Em đến là để ôm anh


Phản ứng đầu tiên của Vân Chức là muốn đi qua đó xem ngay nhưng khi kích động qua đi, bình tĩnh lại cô mới cân nhắc nhiều thứ, dù cô là bạn gái của Tần Nghiên Bắc nhưng dù sao Tần Giang Xuyên không phải là một bậc trưởng bối bình thường, một người lạ như cô lại tích cực qua đó thật sự là tốt không.
 
Chuyện yêu đương của cô và Tần Nghiên Bắc, đối với tình cảm của anh cô tuyệt đối có tự tin, cũng hiểu sự cố chấp của anh, nhưng mối quan hệ này trong mắt người khác cuối cùng chỉ là khác thường, phản nghịch thôi.
 
Cô chỉ là một sinh viên rất bình thường, thậm chí bàn về chuyện lớn lên và quá khứ, nó còn tệ hơn cả một người bình thường, nói một cách bình thường thì cô và thái tử gia của Tần thị chính là hai thế giới khác nhau một trời một vực.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ngay cả khi nói về những khó khăn trong tuổi thơ của cô ấy, đó là sự giải cứu, trái tim và cuộc sống của Tần Nghiên Bắc, nhưng cô…
 
Có vẻ như căn bản chưa từng làm gì vì anh.
 
Anh luôn là người không màng tất cả, moi hết mọi thứ ra cho cô, còn cô gần như không có gì để có thể cho anh. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
Vân Chức cúi đầu, vị ngót ngâm cả đêm qua lại xen lẫn một vị chan chát, cô nuốt xuống, còn chưa kịp trả lời Tần Nghiên Bắc anh lại gửi thêm một tin nhắn đến “Tài xế đến đón em, đã 12 tiếng không gặp nhau rồi, em không muốn gặp anh à.”
 
Tay Vân Chức hơi siết lại.
 
Một giây sau tin nhắn khác lại nhảy lên.
 
“Nhưng anh nhớ.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 Vân Chức thành công nộp vũ khí đầu hàng, cô đi ra cổng trường đợi xe của tài xế đến rước chạy thẳng đến bệnh viện. Cô từng đến một lần nên biết phòng bệnh ở đâu, vừa đi qua chỗ góc cua hành lang đã nhìn thầy Tần Nghiên Bắc đứng ngoài cửa chờ cô rồi.
 
Người đàn ông mặc vest và đi giày da, khí chất ngời ngời, hoàn toàn khác với người thanh niên trèo qua tường đưa bánh cho cô tối hôm qua, cô không kiềm được mà tăng tốc chạy về phía anh.
 
Tần Nghiên Bắc siết chặt tay cô, kéo cô muốn đi vào bên trong, Vân Chức nhớ đến những lời nói trước khi đưa đến bệnh viên của Tần Giang Xuyên, có lẽ là có liên quan đến Tần Chấn, cô có thể là không thích hợp để đứng kế nghe.
 
Là Tần Nghiên Bắc hoàn toàn cởi mở với cô mà không có bất kỳ rào cản nào, nhưng nói đến nhà họ Tần, cô không thể không có chừng mực được.
 
Vân Chức đẩy anh ra “Nghiên Bắc, anh vào trước đi, đợi đến khi xác định tình hình của chủ tịch Tần ổn định rồi, bàn chuyện công việc với anh xong em lại vào nhé, em đứng ngoài hành lang đợi anh trước.”
 
Ánh mắt anh tối sầm lại một chút, nhìn chằm chằm cô mấy giây, vuốt đầu cô rồi im lặng đi vào trong phòng bệnh, không biết cố ý hay không mà cửa phòng bệnh anh không hề đóng chặt.
 
Tần Giang Xuyên đã tháo máy thở rồi, nằm trên giường bệnh, trạng thái tinh thần tốt hơn nhiều so với lúc cấp cứu, bác sĩ có nhắc nhỏ nói ông lão vừa mới ổn hơn, còn chưa thể nói quá nhiều, nên cần biết chừng mực.
 
Tần Nghiên Bắc không nói lời nào ngồi xuống ghế bên cạnh giường, đôi mắt thâm sâu không lộ ra cảm xúc, thẳng người nhìn ông.
 
Không khí trong phòng bệnh ngưng tụ, gần như hình thành giọt nước, một lúc sau, Tần Giang Xuyên không thể bì nổi với người cháu trai nên chủ động nói, “Nghiên Bắc, năm đó quả thật là ông cưỡng ép bắt cháu từ huyện Đồng trở về, những gì cháu hỏi được từ vị bác sĩ đó đều là sự thật.” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
Tần Nghiên Bắc không hề có chút cảm xúc gì, anh cụp mắt nhìn vết thương trên tay mình, không tiếp lời ông mà hỏi thẳng “Tại sao sau đó lại đổi chủ ý, là thấy con sống không thọ sao.”
 
