Đừng Hỏi - Du Ngư


Vẻ mặt mọi người không được tốt lắm, không phải chỉ vì có người chết ngay trước mắt mình, mà quan trọng hơn là tư thế ngã xuống của người chết.

Rất rõ ràng, người chết bị đứng phạt đến chết.

Vì anh ta đứng phạt sau cánh cửa, nên khi Diêm Tục mở cửa, cơ thể mất chỗ dựa, ngã thẳng xuống trước mặt mọi người.

“Aaaa.”

Dây thần kinh căng thẳng của mấy người mới đứt phăng vì thấy người chết. Có người không kìm được hét lên, nhưng nhanh chóng bị những người cũ quát nín lại.

Người chết xuất hiện trước mặt mọi người với tư thế úp sấp, từ cách ngã xuống có thể thấy lưng không có vết thương chí mạng nào, ngay cả miệng vết thương cũng không có.

Vết thương chí mạng ở phía trước.

Biết người chết đã chết như thế nào có thể giúp những người khác phòng bị ở mức độ nhất định. Nhưng thi thể này đầy máu, tại hiện trường lại không có găng tay. Một số người do dự, nhưng không ai dám tiến lên lật thi thể xem thử.

Lâm Gia bị chứng sạch sẽ, tất nhiên sẽ không kiểm tra thi thể trong tình trạng không có đồ bảo vệ.

Cậu nhìn Tiêu Dao.

Tiêu Dao: “…”

Tiêu Dao hiểu. Lần này hắn theo Lâm Gia vào bong bóng cá để làm cu li, bởi vì phần lớn thời gian Lâm Gia chẳng cần đến hắn.

Tiêu Dao đang định tiến lên thì Phó trưởng Trần lên tiếng: “Diêm Tục.”

Tiêu Dao chả muốn chạm vào thi thể, cảm thấy mẹ nó xui xẻo. Vừa hay Phó trưởng Trần gọi Diêm Tục, hắn nhanh chóng lùi lại.

Những người khác thấy Phó trưởng Trần giao việc bẩn thỉu này cho Diêm Tục, đều thở phào nhẹ nhõm.

Ngay cả Lâm Gia cũng không muốn làm việc này, nên không có tư cách chỉ trích người khác. Chỉ có con mèo trên vai cậu phát ra một tiếng thở dài cảm thán đầy ẩn ý.

Lâm Gia nghiêng đầu liếc cảnh cáo con mèo. Mèo vội vàng dùng móng bịt miệng, không dám hó hé.

Diêm Tục không có ý kiến gì về việc dùng tay không lật thi thể. Hắn xắn tay áo lên bắt đầu làm.

Hắn nửa quỳ xuống, dưới ánh mắt của mọi người, túm áo thi thể, cổ tay hơi dùng lực, ‘phịch’ một tiếng, thi thể bị lật ngửa, lưng đập vào vũng máu, vài giọt máu bắn tung tóe.

Những người đứng gần vội lùi lại vài bước. Lâm Gia cũng lùi lại, tìm một chỗ không bị dính máu rồi dừng lại.

Ngẩng đầu nhìn, xung quanh trở nên im lặng.

“Đây…” Tiểu Điềm che miệng, mặt đầy vẻ kinh hoàng.

Mấy người mới lộ vẻ bàng hoàng, ngay cả người cũ cũng không khá hơn.

Phía trước người chết không có vết thương chí mạng nào, áo trước ngực thấm đẫm máu. Mọi người lần theo dấu máu mới tìm ra vết thương chí mạng.

Diêm Tục giơ hai ngón tay ép vào hai bên mép người chết, bóp mở miệng.

“Không còn lưỡi.” Diêm Tục nói.

Từ vị trí đang đứng, Lâm Gia không nhìn thấy khoang miệng người chết, nhưng từ vẻ mặt của những người khác, chắc chắn là rất khủng khiếp.

Vị trí tốt nhất để nhìn rõ khoang miệng người chết là sau lưng Diêm Tục. Nơi đó đã bị Phó trưởng Trần chiếm đóng, Lâm Gia không định đi qua.

