Em đến là để ôm anh


Vân Chức luôn cảm thấy ngại ngùng khi thân mật với Tần Nghiên Bắc ở nơi công cộng, không rõ là do cô sợ bị mọi người xung quanh nhìn hay sự tự ti từ sâu trong cốt tủy cô rồi.
 
Nhưng lần này cô không nghĩ gì nữa, khi tận mắt nhìn thấy bóng dáng của Tần Nghiên Bắc sắp biến mất, cô kích động chỉ muốn chạy thật nhanh đến ôm anh.
 
Tai Vân Chức rất đỏ, cô cảm nhận được sự dòm ngó của mọi người xung quanh, sức lực cũng không còn đủ nữa, cánh tay vòng qua ôm anh cũng có chút mỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô vừa hơi thả lỏng tay ra, Tần Nghiên Bắc đã nắm chặt cánh tay cô.
 
Vân Chức hơi giật mình, anh quá lạnh rồi, nhiệt độ trên da anh rất khác thường, cô vội vàng ngẩng đầu lên nhìn anh, ở khoảng cách gần như vậy cô mới nhìn rõ được mấy ngày nay hình như anh đã gầy đi rất nhiều, cằm nhọn hơn, bờ mi có sự lạnh nhạt khó nói.
 
“Nghiên Bắc….”
 
Vân Chức muốn hỏi sức khỏe anh, nhưng bên cạnh đều là cán bộ cấp cao của Tần thị, cô sợ nói nhiều sẽ ảnh hưởng không tốt với anh.
 
Nếu là trước đây, Tần Nghiên Bắc bây giờ có lẽ sẽ xoay người ôm lại cô, anh chưa bao giờ quan tâm hoàn cảnh xung quanh, ở đâu anh cũng đều muốn làm gì thì làm, chỉ cần anh nhích lại gần là cô có thể thấp giọng nói với anh mấy câu rồi.
 
Nhưng lần này Tần Nghiên Bắc chỉ nắm tay cô, nghiêng người cúi thấp đầu nhìn cô một cái, rồi hỏi một cách rất hờ hững: “Chức Chức, làm sao em lại đến đây.”
 
Anh phản ứng rất từ tốn, lí trí, là người nắm quyền danh xứng với thực của Tần thị, không phải là chú mèo lớn cầu xin cô nữa.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cổ họng của Vân Chức nghẹn lại, càng cảm thấy mình giống như một người bạn gái trẻ con chỉ biết làm loạn, rất nhiều lời đột nhiên trở nên không thích hợp để nói, cô hít thở một cách khó khăn, nhưng vẫn cố giữ nụ cười: “Em….đến tiễn anh.”
 
Một tay còn lại của Tần Nghiên Bắc siết lại bên hông.
 
Anh nhìn chính mình trong tấm kính phản chiếu lại, anh gầy đi, bên trong lớp áo đều là những vết thương, ánh mắt cũng đỏ ngầu, chỉ cần đối mặt với cô là cô có thể sẽ phát hiện ra.
 
Sắp sửa không chịu nổi nữa rồi.
 
Tinh thần như sắp nổ tung, những âm thanh cảnh báo buốt tai như thể có thể lún xuống bất cứ lúc nào.
 
Những điều cuồng loạn mà anh muốn làm với cô, chỉ cần anh không thể kiềm chế bản thân quay lại và ôm cô, nó sẽ trở thành sự thật.
 
Anh bây giờ đang giẫm một chân lên bờ vực, không chịu được những kích thích của cô, nếu anh hơi để bản thân mình phóng túng, thì hôm nay nhất định sẽ không đi được, trị liệu sẽ không thể làm, anh sẽ hoàn toàn trở thành một kẻ tâm thần, lại một lần nữa cưỡng ép cô. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
Cô chỉ là đến tiễn anh.
 
Anh không thể làm chuyện gì quá đáng được.
 
“Bây giờ tiễn xong rồi,” Ánh mắt của Tần Nghiên Bắc cố ý liếc nhìn đồng hồ trên tường, giọng nói bình tĩnh “Nếu không có chuyện gì gấp thì Chức Chức nghe lời anh, nên quay về rồi.”
 
