[edited] Đạo Lữ Nói Hắn Muốn Thoái Hôn


Editor: Miri
1

--------------------

Lý Trú Miên cười nói: "Đương nhiên rồi, hôm đó đại trưởng lão sử dụng đạo pháp huyền diệu để giết ta, khiến cho người khác khó quên."

Giọng nói Lý Trú Miên rơi xuống, thanh âm hỗn loạn giữa điện dần dần nhỏ lại, mọi người ngửi được một mùi không giống bình thường, ai cũng tràn ngập nghi hoặc mà nhìn vọng lại.

Đạo pháp gì? Bọn họ đang nói mê sảng cái gì vậy?

Tiểu hoàng tử đứng tại chỗ nheo mắt, cũng đã phát giác tình hình không ổn. Hắn lén nhìn quanh bốn phía, thấy không có ai chú ý đến hắn, cuối cùng không nói một lời mà trầm mặc ngồi lại chỗ cũ.

Lý Trú Miên đứng thẳng ung dung, đôi mắt mỉm cười, mang vẻ tao nhã lễ độ, dường như chỉ đang nói một chuyện vô cùng bình thường, giọng điệu không nhanh không chậm, ai cũng nghe rõ ràng. Ánh mắt mọi người tập trung vào từng động tác của hắn và đại trưởng lão, cuối cùng lại lặng lẽ dừng ở trên Lâm Tầm Chu đang bình tĩnh như cũ.

Lâm Tầm Chu nhàn nhạt ngước mắt, hình như cũng không tính xen lời.

Đại trưởng lão híp mắt một chút, lại cười ha ha bảo: "Thế tử nói đùa."

Không khí trong điện hơi kỳ lạ, đa số người đều đã yên lặng buông đũa. Có người trộm dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Lý Nhị Bát bên cạnh Lý Trú Miên, Lý Nhị Bát đáp lại bằng khuôn mặt mờ mịt: Ta có biết gì đâu!

Lý Trú Miên trở thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn, ý cười không đổi: "Có phải nói giỡn hay không, đại trưởng lão ngài hẳn hiểu rõ. Ngày đó..."

"Ây dà, sao không khí đột nhiên nghiêm trọng như vậy."

Bỗng nhiên một thanh âm trong trẻo vang lên, ngắt lời Lý Trú Miên đang muốn nói ra miệng.

Mọi người đồng loạt quay đầu, Lý Trú Miên cũng nhướng mày nhìn lại, chỉ thấy nơi phát ra thanh âm là Vân Tưu. Nàng chớp chớp mắt, ánh mắt dừng ở trên Lý Trú Miên, ôn hòa nói: "Rượu ngâm hơn ba tuần, lại là lúc náo nhiệt như vậy, nếu thế tử có việc thượng nghị với đại trưởng lão, không bằng chờ xong tiệc rồi lại nói."

Vân Tưu nói đoạn, trong ánh mắt hiện lên một tia sầu lo nhàn nhạt.

Tuy bình thường nàng làm việc hấp tấp, không câu nệ mấy chuyện nhỏ nhặt, nhưng không có nghĩa là nàng khờ dại không biết gì. Lý Trú Miên vừa mở miệng, nàng đã cảm thấy không khí chuyển biến xấu. Vân Tưu âm thầm nhíu mày, nghĩ thầm có chuyện gì thì ngươi cứ lén bàn với tông chủ đi, đều là người một nhà cả, làm ầm ĩ như vậy không tốt.

Rốt cuộc cũng có người đứng ra! Mọi người ở đây đang thở phào một hơi, phụ họa Vân Tưu vài câu linh tinh như "Đúng vậy, đúng vậy, nói đúng lắm, hiếm khi náo nhiệt như vậy, có chuyện gì thì xong yến hội rồi nói", lại nghe thấy Lý Trú Miên thở dài: "Hôm nay tuy không có bao người ở đây, nhưng chư vị đều là người đáng tin, không bằng nhân cơ hội này, nói rõ mọi chuyện trước. Ta chỉ là muốn biết, tại hạ có ân oán gì với đại trưởng lão, tới mức khiến ngài muốn giết ta càng mau càng tốt đến vậy?"

Đại điện yên tĩnh một hồi, vô cùng tĩnh mịch. Mọi người hoảng sợ trong lòng, nhất thời không hiểu ra ý trong lời Lý Trú Miên, Vân Tưu vừa mới nhẹ nhàng khuyên nhủ cũng ngẩn ra, sắc mặt khẽ biến.

