[edited] Đạo Lữ Nói Hắn Muốn Thoái Hôn


Editor: Miri

---------------

Mảng hư không vốn yên tĩnh này bây giờ lại càng yên tĩnh thêm vài phần. Diệp Vong Chi đang đứng một bên hoảng hốt, nhịn không được xoa xoa huyệt thái dương của mình xong mới tin là mình không có hoa mắt.

"Ta ở đây." Lâm Tầm Chu nhìn Lý Trú Miên, trong ánh mắt mang theo ý cười nhàn nhạt. Nét cười này hòa tan khí chất lạnh lẽo điềm nhiên trời sinh của y, Lý Trú Miên rốt cuộc kiềm chế không được, ôm chặt y rồi hôn lên.

Bận tâm đến Ma Quân chưa chết, mọi chuyện còn chưa sóng yên biển lặng, Lý Trú Miên chỉ hôn lướt qua rồi ngừng, lưu luyến buông tay, cảnh giác nhìn Ma Quân cách đó không xa.

Ma Quân: "......"
17

Lâm Tầm Chu nhịn cười, nhìn Ma Quân đang trầm ngâm, nhàn nhạt nói: "Ta đúng là có thể cảm nhận được đạo ý ở khắp bốn phía."

Sau khi y trở thành Thái Thượng, khi bước một bước đầu tiên vào hư không cũng đã cảm nhận được. Khoảnh khắc đó, Lâm Tầm Chu đã ngộ ra rất nhiều điều, y còn nhớ tới đại trưởng lão trước khi chết đã từng nói qua: "Người không giữ vững đạo tâm, dù có vào Thái Thượng cũng không có bất kỳ tác dụng gì."

Bởi vì người không giữ vững đạo tâm sẽ nhanh chóng bị đại đạo cao thượng huyền diệu này đồng hóa.

Lâm Tầm Chu nói xong câu đó, Ma Quân lạnh giọng nói: "Một khi đã như vậy, sao ngươi lại còn ở lâu trên hư không như thế?"

Ma Quân đã từng động thủ với nhiều tu sĩ Thái Thượng khác, lợi dụng điều này để ám sát không chỉ một người. Nhưng lúc này gã đột nhiên phát hiện, mình không nhìn thấu Lâm Tầm Chu.

Lâm Tầm Chu ánh mắt lạnh lẽo, thanh âm bình tĩnh: "Ta tu Cực Tình đạo."

—— Tình hãm quá sâu, si tâm bất hối, không có gì có thể dễ dàng hủy diệt đi tình cảm này của y. Cũng giống như Lâm Tầm Chu đã nói, Lý Trú Miên là một phần "đạo" của y.

Lý Trú Miên giật mình, sắc mặt trở nên hiền hòa hơn.

Diệp Vong Chi cách đó không xa hoang mang chốc lát, ánh mắt chuyển qua chuyển lại trên Lâm Tầm Chu và Lý Trú Miên, cuối cùng như đã thông thấu cái gì, ánh mắt trở nên phức tạp mà vi diệu —— hắn nhịn không được nâng tay chỉ chỉ Lý Trú Miên, lại chỉ chỉ Lâm Tầm Chu, muốn nói lại thôi, muốn hé miệng, cuối cùng vẫn là vô lực bỏ cuộc.

Uổng công ta tiếc nuối cho ân oán giữa các ngươi bao lâu nay, bây giờ ngươi lại nói với ta là các ngươi đã ở bên nhau từ lâu??
11

Ma Quân đứng đối điện cũng có sắc mặt hơi đổi, cuối cùng thở dài: "Ta không ngờ đấy...người dùng Cực Tình đạo để nhập đạo quá ít."

Dù sao tình cảm thế gian một chốc lại thay đổi, có mấy người nguyện ý giao phó chân tâm?

Lâm Tầm Chu không nói nữa, giơ kiếm. Phía sau y là ngân hà chảy xuôi, có vẻ yên tĩnh lại bình yên.

Ma Quân nhìn chằm chằm mũi kiếm Lâm Tầm Chu, khóe miệng gợi ra một ý cười mong manh: "Xem ra hôm nay, quả thật là ta dữ nhiều lành ít."

Gã ngẩng đầu, nhìn quanh bốn phía, nhìn về biển hư không mà gã đã lang thang trong đó rất nhiều năm. Giờ khắc này, sắc mặt gã tái nhợt, bị thương nặng khó chữa, nhưng ánh mắt trái lại còn dần dần khôi phục bình tĩnh.

