Em đến là để ôm anh


Vân Chức run rẩy làm theo sự chỉ dẫn mà nắm lấy, lòng bàn tay cô nóng rực, ngay khi cô muốn khép ngón tay lại thì sức xâm chiếm trên đôi môi cô càng dữ dội hơn khi trước, môi và răng mím chặt nuốt chửng giọng nói của nhau, trở nên điên cuồng khiến anh không còn kiềm chế được nữa.
 
Cả thế giới của cô như bị treo lơ lửng, toàn thân lơ lửng trong không khí, không thể cảm nhận được gì, chỉ có đôi môi nóng bỏng đang tan chảy.
 
Vân Chức nhắm nghiền đôi mắt, dừng rất lâu không biết làm thế nào, anh không hối thúc mà cứ ôm chặt lấy cô, nụ hôn nóng bỏng, hơi thở nặng nề phả bên vành tai cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô không thể chống cự được, dường như có bản năng tự nhiên muốn an ủi anh, cổ tay mảnh khảnh của cô run lên đầy dũng khí, dường như anh đã đợi giây phút này, đã đợi đến mức không còn kiểm soát được nữa, cứ nắm chặt lấy tay cô, dạy cho cô cách làm thế nào để dày vò anh.
 
Tầm nhìn của Vân Chức tràn ngập những đốm sáng hỗn độn, bất ngờ nhìn thấy đôi mắt hằn tơ máu của anh.
 
Nỗi đau sâu sắc và sự điên cuồng cháy bỏng.
 
Cô không biết cổ áo mặc ở nhà bằng vải của mình đã bị bung ra từ lúc nào, vài chiếc cúc áo dưới ngực đã bị bung ra, một bên trượt xuống bờ vai gầy, buông thõng trên khuỷu tay.
 
Bên trong trống rỗng.
 
Cô vừa mới thức dậy từ trạng thái đã chuẩn bị vào giấc.
 
Trong bóng tối, tất cả các giác quan đều trở nên vô cùng nhạy cảm, đôi môi sưng tấy lên của cô vừa mới được thở lại bị xâm chiếm mạnh mẽ hơn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô bất giác rùng mình, bàn tay sưng tấy lên, như sắp bị bỏng, chỉ có thể bất lực ngẩng đầu lên, hơi thở lơ lửng trong khoang ngực sắp nổ tung, bị hút lấy hết dưỡng khí. 
 
Vân Chức không thể chịu được kích thích lớn như thế, cứ chồng chéo lên nhau. Một lúc sau cô được bế quay trở lại giường, cái ôm mà cô lưu luyến đó vẫn không rời khỏi, ôm cô từ phía sau.
 
Cô không thể phân biệt được là bởi vì buồn ngủ hay thất thần, trong vòng tay anh cô hít thở nhẹ nhàng, bất giác nấc lên, mà trong bóng tối người đàn ông này lại lật người cô lại, đối mặt với cái ôm chặt đó, dùng cơ thể mình để ôm trọn cả người cô, như sợ cô sẽ biến mất trong không khí vậy..
 
Trong nhịp tim cuồng bạo không thể khống chế được, Vân Chức cảm thấy mơ hồ, thật lâu sau, cuối cùng cô cũng nghe được giọng nói khàn khàn của Tần Nghiên Bắc.

“Bà xã, anh còn muốn.”
-
 
Vân Chức lần này thật sự đã kiệt sức, cuối cùng muốn tranh thủ bật đèn lên, nhìn kỹ sắc mặt của anh, hỏi anh rốt cuộc làm sao vậy, liệu có phải anh phát bệnh nữa không nhưng cô lại không bắt kịp. Lúc anh bình tĩnh đứng dậy sửa sang quần áo thì cô đã chìm vào giấc ngủ.
 
Tay cô đã chạm vào cằm anh, không chạm quá hai lần, nó khẽ buông xuống, cô thu mình vào trong chăn bông và không cử động.
 
Một hành động đơn giản và thân mật như vậy khiến Tần Nghiến Bắc vốn đang mê đắm trong ảo tưởng về hạnh phúc lại rơi vào hầm băng, giống như một bản án của ngày tận thế.
 
Cô sờ khuôn mặt anh một cách dễ dàng, không cần quá tốn sức để tìm kiếm, liệu có phải…dưới ánh đèn cô có thể nhìn thấy rồi, có lẽ vẫn chưa nhìn rõ nhưng ít nhất từ đường nét cũng có thể nhận ra.
 
