Em đến là để ôm anh


Người bạn trai vừa mới chính thức được lên ngôi đã bắt đầu xâm chiếm mạnh mẽ, Vân Chức nửa ngồi trên nền đất, có hơi nghẹt thở bởi không khí đều như bị anh thao túng. Lúc lồng ngực cô nóng ran lên anh đột nhiên kiềm nén dịu dàng hơn, tay luồn vào tóc cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, một nụ hôn nhẹ nhàng lướt trên đôi môi của cô.
 
Cảm giác ngưa ngứa càng nhiều hơn, lan theo mạch máu đến tận đáy lòng, kéo đến đến dây thần kinh của vô số nhánh nhỏ, tất cả đều đập như điện trong nụ hôn không muốn ngừng lại này.
 
Trong phòng bệnh thiếu ánh sáng, đôi mắt lại bất giác thấy cay cay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Giống như hai con đường ray đặt nhầm chỗ bấy lâu nay vào tối hôm nay cuối cùng cũng gặp được nhau, , nghiền nát cắn xé lẫn nhau tạo nên những âm thanh khớp nhau, rất đau, vừa sưng vừa se, nhưng trong lòng ngọt ngào không gì sánh được, những cái này đều không đáng nói.
 
Có một tiếng động yếu ớt bên ngoài cửa phòng, với thính lực vẫn chưa hồi phục hoàn toàn của Vân Chức, đại khái cô đã nghe thấy một bác sĩ đang đến và nói rằng đội bảo trì thang máy đã liên lạc với họ. Một quý ông bị thương trong một vụ tai nạn thang máy, xin vui lòng đi xem thử giúp.
 
Những người đứng canh ngoài cửa chưa được sự cho phép từ bên trong đương nhiên sẽ chặn những y tá lại.
 
Tim Vân Chức chệch nhịp, nhanh chóng đỡ bả vai Tần Nghiên Bắc hơi nâng người lên, mồ hôi trên trán chợt nguội lạnh.
 
Cô đang làm cái gì thế?! Tần Nghiên Bắc bị thương rồi, lực kéo xuống của thang máy lớn như thế, anh vẫn luôn bảo vệ cô, với cơ thể của anh, bây giờ ngay cả đứng còn không vững, đã đau đến mức độ nào rồi, vậy mà cô chỉ quan tâm đến việc bày tỏ tình cảm của mình.
 
Đây là ân nhân cứu mạng và cũng là bạn trai thực sự đã cứu cô hơn ba lần, nếu cô còn không đau lòng cho anh, sợ rằng anh sẽ âm thầm biến mất.
 
Tần Nghiên Bắc nhìn đôi môi ẩm ướt của Vân Chức, bị anh hôn, đỏ ửng lên, đôi mắt cô còn đỏ hơn, rõ ràng là đang lo lắng cho anh.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rất giống một giấc mơ rồi sẽ choàng tỉnh giấc bất cứ lúc nào.
 
Anh theo bản năng nắm chặt không muốn buông ra, vì sợ sức tưởng tượng quá nặng, những gì thu được trong chốc lát sẽ tan tành.
 
Vân Chức không so được với sức lực của anh, cũng không nỡ miễn cưỡng anh, cô ngồi nghiêm chỉnh trước mắt anh, ngẩng mặt lên nghiêm túc nhìn anh, ánh đèn êm dịu phía sau vẫn chiếu lên góc mặt nhỏ gọn của cô, đuôi tóc hơi ánh vàng: “Nghiên Bắc, trong phòng bệnh quá lạnh, chân của anh cứ như thế sẽ trở nên nghiêm trọng hơn, chúng ta mau xử lí vết thương, quay về nhà rồi….”
 
Cô khựng lại một chút, vành tai bất giác đỏ lên, lí nhí nói: “Rồi lại hôn.”
 
Khi cần còn phải thêm chút thủ đoạn, thế là Vân Chức lại cúi đầu, đôi mi dài ướt át che đi đôi mắt của cô, mang theo chút sự long lanh, đáng thương hỏi: “Anh hi vọng vừa mới bắt đầu hẹn hò mà hành động đã không tiện rồi sao? Thế còn theo đuổi em thế nào nữa.”
 
Tần Nghiên Bắc vuốt ve tóc cô, nhỏ giọng nói: “Là em tự nói đấy nhé.”
 
