Dụ dỗ


 
Chương 41: Không khác biệt
 
Mạc Tiệp vốn dĩ đã phải vượt qua cảm giác xấu hổ rất lâu mới nói ra được những lời hùng hồn này, không ngờ lại bị trêu chọc.
 

Cô đỏ mặt không biết nên làm sao bây giờ, nhỏ giọng quật cường nói: "Mẹ nghĩ như vậy đó."
 
"Tôi biết rồi." Bùi Ngọc cúi đầu uống nước mì, khẽ mỉm cười, trêu cô, "Rõ là trước ngày hôm qua mẹ vẫn còn là xử nữ chưa có nụ hôn đầu, ngày hôm nay đã muốn làm hết chuyện của những người yêu nhau cả đời cùng tôi, có phải quá nhanh hay không? Ý nghĩ dục tốc bất đạt [*] không tốt đâu."
 
[*] Dục tốc bất đạt là câu tục ngữ nói về làm việc gì nhanh quá thì sẽ không thành công, nóng vội hấp tấp sẽ hỏng việc. Ý muốn nói mọi việc đều phải cẩn thận, đúng bài bản, bình tĩnh làm.
 
Mạc Tiệp bị anh hỏi khó, nghĩ kỹ lại thì cảm thấy hình như đúng như vậy, ngày hôm qua cô vừa mới ngủ cùng nam sinh nhỏ, ngày hôm sau đã viết xong bản nháp kịch bản cả đời. Cô càng nghĩ càng thấy xấu hổ vô cùng, hận không có cái lỗ để chui xuống
 
"Trước đây tại sao mẹ chưa từng yêu đương?" Bùi Ngọc hỏi điều nghi hoặc chôn dấu trong lòng đã lâu, "Mẹ đẹp như vậy, không có nam sinh nào ra sức theo đuổi mẹ sao?"
 
"Có, khi còn bé có nam sinh chặn đường mẹ lúc tan học, còn có người lấy cái chết ra uy hiếp mẹ, mẹ sợ tới nỗi có khoảng thời gian rất lâu không tới lớp tự học buổi tối. Về sau còn có đồng nghiệp nam kiên trì tặng mẹ quà đắt tiền. Mẹ không biết làm như thế nào, hàng xóm nam của mẹ còn nhét tờ giấy vào trong khe cửa nhà." Mạc Tiệp nhắc tới những chuyện này liền cảm thấy vô cùng ấm ức, ngày thường cô sống yên lặng chưa bao giờ gây sự với ai nhưng vẫn bị mấy người kỳ quái quấy rối, "Không phải con chê mẹ mặc váy dài còn mặc cả quần an toàn sao? Bởi vì khi mẹ còn học đại học từng bị nam sinh Trung Quốc theo dõi chụp ảnh hơn một năm. Nam sinh kia nhìn qua rất nhã nhặn, thành tích vô cùng xuất sắc, khó có thể tượng tưởng được rằng anh sẽ làm ra chuyện bỉ ổi như vậy."
 
Bùi Ngọc nghe vậy có chút chột dạ, thật ra anh cũng... Anh thậm chí chỉ có hơn chứ không có kém, dựa vào việc ở cùng một chỗ với cô, ngày nào cũng nhìn trộm cô, còn chụp ảnh cô thủ dâm, bây giờ còn cất video cô bị anh phá thân như giấu kho báu, chuẩn bị ngày sau mỗi lúc trước khi ngủ thưởng thức một lần.
 
"Có thể sống một cách bình thường là mơ ước của mẹ nhưng ánh mắt của bọn họ khiến cho mẹ vô cùng khó chịu. Mẹ không biết phải hình dung thế nào, chính là... luôn cảm thấy bọn họ muốn nhào tới. Mẹ không biết vì sao đàn ông đều như vậy, mẹ chán ghét như vậy." Mạc Tiệp nhắc tới những thứ này sắc mặt liền trở nên khó coi, cau mày nói, "Ba con là người rất lễ độ, chưa từng có hành động xấu gì với mẹ, bởi vậy mẹ cảm thấy anh ta tốt. Kết quả vẫn là mẹ bị lừa."

 
Nói tới chỗ này, cô thở dài yếu ớt.
 
"Vậy mẹ cũng chưa từng thích người con trai nào sao?" Bùi Ngọc kinh ngạc hỏi, làm gì có người nào nhiều năm như vậy chưa từng động lòng?
 
Mạc Tiệp lắc lắc đầu.
 
"Tiểu Ngọc, mẹ cảm thấy đàn ông bên cạnh mình đều rất kỳ lạ, chỉ có con không như thế." Mạc Tiệp chớp đôi mắt to thuần khiết nhìn anh, "Con đáng yêu như vậy, sạch sẽ tươi mát, nhìn con trong sáng chân thật tốt đẹp giống như nhân vật trong truyện tranh vậy. Hơn nữa, khí chất của con thật sự rất tao nhã tinh tế, ánh mắt như trăng sáng không nhiễm bụi trần."
 
Bùi Ngọc thẹn thùng, trong nháy mắt chợt rất sợ cô thất vọng.
 
"Mẹ, nếu như... nếu như tôi không khác gì những người kia thì sao?" Bùi Ngọc do dự hỏi, anh lo sợ rằng có một ngày hình tượng mình trong mắt cô sẽ sụp đổ hoàn toàn.
 
"Hả?" Mạc Tiệp nhìn anh, chợt căng thẳng nói, "Con lừa mẹ cái gì không?"
 
"Không phải, tôi nói là nếu như tôi cũng giống như những người đàn ông khác... phải, là hèn hạ... rất muốn nhào tới ấy?" Bùi Ngọc cảm thấy vẫn nên sớm chuẩn bị tâm lý cho cô trước.
 
"Vậy... vậy con cứ nhào tới đi." Mạc Tiệp không hề nghĩ ngợi nói ra.
 
"...?" Bùi Ngọc ăn xong rồi.
 
"Sáng mai có tiết học không?" Mạc Tiệp ngượng ngùng hỏi, dường như có chút hưng phấn.
 
"... Không có." Bùi Ngọc mơ hồ cảm thấy cô cho mình ăn no là có mưu đồ khác.
 


Nhấn để mở bình luận

Dụ dỗ