Em đến là để ôm anh


Ba chữ đơn giản, Vân Chức có thể nhận ra ngay, nhìn thì có vẻ là không đầu không đuôi nhưng cô hiểu rồi.
 
Cô được trân trọng.
 
Cô không gây phiền phức cho anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Những bất an và lo lắng như cơn sóng dập dìu trong lòng Vân Chức đều đã bị đánh bay, ngón chân trong đôi tất bất giác co quắp lại, vành tai bắt đầu ửng đỏ, vốn muốn kiềm nó lại nhưng lòng muốn cũng bất lực, chỉ đành để mặc cho sắc đỏ lan đến khuôn mặt.
 
Cô từ bỏ việc vùng vẫy mà nhắm mắt lại, mất mặt thì mất mặt thôi, dù sao dáng vẻ chật vật nhất của cô anh đều đã thấy rồi.
 
Cùng lắm thì anh sẽ bật cười thôi, còn có thể như thế nào nữa chứ.
 
Mấy giây sau, phần thắt lưng của cô đột nhiên bị giữ lại, tay của người đàn ông dùng lực, cúi xuống tiến lại gần, hơi thở nóng rực, có thứ gì đó ấm áp mềm mại phả vào lông mi của cô, sau đó liền đổi đến gò má nơi vừa viết, từ từ cúi xuống, nhiệt độ lưu lại.
 
Thế là khuôn mặt của Vân Chức càng đỏ hơn, nó lan xuống cả cổ và xương quai xanh, đến tận đường viền cổ áo, cô thậm chí còn cảm thấy cả người của mình đều như nóng lên.
 
Anh không chỉ cười.
 
Mà còn hôn cô một cách không biết chừng mực.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Nghiên Bắc liên tục hôn lên khuôn mặt như nóng bừng lên của Vân chức, mặc kệ cô có thể nghe thấy hay không, anh bật cười, đó là một lời trêu chọc nhẹ nhàng, giọng nói anh vang lên một cách chậm rãi: “Sau bao nhiêu chương mới có hiệu lực rồi, kể từ hôm nay Vân Chức chính là bảo bối của Tần Nghiên Bắc.”
 
Những vấn đề khác trong việc hồi phục của Vân Chức thì Tần Nghiên Bắc đều sắp xếp một cách có trình tự, làm cũng rất bài bản. Chỉ là vấn đề ăn cơm của cô rất khó.
 
Các giác quan của cô bị suy giảm, ảnh hưởng trực tiếp đến việc ăn uống bình thường, phản ứng tự động của cơ thể chính là kháng cự với đồ ăn, Vân Chức đã rất quen với bệnh tình này của cô, cũng không có quá nhiều hi vọng, chỉ cần không chết đói là được.
 
Dù cô biết đói, nhưng không gấp, tình hình lần này hoàn toàn không giống với lần trước, lần này cô có 11 ở bên cạnh, cô cuối cùng sẽ vượt qua được thôi.
 
Tần Nghiên Bắc gọi tất cả những thực đơn dinh dưỡng ở Tùy Lương đến, không có món nào mà Vân Chức có thể ăn một cách ngon miệng, đầu bếp riêng ở mọi nơi anh đều tìm đến, cô vẫn chấp nhận khó khăn, nhưng vì để an ủi anh cô luôn cố gắng ăn, đa phần còn chưa nuốt xuống đã nôn ra.
 
Vân Chức cúi đầu nói xin lỗi, không biết nên làm thế nào để khuyên anh đừng thử nữa, nhưng trong lòng lại yếu ớt ôm một tia hi vọng, đoán liệu rằng Tần Nghiên Bắc có vì tình trạng bây giờ của cô, nhớ về cô gái nhỏ mười mấy tuổi năm đó không.
 
Cô nghiêm túc suy nghĩ, dựa vào phản ứng khi trước của Tần Nghiên Bắc có lẽ là đã quên đi chuyện của quá khứ rồi. Thời gian đó, dù đối với cô chính là sự thay đổi cả vận mệnh, nhưng với Tần Nghiên bắc có lẽ chỉ là một tập phim không thể bình thường hơn thời niên thiếu của anh mà thôi, không nhớ cũng là rất bình thường.
 