Về nhà lại hôn.
 
Hai má anh căng chặt, chân trái chống đỡ từ từ đứng lên, nhưng chân phải vốn đã bị thương, cộng thêm đầu gối chống dưới sàn đất trong một lúc lâu nên máu lưu thông hơi khó khăn, anh không muốn dựa sức Vân Chức, cắn răng cố nén đau đứng lên, Vân Chức vội vàng đỡ anh đi đến bên giường bệnh, để anh ngồi xuống.
 
Cô hơi nhìn vào ánh mắt của anh, chú ý đến cái cằm đang căng chặt, đường nét trên khuôn mặt anh rất sắc bén, có một chút sự hồi hộp không nói nên lời.
 
Vân Chức cúi đầu nhoẻn miệng cười, không vạch trần anh.
 
Nhìn đi, thái tử gia lộ tẩy rồi, nếu anh muốn dù đâu cũng có thể đứng lên, không ai có thể làm gãy đầu gối của anh được, anh muốn mượn tư thế này để bày tỏ cách anh xin lỗi cô.
 
Anh làm gì cũng đều cực đoan, nghiêm nghị, thờ ơ, không có tình cảm.
 
Sau khi bác sĩ đi vào, kiểm tra chỗ vết thương của Tần Nghiên Bắc, ngoài đầu gối và mắt cá chân ra thì sau lưng anh cũng bị đụng trúng.
 
Nhưng thái tử gia rõ ràng không muốn cởi áo trong phòng bệnh, anh không lên tiếng, cau mày nhăn mặt trước mặt người ta, cái  nhấc mày cũng thể hiện sự không kiên nhẫn, bác sĩ cũng không dám hành động lung tung.
 
Vân Chức nhìn thấy bác sĩ có ý muốn bỏ cuộc, nói không chừng xoay người là muốn rời khỏi, cô cắn răng, nói một câu “Thật ngại quá, bác đợi một chút ạ”, Cô đi lên cúi người, ngón tay nói lấy cổ áo của Tần Nghiên Bắc, nhỏ giọng thương lương: “Vết thương vẫn phải coi, em cởi cho anh….được không.”
 
Đôi môi Tần Nghiên Bắc khẽ cong lên, anh hợp tác ngẩng đầu lên, nhìn cô bằng đôi mắt như thiêu đốt, ngay trước mặt cô, yết hầu của anh bất giác trượt lên trượt xuống, kết cấu mịn màng trên cổ cũng bị ảnh hưởng.
 
Chóp mũi của Vân Chức có hơi nóng lên, cô nhịn lại cố hết sức để cởi nút áo cho anh bằng tốc độ nhanh nhất, lướt qua bả vai săn chắc, đụng vào đường cơ bắp rắn rỏi của anh, cô che trán, lần đầu tiên đưa tay ra phía sau lưng anh, kéo áo phía sau xuống, nhìn đường sống lưng của anh.
 
Bác sĩ sửng sốt với cách đối xử khác biệt rõ như ban ngày của Tần Nghiên Bắc, sau khi phản ứng lại, ông ấy nắm lấy cơ hội kiểm tra, Tần Nghiên Bắc có vết bầm tím trên bả vai và xương sườn, may mắn là lớp biểu bì không bị vỡ, còn cơ và xương thì không chịu ảnh hưởng lắm, uống thuốc đúng và dưỡng thương là sẽ khỏi.
 
Tình hình ở đầu gối và mắt cá chân thì nghiêm trọng hơn một chút, những cũng sẽ dùng thuốc bôi và dưỡng thương là chính, không cần phải làm thêm bất cứ trị liệu gì bên ngoài.
 
Bên này bác sĩ chẩn đoán xong, bên kia có người mang thuốc đến, bác sĩ là muốn anh dùng thuốc ngay bây giờ, vấn đề là cái vị tiên sinh ngồi trên giường đang cởi nửa áo thật khiến người ta thấy phiền, đẹp trai như thế, nào ngờ nhìn mà nhiều quá liền cảm thấy như sắp giảm tuổi thọ luôn rồi.
 
Vân Chức nhận thuốc, hỏi bác sĩ kĩ càng về trình tự và cách bôi thuốc, gật đầu bảo ông không cần lo.
 