Lý Trú Miên đang nói đại trưởng lão muốn giết hắn? Yến Vương thế tử đứng trước mặt mọi người chỉ ra và xác nhận kẻ giết hắn là trưởng lão một tông môn lớn? Việc này ảnh hưởng rất lớn, không phải là chuyện nhỏ, chỉ sợ không thể cho qua. Mọi người đến dự tiệc không ngờ sẽ phát sinh chuyện này, lòng tràn đầy khiếp sợ, không biết nên phản ứng thế nào.

Sắc mặt tiểu hoàng tử bỗng nhiên thay đổi, hắn nắm chặt chén rượu trong tay, cúi đầu nhấp một ngụm, áp xuống nghi ngờ thấp thỏm nơi đáy mắt. So với hắn, đại trưởng lão bị Lý Trú Miên trực tiếp chất vấn cũng hơi hiện ra kinh ngạc trong thoáng chốc, nhưng cũng mau khôi phục lại như bình thường: "Tại sao thế tử nói vậy?"

"Đúng vậy, chuyện này rất hệ trọng, thế tử không thể nói bừa.", lập tức có phong chủ Minh Tông đứng lên, nhíu mày nói, "Đại trưởng lão đức cao vọng trọng, là cột trụ Tu Chân giới, sao có thể tùy ý chửi bới."

Đại trưởng lão ở Minh Tông rất có danh tiếng, vậy nên không ít người vô cùng kính ngưỡng lão. Nếu không phải mấy năm trước Lâm Tầm Chu xuống tay chỉnh đốn, cân bằng lại các phe phái trong tông môn, có lẽ bây giờ thế lực của đại trưởng lão ở Minh Tông càng mạnh hơn.

Vị phong chủ này có quan hệ thân thiết với đại trưởng lão, y trở thành người đầu tiên đứng ra nói đỡ, mọi người nghe xong cũng âm thầm gật đầu.

Thật sự là lời của Lý Trú Miên rất khiến cho người khác khiếp sợ. Đại trưởng lão là vị Hóa Thần có tuổi thọ cao của thiên hạ, thái độ làm người không có gì không tốt, cũng không có thù oán gì với Yến Vương phủ, chưa từng nghe hai bên có mâu thuẫn với nhau. Bỗng nhiên bị người khác hưng sư vấn tội, trong lòng mọi người đều theo bản năng mà không muốn tin vào.

Nhưng mà người đang ngồi ở đây cũng không chỉ có người của Minh Tông. Yến Vương phủ cũng có vài vị thân tín đi theo, bây giờ nghe có người nghi ngờ thế tử nhà mình, tất nhiên bất mãn. Lý Nhị Bát nhìn thoáng qua Lý Trú Miên, thấy hắn không có ý cãi lại, chỉ đành đứng dậy trầm giọng nói: "Phong chủ nói sai rồi, chuyện không có chứng cứ, thế tử cũng sẽ không tùy ý mở miệng. Là thật hay giả, kiểm chứng sẽ biết thôi, hà tất nóng lòng phản bác?"

"Việc này thật sự quá mức vớ vẩn..." phong chủ kia có chút không vui, bỗng nhiên nhìn thấy Lâm Tầm Chu nhẹ nhàng nâng tay, ép bọn họ ngừng đối chất, y đành hành lễ với Lâm Tầm Chu, ngồi lại chỗ cũ, lạnh mặt ngậm miệng không nói.

Bên trong đại điện, không khí vui vẻ hòa thuận mới nãy bây giờ đã trở nên nghiêm trọng, mơ hồ còn có một chút không khí giương cung bạt kiếm. Lý Trú Miên không hề có ý tránh lui, mặt mày bình tĩnh, tuy không nói từ nào nhưng vẫn có một loại khí thế ung dung uy nghiêm. Ánh mắt hắn đảo qua mọi người, trong khoảng thời gian ngắn, không ai lại dám đứng dậy phản bác.

Mà ánh mắt đại trưởng lão lại thâm trầm, làm người ta nhìn không thấu suy nghĩ trong lòng lão.

Thấy không khí có chút giằng co, Lâm Tầm Chu rốt cuộc nhàn nhạt mở miệng nói: "Thế tử bỗng nhiên hưng sư vấn tội, lại nói không kỹ càng, làm sao có thể khiến người ta tin phục. Đại trưởng lão là tiền bối đức cao vọng trọng của tông ta, thế tử nói chuyện, phải chú ý mới đúng lễ nghi."

Giọng Lâm Tầm Chu lạnh lẽo, không nhanh không chậm, phong chủ vừa ủng hộ đại trưởng lão khi nãy nghe xong thì khẽ gật đầu, không cam lòng yếu thế mà nhìn Lý Trú Miên.