Hai mắt đục ngầu Tần Giang Xuyên, một lúc sâu mới thở dài nói “Phải.”
 
Vân Chức đứng ngoài cửa không phải cố ý muốn nghe nhưng âm thanh cứ truyền đến, cô nghe được câu ‘sống không thọ” và câu trả lời khẳng định lại mà lòng thấy chua xót.
 
Dù cô là người trong cuộc, hiểu được tình hình bệnh của Tần Nghiên Bắc như khi nghe nói như vậy vẫn ngay lập tức liên tưởng đến câu ‘có thể sẽ chết’.
 
Tần Giang Xuyên nói chuyện vẫn có hơi ráng sức, chậm chầm nói tiếp “Dù sao con đã biết chuyện, ông cũng không có gì muốn giấu nữa, chỉ là con phải đồng ý với ông, dù Tần Chấn có làm sai bao nhiêu chuyện con cũng hãy để cho nó một con đường sống, ông nội cũng chỉ có một đứa con trai bên cạnh thôi, bây giờ người trong tập đoàn đều là của con rồi, hôm đó trong cuộc họp, nếu không phải bọn họ câu nào cũng đòi ép chết thằng bé thì ông cũng không---“
 
Tần Nghiên Bắc cười lạnh rồi cắt ngang “Ông nội, con cũng chỉ có một mình Vân Chức, lúc cô ấy bị chuốc thuốc mang đi sao ông không khuyên Tần Chấn, bảo ông ta đừng triệt đường của con như vậy?”
 
Tần Giang Xuyên trầm mặc, miệng hơi mấp máy.
 
Tần Nghiên Bắc tiếp tục nói “Còn tại sao con nhắm vào Tần Chấn, ông nội là tuổi cao nên dễ quên sao? Ông ta bày mưu giở trò với chiếc xe muốn hại chết con, nếu không phải con có sự chuẩn bị đừng nói là tàn tật, lúc đó con có thể chết tại chỗ rồi.”
 
“Nhớ lại đi ông, làm thế nào mà chú cháu tại đi đến bước đường này, ông không nhớ sao?”
 
Giọng nói Tần Nghiên Bắc rất lạnh lùng, âm trầm đủ lực “Từ khi con quay về Tần gia, tiếp quản sản nghiệp chế tạo máy bay của tập đoàn, ông ta luôn hận không thể lấy mạng con, không phải là vì con cản đường phát tài của ông ta sao?”
 
“Tần Chấn sùng bái những tập đoàn cây đa cây đề trong ngành sản xuất máy bay, một lòng chỉ muốn làm nô lệ cho người ta, âm thầm lấy danh nghĩa dưới trướng Tần thị để kí hợp đồng với những công ty đó, làm tuyến dưới cho đối phương. Ông ta muốn dùng kĩ thuật, bản vẽ, máy móc rồi làm bộ làm ra mấy thứ không đâu vào đâu, ông ta như một con chó đem cả Tần thị ra để kiếm được chút chia chát từ công ty Âu Mỹ, không phải sao?”
 
Tần Giang Xuyên nhắm mắt lại.
 
Tần Nghiên Bắc tựa vào lưng ghế, đôi mi mỏng nhướng lên lộ ra vẻ lạnh lùng, sắc bén “Là một công ty sản xuất máy bay lớn nhất trong nước, một khi Tần thị công bố không có khả năng để chế tạo máy bay chở hành khách, đó đồng nghĩa là hết hi vọng, còn chuyện 10 năm sau, cả đất nước đều phải làm nô lệ khi cần đến hạng mục máy bay chở khách.”
 
“Thật sự, phát triển chế tạo máy bay rất khó, cắn răng cũng không nịnh hót, dù không làm được cũng là lẽ đương nhiên, ông ta chỉ muốn kiếm thêm tiền một cách dễ dàng. Làm một thương nhân, cái gì mà thực lực, sắc mặt, ông ta đều không màng tới.”
 
“Nhưng rất tiếc, con thì để tâm.” Tần Nghiên Bắc ngồi thẳng người, nhìn người già đang nằm trên giường bệnh, “Con không muốn làm nô lệ cho kẻ khác, chuyện độc lập chế tạo ông ta không làm được, nhưng con có thể làm được. Có lý do gì con phải dung túng cho một kẻ bỉ ổi vì tiền mà không biết giới hạn chứ? Ông nội, ông dùng trăm phương ngàn kế dẫn con về lại Tần gia, chính là vì muốn để con tiếp tục là một con chó sao!”
 
Tần Giang Xuyên thở hổn hển, Tần Nghiên Bắc đang định bấm chuông thay cho ông một cách vô cảm thì ông đã bình tĩnh hơn, vẻ mặt suy sụp.
 