Cô hộ tống bác sĩ ra ngoài dưới ánh mắt nghiêm nghị của Tần Nghiên Bắc, nhanh chóng quay trở lại, nhưng thay vì trực tiếp bước vào, cô lại gõ cửa, chúi đầu vào, lắc lắc lọ thuốc và cười hỏi: "Tần tiên sinh, em có thể giúp anh không vậy?”
 
Ban đầu đêm đầu tiên ở Nam Sơn, cô cầm theo một đôi bao tay dùng một lần đến gõ cửa phòng sách anh, cũng là bối cảnh này.
 
Tần Nghiên Bắc cong môi cười, đôi mắt đen láy của anh cuối cùng cũng hiện lên ý cười, nhớ lại món đồ kế hoạch hóa gia đình đó, tay anh đưa lên che miệng khẽ ho một tiếng, vành tai hơi đỏ lên, nhịp tim vì cô mà đập loạn xạ, khuôn mặt nghiêm nghị làm bộ như không có chuyện gì “…..Muốn giúp thì vào đây, miễn cưỡng thử cũng được.”
 
Vân Chức nghe thấy giọng điệu quen thuộc đúng chất của một thái tử gia, cô không nhịn được bật cười, chạy đến ngồi bên cạnh anh, đổ thuốc vào lòng bàn tay rồi nhẹ nhàng áp lên chỗ mắt cá chân đang bị thương của anh.
 
Làn da có sự tiếp xúc mềm mại, thuốc áp vào nên hơi nóng lên, hơi thở của Tần Nghiên Bắc trở nên có chút nặng nề, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào đôi tay trắng nõn của cô, lại nhìn lên đôi gò má của cô, cố gắng điều chỉnh nhịp thở.
 
Chức Chức nói thích anh.
 
Có nghĩa là chưa đến mức yêu.
 
Đồng ý làm bạn gái của anh.
 
Nhưng không nhắc đến chiếc nhẫn đính hôn mà anh chưa bao giờ tháo ra, chứ đừng nói đến bà xã mà anh gọi không dưới một lần lúc cô còn bệnh.
 
11 là anh, mọi bất công và sự để tâm của cô đều dành cho anh, đã khiến anh cảm giác không chân thực lắm, cô chưa yêu anh cũng được, bỗng chốc anh có được quá nhiều, ông trời nhất định sẽ lấy lại hết mọi thứ.
 
Tình cảm và sự dịu dàng của cô, cách cô xuyên qua thời gian để yêu anh cũng dịu dàng, tình yêu mà anh muốn có lẽ cũng sẽ suôn sẻ giống như những cặp đôi khác, từng bước lại gần nhau hơn.
 
Nhưng anh cực đoan và mạnh mẽ, căn bệnh cứ xâm chiếm lấy con người anh, và nó sẽ ảnh hưởng đến cô, anh sợ sẽ khiến cô thấy phải có trách nhiệm.
 
Chấp nhận một người bị bệnh dễ kích động là quá nhiều khó khăn rồi, anh không dám mở trái tim mình ra cho cô xem.
 
Anh nghe Phương Giản từng nói một câu, thích là phóng túng, yêu là kiềm chế, lúc đó anh lười nghe để hiểu, nhưng bây giờ….nếu Chức Chức bởi vì tình cảm không quá sâu đậm mà phóng túng với anh, đó là chuyện anh cầu còn chưa được, còn như đối với anh, còn có thể….
 
Quyến rũ.
 
Quyến rũ để cô từ từ…yêu anh.
 
Tay Vân Chức vượt qua bắp chân dài của người đàn ông, chạm lên đầu gối của anh, tay Tần Nghiên Bắc siết lại, bất ngờ hỏi: “Chức Chức, ngoài 11, anh có gì khiến em thấy thích.”
 
Vân Chức ngạc nhiên khi anh lại hỏi như vậy, cô trịnh trọng nhìn anh, lo lắng về việc liệu có phải sự kháng cự trước đây của mình đã gây ra đả kích quá lớn đối với một người đàn ông kiêu ngạo như anh không, cô vội vàng trả lời: “Có thể nói, không có gì mà em không thích, bao gồm cả sự kiêu ngạo của anh.”
 
Kiêu ngạo.
 
Môi Tần Nghiên Bắc mím lại.
 
Chức Chức quả nhiên không thích một người đàn ông biểu đạt tình cảm ra quá kịch liệt, thẳng thắn đương nhiên là được, nhưng phải khắc chế, không thể quá tự ti.
 