Có lẽ…tối nay chịu kích động nên mới bắt đầu hồi phục, nếu trước đây cô có thể nhìn thấy thì sao có thể mặc cho anh bế về nhà, ôm hôn đầy thân mật.
 
Anh nghĩ mình vẫn có thể có được cô vào ngày, trắng trợn tìm kiếm nếm thử những mật ngọt này, tận hưởng những ảo giác được cô yêu, nhưng lời thế đến tìm anh quá nhanh, muốn lấy đi toàn bộ những gì anh đang có.
 
Tần Nghiên Bắc cúi đầu che đôi mắt của Vân chức, anh ngồi trong bóng đêm rất lâu, cơ thể bị cô châm lửa đã lạnh đi, gần sáng anh mới nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng một cách đầy trân trọng, hôn lên vành tai hơi đỏ khi ngủ của cô.
 
Cô xấu hổ và lo lắng.
 
Nhưng không phải vì anh.
 
Anh là kẻ tồi tệ trộm lấy tình cảm của cô, đang đợi đến ngày chết.
 
Lúc Vân Chức tỉnh lại trời đã sáng, so với khung cảnh dựa vào ánh đèn phát sáng tối qua thì bây giờ sắc trời trong trẻo, tầm mắt của cô cũng rõ ràng hơn một chút, những tạp âm bên tai cũng ít đi, xem ra chỉ mấy ngày nữa thôi là có thể hồi phục.
 
Nếu không phải Nghiên Bắc thì cô có thể sống tiếp hay không đến chính cô cũng không chắc, căn bản không thể hồi phục nhanh như vậy.
 
Cô đã không thể đợi để chính thức đối mặt với anh, nói với anh những lời yêu thương bình thường mà anh luôn khao khát đó.
 
Vân Chức bước xuống giường, mặc quần áo vào, chỉ cảm thấy ngón tay đau nhức, sự giao hòa ấm áp trong bóng tối đêm qua chợt hiện về trước mắt.
 
Cô bất giác khựng lại, sắc mặt đỏ bừng, nhiệt độ và sự đụng chạm của anh lại hòa vào nhau. Cô chịu thua quay trở lại giường, trùm kín đầu lật qua lật lại mấy vòng, khó khăn lắm mới hít thở bình ổn lại, từ từ ý thức có chút gì đó khác thường.
 
Nếu là bình thường cô chỉ cần có chút tiếng động là Tần Nghiên Bắc sẽ chạy đến, nhưng mãi đến bây giờ trong phòng ngủ vẫn yên lặng, có vẻ như anh không có ở nhà.
 
Vân Chức chậm rãi lê đôi dép bông ra khỏi phòng, trong phòng khách được chỉnh nhiệt độ phù hợp, ánh mặt trời chiếu qua khung cửa kính, phòng bếp kế bên có chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô, trên bàn còn có hoa quả cô thường ăn, nhưng lại chẳng có ai.
 
Cô quay trở lại mới nhận ra trên tủ đầu trước anh đã đặt một tấm thẻ có thể sờ được chữ, một hàng chữ rất dài: “Chức Chức ngoan, anh có việc ra ngoài, ngoài cửa có người sẽ vào chăm sóc em, đừng sợ, anh dùng tính mạng mình để bảo đảm, rất an toàn, sẽ không khiến em gặp nguy hiểm nữa.”
 
Đôi vai căng cứng trong vô thức của Vân Chức đã buông lỏng ra, cô hiểu đêm qua đã xảy ra chuyện lớn như vậy, hôm nay anh nhất định phải giải quyết. Cho dù là bên trong trung tâm phục hồi chức năng hay Tần Chấn, anh đều sẽ không bỏ qua. Tất nhiên, anh ấy không có thời gian để ở nhà.
 
Nhưng trong lòng cô vẫn có chút thất vọng khó nói thành lời, siết chặt tay để bình tĩnh lại.
 
Có lẽ Nghiên Bắc đã bị dọa thật, anh tìm người đến bảo vệ cô, điều cô nên làm nhất chính là đợi  ở nhà, đừng để bản thân trở thành cơ hội để kẻ khác lợi dụng, đợi anh giải quyết xong mọi chuyện thì sẽ quay trở lại ngay.
 
Cô rất nhớ anh.
 
Tối qua mới thân mật như vậy, đến bây giờ nhiều lắm cũng chỉ mới rời xa nhau mấy tiếng nhưng cô đã thấy nhớ anh rồi.
 
