Đừng Để Chưởng Môn Quạo



Tạ Văn Dĩnh nhìn đồng hồ trên taxi: “Đại khái có thể đến đúng giờ.


Một đêm này thật sự là gà bay chó sủa.

Ba người xuống xe, tiến vào đại sảnh khách sạn, phát hiện hầu như tất cả mọi người đều đã đến đủ.

Một mảnh đông nghịt, đang thảo luận gì đó.

Lâm Uyển Ương đang buồn bực, một cô gái mặc quần đùi đi tới, cười hì hì nói: “Hôm qua tôi đã gặp mấy người, đúng rồi, sáng sớm mấy người đã đi đâu vậy, sao giờ mới về?”
Lâm Uyển Ương: “Vừa hay có chút việc, buổi giao lưu vẫn chưa bắt đầu à?”
Vẻ mặt Nhậm Địch bất ngờ: “Mấy người vẫn chưa biết à, sáng sớm hôm nay mấy cao nhân đến khách sạn thì phát hiện dấu vết Ngô lão tam đã tới, tên yêu đạo đấy làm nhiều chuyện ác, ban tổ chức sợ gã sẽ gây bất lợi cho đệ tử các môn phái nên đã tạm thời hủy bỏ, người tài ba của các phái lớn đã đi theo dõi gã.


Lâm Uyển Ương có chút chột dạ: “Tôi cảm thấy cũng không căng thẳng đến vậy đâu, dù sao thì… tên Ngô lão tam đó cũng đã chạy rồi.


Nhậm Địch chen đến bên người Tạ Văn Dĩnh, thầm nghĩ dáng vẻ anh chàng này đúng là tuấn tú thật, cô ấy cười nói: “Nghe nói lần này Ngô lão tam gặp phải đối thủ, tiểu quỷ và Phi Đầu Thi gã nuôi đều bị diệt sạch sẽ! Mọi người đều nghi ngờ vì Ngô lão tam tạo nghiệt quá nhiều, cho nên mới bị cao nhân không xuất thế giải quyết.


Lâm Uyển Ương: “! Giải quyết xong rồi không phải chẳng còn vấn đề gì sao? Có thể không cần hủy bỏ buổi giao lưu mà.


Cô còn rất hướng tới hoạt động này, nghe đã thấy thú vị.

Một người đàn ông mặc đạo bào đi tới: “Hừ, cô thì biết cái gì, những môn phái nhỏ các người chỉ muốn ké hội giao lưu, mới sáng sớm đã đi ra ngoài lêu lổng giờ mới chịu về.


Thanh âm dừng lại, tầm mắt dừng lại trên người Diêu Mộ: “Đây không phải người trong Huyền Môn chúng ta, cô còn mang theo thú cưng.


Diêu Mộ: “???”
Tạ Văn Dĩnh: “Anh nói chuyện cẩn thận một chút.


Đạo nhân trẻ tuổi kia lại nói: “Bỏ đi, tôi nói với các người những chuyện này làm gì chứ, nếu như có thể gặp vị cao nhân ra tay tối qua kia, nghe đối phương dạy dỗ mấy câu, tôi liền xem như không sống uổng cuộc đời này.


Nói rồi, liếc mắt nhìn nhóm người một cái với vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép, phất tay áo rời đi.

“Anh ta là đại sư huynh của phái Vân Xích, đạo pháp coi như không tệ, người cũng được, chỉ là nói chuyện hơi xốc nổi một chút, mọi người không nên để trong lòng.


Nhậm Địch đánh giá Diêu Mộ, dùng ngón tay chỉ vào ngực đối phương: “Cái gì mà thú cưng hay không, anh ta không hiểu giá thị trường, nếu như loại này có thể nuôi làm thú cưng, thử hỏi ai không muốn nuôi một con chứ.


Diêu Mộ: “???”
Người tu đạo chẳng lẽ đều là phong cách này sao? Thật sự là có chút đáng sợ.

“Nếu buổi giao lưu đã hủy bỏ, tôi cũng đi đây, có duyên tháng sau chúng ta gặp lại nhé hai anh chàng đẹp trai.

” Nhậm Địch nói xong liền rời đi.

Người trong đại sảnh dần dần giải tán, Lâm Uyển Ương mặc dù rất tiếc nuối cũng chỉ có thể tiếp nhận.

Đây là do cô gây ra, không thể trách người khác.

Diêu Mộ: “Tôi về nhà trước một chuyến, đợi tôi xử lý xong việc sẽ quay lại.


Ba người cứ như vậy tách ra, Lâm Uyển Ương và Tạ Văn Dĩnh trở về đạo quán.

Dương Bảo Tâm vốn nghĩ, lần này chưởng môn nhân và sư huynh đi ít nhất cũng phải hai tuần mới trở về, không ngờ tới mới một ngày đã quay lại, cậu ôm củ khoai lang đang gặm trợn tròn mắt.


Nhóm dịch: Nhà YooAhin


Nhấn để mở bình luận

Đừng Để Chưởng Môn Quạo