Anh lột trần tất cả với cô, có phải cô sẽ rất nhanh chán anh không, một người bạn trai đòi hỏi quá nhiều tình cảm, không bao giờ thấy đủ, một người đàn ông hy vọng được yêu, khiến người ta mệt mỏi cũng sẽ dễ dàng bị vứt bỏ.
 
Quyến rũ….một cách thầm lặng.
 
Tần Nghiên Bắc ‘ừm’ một tiếng, khựng lại đôi chút rồi tiếp tục hỏi: ‘Còn gì nữa không’
 
Ở trong mắt cô, anh còn có ưu điểm gì khác không.
 
Vân Chức khó chịu lại còn muốn cười, cô xoa xoa đầu gối anh rồi nói: “Dù rất cứng miệng nhưng thực tế thì luôn đối xử tốt với em, mặt anh lạnh lùng lắm nhưng trái tim thì lại dịu dàng.”
 
Cô muốn thoải mái hơn, trên môi nở một nụ cười, bất kể lời nói có cường điệu hay không, cô đều khen ngợi anh hết lời: “Thái tử gia thì không còn nói rồi, còn là một nhà thiết kế máy bay thiên tài, đẹp trai---“
 
Lúc cô nói chuyện, anh mắt bất giác nhìn vào đôi mắt của Tần Nghiên Bắc, rồi lại bất giác lướt qua chỗ ngực nơi còn chưa gài cúc áo lại của anh, cô cũng không muốn như đôi mắt như bị đốt cháy, không thể giải thích được, cô vốn muốn lướt qua nhanh nhưng rõ ràng lại cứ trì trệ ở đó mãi.
 
Đợi đến khi cô nhìn vào đôi mắt đen của Tần Nghiên Bắc, anh đã hiểu rồi, lại nói thay cô: “Còn thích cơ thể này nữa.”
 
Anh sớm đã biết rồi.
 
Dù trước kia Chức Chức đối với anh có phải là báo ơn một cách đơn thuần hay không thì chuyện cô có hứng thú với cơ thể của anh chắc chắn là sự thật rồi, không hoàn toàn là sự ảo tưởng của anh.
 
Vân Chức bất giác muốn phủ định, chớp mắt nghĩ ngợi nhưng lại không nói được gì.
 
Vốn là thích thật mà….
 
Là một họa sĩ chuyên nghiệp, việc cô thích một cơ thể đẹp có gì sai chứ, đây không phải là bản năng từ trong tâm hồn của nhân loại hay sao? Huống hồ gì mắt thẩm mỹ của cô cao như vậy, từ đầu đến cuối cũng chỉ đơn thuần là nhớ nhung bạn trai chính mình mà.
 
Vân Chức đỏ mặt không lên tiếng phản bác lại, tăng nhanh tốc độ xoa trên đầu gối của anh, ngại ngùng vòng ra sau lưng anh, tiếp xúc với đường lưng sắc nét của anh, anh hơi nghiêng đầu, đôi mắt đen láy nhìn theo cô, như thể không để ý nhưng lại rất chuyên chú: “Chức Chức, cơ thể này để tùy em dùng.”
 
Vân Chức sững người, lần này cằm cô cũng đỏ rần lên, là cô nghĩ nhiều sao? Hay là anh vốn nói với nghĩa khác!
 
Cô gần như không nói rõ được: “Là….sao!”
 
Tần Nghiên Bắc híp mắt, đôi mắt hơi nhướng lên, nghiêm nghị còn có vẻ bạc tình, nhìn cô đầy sâu xa: “Mỗi một ý mà em nghĩ, đều đúng, nếu không thể chấp nhận thì cứ coi như là anh báo ơn cho em đi.”
 
Vân Chức sững sờ, thuốc bôi suýt nữa tràn ra: “Báo ơn cho em?”
 
Anh nhìn cô không rời mắt, một lúc sau khóe môi mới cong lên: “Tiểu A Chức còn chưa biết, hôm nay em đã cứu Tần Nghiên Bắc rồi, cái mạng của anh ấy, có thể dùng thân để trả ơn, là hời cho anh ấy lắm.”
 
