Đừng Phá Nữa, Yêu Cô Là Được Chứ Gì


Author: Soshiwinter1992

 

Disclaimer : Nhân vật không thuộc về au.

 

Pairing :Yulsic.

 

Rating : PG

 

Category : General

 

 

 

Note: Không dành cho những tâm hồn trong sáng nhé :3

 

Tối nay đi chơi rồi nên giờ post trước luôn, HHBD muộn Kwon Yuri!

 

 

 

ĐỪNG PHÁ NỮA, YÊU CÔ LÀ ĐƯỢC CHỨ GÌ.

 

“CẠN LY!”-Yuri là người hô to nhất, ly bia đầy trên tay uống cạn không còn giọt nào, hôm nay là ngày vui, ngày chấm hết kiếp sống không có ngày mai của Yuri cho nên cô cực kỳ phấn khởi, rủ hết đám bạn chí cốt của mình ra ăn mừng.

Sooyoung nhìn đứa bạn vui vẻ cũng mừng cho, coi như nó may mắn đi, không hiểu bằng cách nào mà lại được chọn vào làm cho WJ, tập đoàn xuyên quốc gia, sau này có thể ăn ngon mặc đẹp ngẩng mặt lên với đời được rồi: “Mặc dù không biết kẻ nào bị che mắt mà tuyển chọn cậu nhưng tớ cũng xin chúc mừng, cạn ly!”

Yuri giả vờ xụ mặt, xong vẫn mỉm cười cụng ly với Sooyoung, đứa bạn này chả khi nào nói được những lời tốt đẹp cả, bật người đứng dậy Yuri lên giọng xuống giọng diễn tả: “Thôi cái miệng quạ của cậu đi, cậu nhìn xem. Từ trên xuống dưới Kwon Yuri có chỗ nào không tốt, ngoại hình perfect, khuôn mặt perfect, cả trí tuệ cũng… ”

“Khụ khụ… Ngồi xuống đi Yuri, cậu say rồi.”-người điềm tĩnh nhất trong nhóm, Kim Taeyeon nghe Yuri tự kỉ một hồi cũng nhịn không được phải ngắt lời, hai ý trên cô còn miễn cưỡng chấp nhận được chứ cái trí tuệ của con “ngựa trời” nhà cô cô còn không biết sao: “Hôm nay vui chơi được thì cứ vui chơi đi, sau này chắc cũng khó mà sum họp được như thế này nha.”

“Vẫn là Taeyeon nói có lý nhất, cạn ly!”-Sooyoung hối thúc cả bọn nâng ly, sau đó nhích lại ngồi sát bên Yuri to nhỏ: “Tối nay tớ có một món quà tặng cho cậu, hàng cực chất luôn.”

Yuri nghe nói hai mắt lờ đờ say liền sáng lên, gương mặt đỏ lựng quay sang Sooyoung nhếch môi: “Cậu chỉ giỏi về khoản này thôi, nhưng tớ thích.”

“Cuối hành lang, rẽ trái. Chúc cậu có một đêm vui vẻ!”-Sooyoung nói xong kèm một cái wink cho Yuri, thuận tay đẩy vai thúc cô ấy đứng dậy..

.

.

.

Tắt vòi nước, Yuri mỉm cười rời khỏi toilet, miệng thầm lẩm bẩm: “Cuối hành lang, rẽ trái… cuối hành lang… rẽ phải…”

CẠCH.

.

.

.

Ánh nắng có chút gay gắt chiếu vào gương mặt ngăm đánh thức cô khỏi cơn say, Yuri khẽ nhăn mặt vì cái đầu ong ong của mình, hơi thở còn nồng nặc mùi rượu càng khiến cô mệt mỏi hơn.

“Ôi, cái đầu của tôi… ”-ánh mắt nặng trĩu lướt nhanh đống quần áo vương vãi dưới sàn nhà rồi lướt xuống gương mặt vẫn còn say ngủ bên dưới lớp chăn bông để lộ bờ vai trắng ngần không tì vết.

Đôi mắt mở to lên, Yuri có chút bối rối nhìn chăm chăm vào gương mặt thanh tú đó: “Nữ thần… ”

Bàn tay rụt rè định chạm lên mái đầu nâu vàng, cuối cùng cũng thu về, một chút cảm giác lạ lẫm và muốn chiếm hữu cô ấy hiện lên trong tâm trí nhưng rốt cuộc Yuri đã gạt đi, đây chỉ là vui chơi qua đường thôi, sẽ chẳng có kết quả gì đâu và nói thật Yuri cũng không muốn yêu một người không hề biết gì về họ.