"Ma tộc không hiểu cảm tình," ánh mắt Ma Quân dừng ở trên Lâm Tầm Chu cùng Lý Trú Miên, "Có đôi khi, ta cũng rất tò mò đó là cảm giác thế nào."

Ma tộc có thể bắt chước dung mạo, lại không thể bắt chước cảm xúc.

Lý Trú Miên lạnh giọng chen vào nói: "Ngươi chắc là không còn cơ hội để biết."

Ma Quân cười cười: "Đúng vậy...nhưng mà Ma tộc hiểu được chiếm hữu. Ta không có được, không bằng đều hủy diệt hết."

Lý Trú Miên nhảy dựng trong lòng, bỗng nhiên dâng lên cảm giác sắp có chuyện xấu xảy ra. Lâm Tầm Chu cũng nhăn mi, không chút do dự lập tức xuất kiếm ——

Nhưng trong nháy mắt kiếm quang chạm đến ngực Ma Quân, đối phương lại lần nữa tan ra thành một làn sương đen. Lúc này đây, sương đen không tụ lại nữa mà là tản ra bốn phía, giống như muốn dung nhập vào bóng tối vô biên vô hạn xung quanh. Lực ép cực lớn đón đầu áp xuống, linh khí bao quanh bị khuấy đảo mãnh liệt, bắt đầu chấn động, cuồng loạn, biển sao giống như nổi lên một trận gió lốc vô hình.
1

Lý Trú Miên chợt hiểu ra, sắc mặt thay đổi: "Gã muốn tự bạo?"
1

Hắn lập tức điểm chỉ thành quyết, muốn làm linh khí chấn động dừng lại, nhưng mà hiệu quả cực nhỏ. Bao gồm cả kiếm quang của Lâm Tầm Chu cũng không có thể ngăn cản linh lực đang khuếch tán bốn phía. Diệp Vong Chi đứng xa hơn nên cũng không kịp trở tay.

Thái Thượng tự chặt đứt mạch sống, dựa vào tự sát để ra tay, làm sao có thể dễ dàng ngăn cản như vậy? Hành động này của Ma Quân đều ngoài dự đoán của mọi người, bao gồm Lâm Tầm Chu.

Ma Quân là kẻ thù nhiều năm của Tu Chân giới, không ai ngờ là gã sẽ chết dứt khoát quyết tuyệt như vậy. Đối phương thậm chí còn không thử chạy trốn, mà là dùng toàn lực của mình khuấy đảo biển sao, linh khí hóa thành sóng biển, nhằm vào Tu Chân giới.

Lý Trú Miên đoán được ý đồ của gã: "Hắn muốn đánh phá tường chắn giữa Tu Chân giới cùng hư không ——"

Trong lòng mấy người ở đây đều phát lạnh.

Một khi tường chắn hoàn toàn biến mất, Ma tộc sẽ chen chúc xông ào ạt vào làm cho trăm họ lầm than, càng nghiêm trọng hơn là không gian nơi biên giới bên Tu Chân giới sẽ bị đánh sâu vào và nứt vỡ, núi non đất rộng, vạn chúng sinh linh ở nơi này sẽ cùng nhau rơi xuống vào vực thẳm hư không, hóa thành những mảnh vỡ trong ngân hà tĩnh mịch này.

Tựa như năm đó khi thiên ngoại Ma tộc mới xâm lăng, dãy núi tuyết trải dài sập xuống.

Lâm Tầm Chu nhanh chóng quyết định: "Không cần dây dưa với gã, trước tiên ổn định tường chắn!"

Trong sương đen, tiếng cười lạnh của Ma Quân truyền đến: "Vô dụng. Lá chắn kia quá yếu ớt, cho dù không phải hôm nay, sớm hay muộn gì cũng sẽ rách nát. Dù cho các ngươi dốc hết toàn lực, cũng chỉ là giữ được tạm thời thôi......"

Lâm Tầm Chu nắm chặt kiếm trong tay.

Y biết Ma Quân đang nói thật.