Nhưng nghĩ kĩ thì đối với việc anh đã cứu cô từ trong đám cháy đến nay anh cũng chưa bao giờ nhắc đến, nếu không phải không muốn nói, thế thì liệu có một khả năng giống như Giang Thời Nhất nói, anh thật sự không có ấn tượng, mới lo được lo mất mà nhốt cô lại, để Giang Thời Nhất nghĩ rằng mình có cơ hội?
 
Rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến Tần Nghiên Bắc hoàn toàn quên đi hai chuyện có liên quan đến cô chứ….
 
Là do bệnh của anh sao.
 
Vân Chức không biết, cũng không có cách nào hổi thẳng, điều cô có thể làm chính là thông qua những phản ứng kịch liệt liên tục ùa về của bản thân để thử đánh thức những kí ức có thể tồn tại trong anh.
 
Không thể nghe và không nói được đều không quan trọng, cô hi vọng có thể dùng cách im lặng để nói cho anh, anh không chỉ là Tần Nghiên Bắc, mà còn là 11 mà cô nhung nhớ không quên nhiều năm qua.
 
Tần Nghiên Bắc tận mắt nhìn Vân Chức gầy gò đi, thật sự không chịu nỗi, anh bảo những đầu bếp chuyên nghiệp ngừng làm để tự mình xuống bếp.
 
Dựa vào mấy chục món trên sách công thức để cải thiện cách nấu của mình, nghiền tôm và rau xanh ra rồi vo thành từng viên nhỏ, và thử thêm các loại thịt giàu protein khác, vẫn khiến Chức Chức không thể ăn.
 
Anh đang đứng bên bàn nấu ăn với đôi chân dài miên man, áo sơ mi tùy ý xắn lên đến khuỷu tay, khi ngón tay mảnh khảnh đang kiên nhẫn nặn viên tôm, một cuộc điện thoại gọi đến.
 
“Tần tổng, người liên quan tôi đã hỏi rõ rồi, tình hình Vân tiểu thư xảy ra chuyện ở Vân gia hôm đó, quả thật giống như ngài dự đoán, Giang Thời Nhất kể toàn bộ chi tiết cứu người, nhưng Vân Chức đều phản bác lại.”
 
Mấy ngày rồi, Tần Nghiên Bắc cuối cùng đã thuyết phục bản thân đối mặt với ngày đó, cũng là ngày mà Vân chức biết bản thân có thể đã bị anh lừa gạt.
 
Anh cụp mắt không nói lời nào, ngón tay đang vo viên hơi khựng lại.
 
Sự phản bác của Chức Chức, khiến Giang Thời Nhất thấy bất ngờ, anh ta thẹn quá hóa giận, chột dạ, mới bởi vì thỏa mãn cái tôi của mình mà không từ thủ đoạn.
 
Giang Thời Nhất không phải là ân nhân cứu mạng của Chức Chức, những tình báo anh có được trước kia là có người cố ý sắp xếp bày mưu, mục đích có lẽ là để ép anh phát bệnh, có lẽ không chỉ có tên cặn bã đó mà còn có cả Tần Chấn.
 
Nhưng ân tình của Chức Chức thật sự có tồn tại, không phải là anh, thì có thể là….ai.
 
Tần Nghiên Bắc nhìn chằm chằm vết bỏng trên khủy tay mình, nghiêm túc nhớ lại vụ cháy anh từng trải qua đó, anh tận mắt nhìn thấy bóng dáng chìm trong biển lửa đang mặc bộ quần áo của đứa trẻ trong tưởng tượng của anh, cuối cùng thì lại trống rỗng.
 
Đứa trẻ đó….
 
Trong vô số giấc mơ của mình, anh luôn chỉ có một mình nằm co quắp trong góc phòng đóng cửa chờ chết mà không ăn uống gì, như thể mất đi ngũ quan.
 
Vân Chức ôm chặt đầu gối, co ro ở một góc đầy bất lực, Tần Nghiên Bắc cau mày, lòng anh đau nhói, nhưng một sự điên cuồng đang bất giác dâng trào lên.
 
Những suy nghĩ khác thường, nếu vạch toang cả kí ức của anh ra, đắp nặn lên kí ức của Chức Chức, tại sao hai người nhìn có vẻ không liên quan lại có thể hòa hợp như thế.
 
Tần Nghiên Bắc nắm lấy mép bàn nấu ăn, hai hàm nghiến chặt, kìm nén máu trào dâng.
 