Lâm tông chủ rốt cuộc lên tiếng, rõ ràng từng câu từng chữ đều hướng về trưởng lão nhà mình...Lý thế tử sẽ phản bác thế nào? Nếu hai người kia thật sự có chút ân oán, vậy thì chuyện có thể bị làm lớn không? Rốt cuộc Đại trưởng lão và Lý thế tử xảy ra chuyện gì? Mọi người ở đây cũng hết muốn ăn yến tiệc, ai cũng đầy sầu lo, bắt đầu âm thầm suy đoán hướng đi của chuyện này.

Lý Ngâm Phong núp nãy giờ không dám nói gì, nghe thấy Lâm Tầm Chu hình như đang bất mãn với Lý Trú Miên, sắc mặt hơi tốt hơn chút. Thấy bốn phía không ai lên tiếng, hắn lấy hết can đảm, chen vào nói: "Đúng vậy, đang lúc thế này, đường huynh cũng không thể bởi vì một ít ân oán riêng mà không màng số đông, tổn hại giao tình giữa hoàng tộc ta và Minh Tông giao tình..."
1

Trong câu từ của hắn ám chỉ Lý Trú Miên đang vì ân oán cá nhân mà đi bôi nhọ người khác, thuận tiện làm nổi bật lòng mang thiên hạ của mình. Nhưng hắn còn chưa nói xong, Lý Trú Miên đã lạnh lùng liếc mắt qua, Lý Ngâm Phong liền giật nảy trong lòng, không dám tiếp tục nói nữa. Chờ đến khi ánh mắt Lý Trú Miên dời đi, hắn mới phản ứng lại, trong lòng cáu giận.
1

Lý Trú Miên nhìn quanh bốn phía, cuối cùng nhìn về phía Lâm Tầm Chu, ánh mắt hai người giao nhau. Lý Trú Miên trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên lạnh lùng cười: "Lâm tông chủ đây là muốn bao che người trong nhà? Minh Tông lớn mạnh, muốn dùng lấy uy thế áp người, giấu giếm chân tướng sao?"

Lý Trú Miên nói không hề khách khí, mọi người vừa nghe vào tai đã căng thẳng trong lòng. Chuyện Lâm tông chủ không thuận với Lý thế tử thì ai cũng biết từ lâu, nhưng hai người trực tiếp khởi xung đột với nhau, vẫn là lần đầu thấy. Sau lưng hai người còn có lợi ích của hoàng tộc và tông môn, chuyện hôm nay, chỉ sợ tầm ảnh hưởng sẽ rất lớn.

Đáng tiếc năm đó, lúc hai người vẫn còn là đạo lữ chưa thành hôn mang hôn ước trong người được tung hô, ai có thể mà ngờ bây giờ lại đối chọi gay gắt tới vậy...Nội tâm mọi người than nhẹ.

Lâm Tầm Chu nhẹ nhàng nhíu mày hơn chút: "Nếu mọi chuyện kỳ quặc như lời thế tử nói, Minh Tông ta hẳn vẫn có luật pháp môn quy."

"Nếu tông chủ nói như vậy, hẳn sẽ chấp pháp theo công bằng. Ta đây cứ việc nói thẳng vậy," Lý Trú Miên nhướng mày, "Mấy ngày trước, đại trưởng lão thừa cơ khi ta không đề phòng, tập kích ta, cuối cùng bị ta làm cánh tay trái bị thương, sau đó mới vội vàng bỏ chạy. Đây đều là chuyện vừa mới phát sinh, đại trưởng lão chắc sẽ không quên chứ?"

Trầm mặc hồi lâu, đại trưởng lão rốt cuộc nâng tách trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, thở dài: "Lão hủ đã luôn ở Minh Tông mấy ngày nay, làm sao có thể đánh lén. Nếu ngài bất mãn với Minh Tông ta thì cứ nói thẳng, hà tất phải nói không thành có? Có lẽ thế tử chỉ là nhận lầm người thôi."

"Đúng vậy, chẳng lẽ kẻ tập kích còn sẽ cho thấy ngài thấy danh tính của mình? Sao thế tử có thể chắc chắn là do đại trưởng lão tông ta làm? Chẳng lẽ chỉ dựa vào lời ngươi nói sao?" Vị phong chủ kia lại nhỏ giọng phụ họa một câu.

Lý Trú Miên nghe xong cũng không tức giận, nhướng mày mà cười: "Nói không thành có? Đại trưởng lão có dám đối chất cùng ta chăng?"

Đại trưởng lão nhíu mày nói: "Thế tử muốn đối chất thế nào?"