Hồi lâu trước kia, khi Tu Chân giới tự sinh ra trời và đất, ngăn cách độc lập với hư không bên ngoài, chỉ có tu sĩ Thái Thượng mới có thể chịu được lôi kiếp vượt qua được bức tường chắn tự nhiên kia mà đi lại trong hư không. Thẳng đến khi thiên ngoại Ma tộc bỗng nhiên xâm lăng từ bên ngoài rồi đánh vỡ bức tường chắn, từ đó Tu Chân giới có lỗ hổng, nối liền với hư không.

Bây giờ Thiên Mộ sơn được dùng để làm lá chắn cách trở Tu Chân giới và hư không, sau đó nữa là trận pháp cấm chế được duy trì bởi sức người. Nhưng nhân lực không vô hạn, chỉ dựa vào trận pháp, làm sao có thể so được với tường chắn tự nhiên của Thiên Đạo năm đó? Trận pháp quá yếu ớt, khó có thể lâu dài.

"Hư không quá lãnh, không bằng có thêm một vài sao trời, đúng không?", thanh âm Ma Quân lại vang lên.

"Tên khốn nạn!" Diệp Vong Chi tính tình nóng nảy rốt cuộc nhịn không được, phẫn nộ đánh một chưởng xuống, bổ sương đen cuồn cuộn trước mặt thành hai nửa.

Lâm Tầm Chu cùng Lý Trú Miên bình tĩnh hơn một chút, cố gắng kìm nén lo lắng và sốt ruột trong lòng, liếc nhau. Lâm Tầm Chu trầm giọng nói: "Giờ ta sẽ đi lá chắn bên kia xem thế nào."

Lâm Tầm Chu muốn dựa vào thực lực Thái Thượng của mình để cưỡng ép giữ lại lá chắn lung lay sắp đổ kia. Lý Trú Miên hiểu ý của y, cũng hiểu đối phương muốn đi gánh vác nguy hiểm, đầu ngón tay nhịn không được run rẩy.

Lấy sức của một người để đắp vào lỗ hổng của trời cao, dễ làm lắm sao?

Nhưng có lẽ đây là biện pháp duy nhất lúc này. Lý Trú Miên cắn chặt răng, cuối cùng nghẹn ngào nói: "Ta và ngươi cùng đi. Diệp huynh, nơi này nhờ vào huynh —— Ma Quân giờ đã là nỏ mạnh hết đà, gã phải hoàn toàn chết, ta mới có thể yên tâm!"

Tuy rằng không kịp nói kỹ càng hơn, Diệp Vong Chi cũng đã hiểu rõ trong lòng. Hắn muốn nói một tiếng bảo trọng, rồi lại cảm thấy không may mắn, cuối cùng chỉ nói: "Ta hiểu, yên tâm."

Lý Trú Miên gật gật đầu, xoay người muốn đi.

"Dù cho ta hoàn toàn chết đi nữa thì chỉ cần Ma tộc bất diệt, sau này vẫn sẽ còn Ma Quân mới," thanh âm Ma Quân lại vang lên, "Giống như dù cho các ngươi ổn định lá chắn hôm nay, chỉ cần lỗ hổng trên trời kia vẫn chưa được đắp lại, sớm muộn gì lá chắn đó vẫn sẽ không duy trì tiếp được. Xem Nhân tộc các ngươi giãy giụa cầu sinh, thật ra khá thú vị."

Thanh âm của nó quanh quẩn ở trong biển sao: "Yến Vương điện hạ, ngươi nói xem có đúng không?"

Lý Trú Miên khựng chân lại, hơi hơi quay đầu.

Lâm Tầm Chu cũng nhìn về phía nó, ánh mắt trở nên lạnh hơn: "Ngươi muốn nói cái gì?"

Ma Quân nói: "Lúc ta ước định hợp tác với Yến Vương điện hạ đã từng hứa hẹn sẽ cho điện hạ biết biện pháp kéo dài thọ mệnh...... Tuy rằng điện hạ chỉ là giả ý hợp tác, nhưng chẳng lẽ thật sự không muốn biết biện pháp này một chút nào sao? Dù cho Yến Vương điện hạ không muốn biết, Lâm tông chủ cũng không thèm để ý chút nào?"

Diệp Vong Chi bên cạnh cứ thấy đầu óc mình ngu đi một nửa hôm nay, nghe Ma Quân nói xong càng trở nên hồ đồ, nhịn không được nói: "Thọ mệnh gì? Ngươi hồ ngôn loạn ngữ cái gì?"