Không chỉ có một bác sĩ chứng minh cho anh biết, tất cả những thứ trước kia đều là sự hoang tưởng của anh, anh không thể bởi vì một sự suy đoán viển vông của mình mà làm ảnh hưởng đến cảm xúc, khiến Chức Chức thấy bất an.
 
Tần Nghiên Bắc thấp giọng căn dặn người bên đầu dây kia tiếp tục đi tìm hiểu về những việc trước kia. Sau khi cúp máy, anh đổi từ hình viên thành hình bánh quy cỡ bằng ngón tay để dễ cho cô đưa vào miệng.
 
Anh lấy nồi bắt lên nấu chừng một đĩa nhỏ, chuẩn bị thử vị, vừa mới gắp một miếng đưa lên miệng, có thể nghe thấy tiếng bước chân thăm dò nhẹ nhàng bên ngoài nhà bếp.
 
Tần Nghiên Bắc còn chưa kịp thử, anh lập tức xoay người, Vân Chức mặc một chiếc váy ở nhà màu phomai do chính tay anh chọn. Mái tóc dài xõa hai bên ngực, cô ôm một cái gối trong ngực chứng tỏ về sự thiếu an toàn của mình, từ cánh cửa phòng bếp dè dặt ló đầu vào nhìn.
 
Cô đã quen thuộc với ngôi nhà này được chút, bước chầm chậm đi theo con đường trước mặt.
 
Tần Nghiên Bắc vừa nhìn thấy cô, trái tim như nham thạch được nung tan ra, anh bỏ miếng thịt tôm xuống để đi qua ôm cô, cô lại kiên trì với bước chân của mình, đi lại gần anh hơn.
 
Dù Vân Chức không thể ăn nhưng cô thấy đói.
 
Sau khi những giác quan khác mất đi, khứu giác dường như trở nên nhạy cảm hơn, cô có thể cảm nhận được một cách rõ ràng về hơi thở lạnh lùng của Tần Nghiên Bắc, cũng có thể ngửi được mùi thơm tỏa ra từ trong khu bếp.
 
Đã nửa ngày rồi, cô sắp phát đói vì mùi đồ ăn thơm nức mũi rồi.
 
Nói thì cũng rất kì lạ, Tần Nghiên Bắc đã tìm rất nhiều đầu bếp chuyên nghiệp nhưng đều không đúng khẩu vị của cô, nhưng cô lại bị cuốn hút bởi hương vị giản dị và đầy gia định như thế này, nghiêm túc mà nói còn có sự trau chuốt trong đó.
 
Vân Chức lần theo mùi hương, tìm rất chuẩn xác, lúc còn mấy bước nữa là tìm thấy thì lại bị ai đó bế lên, đặt cô ngồi trên bàn bếp.
 
Mùi thơm càng rõ hơn, gần ngay trước mắt.
 
Vân Chức vì đói nên vô thức liếm môi dưới, lông mi khẽ rung, bất giác lại gần nơi phát ra mùi thơm, cho đến khi có thứ gì đó nóng hổi phả vào môi, hương thơm thấm vào môi và răng.
 
Tần Nghiên Bắc không có cơ hội để buông miếng thịt tôm xuống, còn cứng ở miệng, lại vừa lúc Vân Chức cúi đầu xuống, chạm vào bên còn lại.
 
Khoảng cách giữa môi anh và môi cô còn chưa tới một lóng tay, hơi thở ấm áp của cô như xâm lấn từng tấc da thịt của anh rồi lan ra khắp cơ thể.
 
Tần Nghiên Bắc nhìn cô, lồng ngực thấy chua chát, anh hận Chức Chức vì cam tâm tình nguyện đi lại gần một người đến vậy, nhưng căn bản không thể kiềm chế được mà bước lại gần cô hơn.
 
Vân Chức biết đây là Tần Nghiên Bắc làm cho cô, nhưng cô nghĩ với góc độ này anh sẽ cầm đến, hoặc là dùng đũa để gắp cho cô, nhịp tim cô đập nhanh hơn, hơi há miệng nhận lấy, cắn một miếng, lúc nuống xuống cũng không có chống đối.
 
Có lẽ….có lẽ cũng được!
 
