thấy mùi thịt rất thơm, cậu mang đồ ăn đến cho tôi à??" Tiếng rít của tử xà vang lên, rợn cả tóc gáy....

"Tê ~ không phải đồ ăn...." Tom dừng một chút, đổi thành tiếng anh:

"Nói không chừng còn muốn mạng của mày nữa ấy chứ....."

"No No No, Tom, chúng ta không có tàn nhẫn như vậy, nếu không phải trò làm sai thì tử xà cũng không ra ngoài làm hại học sinh trong trường. Nó chính là một người bảo hộ mà ngài Slytherin đã lưu lại cho Hogwarts, chắc trò không biết điều này rồi......" Thầy hiệu trưởng cắt ngang lời của Tom.

<Vậy ông cầm theo con gà trống làm gì?Mang điểm tâm cho tử xà à??>

Tom đơ người quay đầu phiên dịch lại cho tử xà.....

"Basilisk, ngươi là sinh vật bảo hộ Hogwarts mà tổ tiên lưu lại à?"

"Đúng vậy, Salazar kêu tôi ở đây, nếu như trận pháp phòng hộ vỡ, tới lượt tôi....."

"Vậy nên năm đó do ngươi vô tình giết chết một nữ sinh nhà Ravenclaw nên quyết định ngủ đông à?"

"Salazar có nói nếu lỗ như tôi làm sai giết chết học sinh thì phải bị phạt tuyệt thực, một người 50 năm, hai người thì 100 năm.... Năm trước vừa đủ 50 năm......"

"Vậy nên ngươi mới nhanh chóng trả lời lời kêu gọi của ta???"

"Harry, cậu giúp tôi hỏi nó có biết trận pháp phòng hộ ở đâu không, nói với nó là tớ là người nhà Dakness tới gia cố trận pháp." Knicks bảo Harry phiên dịch.

"Được thôi." Harry bước tới một bước chào hỏi tử xà:

"Tê ~ Basilisk, chào cậu, tớ là Harry."

"Tê ~ Thêm một người biết nói xà ngữ, xin chào Harry!!" Tử xà nghiêng đầu nhìn về phía Harry..

"Tê ~ Đây là Knicks Dakness, cậu ấy tới đây để gia cố trận pháp phòng hộ, cậu biết trận pháp ở đâu không??" Harry chỉ chỉ Knicks..

"Tê ~ người gia cố trận pháp à.....Bằng chứng đâu?"

"Knicks, nó yêu cầu cậu chứng minh thân phận!"

"Chứng minh?" Knicks gật đầu, lấy một phiến đá, mặt trên có hai phù thủy trẻ tuổi, dưới chân một trong hai người có một con rắn nhỏ.

"Tê ~ là Salazar và tên kia!!" Tử xà vặn vẹo quay đầu nói với Harry..

"Tê ~ nhìn thấy không, con rắn oai hùng bên cạnh Salazar chính là tôi!! Từ nhỏ tôi đã đẹp đẽ như vậy rồi."

"....." Harry im lặng, nó muốn nói là con mắt nào của mày nhìn ra được con rắn nhỏ như con giun đó có thể gọi là oai hùng:

"Nó nói nó rất đẹp đẽ...."

"....."Mọi người im lặng.

"Tê ~ đi theo tôi."Từ xà tâm trạng vui vẻ dẫn đường.

Cả đám đi theo tử xà rời khỏi vị trí, nhưng sau đó chưa tới 100m thì lại trừng mắt nhìn tử xà quay lại trước mặt bức tượng, dùng đuôi đập mạnh vào mũi của bức tượng : "Duang". Lúc này miệng của bức tượng khép lại nhưng cả người lại vỡ ra.????



Nhấn để mở bình luận

[đồng Nhân Harry Potter] Knicks Dakness