Mãi cho đến khi rời khỏi bệnh viện, ngồi lên xe để trở về nhà, Vân Chức vẫn không thể hồi phục tinh thần sau cái cách xưng hô ‘Tiểu A Chức’, cô vừa mới nhìn qua  điện thoại của Tần Nghiên Bắc, trong wechat anh đặt cho cô cái biệt hiệu này, có lẽ đã sửa từ khá lâu rồi.
 
Con người này, lúc đó bề ngoài thì kiệm lời lạnh lùng, tỏ vẻ ghét bỏ nhưng bên trong lại gọi người ta là Tiểu A Chức! Trông có nhàm chán không chứ! 
 
Vì để di dời sự chú ý, Vân Chức người vừa mới yêu đương đêm đầu tiên đã không nhịn được, cô cứ lướt điện thoại, cố gắng đưa mặt sát gần cửa sổ, hi vọng có thể làm giảm nhiệt.
 
Mấy hôm trước mắt cô còn chưa ổn, từ đầu đến cuối không đọc tin nhắn, sợ không đọc hết được tin nhắn từ bên ngoài gửi cho cô, bây giờ bên góc màn hình đã hiển thị 99 tin còn thêm dấu cộng trên đầu, cô tiện tay mở điện thoại ra, hai tin mới nhất đập vào mắt cô, một tin là phó đạo diễn Triệu trong đoàn phim, bàn với cô về tấm poster thứ hai.
 
“Vân tiểu thư, nghe nói cô bị bệnh rồi, cứ nghỉ ngơi trước đi, đợi cô hồi phục rồi chúng ta lại bàn kĩ hơn, ý của đạo diễn và bên chế tác là hi vọng cô tấm poster thứ hai cô vẽ thành phiên bản của nhân vật, nam nữ chính mỗi người một bản, có tính sống động. Với lại sẽ tính tiền như tấm poster thứ ba, tuyệt đối sẽ không khiến cô thiệt đâu.”
 
Một tin khác là người phụ trách trong trường.
 
“Vân Chức, đã khỏe hơn chút nào chưa? Đợi em quay về trường thì mau tìm thầy nhé. Các tác phẩm đạt giải Vàng Tranh sơn dầu Quốc gia năm nay đã bắt đầu được gửi đi xét duyệt. Nhà trường chắc chắn sẽ chọn em, nhưng nghe nói quy định của cuộc thi năm nay có chút thay đổi, cuối cùng thêm vào là sẽ vẽ tranh tại chỗ, theo thông tin nội bộ nói rất có khả năng liên quan đến chủ đề người, em chuẩn bị trước nhé.”
 
Giải vàng tranh sơn dầu đại diện thể hiện đẳng cấp cao nhất của tranh sơn dầu trong nước, trước đây chỉ được trao cho các họa sĩ lão làng, có tuổi nghề, có địa vị trong giới, các tác phẩm sẽ được gửi đi tham dự các triển lãm mỹ thuật quốc tế lớn, được coi như kho báu tranh sơn dầu của quốc gia. Năm nay là lần đầu tiên đề cử một họa sĩ mới, không bàn đến tài lực, chỉ xét đến phong cách và năng lực.
 
Cô có cơ hội để từ một họa sĩ tên tuổi nhỏ, bước lên đỉnh kim tự tháp với giá trị con người được nâng cao.
 
Nhưng vẽ về chủ đề người….
 
Vân Chức siết chặt điện thoại, liếc mắt nhìn người có khí thế mạnh mẽ bên cạnh, vừa đụng phải đôi mắt của anh, giống như sóng to gió lớn, nó ẩn chứa trong đó một vẻ bình tĩnh và ôn hòa.
 
Anh không nhìn vào điện thoại cô, chỉ nhìn chằm chú vào cô: “Chức Chức, có phải hơi quá đáng không.”
 
Vân Chức xác định mối quan hệ chỉ mới một tiếng trước, đến bây giờ anh vẫn còn đang phiêu bạt trong sự thấp thỏm. Cô bị anh hỏi như vậy trong lòng có hơi lo lắng, nghĩ rằng anh thấy có chỗ nào không thoải mái, cô nhìn anh một cách đầy bất an.
 
Tần Nghiên Bắc cụp mắt xuống, đưa bàn tay phải trống rỗng ra: “Đến cả tay còn không nắm nữa.”
 
Tài xế không phải là tài xế lúc trước, có thể đã quen với việc Tần tổng hà khắc với mọi thứ như thế nào nhưng dù có đánh chết anh ấy thì anh cũng không ngờ rằng Tần tổng sẽ nói chuyện như thế này với một người con gái, đạp ga, anh vừa suýt vượt đèn đỏ.
 