Trước kia khi ông còn trẻ cũng có chí hướng cao và thề sẽ lãnh đạo Tần thị phát triển một loại máy bay chở khách có người lái thực sự cho đất nước, để ông không còn bị các công ty lớn của Âu Mỹ kìm hãm. Để cho quốc gia có thể ngẩng cao đầu trong lĩnh vực này, không cần phải tiêu những khoản tiền bất hợp lý, không bị ức hiếp nữa. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
Nhưng dưới sự mài giũa cho doanh nghiệp thì ông vẫn thất bại rất nhiều lần, từ đầu đến cuối ông cũng không thể tìm ra được một kiến trúc sư chế tạo máy bay có thể nắm phần thắng.
 
Lúc Tần Nghiên Bắc bị đuổi đi, ông bệnh nặng nằm viện không thể quản được nhiều, đợi sau khi ra viện ông cũng không hề quyết tâm đón đưa cháu này về.
 
Mãi cho đến khi một Tần Nghiên Bắc mười mấy tuổi dễ dàng phá hủy dây chuyền sản xuất quan trọng của cơ sở sản xuất của Tần thị, ông mới nhận ra đứa cháu bị đày ải này chính là một thiên tài khó tin.
 
Năm đó Tần Dục đã bệnh rất nặng, nhưng vẫn còn khăng khăng muốn giết chết đứa con trai ác ma này, là ông tự động cưỡng ép bắt Tần Nghiên Bắc quay về, để anh không phải lo gì một lòng làm người thừa kế của Tần thị, hoàn thành mục tiêu mà chưa ai có khả năng làm được.
 
Tần Giang Xuyên thấp giọng nói “Con thật sự không có lí do để tha thứ cho Tần Chấn… nhưng ít nhất ông cũng đã đem Vân Chức trả lại cho con rồi.”
 
“Ban đầu con cứ cố chấp, ông chỉ cảm thấy nực cười, một đôi năm nữ 10 mấy tuổi thì có gì mà tình cảm sâu sắc chứ, không đến mấy ngày con sẽ quên bén thôi, sau đó con dùng thuốc cũng không hiệu quả, tự ép bản thân mình vào con đường chết, ông mới hiểu chuyện này không đơn giản như vậy.”
 
“Ông quay về huyện Đồng, muốn coi thử đứa con gái đó có sức hút gì, nhưng phát hiện ra….”
 
“Bà nội của Vân Chức, là người quen cũ của ông.”
 
Khuôn mặt già cỗi của Tần Giang Xuyên lộ ra vẻ hoài niệm.
 
Không chỉ là người quen cũ, mà còn là mối tình đầu chân thật nhất cả đời ông, dù sau này chia tay chấp nhận cuộc liên hôn do gia đình sắp xếp, một người vợ không có tình cảm qua đời rồi nhưng ông cũng không thể quên được.
 
“Năm đó chênh lệch gia thế quá nhiều, không phải chỉ có tình cảm là có thể bù đắp được, gia đình kiểu này yêu đương thì được chứ làm sao chấp nhận cho ông bước vào một cuộc hôn nhân với người con gái bình thường. Dù ông nguyện ý thì sự ngăn cản và những phiền phức sau đó thật sự quá nhiều, bà ấy thật sự không giúp được gì, chỉ có thể từ từ chia xa.”
 
“Bà ấy chủ động chia tay ông, biến mất và không xuất hiện nữa. Ông lấy vợ sinh con, đến khi già rồi mới gặp lại bà ấy ở huyện Đồng, ông mới biết một Vân Chức mà con nhớ mãi không quên là cháu gái của bà ấy.”
 
Tần Giang Xuyên lắc đầu “Đây chính là cái nợ ông phải gánh, nợ bà ấy, còn nợ cả cháu gái của bà ấy, huống hồ gì tình hình lúc đó của con quả thật rất cấp bách, nếu không tìm cách cứu con thì mọi hi vọng đặt vào con đều thành công cốc.”
 
“Nhưng con đã rối tung lên rồi, nếu ông cưỡng ép bắt Vân Chức cho con chỉ sẽ phản tác dụng, vả lại ông cũng muốn thử xem tình cảm của ông đối với con bé ấy rốt cuộc sâu đậm bao nhiêu, sau khi trưởng thành gặp lại nhau còn có thể động tâm không.”
 
“Bà nội của Vân Chức vẫn còn nhớ con, cảm ơn ân tình năm đó con đã cứu sống Vân Chức, chấp nhận phương án của ông, ông nói về bệnh tình của con và phương thức liên lạc cho bà ấy, để bà ấy tìm cơ hội đưa cho Vân Chức.”
 
“Không ngờ cơ hội này chính là di nguyện lúc lâm chung của bà ấy.”
 