"......" Lâm Tầm Chu hơi mím môi. Dù cho Lý Trú Miên từng nói Ma Quân không thể tin, nhưng đúng là y vẫn âm thầm tồn hy vọng, muốn nhất định phải ép hỏi đối phương. Chỉ là Ma Quân khi nãy đột nhiên tự bạo, y cũng không kịp nghĩ nhiều mấy thứ này.

Lý Trú Miên ngẩn ra một chút, cắn răng nói: "Không muốn biết. Tầm Chu, không cần để ý tới nó."

"Nói cho Yến Vương điện hạ cũng không sao," trong thanh âm Ma Quân mang theo vài phần ác ý, "Hơn nữa càng khéo hơn là, phương pháp này còn có thể giải quyết nan đề hiện tại của Tu Chân giới các ngươi, cớ sao mà không làm?"

Trong lòng Lâm Tầm Chu hiện lên một loại dự cảm không ổn.

Lý Trú Miên nhăn mi, lạnh lùng nói: "Đừng nói vớ vẩn nữa, rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"

Sương đen cuồn cuộn, giống như đang cười điên cuồng.

"Muốn tìm ra điểm yếu của Cực Tình đạo, quả nhiên không khó khăn lắm." Ma Quân cười khẽ, "Yến Vương điện hạ, ta đã từng sai thủ hạ của mình bày ra rất nhiều cái bẫy muốn ngươi oán hận Tu Chân giới...Đáng tiếc cuối cùng lại thất bại. Nhưng ngươi biết tại sao ta vẫn luôn cảm thấy hứng thú với ngươi sao?"

Thanh âm nó tạm dừng một chút, lại vang lên lần nữa: "Trời đất như một chiếc bình cất chứa vạn vật, ngăn cách Tu Chân giới trong - ngoài. Thẳng đến khi Ma tộc chúng ta đánh vỡ tường chắn của Tu Chân giới lần đầu, thiên địa từ đây có lỗ hổng —— mà ngươi, Lý Trú Miên à, ngươi chính là phần thiếu của thiên địa."
4

Ma Quân vừa ngừng nói, trong hư không, lâm vào một trận yên tĩnh.

Mảnh vỡ không gian tạo thành ngân hà, ở trong hư không vô tận lập loè chìm nổi. Lý Trú Miên đứng ở nơi không thể vọng đến cuối ngân hà kia, ánh sao xẹt qua chỗ hắn, linh khí chung quanh chấn động khiến cho gió thổi bay lên vạt bào cùng sợi tóc của hắn.

Lý Trú Miên ngơ ngẩn không nói, biểu cảm dường như có một chút khó hiểu nghi hoặc, còn có một chút khiếp sợ cùng khó tin. Hắn bỗng nhiên cảm thấy từ đáy lòng dâng lên một trận hàn ý không rõ.

Diệp Vong Chi há miệng thở gấp, vốn định nói "Ngươi đang nói gì nữa", rồi lại nhạy bén mà nhận ra bầu không khí kỳ lạ bao quanh, ngậm miệng lại. Hắn nhìn nhìn Lý Trú Miên sững sờ tại chỗ, lại nhìn về phía Lâm Tầm Chu.

Nhưng mà từ góc đứng của hắn chỉ có thể thấy bóng lưng Lâm Tầm Chu, nhìn không tới vẻ mặt của đối phương. Hắn nghe thấy Lâm Tầm Chu nói: "Ngươi nói rõ ràng."

Thanh âm này thực lãnh, Diệp Vong Chi cảm thấy cả người mình nháy mắt lạnh băng, nhịn không được lui về phía sau một bước.

Ma Quân hình như cũng cảm nhận được sợi hàn ý này, sương đen kích động dần dần bình tĩnh trở lại. Khi thanh âm nó lại vang lên thì đã yếu đi một chút, không hề có vẻ thích chí giống vừa nãy, nhưng vẫn mang theo ác ý.

"Lâm tông chủ không biết sao? Yến Vương điện hạ là Ngọc Bổ Thiên dùng huyết mạch hoàng tộc để hóa thân sinh ra," Ma Quân nhẹ giọng nói, "Ngọc Bổ Thiên, cái gọi là hoàng tộc bí bảo, các ngươi chưa từng thắc mắc đây là thứ gì?"