Vân Chức ngơ ngác vài giây, khuôn mặt bất giác đỏ lên, cô giả vờ làm ra vẻ bình tĩnh nghiêng đầu, tay giấu trong túi áo đặt lên ghế.
 
Chuyện thân mật hơn đều đã làm qua rồi, thế mà sao lần đầu tiên quang minh chính đại nắm tay mà lại trông cứ kì quặc dữ vậy!
 
Một giây sau, bàn tay nhỏ nhắn của cô bị kéo qua, làn da anh khô và rất nóng, như có một lực hút, cô bị hút dính chặt vào tay anh, sau đó những ngón tay đan vào nhau và nắm chặt, những đường vân trên lòng bàn tay và cùi ngón tay cọ xát đan xen vào nhau.
 
Vân Chức cúi đầu nhìn, tay cô rất nhỏ, những đốt ngón tay thon dài, cứng rắn của anh có thể ôm trọn lấy tay cô.
 
Cô bị siết chặt nên thấy có hơi đau, nhưng trong lòng rất ngọt ngào, xoay người muốn nói chuyện với Tần Nghiên Bắc, vừa mấp máy môi thì anh lại hôn xuống, không có công kích, chỉ là nhẹ nhàng hôn xuống: “Vẽ người, anh nhắc cho em chuẩn bị trước, có phải xứng đáng được chút phần thưởng không.”
 
Vân Chức đương nhiên hiểu cái chuẩn bị trước là gì, bên nãy thái tử gia vừa nói cơ thể của anh tùy cô dùng, bây giờ đến lúc ứng nghiệm rồi!
 
Quay về nhà đã là rất muộn, khi cánh cửa đóng lại sau lưng và có tiếng động, Vân Chức mới bất giác hiểu hồi hộp là gì.
 
Mấy ngày trước cô luôn thao thức mong mỏi Tần Nghiên Bắc sớm về nhà, nhưng hôm nay tấm giấy phân cách như hoàn toàn bị xé rách, mối quan hệ và thân phận dù không có gì thay đổi lắm,nhưng so với khi không nghe thấy, không nhìn thấy giống trước kia thì không khí bây giờ có sự khác biệt lớn.
 
Vân Chức bắt lấy cánh tay của Tần Nghiên Bắc, sợ anh đứng không vững, anh từ từ đi phía sau, dựa vào cánh cửa, ánh trăng phản chiếu từ lối ra vào: “Chức Chức, anh bị thương rồi, em lo cho anh sao?”
 
Cô nghẹn lại, ngoan ngoãn gật đầu: “Đương nhiên lo rồi.”
 
Anh kéo giãn cà vạt đang siết chặt, để mình thở dễ dàng hơn, giọng nói bình tĩnh: “Lúc ở trong thang máy đụng nhiều thứ khiến quần áo bẩn rồi, muốn đi tắm, yêu cầu có quá đáng không.”
 
Một chút cũng không quá đáng, hợp tình hợp lý, đương nhiên rồi.
 
Ngón tay Vân Chức báu vào lòng bàn tay, nói một cách đầy nghiêm chỉnh: “Em đi tìm thử xem có chiếc ghế nhựa không thấm nước không đã….”
 
Cô cẩn thận đỡ Tần Nghiên Bắc để anh dựa vào cửa, cơ thể vừa mới rời khỏi anh, anh lại thuận thế nghiêng người, nhìn thấy sắp ngã, anh nắm lấy cổ tay cô: “Trong nhà không có, anh chắc chắn luôn, em để anh dựa vào tường để tắm, em nhìn đi, anh cũng không làm được, không có điểm tựa anh sẽ ngã.”
 
Vân Chức sợ anh thật sự không đứng vững, vòng qua ôm lấy bờ eo của anh, cô mơ hồ hiểu ra ý của anh, dù đoán được có thể là anh cố ý nhưng cũng không muốn từ chối, cô nhỏ giọng hỏi: “Anh muốn thế nào.”
 
Anh ôm chầm lấy cô, sờ sờ vành tai mềm mại của cô: “Giúp anh đi, nể tình anh bị thương đi.”
 
