Dưới Gầm Giường Có Tên Biến Thái



Lúc Cố Tầm đang choáng váng vì sức hút của Yến Thanh Hà, anh ngẩng đầu lên, nhìn cô một thoáng:

"Những điều tôi vừa nói, cô có ý kiến gì không?”

“Không, không có.” Cố Tầm theo bản năng trả lời, đôi mắt rũ xuống che giấu sự chột dạ.

Nếu bị tổng giám đốc phát hiện mình vừa ngẩn người, thì bát cơm của cô khó lòng mà giữ được.

“Cô nghe hiểu mấy lời tôi vừa nói chứ?”

“Hiểu, hiểu.” Cố Tầm vội vàng gật đầu, làm bộ rất nghiêm túc, nhưng thật ra trong lòng cô chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi đây: “Tổng giám đốc, ngài yên tâm, tôi về sẽ sửa lỗi ngay.”

Yến Thanh Hà cười khẽ, rất tự nhiên: “Không cần phiền như vậy, trực tiếp sửa ở đây đi, để đẩy nhanh tiến độ.”

“À? Cái này....!không phải sẽ quấy rầy tổng giám đốc sao? Tôi vẫn nên về sửa thì hơn.” Cố Tầm nghe Yến Thanh Hà nói vậy, trong lòng căng thẳng, vội vàng từ chối.

Không nói đến việc chỉ có cô và tổng giám đốc trong văn phòng khiến cô lo lắng, mấu chốt là ban nãy cô không chú tâm nghe anh nói gì hết.

Cô vốn định quay về nhờ Na Na giúp đỡ, nếu trực tiếp sửa tại đây thì chẳng phải sẽ lộ chuyện cô phân tâm sao?

“Cô đang nghi ngờ quyết định của tôi à?” Giọng Yến Thanh Hà vẫn rất bình thản, không có vẻ tức giận, nhưng đủ khiến Cố Tầm sửa miệng ngay lập tức:

“Vậy làm phiền Yến tổng chỉ dạy.”

Yến Thanh Hà nhìn cô gái trước mắt với vẻ hoảng sợ đáng yêu, nhưng trên mặt hắn vẫn giữ vẻ lạnh lùng, chỉ tay về cái bàn gần đó.

“Làm ở kia đi, có gì không hiểu thì hỏi tôi.”

“Cảm ơn tổng giám đốc.” Yến Thanh Hà đã nói đến vậy, Cố Tầm không thể từ chối, đành căng da đầu cầm báo cáo đi sửa.
Trong khoảnh khắc đó, Cố Tầm cảm thấy như mình trở lại thời học sinh, khi bị thầy giáo kéo vào văn phòng sửa bài vì thi không tốt.

Cô thở dài, ngoan ngoãn ngồi vào bàn làm việc.

Ban đầu, cô sửa những lỗi cơ bản, nhưng vẫn còn nhiều chỗ cô không biết sửa thế nào cho hợp lý.

Cô không dám trực tiếp hỏi Yến Thanh Hà, chỉ nhìn chằm chằm vào bản báo cáo, hy vọng câu giờ.

Cô nhớ lại những lần trước, khi bị thầy giáo túm cổ, cô cũng câu giờ cho đến khi thầy không kiên nhẫn nổi và đuổi cô ra ngoài.

Chỉ cần chịu đựng một chút là xong.

“Cố Tầm,” Giọng nói của Yến Thanh Hà vang lên bên tai khi cô còn đang suy nghĩ mông lung.

Cô ngẩng đầu, đối diện với khuôn mặt đẹp ngời ngời của anh.

“Khi tôi gọi cô tới đây, chắc cô chưa ăn trưa đúng không?” Yến Thanh Hà cầm một hộp cơm màu xanh biển, “Đây là cơm trưa tôi tự làm, cô ăn tạm đi.”

“Ngài làm? Tổng… tổng giám đốc ngài biết nấu ăn sao?” Cố Tầm kinh ngạc nhìn Yến Thanh Hà, “Tôi không đói lắm đâu, ngài cứ để phần mình ăn đi.”

"Không ăn trưa, hiệu suất công việc sẽ giảm sút." Yến Thanh Hà đặt hộp cơm lên bàn.

“Tôi thực sự...” Cố Tầm định tìm cớ từ chối thì bụng cô đột nhiên phát ra tiếng kêu "rột rột" rất không đúng lúc, khiến cô ngượng ngùng muốn chui xuống đất.

Yến Thanh Hà mỉm cười, ánh mắt đầy vẻ bỡn cợt.

Cố Tầm xấu hổ nhận lấy hộp cơm.

“Cảm ơn tổng giám đốc.”

“Không có gì.” Yến Thanh Hà đáp nhàn nhạt, rồi quay lại bàn làm việc.

Cố Tầm do dự vài giây rồi mở hộp cơm ra.

Mùi thơm nức mũi lập tức bốc lên.

Gà nướng phủ nước sốt vàng óng, rau ngó xuân xanh mướt, và một ít chà bông, vừa nhìn đã thấy thèm.

Quan trọng nhất là đây đều là những món cô thích.

Cố Tầm nuốt nước bọt, liếc nhìn Yến Thanh Hà, “Tổng giám đốc, nếu tôi ăn cơm của ngài thì ngài ăn gì?”

“Tôi không đói.” Yến Thanh Hà đáp, mắt không rời tài liệu, “Cô cứ yên tâm ăn.”

Nghe vậy, Cố Tầm hoàn toàn yên tâm, gấp không chờ nổi mà lấy đũa gắp thức ăn bỏ vào miệng.

Rất ngon! Không thua kém đầu bếp nhà hàng.

Hai mắt Cố Tầm sáng lên, cô bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Ấn tượng ban đầu về Yến Thanh Hà tan biến, chỉ còn lại cảm giác cảm động.

Yến tổng đúng là một ông sếp tốt, biết chăm sóc cấp dưới!


Nhấn để mở bình luận

Dưới Gầm Giường Có Tên Biến Thái