Vì vậy cậu ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Diêm Tục, chờ hắn miêu tả tình trạng.

Diêm Tục lấy điện thoại ra, bật đèn pin chiếu vào khoang miệng người chết. Hắn nghiêng đầu người chết để nhìn bao quát vòng họng.

“Bị rút lưỡi.” Yến Túc nói, “Khả năng cao là chết do sặc máu nghẹt thở.”

Hai câu này làm tăng thêm nỗi kinh hoàng trên mặt mấy người mới. Các người cũ nhìn nhau, Trương Khoai Tây nói: “Không phải viện phúc lợi không có hành vi ngược đãi sao.”

Đây là câu hỏi đã được người cá xác nhận: Viện phúc lợi không có ngược đãi.

Nhưng cái chết thê thảm của người mới dường như trái ngược hoàn toàn với câu trả lời.

“Viện phúc lợi không ngược đãi, nhưng viện trưởng giết người là chuyện khác. NPC được cụ thể hóa đều có thể giết người, chỉ khác nhau về mức độ bạo lực.” Tiêu Dao chớp lấy cơ hội, chỉ trích Trương Khoai Tây, “Ông không biết điều này hả?”

Trương Khoai Tây phản bác: “Cậu không thấy tư thế ngã xuống của người chết hả? Nếu không bị phạt đứng thì là gì?”

Tiêu Dao: “Phạt đứng mà tính là ngược đãi?”

Tiêu Dao cười khẽ, hỏi những người khác: “Phạt đứng tính là ngược đãi?”

Có người đồng ý với Tiêu Dao, cho rằng phạt đứng không phải là ngược đãi, cũng có người phản bác: “Nếu bắt anh đứng mãi, không cho ăn uống, chả lẽ không tính là ngược đãi?”

“Được rồi, đừng cãi nữa.” Phó trưởng Trần tỏ vẻ không hài lòng, yêu cầu mọi người im lặng. Đợi mọi người yên tĩnh lại, hắn mới nói: “Người cá nói không ngược đãi, thì chắc chắn ở đây không có ngược đãi. Có lẽ người chết ca hát không đạt yêu cầu của viện trưởng nên bị phạt đứng.”

“Thế… còn lưỡi?” Tiểu Điềm rụt rè hỏi.

Phó trưởng Trần tiếc nuối nói: “Cậu ấy đã vi phạm điều kiện tử vong.”

Chủ đề quay về đúng hướng. Mọi người nhìn người chết, chìm vào suy tư.

“Có phải anh ta không hát?” Có người hỏi, “Nên mới bị như vậy…”

Viện trưởng kiểm tra hát trong phòng riêng từng người, không ai biết người chết có hát hay không. Nhưng nghĩ kỹ lại thì không thể, viện trưởng đã nói rõ rằng bà ta sẽ kiểm tra mọi người. Không hát chẳng khác nào tự tìm đường chết?

“Có phải do căng thẳng nên không hát được?” Có người đoán.

Hình như người này rất muốn gán nguyên nhân cái chết là do “không hát”. Viện trưởng đã được cụ thể hóa, nếu họ tìm được điều kiện giết người của bà ta và tránh né, thì việc thăm dò về sau sẽ dễ dàng hơn nhiều.

“Không phải đâu.” Một giọng nói quả quyết vang lên.

Lâm Gia và mọi người quay đầu nhìn người vừa nói, là Tiểu Điềm.

Diêm Tục đứng dậy: “Cô nghe thấy cậu ta hát?”

Tiểu Điềm lắc đầu: “Không, nhưng…”

Mọi người chờ Tiểu Điềm nói tiếp. Cô nói: “Lúc chọn bài hát, tôi rất sợ, anh ấy bảo tôi đừng sợ. Khi viện trưởng xuất hiện, anh ấy cũng an ủi tôi đừng lo lắng. Nếu bản thân anh ấy căng thẳng, làm sao có thể đủ bình tĩnh để an ủi tôi?”