Vân chức mở cửa lớn phòng khách ra, bước vào lối hành lang gỗ bên ngoài, mấy người phụ nữ đứng thẳng hai bên lập tức chào hỏi, nhẹ nhàng chạm vào cô, chậm rãi nói: “Tần tổng có việc phải ra ngoài, có lẽ đến tối sẽ quay trở về, cô có cần gì thì cứ bảo với chúng tôi, còn về vấn đề an toàn cô cứ yên tâm, ngoài chúng tôi ra, bên ngoài biệt thự còn có mấy người đàn ông canh giữ, lực lượng thì không cần bàn.”
 
Nghe đến chuyện Tần Nghiên Bắc đến tối mới về, Vân Chức hơi gật đầu, tỏ ý cảm ơn bọn họ, trong lòng cũng hơi lờ mờ hiểu ra, rất có khả năng anh đã phát hiện ra cô bắt đầu hồi phục, nếu không sẽ không để họ nói với cô.
 
Điều cô không biết là, bên trong chiếc xe đậu trước cửa không xa, Tần Nghiên Bắc ngồi ở ghế sau, quan sát cô thông qua chiếc cửa kính xe, tay đặt trên đầu gối hơi trắng bệch.
 
Chức Chức thật sự có thể nhìn thấy rồi, cũng có thể nghe thấy rồi.
 
Trời sáng, thậm chí chỉ cần lúc bật đèn lên, anh đều không dám xuất hiện trước mặt cô, anh cũng không thể đi, căn nhà này, mọi nơi cô ở, một khi rời khỏi phạm vi quan sát của anh, anh đều cảm thấy không thể hít thở.
 
Bộ đàm liên lạc trên máy tính luôn bật, bên trong là giọng nam được đào tạo bài bản: “Tần tổng, điều tra về trung tâm hồi phục đã xong rồi, cái người họ Tống đó quả thật là bác sĩ chính quy của trung tâm, mà còn là phó viện trưởng mới được đề bạc, nhiều năm trước có qua lại tình cảm với Tần Chấn. Năm ngoài ba bà ta mắc một khoản nợ cờ bạc lớn ở Ma Cao và đang cần tiền gấp nên Tần Chấn đã tìm đến ông ta. "
 
“Xin lỗi, là chúng tôi điều tra không đủ sâu, hôm qua trước khi Vân tiểu thư đi trị liệu, chúng tôi chỉ điều tra tình hình cá nhân trong 10 năm nay của bà ta, không kịp điều tra sâu hơn về người thân của bà ta, suýt nữa đã xảy ra chuyện.”
 
Giọng nói lúc báo cáo hơi run rẩy.
 
“Còn có bác sĩ chữa trị chính của Vân tiểu thư ở bệnh viện, vị trưởng khoa đó có thể thật sự bị lợi dụng. Ông ta thật sự hiểu hạng mục của trung tâm phục hồi, đối với bà họ Tống kia cũng chỉ là mối quan hệ quen biết công việc lâu năm, không có nhiều lần hợp tác. Chính ông ta cũng bị dọa cho ngây ngốc, bây giờ còn chưa thể bình tĩnh lại.”
 
Ánh mắt Tần Nghiên Bắc nhìn Vân Chức, tham lam bắt lấy những biểu cảm và động tác sống động của cô, nhưng giọng điệu lại vô cùng ảm đạm: "Tần Chấn."
 
Bản thân Tần Chấn cũng thoi thóp, sau khi suy yếu vẫn luôn có tìm cách vùng vẫy để lật ngược thế cờ, nhưng đều nằm dưới con mắt của anh, dù có sóng to gió lớn trong tập đoàn anh cũng không mấy để tâm, nhưng mượn cơ hội anh ở Tùy Lương chăm Chức Chức mà ra tay với cô, muốn lấy cô để uy hiếp anh thì đừng nghĩ đến chuyện chết tử tế.
 
Đối phương hơi run, vội vàng nói: “Tần Chấn nghĩ lần này tuyệt đối không mắc sai lầm, nhưng không ngờ sẽ có biến động lớn đến vậy, trải qua tối đêm qua tất cả đều bị thu lại, ông ta đã hoàn toàn không còn khả năng để trở tay. Theo như những gì ngài căn dặn, còn chưa dùng đến thủ đoạn trực tiếp nhất, đợi đến khi ngài quay về Hoài Thành rồi tự tay sắp xếp.”
 