Bàn tay đang run của Vân Chức càng siết chặt hơn, kiên trì hỏi: “Cơ thể anh thế nào, có phải anh bệnh rồi không.”
 
“Không có,” Anh lạnh nhạt đáp, “Chỉ là thời gian hơi gấp, anh có hơi mệt, đừng lo.”
 
“Thế thì…em gây phiền phức cho anh rồi.” Vân Chức cúi đầu, rút tay ra khỏi người anh, từ từ lùi lại để cho anh đi.
 
Cô vừa rút ra, tinh thần của Tần Nghiên Bắc như cũng bị lôi ra theo từng chút một, anh nghe ra được những lời uất ức và thất vọng, biết phản ứng của mình có lẽ hơi khốn nạn, anh cúi đầu nhìn chằm chằm đôi tay của mình, cực kì kiềm chế, nhưng lúc cô hoàn toàn rời khỏi người anh thì anh vẫn bất giác xoay người lại, ôm cô vào lòng.
 
Chỉ ôm một chút thôi rồi sẽ buông ra.

 
Đưa tay xoa xoa đầu, ép vai mình lại, xương cổ tay khẽ run.
 
Trong giọng nói ồn ào của những người xung quanh, âm thanh anh phát ra rất ổn định, bên ngoài nghe rất lạnh nhạt nhưng thực tế lại như đang nắm lấy khúc cổ cuối cùng, cầu xin hỏi: “…..Chỉ là đến tiễn anh sao.”
 
Vân Chức cố gắng lấy hết dũng khí, nhưng giờ đây cô đã thu mình lại, ủ rũ gật đầu.
 
Cái ôm này thật sự rất ngắn, từ đầu đến cuối Tần Nghiên Bắc cũng không cho cô có cơ hội để nhìn kĩ anh.
 
Vân Chức trách mình quá bốc đồng, sau khi cô điều chỉnh lại cảm xúc lại đưa tay ra đẩy nhẹ Tần Nghiên Bắc, nhướng mắt nói với anh: “Đừng để trễ giờ, mau đi đi, em cũng phải về đây, sau này sẽ không làm như thế này nữa.”
 
Vân Chức vùng vẫy để thoát ra khỏi cánh tay anh, vẫy tay về phía lối ra vào, kiềm lại để không quay đầu nhìn anh nữa, cứ đi thật nhanh ra khu vực ngoài. Sau khi xác định anh không nhìn thấy nữa cô mới ngừng bước chân, vòng qua sau tấm biển, nhìn bóng dáng anh từ từ biến mất ở cửa bay.
 
Một giây cuối cùng anh dường như đã quay đầu lại, biết rõ không có cái gì những vẫn đứng thẳng người lên nhìn.
 
Mãi cho đến khi máy bay cất cánh Vân Chức mới bất định đi về phía quầy làm thủ tục, vốn muốn hồi vé nhưng một giây trước khi lời nói ra cô lại lùi lại, ma xui quỷ khiến thế nào lại gọi điện thoại cho người phụ trách, sau khi xác định là ngày kia sẽ có thể lấy visa thì cô sẽ đi làm thủ tục đổi.
 
Đổi thành chuyến bay ngày kia.
 
Đợi xử lý xong thủ tục, cô chỉ ngồi thất thần ở chiếc ghế bên cạnh và cúi gập người xuống.
 
Lại bốc đồng nữa, rốt cuộc là cô đổi làm gì thế….
 
Đến sân bay anh không phải rất hoan nghênh, lẽ nào cô còn có thể im hơi lặng tiếng chạy đến nước Anh à, thế không phải là kinh hỉ, mà rất có thể sẽ là sự lạnh nhạt mà cô sẽ không thể chịu đựng được. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
Không những không thể đi, mà thời gian anh ra nước ngoài có lẽ nên ít xuất hiện, ít liên lạc, tránh ảnh hưởng đến anh làm việc.
 
Nhớ lại phản ứng vừa nãy của Tần Nghiên Bắc, về đạo lý Vân Chức đều hiểu nhưng cô vẫn nhắm chặt mắt, cúi người áp đầu lên cánh tay.
 