Lời Tiểu Điềm khá có lý, khiến mặt mũi người cũ càng thêm khó coi. Rõ ràng điều kiện giết người của viện trưởng không đơn giản như vậy.

Tiêu Dao suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy là hát sai lời?”

Hắn không giỏi hát nhưng vẫn còn sống, nên nghĩ đến khả năng hát sai lời.

Tiểu Điềm lại lắc đầu: “Không thể nào… Anh ấy sẽ không hát sai.”

Đồ Đậu nói: “Cô không nghe thấy mà sao chắc chắn như vậy?”

Tiểu Điềm đáp: “Vì khi chọn bài hát luyện tập, anh ấy đã giúp tôi sửa lỗi.”

Có người khác nói: “Hay là hát không hay?”

Lần này không cần Tiểu Điềm phủ nhận, một người khác lắc đầu: “Tôi có nghe anh ta hát vài câu, anh ta hát khá hay.”

Bầu không khí trở nên im lặng. Mọi người nhìn thi thể trên mặt đất.

Hát hay, không sai lời, cũng không căng thẳng đến mức không hát nổi. Vậy người này chết vì lý do gì?

“Không thể xác định điều kiện giết người của viện trưởng, tạm gác chuyện này qua một bên. Dù sao các cô cậu đều còn sống. Nếu lần sau phải hát tiếp, cứ làm như hôm nay.”

Diêm Tục lên tiếng phá vỡ bầu không khí, nhìn về phía Lâm Gia.

Lâm Gia nhận ra ánh mắt Diêm Tục mang ẩn ý khác thường. Cậu chủ động hỏi: “Sao vậy?”

Diêm Tục hỏi: “Cậu hát bài gì?”

Bị hỏi giữa đám đông, nhờ ơn Diêm Tục, những ánh mắt thiếu chủ kiến đều đổ dồn về phía Lâm Gia.

Lâm Gia đáp: “Trồng Mặt Trời.”

Diêm Tục: “Chắc không cần đến mười lăm phút nhỉ.”

Viện trưởng vào phòng Lâm Gia và ở đó mười lăm phút, lâu hơn so với các phòng khác.

Lâm Gia bình tĩnh: “Đội trưởng Diêm muốn nói gì cứ nói thẳng.”

“Được, cậu đã nói thế.” Diêm Tục cười khẽ, “Vậy cậu đã lấy được thông tin gì?”

Câu nói này làm mắt mọi người sáng lên, xen lẫn chút trách móc, trách Lâm Gia có thông tin mà không chịu chia sẻ.

“Đội trưởng Diêm dựa vào đâu mà chắc chắn như vậy?” Tiêu Dao lên tiếng, “Hơn nữa dù có lấy được thông tin, dựa vào cái gì phải nói cho mấy người biết? Mấy người có nói thông tin cho…”

Một bàn tay thon dài đặt lên vai hắn. Lâm Gia đẩy Tiêu Dao ra đằng sau, nói: “Không nhiều, chỉ có một thông tin.”

Mọi người nóng lòng nhìn Lâm Gia, nghe có vẻ là cậu sẵn sàng chia sẻ thông tin này.

Trước ánh mắt mong đợi của mọi người, Lâm Gia nói: “Viện trưởng bảo, buổi tối không được ra ngoài.”

“Buổi tối không được ra ngoài?”

“Ma thường xuất hiện vào ban đêm. Viện phúc lợi này thật sự có ma?”

Ánh mắt Diêm Tục vẫn dính chặt vào Lâm Gia: “Chắc chắn chứ?”

Lâm Gia cười lạnh: “Đội trưởng Diêm nghĩ tôi bịa thông tin thì có lợi gì cho tôi?”

“Để tìm người thử nghiệm?” Diêm Tục đáp một cách thản nhiên.

Lâm Gia đính chính: “Là đội trưởng Diêm ép hỏi tôi lấy thông tin.”

Ý cậu rất rõ ràng. Nếu muốn tìm người thử nghiệm, cậu sẽ tung thông tin giả ngay từ đầu, chứ không phải đợi Diêm Tục truy hỏi mới tiết lộ.