Tần Nghiên Bắc cỤP mắt, lông mày càng cau dữ dội hơn, tầm nhìn anh chỉ còn cánh cửa đã đóng chặt lại, Chức Chức đi vào rồi, anh không nhìn thấy cô nữa.
 
Vân Chức muốn được gọi điện thoại cho Đường Dao, nhưng suy cho cùng thì thính lực của cô có giới hạn, Đường Dao nói rất nhanh, dù cố mấy lần cũng không có cách để cô nghe rõ, chỉ có thể nói cho xong. Vân Chức biết cô ấy khỏe mạnh cũng đã hoàn toàn yên tâm.
 
Cố cố gắng để cuộc sống một mình trong nhà trở nên phong phú hơn, nhưng cô biết trái tim của mình đã không ở đây.
 
Cô đang đợi người đó quay về.
 
Vân Chức chờ đến đêm muộn, mắt mở không lên hơi mơ màng, không biết đến mấy giờ mới cảm nhận được cái hơi lạnh anh đem từ bên ngoài vào.
 
Anh đứng trước cửa không nhúc nhích, cứ nhìn cô như vậy, cô không mở mắt ra, một lúc lâu sau anh cảm thấy mình đã đủ ấm rồi mới bước vào, anh không mở đèn, cúi người ôm lấy cô, gấp gáp hôn lấy đôi môi cô.
 
Anh khao khát đến mức trái tim thấy đau đớn, lại sợ hãi sẽ làm ảnh hưởng cô nghỉ ngơi, một nụ hôn sau không cưỡng lại được, sau đó lại ôm chầm lấy cô như một viên ngọc anh trân quý, như thể sợ nó mất đi, anh vòng tay qua ôm chặt cô.
 
Vân Chức buồn ngủ đến mơ hồ, quay người ôm lấy eo anh, ngẩng mặt như muốn để cho anh làm những điều anh đang muốn.
 
Hơi thở anh trở nên nặng nề, cô bị ôm đến mức không thở nỗi, lại mơ hồ cảm thấy an toàn, muốn nói chuyện với anh nhưng thực sự đã quá trễ rồi, cô không mở mí mắt lên nỗi, lại vô thức lo lắng thính lực của mình chưa hoàn toàn hồi phục, giọng nói không chuẩn sẽ không dễ nghe.
 
Cô nói chuyện rất nhỏ: “Ngủ ngon….”
 
Anh ôm cô càng chặt hơn, không nói câu nào, sau đó anh không kiềm được nữa mới gọi tên Chức Chức bên tai cô, giọng nói khàn khàn.
 
Vân Chức nghĩ hôm nay trường hợp đặc biệt, có gì thì để mai nói cũng không muộn, nhưng không ngờ mấy ngày hôm sau Tần Nghiên Bắc đều gần như sáng đi tối muộn mới quay về.
 
Cô chưa tỉnh anh đã rời đi, đợi đến khi cô không chống đỡ nổi ngủ quên mất anh mới quay về, vả lại rất ít nói chuyện cũng không mở đèn, chỉ là như sợ không còn kịp mà tranh thủ từng giây để thân mật với cô.
 
Có hai lần cô quyết định kiên trì đến khi anh quay về, ai ngờ vậy mà cả đêm anh không về, đến gần khi trời mờ mờ sáng cô buồn ngủ không chịu được anh mới xuất hiện, dè dặt ôm lấy cô.
 
Trong lòng Vân Chức hiểu rõ chắc chắn đã xảy ra vấn đề rồi, có một suy đoán rất mơ hồ, cô tạm thời nhẫn nại không khăng khăng phải tìm anh.
 
Một tuần sau cô cảm thấy bản thân mình cơ bản đã hồi phục, thị lực ít như cũng tốt như lúc trước, không ảnh hưởng tầm nhìn, thính lực cũng gần như quay trở lại bình thường, những mặt tiêu cực cũng đều biến mất.
 
Cô mới thật sự quyết tâm, vào lúc chiều khi Tần Nghiên Bắc không ở nhà, đột nhiên mờ mắt ngã trên sô pha, bật khóc đau đớn.
 
Hai người phụ trách chăm sóc cho cô đứng ngoài cửa liền chạy vào, nhưng còn chưa quá 3 phút Tần Nghiên Bắc đã vội vàng chạy đến, ôm lấy cô chạy ra ngoài.
 
Trong 3 phút, anh căn bản là đang ở gần nhà! Anh luôn ở cạnh trông chừng cô nhưng lại không vào nhà!
 