Lý Trú Miên trầm giọng nói: "Người bị ta bắn trúng, miệng vết thương trông rất đặc biệt, hơn nữa cũng không thể lành nhanh. Cánh tay trái của kẻ tập kích ta bị thương, dựa theo thời gian thì hẳn vẫn chưa lành vết thương, đó là bằng chứng chắc chắn nhất."

Âm điệu Lý Trú Miên chắc nịch, vừa nghe đã biết có chuẩn bị. Người vây xem ủng hộ đại trưởng lão bây giờ cũng nổi lên nghi ngờ, đồng loạt nhìn đại trưởng lão, xem lão ứng đối thế nào.

Đại trưởng lão lại lần nữa trầm mặc không nói, một lát sau mới cười lạnh nói: "Thế tử nhận định lão hủ là hung thủ? Chẳng lẽ muốn lão hủ cởi sạch y phục trước mọi người, tự chứng trong sạch? Thật sự là làm nhục! Chẳng lẽ thế tử chỉ dựa vào hoài nghi, lập tức hùng hổ doạ người như vậy?"

Đại trưởng lão nhăn mặt, ngữ khí giận dữ.

Lý Trú Miên vẫn nhàn nhạt: "Đại trưởng lão nói đùa, thương cánh tay trái, cần gì cởi y phục."

"Thế tử nhanh mồm dẻo miệng, lão hủ chịu thua," đại trưởng lão nhìn chằm chằm Lý Trú Miên, "Nhưng thật ra ta cũng có một chuyện muốn hỏi Lý thế tử."

Lý Trú Miên giật mình, nhàn nhạt nói: "Đại trưởng lão cố ý lấp liếm chuyện đánh lén, tránh không nhắc tới?"

"Không phải ta tránh không nhắc tới, mà là thế tử có ý đồ đáng chết." Đại trưởng lão đập mạnh tách trà xuống bàn, phát ra tiếng vang giòn giã, trong lòng mọi người hoảng hốt, bốn phía càng trở nên an tĩnh.

Đại trưởng lão bỗng nhiên đứng dậy, hành lễ với Lâm Tầm Chu, cao giọng nói: "Tông chủ làm chứng, hôm nay ta muốn hỏi Lý thế tử, tại sao lại cấu kết với Ma tộc?"

Lời này vừa nói ra, mọi người đều ồ lên.

Tất cả mọi người đột nhiên biến sắc, Vân Tưu tính tình hấp tấp còn thiếu chút nữa đứng dậy buột miệng thốt ra "Ngươi nói cái gì", nhưng trước khi nàng kịp nói, người của Yến Vương phủ đã không nhịn nổi nữa. Lý Nhị Bát lạnh lùng nói: "Ngươi chớ có ngậm máu phun người!"

Lý Trú Miên cũng khẽ nhíu mày.

Nếu nói có cụm từ nào khiến toàn bộ Tu Chân giới chán ghét, kia nhất định là hai từ "Ma tộc". Người cấu kết với Ma tộc có thể nói là mọi người đòi đánh, bị người khinh thường.

Lý Trú Miên chất vấn đại trưởng lão khi nãy, còn có thể xem là ân oán cá nhân của Tu Chân giới, nhưng khi chuyện dính tới Ma tộc...

Lâm Tầm Chu đứng dậy, ánh mắt hơi lạnh băng: "Cấu kết với Ma tộc? Đại trưởng lão có chứng cứ sao?"

Đại trưởng lão cười lạnh: "Lão hủ đang thu thập chứng cứ, chỉ là đề phòng quyền thế của Lý thế tử nên tính chuẩn bị đầy đủ xong mới vạch trần âm mưu của hắn. Đáng tiếc hôm nay Lý thế tử hùng hổ doạ người, lão hủ hoài nghi là hắn nhận ra ta đang làm chuyện bất lời với hắn, tính ác nhân cáo trạng trước, dùng cái cớ tập kích để bôi nhọ thanh danh lão hủ, che giấu âm mưu của mình."

"Cho nên, ngươi không có chứng cứ, chỉ dùng cái miệng để nói bậy nói bạ?" Lý Nhị Bát giận tới mức thất khiếu bốc khói.

"Lý thế tử nói ta muốn giết hắn, không phải cũng là nói linh tinh sao?" Đại trưởng lão hừ lạnh một tiếng, "Lão hủ cũng không phải không có chứng cứ, không biết Lý thế tử còn nhớ rõ Nam Yên lâu của Vân Châu không?"

Nam Yên lâu? Trong lòng Lý Trú Miên trầm xuống, đáy mắt nhìn thoáng qua Lâm Tầm Chu, phát hiện y cũng hơi chau mày.