Cậu nhìn chằm chằm Diêm Tục, Diêm Tục cũng nhìn lại cậu.

Rắc rắc rắc rắc…

Tiếng nhai nuốt đột ngột vang lên.

Lâm Gia rời mắt khỏi Diêm Tục, nhìn về phía thi thể. Trong lúc mọi người chờ Lâm Gia tiết lộ thông tin, thi thể đã bị gặm sạch sẽ, chỉ còn lại một vũng máu trên mặt đất.

Mấy người mới lại bị sốc, sắc mặt trắng bệch, trông như sắp xỉu tới nơi.

Phó trưởng Trần nói: “Trời không còn sớm, mọi người về nghỉ ngơi đi, buổi tối chú ý an toàn. Nếu thật sự gặp nguy hiểm, tôi hy vọng mọi người cố gắng để lại thông tin trong khả năng của mình.”

Lâm Gia là người đầu tiên quay lưng, Tiêu Dao nhanh chóng theo sau.

Không lâu sau, đám người vây quanh tản ra.

Khác với lần trước, bong bóng cá 3 sao lần này không chuyển đổi tức thì từ ban ngày sang ban đêm, mà giống ngày và đêm bình thường có một khoảng thời gian chuyển tiếp. Bầu trời dần chuyển sang màu đen.

Mèo thấy Lâm Gia không tháo đồng hồ đeo tay cũng không cởi áo ngoài, rõ ràng cậu không định nghỉ ngơi.

Mèo ngạc nhiên: “Đừng nói cậu định ra ngoài vào ban đêm.”

Vừa dứt lời, Lâm Gia đi đến cửa, chuẩn bị mở cửa.

Mèo: “!”

Mặc dù ban đêm cần có người đi thám hiểm, nhưng đi ngay đêm đầu tiên và thông tin “không được ra ngoài vào ban đêm” mà viện trưởng chỉ tiết lộ cho Lâm Gia, việc Lâm Gia ra ngoài thật sự đáng sợ.

Mèo còn định khuyên ngăn, nhưng Lâm Gia vừa mở cửa vừa nói: “Ai nói tôi đi thám hiểm.”

Mèo không hiểu: “Thế thì?”

Lâm Gia đáp: “Tôi nhớ phòng của Diêm Tục là phòng 206.”

Mèo ngẩn ra. Sau khi hiểu lý do tại sao Lâm Gia muốn tìm Diêm Tục, ánh mắt nhìn Lâm Gia cũng thay đổi.

Lâm Gia có phải là người bị ép buộc sẽ tiết lộ manh mối không? Không, Lâm Gia có chia sẻ manh mối hay không hoàn toàn phụ thuộc vào ý muốn của cậu. Việc cậu chủ động chia sẻ manh mối chắc chắn là có mục đích riêng.

Và mục đích của Lâm Gia chính là… để người khác thay cậu đi thám hiểm ban đêm.

Từ lúc vào bong bóng cá đến giờ, người thực sự hành động là Diêm Tục. Diêm Tục chắc chắn sẽ ra ngoài vào ban đêm sau khi biết thông tin này.

Nhưng Diêm Tục đang nghi ngờ Lâm Gia. Nếu Diêm Tục sống sót trở về, chưa chắc hắn sẽ tiết lộ những gì đã khám phá được cho Lâm Gia.

Việc Lâm Gia cần làm là xóa tan nghi ngờ của Diêm Tục về mình.

Lý do Diêm Tục nghi ngờ là vì hắn không hiểu mục đích của Lâm Gia. Chỉ cần làm rõ ý định của mình, mọi chuyện sẽ ổn thỏa. Tất nhiên, Lâm Gia không ngu đến mức nói thẳng việc kéo phó trưởng Trần vào bong bóng cá là để mèo dung hợp.

Vì vậy, cậu sẽ bịa ra một lý do.

Lâm Gia biết rất rõ Diêm Tục luôn chú ý đến mình từ khi vào bong bóng cá, nguyên nhân là vì cậu ném mèo ở trung tâm treo thưởng.