Phòng tắm ngột ngạt, Vân Chức run rẩy cầm chiếc khăn tắm màu trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như trái cà chua chín đã hấp chín, cô nhắm chặt mắt lại, chỉ hơi he hé, qua hàng mi run rẩy cô xác định vị trí của người trước mặt.
 
Tần Nghiên Bắc dựa vào tường, đứng trong màn sương trắng xóa, áo đã không còn trên người, eo cũng trong trải, và đôi chân dài thẳng tắp.
 
Biết Vân Chức ngại ngùng nên anh rất biết chừng mực, không hung hãn dồn ép cô, anh đưa tay cầm lấy chiếc khăn tắm cô đưa, vòng quanh eo, siết lấy bàn tay ướt át của cô trên người mình, mở vòi sen ra.
 
Vòi nước trên đỉnh đầu không quá mạnh mà ngược lại còn rất ấm áp, Vân Chức đứng thẳng người ở kế bên, dù trong lòng cào xé, cũng không dám mở to mắt ra, cô ngoan ngoãn làm một tảng đá nhỏ bên cạnh thái tử gia.
 
Ướt thì ướt thôi, dù sao chiếc váy mà cô đang mặt cũng không bó sát, đợi anh tắm xong cô lại tắm là được.
 
Vân Chức bị hơi nóng làm cho lồng ngực sắp nổ tung, cổ họng khô ran cúi đầu, sợ rằng sẽ vô tình nhìn lung tung xung quanh.
 
Ngay sau khi thị lực của cô được phục hồi lại chịu kích thích như thế, cô thật sự sợ mình không chịu nỗi, sẽ sụp đổ hình tượng trước mặt bạn trai.
 
Tiếng nước chảy, giọng nói trầm thấp của người đàn ông mang theo ý cười: “Chức Chức, em muốn vẽ người mà ngay cả mẫu cũng không dám nhìn thì làm sao đây.”
 
Vân Chức cắn răng: “Em….”
 
Anh lại hỏi: “Cần khắc phục chướng ngại tâm lí không, em vẽ lên người mẫu đi, anh cho em dùng.”
 
Vẽ lên người mẫu á?
 
Ở trên cơ thể của anh, dùng bút tô lên?!
 
Vân Chức  ngay lập tức bác bỏ, thậm chí cô còn lo lắng mình sẽ bị anh thuyết phục, vội vàng nói: “Em không làm---“
 
Lời vừa dứt, trong màn sương nước đột nhiên khựng lại, Tần Nghiên Bắc hơi hằng giọng.
 
Vân Chức vô thức ngẩng đầu lên: “Sao vậy?”
 
“Đôi mắt.”
 
Vân Chức không thể nhìn rõ qua hơi nước và sương trắng, có lẽ nước đã chảy vào khóe mắt anh, cô cũng không nghĩ ngợi nhiều, nhón chân chạm vào lông mi của anh, muốn rửa sạch cho anh nhưng sàn lại trơn trượt, vì để không ngã cô cần vịn vào người anh.
 
Một tay cô nhấc lên cao, sự chú ý đều dồn lên khuôn mặt anh, một tay khác vịn cơ thể mình, bởi vì đột nhiên dùng sức nên tay cô bất giác trượt xuống chỗ cơ bắp trơn trượt của anh.
 
Cô đang ấn vào đường cơ chỗ xương sườn anh.
 
Nhưng trượt xuống như thế này cộng thêm sức nước liền chạm đến chỗ eo và kéo chiếc khăn tắm đang quấn.
 
Nút thắt của khăn tắm chỉ được buộc đơn giản, vốn không đủ chặt, chưa kể đã ướt đẫm và có sức nặng, lúc này bị cô ấn vào, trực tiếp bung ra. Lướt qua đôi chân dài của người đàn ông và trượt rơi xuống sàn.
 
Cả cơ thể anh hoàn toàn không có gì che chắn.
 
Vân Chức sững người, tay cô cũng dừng trong không trung, trong lòng như có gì đó bộc phát, mắt hơi lóe sáng.
 
Tần Nghiên Bắc từ từ cúi xuống, tay che trên đầu Vân Chức, thần kinh nhạy cảm đến mức chịu không nổi, nhưng giọng điệu rất bình tĩnh.
 
“Chức Chức…”
 
“Không làm.”
 
“Là muốn anh làm sao?”

 


Nhấn để mở bình luận

Em đến là để ôm anh