Dưới Gầm Giường Có Tên Biến Thái



“Úi trời đất! Không xong không xong không xong rồi!!! Mình lại bị muộn rồi!” Cố Tầm vừa tỉnh giấc, mắt nhắm mắt mở với lấy cái điện thoại bên cạnh rồi nhìn chăm chú vào giờ hiển thị, cô sợ tới mức bừng tỉnh.

Hiện tại đã là 8 giờ 45 phút, trong khi 9 giờ cô phải có mặt chấm công.

Nếu không kẹt xe, cũng phải mất hơn mười phút mới tới nơi.

“Đi trễ ngay ngày cuối cùng của tháng thì chẳng phải công sức mình đi làm sớm cả tháng đổ sông đổ biển hết sao!!!”

Cố Tầm kêu rên thảm thiết rồi lộn xuống giường như một con cá chép, thậm chí còn ngã nhào một cái trước khi vọt được vào toilet.

Cô nhanh chóng đánh răng rửa mặt, bỏ vài món đồ trang điểm vào túi xách, rồi vọt tới tủ lạnh, lấy một hộp sữa bò, ngẩng đầu uống một hơi.

Trong lúc đó, cô còn thuận tay cầm lấy một miếng bánh mì rồi nhanh chóng chạy ra khỏi cửa.

Cố Tầm chạy đến trước cửa thang máy, điên cuồng ấn nút.

Trong lúc chờ thang máy đi lên, ánh mắt cô vô tình quét qua nhà cách vách.

Cánh cửa nhà hàng xóm 401 luôn đóng chặt, giống như không có người ở, làm hành lang trống trải thoạt nhìn càng thêm yên tĩnh.

Nghĩ lại, cô đã ở đây lâu rồi mà hình như chưa từng gặp qua người bạn hàng xóm này.

Hơn nữa, ngay cả tiếng động cũng rất hiếm khi nghe thấy.

Chẳng lẽ hàng xóm không có nhà quanh năm?

Trong lòng Cố Tầm chợt lóe lên nghi hoặc nhưng chỉ thoáng qua, vì đúng lúc này thang máy tới.

Rất nhanh, cô đã vứt nghi hoặc đó ra sau đầu.
Có lẽ mình nghĩ nhiều quá, chắc là hàng xóm có lịch trình khác mình.

Họ có thể ra khỏi nhà rất sớm, còn giờ giấc của mình thì thất thường, không gặp cũng là bình thường.

Cố Tầm hoàn toàn không biết ngay giây phút cửa thang máy đóng lại, cửa nhà 401 mở ra.

Một anh chàng đẹp trai cao ráo nhìn chằm chằm vào thang máy đang đi xuống, khóe miệng cong lên, ánh mắt đầy lửa nóng, hắn thầm lẩm bẩm:

“Hôm nay… muộn hơn ngày thường chín phút.”

May mắn là Cố Tầm không gặp một cái đèn đỏ nào khi lái xe.

Khi cô thở hồng hộc leo lên thang lầu, thời gian vừa đúng 9 giờ.

Cố Tầm thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận nhìn quanh, thấy không có sếp lớn nào thì mới chạy tới chỗ ngồi.

Cuối cùng tảng đá đè nặng trong lòng cô cũng biến mất.

Ông trời phù hộ.

“Cố Tầm, em đúng là thiên tài không đi trễ nha! Chị cố mấy cũng không đúng giờ được như em.” Na Na, đồng nghiệp ngồi cạnh Cố Tầm, trêu chọc.

“Nói vậy thôi, chứ làm như em thì tim không trụ nổi đâu.” Cố Tầm vừa gặm bánh mì vừa nhỏ giọng kể khổ.

“Đêm qua lại thức khuya cày phim hả?” Na Na nhìn Cố Tầm với vẻ "khỏi nói cũng biết".

“Không còn cách nào khác, anh nam chính trong phim đẹp trai quá, em phát cuồng ngắm anh ấy cả đêm.” Nhắc tới bộ phim hot gần đây, mắt Cố Tầm sáng rực lên.

“Ừ, nhưng chị dám chắc không đẹp trai bằng tổng giám đốc chúng ta đâu.” Na Na bĩu môi.

“Ai? Chị từng gặp tổng giám đốc rồi à?” Cố Tầm ngạc nhiên.

Yến tổng là sếp trực tiếp của họ, chỉ mới gần 28 tuổi đã tự thân ngồi trên vị trí này.

Năng lực của anh khiến giới kinh doanh phải gật đầu thừa nhận.

Vấn đề là anh quá thần bí, những nhân viên như họ không có cơ hội gặp.

Cố Tầm hơi kinh ngạc khi Na Na nhắc tới tổng giám đốc.


Nhấn để mở bình luận

Dưới Gầm Giường Có Tên Biến Thái