"Cái gọi là Ngọc Bổ Thiên, vốn chính là một mảnh nhỏ của thiên địa. Năm đó, sau khi tường chắn Tu Chân giới bị đánh vỡ đã rơi xuống mảnh nhỏ kia, bị người hoàng tộc năm đó âm thầm mang đi, đặt tên là Ngọc Bổ Thiên. Đây cũng là chuyện xảy ra nhiều năm trước, có lẽ bây giờ cũng không còn ai trong hoàng tộc biết bí mật này."

"Nhưng mà ta sống đủ lâu, chuyện ta biết cũng đủ nhiều."

Diệp Vong Chi nghe nửa hiểu nửa không, lại cũng dần dần hiểu ra gì đó. Hắn theo bản năng lại nhìn về phía Lý Trú Miên, phát hiện sắc mặt đối phương trắng bệnh, môi mím chặt, không biết đang ngơ ngác nhớ tới cái gì.

Ma Quân chọn tự bạo xong thì sớm đã là nỏ mạnh hết đà, thanh âm càng ngày càng nhỏ, sương đen cũng dần dần phai đi, cứ như sẽ phải lập tức tiêu tán ở trong hư không. Thanh âm mỏng manh của nó truyền đến: "Ngọc Bổ Thiên, tất nhiên là để vá trời. Nếu Yến Vương điện hạ có thể từ bỏ để hòa nhập máu thịt của mình vào thiên địa, làm thiên địa quay về trạng thái hoàn chỉnh, tất nhiên sẽ ngăn cách được hư không, hữu dụng hơn nhiều so với trận pháp duy trì bằng sức người. Hơn nữa, Yến Vương điện hạ từ nay về sau, chẳng phải là có tuổi thọ bằng với thiên địa, muôn đời không chết?"

"Ta bỏ mình hôm nay, cũng không thích nhìn người khác sống vui. Yến Vương điện hạ giờ đang cảm thấy thế nào? Không phải lòng ngươi mang thiên hạ bá tánh sao? Lá chắn Tu Chân giới đã bắt đầu rách ra rồi, ta chờ xem ngươi hy sinh thành thánh! À, còn có Lâm tông chủ, ngươi có thể từ bỏ để người trong lòng của ngươi đi chịu chết sao? Ha ha ha ha......"
6

Thanh âm Ma Quân chưa dứt đã đột nhiên im bặt, vô số kiếm quang chợt khởi, cắt qua hắc ám, tựa như trăng sáng phá mây, chiếu sáng lên tứ phương. Kiếm quang bộc phát bên trong sương đen tán loạn, hàn ý vô biên trải rộng tràn ngập, ánh bạc sáng quắc, giờ khắc này bên trong biển sao dường như giáng xuống một trận tuyết.

Kiếm quang rốt cuộc dừng.

Mối uy hiếp lớn nhất của Tu Chân giới đã hoàn toàn không còn lên tiếng nữa, sương đen tan đi, dường như chưa từng lưu lại một dấu vết nào tại thế gian, nhưng lại không khiến cho ai ở đây nhẹ nhõm.

Lý Trú Miên rốt cuộc lấy lại tinh thần, nâng tay, nhìn nhìn lòng bàn tay tái nhợt của mình.

Là Ngọc Bổ Thiên...

Từ nhỏ hắn đã biết mình không phải người thường, nhưng hắn cũng chưa bao giờ đoán được chân tướng cuối cùng.

Hắn là thiên địa, thiên địa là hắn.
1

Thì ra là thế.

Lý Trú Miên lẳng lặng nhìn chăm chú lòng bàn tay của mình, nhìn nhìn, đầu ngón tay run nhè nhẹ lên. Hắn nghĩ, này hẳn là một chuyện tốt, Tu Chân giới mấy trăm năm cực khổ rốt cuộc có thể giải quyết, chỉ cần hắn vá hoàn chỉnh thiên địa thì có lẽ thiên hạ từ đây sẽ khôi phục thái bình năm xưa. Nếu một năm trước kia hắn biết được tin tức này, có lẽ hắn sẽ hiểu chuyện, cam tình chịu chết.

Chỉ là hiện giờ......

Đầu ngón tay hắn càng run rẩy hơn. Hắn ngẩng đầu, nhìn Lâm Tầm Chu phía trước mình.


Nhấn để mở bình luận

[edited] Đạo Lữ Nói Hắn Muốn Thoái Hôn