Được Một Tấc Lại Muốn Tiến Một Thước



----Anh chống lên người cô, một tay dời xuống chỗ vòng eo, trầm thấp mở miệng nói: “Không bằng để tôi nếm thử mùi vị Ninh Thành thật sự.

”Tim Thẩm Thiên Chanh đập nhanh, hai má hơi hồng lên, tính ám chỉ của lời này quá mạnh, nào có người đàn ông nào so sánh như vậy, không đứng đắn mà.

“Cũng không phải tôi! ”Một chữ cuối cùng chưa kịp nói ra, đã bị nuốt chửng.

Tần Tắc Sùng cũng không chịu thiệt, là một thương nhân đương nhiên phải tìm lại phần thiệt thòi này.

Mỹ nhân từ Giang Nam giống như hoa đào nở vào đầu tháng ba, trải qua gió táp mưa sa, hái rửa sạch, cuối cùng cũng hội tụ thành hoa đào thơm thuần ngọt ngào.

-Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thiên Chanh bị đồng hồ báo thức đánh thức.

Bên cạnh như thường lệ không có người, cô cũng không biết sao Tần Tắc Sùng lại siêng năng như vậy.

Nếu cô là ông chủ, nhất định sẽ không rời giường trước chín giờ.

Nghĩ như vậy, cảm giác thức dậy đi làm lúc hơn năm giờ phai nhạt một chút.

Thẩm Thiên Chanh lười biếng dựa vào đầu giường, mở điện thoại di động lên, trong WeChat có tin nhắn chưa đọc của Tần Tắc Sùng: [Đi công tác ba ngày.

]Được rồi.

Cuối cùng Thẩm Thiên Chanh cũng “tiễn” tên cuồng ma trên giường này.

Đúng lúc điện thoại của Tiểu Trà lại đến: “Thẩm lão sư, chị đã dậy chưa! Mau xem tin tức! Sớm biết tối qua tôi đã không ngủ sớm như vậy, nếu không thì đã có thể nhìn thấy đám fan kia xin lỗi ngay tại chỗ rồi!”“Tôi còn tưởng không thể tìm hiểu rõ chuyện này được, không ngờ cảnh sát trực tiếp gửi thông báo và thư xin lỗi viết tay lên, cảnh sát Kinh Thị chúng ta làm việc nhanh như vậy sao?”“Lúc trước tôi bị mất điện thoại di động ở trường đại học, đến bây giờ đã một năm rồi cũng không thấy cảnh sát tìm được tên trộm cho tôi cả! ”Thẩm Thiên Chanh xoa xoa huyệt thái dương, vậy mà Tần Tắc Sùng lại thật sự làm được lời nói hôm qua: “Tối hôm qua xin lỗi khi nào?”Không uổng công ngày hôm qua cô chịu thiệt thòi.

Tiểu Trà nói: “Hơn 10 giờ tối qua.

”Bọn họ phải đến đài truyền hình trước sáu giờ, nên tám giờ cô đã đi ngủ, không ngờ lại bị trì hoãn ăn dưa.

Thẩm Thiên Chanh nhớ tới cuộc điện thoại tối hôm qua không đúng lúc và bị Tần Tắc Sùng cúp máy, có thể là thông báo chuyện này?Cô chậc chậc một tiếng, đôi mắt đẹp cảm thán, cảm giác hôm nay đi làm cực kỳ vui vẻ, cô còn đặc biệt chọn một bộ âu phục màu đỏ.

Chúc mừng!Tầng hai của tòa nhà đài truyền hình là trung tâm giải trí, phòng phát sóng lớn nhỏ đều ở tầng này.

Khi Thẩm Thiên Chanh phát sóng tin tức buổi sáng, hầu như mọi người ai cũng bàn tán chuyện xin lỗi này.

“Tôi tin chắc có người chống lưng cho Thẩm lão sư, nhìn tốc độ xin lỗi này, trước đây fan cực đoan kia miệng cứng rắn nhất, chỉ khi nhận được tờ rơi của tòa án mới trượt quỳ.

”“Đảo ngược tình thế trong một ngày, đỉnh cao trong giới giải trí cũng không có tốc độ này! ”“Có lẽ chuyện phỏng vấn trực tiếp lúc trước cũng là thật.

”“Livestream của cô ấy đúng là rất lưu loát.

”Tô Nguyệt Vi mỉm cười: “Đây là tố chất cơ bản nhất của người dẫn chương trình, không phải mọi người đều có thể làm được sao, đừng tự coi thường mình.

”Những người khác nghe xong đều cười, được khen ngợi đương nhiên phải vui vẻ.

Kết thúc chương trình buổi sáng, Thẩm Thiên Chanh bưng ly nước đi ra ngoài, Tiểu Trà ở bên cạnh nói: “Bây giờ xem ai còn dám không coi trọng chị chứ.

”“Ôi, cấp trên đã thông báo hoạt động hai ngày của Ngày Của Hoa, và bữa tiệc tối Ương Đài cộng sang quốc phong, chị cũng ở trong danh sách đó.

Chị là Tam Nguyệt Đào Hoa, tôi xem xem… Triển Minh Nguyệt đứng đầu thập nhị hoa thần, hôm nay đến đài thử trang điểm tạo hình.

”Thẩm Thiên Chanh lười biếng nhấp một ngụm trà, không để ý lắm.

Tiểu Trà nói: “Tôi còn tưởng với vị thế của cô ta thì hoàn toàn không cần tới đây thử trang điểm tạo hình chứ! ”Vừa dứt lời, khi đi qua thang máy tầng hai thì nhìn thấy cô ta.

Triển Minh Nguyệt khoác áo khoác, bọc kín chắn gió lạnh, giọng nói nhu nhược yếu ớt: “Lại gặp mặt, cô Thẩm, lần trước không có dịp trò chuyện vài câu.

”.


Nhấn để mở bình luận

Được Một Tấc Lại Muốn Tiến Một Thước