“Ủa, hình như toàn là quần áo của mình, đồ của cô ta ít thế sao?”-một chút thắc mắc dâng lên trong lòng nhưng Yuri cũng mặc kệ nhặt lại quần áo của mình lên, lấy trong ví ra 50.000won đặt trên đầu giường, tuy có chút xót dạ nhưng biết sao được, với cô gái xinh đẹp thế này phải làm sao coi cho được một chút (chung quy cũng là do dại gái mà :3
)

“Mà nghĩ lại sao mình chả nhớ cái gì cả.”-ánh mắt tiếc nuối nhìn lại cô gái lần cuối trước khi rời khỏi phòng. Sau hôm nay cô phải sống đàng hoàng lại thôi rồi còn kiếm một người để yêu thật sự nữa chứ, cứ thế này hoài cũng không tốt chút nào.

Hàng mi dài khẽ lay động, đôi mắt trong vắt sạch sẽ chầm chậm hé mở nhìn về nơi cánh cửa vừa khép, lướt qua mấy tờ tiền được đặt hờ hững trên bàn, khóe môi nhếch lên một đường bí hiểm.
1

.

.

.

“Trưởng phòng, anh có thể nói chậm lại một chút được không, nãy giờ anh nói nhanh quá tôi có phần không nghe kịp.”-Yuri nở nụ cười tươi rạng rỡ như ánh mặt trời của mình nhằm tìm kiếm được sự ưu ái của anh nhưng cô biết nó gần như không hề có tác dụng gì vì trưởng phòng của cô là một “gay” chính hiệu, cô lại là một cô gái xinh đẹp cho nên dễ dàng bị “chị trưởng phòng” này chèn ép cho mà xem.

Đúng như dự đoán, trưởng phòng Heechul không giấu được vẻ mặt khó chịu ban cho Yuri cái nhìn coi thường, ngón trỏ đung đưa trước mặt Yuri rồi theo người anh ta di chuyển sang hướng khác: “Thật là, đầu óc cô nhét thứ gì trong đó sao mà chậm tiêu thế không biết, không hiểu sao anh Siwon có thể chọn người như cô vào tập đoàn danh tiếng này được.”

Yuri cắn môi, Siwon là trưởng phòng nhân sự, cũng là người trong mộng của người đang đứng trước mặt cô đây, thảo nào, thảo nào....

Haiz…

“Yuri, giám đốc gọi cô vào phòng có việc.”-Sunny, thư ký của giám đốc Jung đi đến cắt ngang cuộc trò chuyện ngắn ngủi của hai người, cô ấy mỉm cười nhìn Yuri vẫn còn đang ngơ ngác nhìn mình.

“Tôi sao?”-Làm việc mới hai ngày nhưng lời đồn về vị giám đốc của công ty chưa phải cô chưa nghe thấy, vốn cô cũng không để tâm lắm nhưng tự dưng cô ta muốn gặp mình không phải rất kỳ lạ sao?

“Haha, xem ra có người sắp rời khỏi đây rồi, giám đốc rất ít khi chú ý đến nhân viên, cô mới đến có hai ngày mà để “lọt vào mắt xanh” của giám đốc, chắc chắn lành ít dữ nhiều rồi.”-vừa nói Heechul còn đưa tay quẹt ngang cổ thể hiện làm ai đó toát mồ hôi lạnh.

“Đi thôi, giám đốc không thích đợi đâu.”-Sunny một lần nữa cắt ngang cuộc đối thoại của cả hai.

“Vâ…ng.”

CỘP  CỘP

CẠCH

“Chào giám đốc!”-khép nhẹ cửa, Yuri hít một hơi sâu mới có dũng khí lên tiếng, cơ mặt chưa thể giãn ra được khi chỉ nhìn thấy được vị giám đốc từ phía sau trên chiếc ghế của cô ấy.

“… ”

“Chào giám đốc.”-sợ người ta không nghe thấy, Yuri rụt rè nói lại một lần nữa.

“Trả lại cô 50.000won đấy.”-lời nói lãnh đạm thốt ra nhẹ tênh tan vào không khí.

“Sao ạ?”

Đôi mắt Yuri bây giờ mới để ý thấy 50.000won đặt chiễm chệ trên bàn làm việc giám đốc, trong lòng nảy sinh một loại cảm giác nghi ngờ hòa cùng sợ hãi, cổ họng theo đó nuốt ực một cái đầy khó khăn.

“Không phải chứ?”

 

Chiếc ghế bánh trượt xoay nhẹ, gương mặt vị giám đốc trẻ khuất sau chiếc ghế dần hiện ra trước tầm mắt Kwon Yuri, một cách rõ rệt.

Là cô ấy, gương mặt nữ thần đó không lẫn vào đâu được.

“Ôi mẹ ơi, lần này con chết chắc rồi… ”

.

.

.

TBC.


Nhấn để mở bình luận

Đừng Phá Nữa, Yêu Cô Là Được Chứ Gì