Em Chỉ Thèm Muốn Cơ Thể Anh



Sự im lặng trên phim trường vừa rồi và sự cẩn thận của đạo diễn đều đã được giải thích rõ ràng, Thẩm Khanh Khanh ngạc nhiên đến mức quên cả quản lý biểu cảm trên mặt của mình, đôi mắt mở to như đang ở trong khoảng thời gian riêng tư sau buổi quay ngày hôm qua, hoàn toàn không thể che giấu được biểu cảm kinh ngạc của mình.


May mắn thay, về sau lời thoại của cô đã kết thúc, và việc còn lại là nhìn chạm mắt với giáo viên, và sau đó cô đã bị thu hút bởi ánh nhìn của đối phương và từ từ hôn lên.


Nhưng đó là khi bạn diễn là Lưu Khải An!

Nhìn Trần Cận Yến lúc này đang đứng đối mặt, trong đầu Thẩm Khanh Khanh không còn lại gì, chỉ còn lại những cái bong bóng màu hồng, há miệng hồi lâu cũng không có hành động gì.


Đạo diễn bên ngoài nhìn mà cau mày: “Cô ấy chẳng lẽ không biết người bên trong không phải Lưu Khải An chứ?”

“Tôi để người phụ trách trường quay đi nói rồi, người phụ trách đâu?”

Đạo diễn vội vàng nhìn xung quanh để tìm người, thấy kẻ đầu xỏ cúi đầu chán nản quay lại: “Xin lỗi đạo diễn, tôi vừa tới giúp Lưu Khải An đưa cuộn giấy.



Lưu Khải An này cũng thật là làm sao lại đột nhiên bị đau bụng? Nghĩ thôi cũng khiến đạo diễn vịn trán: “Cũng may Trần Cẩn Ngôn là người tốt, đến giám sát cũng chấp nhận làm thế thân cho vai diễn này, nếu không tiến độ của chúng ta phải làm sao.



“Thế cô ấy cứ ngây ra thì phải làm sao!”

“Xem hiệu quả trước, nếu hiệu quả tốt, về sau xem có thể cứu vớt được không.



Cho đến giờ phút này, Thẩm Khanh Khanh ở trong rèm cửa rốt cục cũng tỉnh táo lại và cô vẫn đang trong vai diễn, cô cũng không kịp hỏi, chỉ nhanh chóng làm tiếp hành động tiếp theo, đặt tay lên vai người đàn ông và dùng sức kiễng chân.


Trong kịch bản, đó là một nụ hôn rất ngắn, chỉ là một cái chạm môi, nhưng trong khoảng khắc vừa đến gần, cô nhìn thấy Trần Cẩn Ngôn làm khẩu hình miệng.


Mở miệng ra.


Phải biết rằng có năm sáu thành viên của đoàn quay đang ngồi xổm bên ngoài tấm rèm mỏng này, nhưng điều tồi tệ hơn nữa là Thẩm Khanh Khanh biết là không được nhưng thân thể cô như bị mê hoặc vậy cứ thế nghe theo lời dặn của Trần Cẩn Ngôn, trong lúc hôn khẽ hé môi ra.


Vào thời điểm đó, thời gian như được kéo dài và chậm lại, chỉ có nhịp tim đập nhanh của cô là nó thật đến lạ thường.


Vào lúc hai môi chạm vào nhau, lưỡi của Trần Cẩn Ngôn xâm nhập vào trong miệng cô gái nhỏ một cách thầm lặng, lướt qua đầu lưỡi non mềm của cô.


Nó chỉ là hương vị thoáng qua nhưng lại khiến người ta lưu luyến.


Nụ hôn này vẫn ngắn ngủi và thoáng qua, nhưng Thẩm Khanh Khanh cảm thấy cả trái tim mình như cục cỏ khô được thắp sáng trong chốc lát, bị ngọn lửa cuồng bạo thiêu đốt thành một đống hỗn độn.


Thậm chí suýt nữa cô quên mất mình vẫn đang quay mà đuổi theo và hôn Trần Cẩn Ngôn, nhưng bị đạo diễn bên ngoài cắt ngang bởi tiếng CẮT, khuôn mặt thất thần khi vén rèm nhìn ra ngoài.


“Chúng ta hãy nhìn lại cảnh quay vừa rồi, anh Trần anh hãy nghỉ ngơi một lát,có lẽ chắc không cần quay lần hai.



Đạo diễn nói những lời này dưới áp lực rất lớn, Thẩm Khanh Khanh có thể thấy được trán của ông gần như đổ đầy mồ hôi.

Nhưng Trần Cẩn Ngôn vẫn rất bình thản: “Nếu hiệu quả không tốt thì nên quay lần thứ hai, quay phim không nên sợ phiền phức.



“Chủ yếu không phải là chúng tôi đây sợ”

“Tôi cũng không sợ phiền phức.



Anh nhẹ nhàng ngắt lời đạo diễn, và liếc nhìn cô gái nhỏ với khuôn mặt vẫn đang ửng hồng.


“Mọi người trước tiên hãy kiểm tra cảnh quay vừa rồi, hôm nay tôi sẽ ở đây cả ngày, hãy gọi cho tôi bất cứ lúc nào nếu cần quay lại hoặc quay bù.



Điều này nói quả thực có chút đường hoàng, dù sao anh cũng không phải đứng ở đây với tư cách là một diễn viên, mà là một nhà đầu tư.

Đạo diễn, phó đạo diễn và hai người quản lý hiện trường nhìn anh như thể họ đang nhìn một vị thần nhân từ, nhưng chỉ Trần Cẩn Ngôn biết rằng anh ta không phải là một vị thánh chút nào.


Chỉ là Thẩm Khanh Khanh không phải là người duy nhất vẫn chưa tận hứng.




Nhấn để mở bình luận

Em Chỉ Thèm Muốn Cơ Thể Anh