"Ta biết Nam Yên lâu," Lý Trú Miên hơi suy tư, "Sao, đại trưởng lão cũng đi qua đó?"

Đại trưởng lão vuốt vuốt râu, nói: "Lý thế tử không cần khích ta. Việc này cũng rất trùng hợp, ta truy tra tung tích Ma tộc, lại truy tra đến Nam Yên lâu, vô tình phát hiện dấu vết Lý thế tử bí mật mưu đồ với Ma tộc tại đây. Ta biết việc này rất nghiêm trọng, nên cũng không dám tùy tiện nói, chỉ âm thầm điều tra. Không ngờ Lý thế tử đầu têu làm khó dễ, lão hủ cũng chỉ đành phải nói chuyện này ra trước."

"Ngươi......" Lý Nhị Bát đập bàn muốn mắng người, Lý Trú Miên liếc qua hắn, ý bảo hắn đừng nói gì. Lý Nhị Bát cắn răng, rầu rĩ câm miệng lui về phía sau một bước, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm đại trưởng lão.

Lý Trú Miên trầm giọng nói: "Ta đúng là có đi Nam Yên lâu, nhưng là vì truy tra tung tích tà tu, cũng không phải là như đại trưởng lão nói là bí mật mưu đồ với ma tộc. Chẳng lẽ ai đi tới Nam Yên lâu cũng là kẻ cấu kết Ma tộc? Đại trưởng lão nói vậy thật sự buồn cười."

Đại trưởng lão "hừ" một tiếng, nói: "Chúng ta và Ma tộc không đội trời chung, vừa gặp là đánh nhau đến chết, Lý thế tử lại tùy ý ra vào Nam Yên lâu, vào sào huyệt ma tộc lại có thể toàn thân mà lui, không khỏi làm người khác nghi hoặc."

Nghe vậy, mọi người đều hơi hơi sững sờ, cảm thấy mọi chuyện xảy ra đã vượt qua óc tưởng tượng của họ. Lời đại trưởng lão nói hình như cũng không phải không có lý, nhưng...tội cấu kết Ma tộc cũng không phải là tội nhỏ! Mắt mọi người lộ ra hoảng sợ lẫn kinh ngạc, tâm tư khác nhau, nhìn về phía Lý Trú Miên, chờ hắn trả lời.

Phong chủ vừa ủng hộ đại trưởng lão cũng thay đổi nét mặt mấy lần, cuối cùng nhìn Lý Trú Miên: "Đại trưởng lão nói cũng khá đúng. Nếu Nam Yên lâu quả thật đã bị Ma tộc khống chế, vậy Lý thế tử có gặp được Ma tộc, có từng giao thủ với Ma tộc ở Nam Yên lâu không? Chẳng lẽ ngài đi dạo một vòng trong đó xong liền nghênh ngang rời đi, vậy mà không có một Ma tộc nào ngăn trở?"

Lý Trú Miên hơi hơi chau mày, lại thả lỏng ra, trong lòng hơi có chút buồn cười.

Lúc trước hắn cũng nghi ngờ tại sao Ma tộc không hạ sát hắn ở Nam Yên lâu, sau đó mới nhận ra đối phương có ý khiến hắn thất vọng, muốn mượn hắn làm đao, khơi mào nội loạn giữa hoàng tộc và Minh Tông. Hắn không ngờ, điều đó còn có thể bị coi là bằng chứng hắn cấu kết Ma tộc...

Lý Trú Miên nhịn xuống xúc động muốn nhìn Lâm Tầm Chu, nhướng mày cười: "Làm sao không giao thủ được? Hơn nữa, hôm đó cũng có người chứng kiến."

Đại trưởng lão nhíu mày: "Ồ?"

Lý Trú Miên mỉm cười nói: "Suy nghĩ của Đại trưởng lão ngộ thật đấy, nếu hôm đó Ma tộc có ý đồ giết ta, ta có thể toàn thân mà lui, tất nhiên là bởi vì Ma tộc yếu ớt. Bọn họ không phải đối thủ của ta, cuối cùng phải hốt hoảng bỏ chạy. Hơn nữa hôm đó, ta vừa vặn gặp được Diệp Vong Chi, hắn có thể làm chứng, cái gọi là ta cấu kết với Ma tộc hoàn toàn là lời nói vô căn cứ. Chẳng lẽ đại trưởng lão còn muốn nói, là ta và Diệp Vong Chi thông đồng để khớp khẩu cung với nhau?"


Nhấn để mở bình luận

[edited] Đạo Lữ Nói Hắn Muốn Thoái Hôn