Cuối cùng có thể an ủi được Tần Nghiên Bắc rồi, Vân Chức lấy hết dũng cảm lại cắn thêm một miếng nữa, lần này to hơn nhưng cảm giác lại không hề giống nhau, ngoài thức ăn vừa mới thử ra, còn có một cảm giác vừa mềm mại vừa ấm áp, khi cắn vào mang đến cảm giác mới lạ.
 
…..Còn…..ngon miệng hơn nữa.
 
Vân Chức do dự một tí, nhưng lại không nhớ mình đã ăn thịt băm trong miệng như thế nào, nên bị vô hình dụ dỗ, lại muốn thử cái thứ vừa lạ vừa ngon kia.
 
Môi dưới của Tần Nghiên Bắc có vết răng nhỏ nhắn, hơi tứa máu.
 
Mạch của anh đập loạn xạ, anh nhìn chằm chằm Vân Chức với cái miệng khô khốc, nhìn cô lại gần hơn, đôi môi đỏ mọng và đầy đặn của cô đang ở gần trong tầm tay, anh không chịu nổi mà ôm lấy gáy cô, nhẹ nhàng giữ lại, để mặc cô muốn làm gì thì làm.
 
Nhưng lúc Vân Chức sắp lại gần, đột nhiên ý thức được bản thân rốt cuộc đã cắn cái gì.
 
Cô sững người, hai má đỏ bừng, suýt chút nữa ra khỏi bàn ăn.
 
Cô…..cắn anh thì phải?!
 
Đó là sự tiếp xúc trên môi anh mang lại cảm giác?!
 
Tần Nghiên Bắc không dám chủ động vượt qua cánh cửa này, anh hiểu bản thân, một khi bắt đầu sẽ chỉ thao túng chiếm hữu, yêu cầu càng nhiều hơn mặc cho bệnh tình của cô, đợi đến khi sức khỏe cô hồi phục rồi thì làm sao anh đối mặt với cô.
 
Bây giờ cô không muốn tiếp tục nữa.

 
Cổ họng của Tần Nghiên Bắc khô khốc đến mức không chịu nỗi, anh cầm đũa xiên một miếng thịt tôm nữa, chạm vào cô, để cô biết đó là dụng cụ gắp đồ ăn, cô mới ngoan ngoãn há miệng ra, có hơi uất ức cắn lấy.
 
Một giây sau, hai tay anh chống hai bên cô, cúi người ép xuống, cắn vào đầu kia, và khi hai người nuốt xuống, môi kề môi, có khoảnh khắc còn chạm vào nhau, như nụ hôn giữa hai người yêu nhau.
-
 
Sau khi Vân Chức bị ép chân lại và cho ăn thêm một miếng, ăn uống hỗn độn, hai bên miệng còn cảm thấy nóng và hơi cay, không thể hít thở bình thường được.
 
Đợi đến khi Tần Nghiên Bắc không còn ở cạnh nữa cô mới kéo chăn trùm qua đầu, quấn chặt như một đòn bánh tét, thật sự không phải không muốn, càng không phải cô thấy phản cảm, dù là trước đây, sau khi cô say rượu thất đức cưỡng hôn người ta cũng không hề có bất cứ sự khó chịu nào.
 
Chỉ là….không có sự chuẩn bị, cũng hồi hộp, hai người không thể giao tiếp, mối quan hệ cũng chưa xác định.
 
Mà cô còn chạy trốn khỏi anh, đột nhiên lại chấp nhận, còn chưa cho anh một lời giải thích chính thức, nếu mà cô nóng nảy quá, liệu có ….thể hiện ra không chút dè dặt nào lắm hay không.
 
Vân Chức khó chịu thở dài, ngón tay sờ lên môi, cố gắng dời sự chú ý đi chỗ khác, đang suy nghĩ làm thế nào để có thể cho Tần Nghiên Bắc những ám hiệu liên quan đến chuyện quá khứ trong tình trạng lực bất tòng tâm như thế này.
 
Cô dựa vào ghế sô pha mà cô hay ngồi nhất, nắng buổi xế chiều vừa đủ để khiến người ta thấy uể oải, buồn ngủ.
 
Vân Chức đột nhiên quấn chăn ngồi lên, ló mặt từ bên trong ra, cô ngẩng đầu lên, cảm nhận nhiệt độ ấm áp đang chiếu xéo xuống.
 
