Được Một Tấc Lại Muốn Tiến Một Thước



----Thật ra, Thẩm Thiên Chanh hiểu được ý nghĩa câu nói kia của Tần Tắc Sùng, hơn nữa cô cũng muốn xem anh sẽ làm như thế nào khi đang bị ốm.Nhưng không ngờ, phương pháp cuối cùng lại không như cô nghĩ.Tay Thẩm Thiên Chanh chạm vào mái tóc đen của Tần Tắc Sùng, mềm mại như lông tơ, chất tóc rất tốt, luồn qua kẽ tay cô.Cô không thấy Tần Tắc Sùng nói chuyện, có lẽ anh không lên tiếng, bên tai là tiếng vải ma sát với chăn và tiếng tóc dài xõa tung cọ vào gối.Cách đây không lâu, Tần Tắc Sùng nói không có vấn đề gì.

Anh không nói chuyện chỉ cần làm, như ném một hòn đá vào trong ao sâu, khuấy động một hồ nước xuân.Người kêu lên là cô.Giọng điệu ngọt ngào ngày xưa biến thành tiếng rên khẽ.Thẩm Thiên Chanh theo bản năng cong đầu gối, ngẩng mặt lên, trán chạm vào cằm Tần Tắc Sùng, những sợi râu cứng khiến ý thức của cô dần trở lại.Cảnh tượng trong tầm mắt cô giống như bức tranh của Monet, lấp lánh không rõ ràng.Những bông hoa súng ngủ yên trên mặt nước khẽ đung đưa, nhụy hoa vàng như pháo hoa nổ tung, có khoảnh khắc tỏa sáng rực rỡ.Nhiệt độ ở ngoại ô Bắc Kinh thấp hơn trong nội thành, trong sân trồng mấy cây anh đào đầu mùa, gió đêm thổi bay cánh hoa trên cành, rơi lả tả khắp nơi.Phòng ngủ trên tầng hai ấm áp và thoải mái, rèm cửa không ngăn được ánh trăng như nước, từ từ trải trên sàn nhà, kéo dài đến cuối giường.Giờ phút này Thẩm Thiên Chanh giống như hoa anh đào đầu mùa sắp rơi xuống từ cành cây trong sân.Cô ngẩn người một lúc, rồi mở mắt ra nhìn người đàn ông bên cạnh.

Bộ đồ ngủ của anh bị cô cọ nên lộ ra, cổ áo xộc xệch để lộ lồng ngực mịn màng.Cô ngẩng đầu, một tay anh chống đầu nhìn cô.

Trong đôi mắt hoa đào* mang theo vẻ trêu chọc, khóe miệng nhếch lên như là đang cười cuộc trò chuyện trước đó.(* Mắt hoa đào là dáng mắt với kích thước khá dài với phần đuôi nhọn và hơi xếch lên trên.

Phần lòng trắng và đen của dáng mắt này tách biệt rõ ràng và khá cân đối.

Bên cạnh đó, dáng mắt này sẽ không thấy rõ mí.

Mắt hoa đào có vẻ ướt át, mơ mộng và hấp dẫn sự chú ý của người đối diện.)Ngoài ra, anh không có bất kỳ thay đổi nào.Tất nhiên, bản thân Thẩm Thiên Chanh cũng mặc áo choàng tắm, chỉ là phần dưới chăn đã bị vén lên.Thẩm Thiên Chanh chớp mắt hai lần, ánh mắt chậm rãi dừng lại trên môi anh, dù sao nó cũng làm cho cô vui vẻ, phải cho ít phần thưởng.Tất nhiên cũng do bầu không khí mập mờ này.Cô hơi ngửa cằm lên định hôn.Người đàn ông hơi do dự, nhưng vẫn tránh đi, nụ hôn rơi vào một bên mặt của anh.Ý anh là sao?Thẩm Thiên Chanh lập tức tỉnh táo!Nhận thấy ánh mắt của người đẹp bên cạnh đột nhiên trở nên sắc bén, Tần Tắc Sùng mím môi, chỉ nói hai chữ: "Lây bệnh."Mặc dù hiện tại không có dấu hiệu nhiễm cúm, nhưng có thể đang trong thời gian ủ bệnh, có một phần nghìn khả năng anh cũng không muốn.Hơn nữa cô là MC cần phải dẫn chương trình.Hiếm khi cô chủ động, mà anh lại bỏ lỡ."..."Nghe điều này có đáng tin không?Thẩm Thiên Chanh cảm thấy rất xấu hổ, xoay người đắp chăn lên.Sau này đừng mơ cô chủ động hôn anh lần nữa.

Quả nhiên, vợ chồng liên hôn* chẳng ngọt ngào gì, dù có cố diễn là vợ chồng kiểu mẫu thế nào thì đều là giả.(* Liên hôn: kiểu như hai gia đình giàu có kết hôn với nhau tạo liên minh thương nghiệp, vì lợi ích chứ không vì tình yêu.)Trong suy nghĩ của Thẩm Thiên Chanh hôn môi khác với những chỗ khác, là một hành động rất trang trọng, điều đó có nghĩa là cô không phản kháng lại sự tiếp cận của đối phương.Cô chưa từng chủ động hôn Tần Tắc Sùng, nhưng anh thường làm vậy.Đêm nay Tần Tắc Sùng vậy mà lại từ chối cô.Thẩm Thiên Chanh hơi mệt mỏi, suy nghĩ lung tung, không bao lâu sau đã ngủ thiếp đi, không thèm để ý đến người đàn ông sau lưng..


Nhấn để mở bình luận

Được Một Tấc Lại Muốn Tiến Một Thước