“Kết quả cũng thật sự không khiến người ta thất vọng, quả nhiên dù thời gian xa cách lâu như vậy, đã thay đổi thân phận, ở giữa có bao nhiêu người ngăn cản con vẫn yêu con bé, cho phép con bé kéo con ra khỏi con đường cụt.”
 
Tần Nghiên Bắc vin tay ghế, làn da trắng hằn gân lên.
 
Vân Chức ngồi trên băng ghế ngoài cửa, hai ngón tay đan chặt vào nhau, những lời này làm cô thấy nghẹt thở, cô không tiếp tục nghe nữa, cô chịu đựng sự ngột ngạt trong lồng ngực rồi bước đi, dựa vào cửa sổ hành lang. Đầu ngón tay siết chặt đến trắng bệch. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
Trong phòng bệnh Tần Giang Xuyên quay đầu, nhìn người cháu trai ông chưa bao giờ kiểm soát được “Nghiên Bắc, từ nhỏ con đã khổ, những dày vò khi lớn lên con phải chịu cũng đều do Tần gia gây ra, con đã rất căm hận Tần gia, ông thấy hổ thẹn với con, nhưng ông cũng đã đem Vân Chức trả lại cho con rồi.”
 
“Con có biết tại sao ông chắc chắn là Vân Chức có thể cứu con trở lại không?”
 
“Không phải là chuyện ở huyện Đồng, còn có một cuốn nhật kí bà nội Vân Chức đưa cho ông, và thư Vân Chức từng viết---“
 
Ông nói chậm lại “Là cô bé Vân Chức lúc 7 tuổi, viết thư cho Tần Nghiên Bắc, trong thư tên không phải là tên thật, mà là một số hiệu, 11.”
 
Đôi mắt đen của Tần Nghiên Bắc đột nhiên phát sáng lên, trên ghế phát ra âm thanh chói tai làm ghế cọ xát mặt đất, anh sải bước đi tới bên giường bệnh, nhìn chằm chằm Tần Giang Xuyên, cau mày hỏi. “Ông nói cái gì?”
 
Tần Giang Xuyên thấy áy náy và phức tạp, không nhìn thẳng vào mắt Tần Nghiên Bắc, hơi thở nặng nề, ông cố thở đều rồi mới nói “Nghiên Bắc, lần đầu tiên con phát bệnh nghiêm trọng, không phải là lúc biết chân tượng khiến mẹ con chết, thật sự nó còn sớm hơn cả lần đó, là lúc ông đi Tùy Lương công tác rồi dẫn con theo. Năm đó đột nhiên xảy ra tình huống cấp bách, con bị đưa đến bệnh viện gần đó.”
 
“Các triệu chứng hưng cảm của con rõ ràng hơn và tính hung hăng rất mạnh, bác sĩ vừa không chú ý là con chạy ra khỏi phòng bệnh, hoàn cảnh của con lúc đó, vết thương đều nhẹ,  nếu không xử lý tốt mới xảy ra chuyện lớn, sau đó con đụng ngã một cô bé bên ngoài lầu.”
 
“Ông cũng xem qua nhật kí và thư, mới thấy Vân Chức và cô bé trùng khớp.”
 
“Năm đó Vân Chức 7 tuổi, trường học và bệnh viện của cô bé có sự kiện liên kết, cuối tuần có thể cho học sinh tự nguyện đến khoa hồi phục để làm việc, có phần thưởng, ba mẹ cô bé không hề thương yêu, dù phải học cách chăm sóc người nhưng có thể được quà, đương nhiên khiến cô bé tham gia mấy lần.”
 
“Số hiệu của con bé là 11, dán trước ngực, lúc con đẩy ngã con bé, biển số của con bé rơi xuống dưới chân lại bị con đẹp lên, con như bị ma quỷ ám vậy, nhặt nó lên cũng không hề buông tay ra, khiến cây kim móc áo ghim vào tay, tứa máu, một khuôn mặt hung tợn, nhưng cuối cùng lại không làm con bé bị thương.”
 
“Con bé thấy dáng vẻ người không ra người, ma không ra ma nên bị dọa đến mức bật khóc.”
 
“Con đứng bên cạnh, tay rướm máu sờ lên khuôn mặt người ta, nói với cô bé….”
 
Năm đó lần đầu tiên anh phát bệnh, điên cuồng và khủng bố, muốn hủy diệt tất cả mọi thứ bên cạnh mình nhưng lại sờ lên khuôn mặt của một đứa bé 7 tuổi, nhìn chằm chằm cô nói. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
“Cái 11 này hư cũng đã hư rồi, khóc cái gì.”
 
“Cùng lắm thì sau này, tôi làm 11 cho em.”
 

 


Nhấn để mở bình luận

Em đến là để ôm anh