Giải thích rõ ràng mục đích ném mèo là giải quyết được vấn đề.

Nghĩ vậy, Lâm Gia dừng trước cửa phòng Diêm Tục, gõ cửa không chút do dự.

“Ai đấy?”

“Lâm Gia.”

Diêm Tục mở cửa, thấy Lâm Gia và con mèo đứng bên ngoài. Hắn chống khuỷu tay lên khung cửa, tỏ vẻ thoải mái nhưng thực chất đang chắn cửa: “Có chuyện gì?”

Lâm Gia nhìn Diêm Tục ăn mặc chỉnh tề, biết tối nay Diêm tục sẽ không ngủ, sẽ rời khỏi phòng để thăm dò viện phúc lợi Nghi Nhạc ban đêm.

Xuyên qua cánh tay Diêm Tục, Lâm Gia thấy phó trưởng Trần. Đúng như dự đoán, phó trưởng Trần ở trong phòng Diêm Tục bàn bạc về kế hoạch ban đêm.

Phó trưởng Trần thấy Lâm Gia, đứng dậy khỏi ghế sofa và nhìn qua.

Lâm Gia cúi đầu: “Có chuyện cần nói.”

Phó trưởng Trần: “Vào trong nói đi.”

Lâm Gia không định vào, cậu ngẩng đầu, phớt lờ người đang chắn cửa, nhìn thẳng vào phó trưởng Trần: “Không cần, tôi chỉ muốn trang trọng xin lỗi anh.”

Phó trưởng Trần nhớ ra Lâm Gia, nhìn con mèo ngoan ngoãn ngồi bên chân cậu: “Ý cậu là chuyện con mèo đột nhiên chạy đến?”

Lâm Gia giải thích ngắn gọn: “Tôi có một người yêu, trông khá giống anh. Con mèo nhận nhầm người. Thành thật xin lỗi.”

Mèo kinh ngạc, vội cúi đầu che giấu biểu cảm trên mặt.

Phó trưởng Trần: “Không sao, tôi không để ý chuyện đó.”

Lâm Gia cúi chào, chuẩn bị quay đi.

Nhưng phía sau chợt vang giọng Diêm Tục: “Cậu mang mèo vào thế giới đáy biển, nhưng lại không đi cùng người yêu?”

Diêm Tục đang nghi ngờ lời giải thích của Lâm Gia.

Lâm Gia dừng bước, quay lại. Lần này cậu nhìn thẳng vào Diêm Tục, thấy giữa hai lông mày Diêm Tục có một nốt ruồi nhỏ: “Anh ấy chết rồi.”

Diêm Tục sửng sốt: “… Ồ, xin lỗi, chia buồn cùng cậu. Người chết không thể sống lại, mong cậu nén đau thương.”

Lâm Gia chủ động nói: “Anh ấy qua đời vì bệnh, ung thư lưỡi.”

Nói xong, Lâm Gia dẫn mèo rời đi không ngoảnh lại.

Nhìn theo bóng lưng Lâm Gia, Diêm Tục lẩm bẩm: “Ung thư lưỡi?”

Hắn đóng cửa, lẩm bẩm: “Ung thư lưỡi? Có bệnh này à.”

Trở lại phòng, mèo vội vàng đóng cửa, ôm lấy trái tim đập thình thịch, đợi bình tĩnh lại mới hỏi Lâm Gia: “Sao tự dưng cậu nói như thế với Diêm Tục? Ung thư lưỡi? Có bệnh này thật hả?”

Lâm Gia tháo đồng hồ: “Ừ, chắc vậy.”

“Cậu không chắc?” Mèo sợ hãi: “Cậu không sợ anh ta hỏi thêm hả?”

“Hỏi cái gì? Hỏi tại sao người yêu tôi bị ung thư lưỡi?” Lâm Gia vô cảm cười lạnh: “Thì tôi sẽ nói với anh ta, chết vì nói nhiều.”


Nhấn để mở bình luận

Đừng Hỏi - Du Ngư