Vân Chức được bế vào trong xe, vừa định bỏ tay ra thì anh bất giác ôm chầm lấy, anh đắp một miếng che mắt dịu và mát lên trước mắt cô, hai tay ấn lên thái dương của cô, giọng nói của anh trầm thấp: “Chức Chức, sao rồi, tốt hơn chút nào không, còn đau chỗ nào không.”
 
Như thế này cũng quá kì lạ rồi.
 
Từ khi bắt đầu thân mật, anh luôn né tránh cô.
 
Vân Chức vốn muốn nói với anh mắt cô đau là giả vờ, đột nhiên lời nói lại nghẹn trong cổ họng, còn không bằng đợi đến bệnh viện, để bác sĩ chính miệng nói với anh là cô đã hồi phục rồi, xem đến lúc đó đối mặt với cô anh còn muốn trốn như thế nào.
 
Vân Chức thuận theo đeo mặt nạ mắt, từ đầu đến cuối anh cũng không tháo xuống cho cô, anh ôm lấy cơ thể cô, xuống xe đi vào thang máy của bệnh viện để lên lầu.
 
Cô nghe được trong thang máy chỉ có anh và cô, mấy ngày liền cô chưa gần gũi thật sự với anh, bất giác chủ động ôm chặt anh hơn, vừa định nói chuyện với anh thì thang máy đang di chuyển bình thường đột nhiên ngừng lại, ánh sáng lọt qua miếng bịt ​​mắt biến mất, không còn gì ngoài bóng tối.
 
Gần như ngay lúc đó, không cho người ta bất kì giây phút để phản ứng nào, thang máy rơi ầm xuống.
 
Vân Chức còn chưa kịp để phản ứng, nhưng khi xảy ra sự cố cô đã được Tần Nghiên Bắc ôm chặt trước ngực như một bản năng của anh, rơi xuống mạnh khiến anh rên rỉ một tiếng, cánh tay của anh giống như bức tường đồng ôm chặt cô, bởi vì chấn động, lưng của anh đập vào thành thang máy phát ra âm thanh thảm thiết.
 
Vân Chức cắn răng không phát ra tiếng kêu nào, cô xé khăn bịt mắt ra. Thang máy chìm trong bóng tối, chỉ có đôi mắt của anh là rực lửa và dữ tợn. Anh cố gắng hết sức để bảo vệ cô, dùng cơ thể của mình để làm nệm lót cho cô trong cả quá trình bị rơi xuống, dựa vào cạnh bộ điều khiển thang máy và điên cuồng nhấn các phím.
 
Thang máy đột ngột dừng lại, Tần Nghiên Bắc giữ chặt ót Vân Chức, liên tục nói cô đừng sợ.
 
Đừng sợ, có anh ở đây, cả đời này sẽ không để em gặp nguy hiểm nữa.
 
Vân Chức ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh, run rẩy nói: “Anh bảo vệ tốt chính mình, đừng để bị thương nhé!”
 
Lời nói vừa dứt, thang máy lại rơi xuống lần nữa, cô được cố định trong lồng ngực của Tần Nghiên Bắc, nước mắt đã ngập tràn trong khóe mắt, ngọn lửa cháy âm ỉ trong trái tim.
 
Cho đến khi thang máy dừng lại giữa tầng hai và tầng ba, cửa thang máy ở tầng ba được mở ra bởi lực lượng cứu hộ đã nhanh chóng đến sau khi nhận được báo động, hét lên: "Vẫn ổn chứ! Thang máy được cố định rồi! Sẽ không rơi nữa!Tạm thời không thể quay về vị trí cũ, tôi ở đây để kéo hai người lên! Chú ý an toàn nhé!”
 
Ánh sáng từ cánh cửa phía trên chiếu vào không đủ sáng để chiếu sâu vào toa thang máy, từ khi cửa mở ra, Tần Nghiên Bắc đã khuất trong bóng tối, không nhìn rõ được vẻ mặt của anh.
 
Cô biết anh chắc chắn đã bị thương ở đâu đó, cô kéo anh lại bậc thang mà nhóm cứu hộ đã thả xuống, muốn kéo anh lên nhưng anh lại không cử động. Anh xoay người cô để cô quay lưng lại với mình, nhỏ giọng nói: “ Chức Chức nghe lời, từng người lên, em lên trước.”

 


Nhấn để mở bình luận

Em đến là để ôm anh