Ánh sáng ấm áp, không phải từ cửa sổ vách tường bình thường, theo góc độ mà cô nhìn thấy hàng ngày, chắc chắn là trên trần nhà có mái trần, có lẽ làm bằng kính thủy tinh, mới có thể chiếu ánh nắng dễ chịu như vậy.
 
Tần Nghiên Bắc để cô trong căn phòng tắm nắng chiếu từ mái trần sáng lấp lánh này.
 
Cô bất giác cong môi lên cười, dù anh không nhớ cô, nhưng sự ưa thích mang tính bản năng về cái cửa sổ trần vẫn như thế, liệu có phải có thể đại diện cho ánh sáng năm đó, vẫn để lại chút kí ức cho anh không.
 
Người mà anh nhìn xuống từ trên trần đó giờ đây đã trưởng thành, trở thành dáng vẻ mà anh thích rồi.
 
Vân Chức cẩn thận cảm nhận ánh sáng, cố gắng di chuyển để bản thân đến một vị trí thích hợp, làm kí hiệu, bắt đầu mỗi ngày bắt chước lại trạng thái ở trong căn nhà nơi huyện Đồng khi đó, được 11 mở cửa sổ trần nhà ra và nhìn thấy.
 
Cô luôn ngẩng mặt, nhìn chằm chằm vào cái trần nhà bằng kính mà cô căn bản không hề nhìn thấy, lúc Tần Nghiên Bắc đến ôm, cô cũng không buông bỏ cơ hội ngước lên nhìn.
 
Trái tim của Tần Nghiên Bắc quặn lại, sau khi xác nhận đi xác nhận lại tình trạng thể chất của Vân Chức không có khó chịu gì khác, anh liền dời sự chú ý của mình ra khỏi cô và nhìn lên trần.
 
Anh biết Chức Chức luôn ủ rũ trong nhà không quen, cô muốn đi ra ngoài nhưng bác sĩ dặn đi dặn lại là thời gian này vừa mới về nha, nhất định phải tránh ra ngoài, tránh để cho cô bị kích thích bởi môi trường bên ngoài.
 
Cô không thể đi, nhưng anh có thể đem cả ngoại cảnh đến cho cô.
 
Có anh ở đây, mùa xuân cũng có thể từ trên trời rơi xuống.
 
Tần Nghiên Bắc đi vào trong sân, chọn một bông hoa tươi tốt nhất hái xuống, anh bước lên kệ cửa, cầm lấy vật trang trí bên tường ngoài, thậm chí còn không cần thang, từ từ nhảy lên đỉnh trần.
 
Anh mang theo hoa, đi về hướng trần nhà.
 
Cả đường đi không dài, mười mấy bước là tới, nhưng Tần Nghiên Bắc đi lại gần từng chút một, trong một khoảnh khắc thời gian như xoay chuyển, cái hoang tưởng mà người khác luôn nói về anh, trong những cơn mơ cứ lặp đi lặp lại, không thể đếm được anh đã đi qua như vậy bao nhiêu lần.
 
Đi qua đỉnh trần nhà, nhảy qua chướng ngại, chạy trong cơn gió đến cái cửa sổ trần nhà không bóng người.
 
Tần Nghiên Bắc dùng ngón tay bóp chặt cành hoa, da thịt đau nhức, hai chân căng cứng không chịu nổi cho đến dừng chân trước cửa trần, như vô số lần trước, anh từ từ mở he hé ra, sợ sẽ làm người bên trọng giật mình.
 
Sau một buổi chiều xuân, Tần Nghiên Bắc khuỵu một gối xuống một cánh cửa kính trong suốt, đôi đồng tử đen nhánh bất giác nhuộm đỏ nhìn bóng dáng mảnh mai đang cuộn mình dưới lớp kính.
 
Hoang tưởng và trong mơ, một cô bé chật vật xanh xao, lắm lúc sẽ mở đôi mắt trống rỗng, hoảng hốt nhìn anh.
 
Nhưng bây giờ, khi anh thật sự đã có thể vươn tay chạm vào, cành hoa lại rơi xuống.
 
Mà người ngồi trên ghế sô pha, người mà anh đã moi hết tình cảm ra để si mê đang chậm chậm ngước mắt nhìn lên anh, trong đôi mắt có sự long lanh, dịu dàng, như phản chiếu lại một Tần Nghiên Bắc chẳng có gì vào lúc đó.

 


Nhấn để mở bình luận

Em đến là để ôm anh