Cô thừa nhận.
 
Bây giờ cô đã rất khó chịu rồi.
 
Lúc sống cùng nhau cô nghĩ tình cảm của mình sẽ như dòng nước chảy dài, có thể sẽ lên men một cách chầm chậm, chỉ cần hợp với anh là tốt rồi. Nhưng đến hôm nay cô cuối cùng cũng nhìn ra được bản thân.
 
Hóa ra sự dịu dàng và ấm áp trong ấn tượng của người khác đều là giả, thật sự thứ cô cần là tình yêu luôn nồng cháy, đối phương vừa mới hơi lạnh nhạt thôi mà cô đã không chịu được rồi.
 
Cô căn bản không phải là không có ham muốn, tình cảm của cô cũng không phải nhạt nhòa.
 
Tình yêu của Tần Nghiên Bắc cứ âm thầm lớn lên trong cô, cái khoảnh khắc cô nhìn thẳng vào nội tâm mình thì tất cả như đã ùn ùn kéo đến rồi.
 
Cô không muốn kiềm chế lại lí trí, cô muốn Tần Nghiên Bắc yêu cô, một tình yêu không kiềm chế, không đắn đo, một tình yêu nồng nhiệt phóng túng.
-
 
Lúc Phương Giản đến đón, vừa nhìn thấy trạng thái hiện của Tần Nghiên Bắc tim anh đã suýt ngừng đập, anh ấy xông đến bắt lấy cánh tay của anh, người bên cạnh quá nhiều, anh ấy có chết cũng không dám lắm mồm, chỉ nhìn chằm chằm biểu cảm của Tần Nghiên Bắc.
 
Không bình thường, tuyệt đối có vấn đề rồi.
 
Bình thường mà nói, tình hình của anh có tệ đi nữa cũng sẽ không tệ đến mức này.
 
Vẻ mặt của Tần Nghiên Bắc ngoài sự lạnh băng dán chữ cấm lại gần, ngược lại cũng không có gì quá bất thường, nhưng Phương Giản vừa nhìn vào đôi mắt anh là có thể xác định, nội tâm bên trong của anh đã hoàn toàn sụp đổ. Nếu đổi lại là người bệnh khác sớm đã không thể đứng vững được rồi.
 
“Bên chỗ viện nghiên cứu đã sắp xếp xong rồi,” Phương Giản thấp giọng nói “Tình hình của cậu không tốt, công việc trước hết cứ để đó đi, hoặc để đám người đi cùng giải quyết, cậu phải lập tức đi với tớ, nếu thật sự không được thì làm trước đi, tớ sợ sẽ xảy ra chuyện.”
 
Trước kia Phương Giản vẫn còn thấy may, nhưng bây giờ anh ấy đã thật sự thấy sợ rồi.
 
Sắc mặt của Tần Nghiên Bắc lạnh nhạt, đẩy anh ra: “Không để đó được, tớ buộc phải tự mình đi, nếu không giải quyết xong vấn đề bên này trước thì chuyện chạy thử máy bay trong nước sẽ bị ảnh hưởng.”
 
“Với trạng thái tinh thần bây giờ của cậu mà đòi đi đối mặt với đám sói ăn thịt người không nhả xương đó?!” Phương Giản tức giận, “Kéo dài thêm mấy ngày nữa thì có làm sao! Tốt nhất là đợi cậu ổn định lại!”
 
Tần Nghiên Bắc lạnh lùng nhìn anh ấy: “Là bởi vì tớ sợ cái dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ này của tớ bị bà xã mình nhìn thấy nên tớ đã đuổi cô ấy đi lúc ở sân bay đấy, tớ không thể bình tĩnh được! Thời gian trị liệu cứ như cũ không đổi, bây giờ tớ đi làm cho xong công việc.”
 
Phương Giản nghe thấy liền thấy muốn ngừng thở: “Bây giờ đi liền? Nghỉ ngơi cũng không nghỉ luôn? Máy bay quan trọng đến vậy?! Tần Nghiên Bắc đã lúc nào rồi, cậu cao thượng cái gì vậy!”
 
Tần Nghiên Bắc bật cười, hốc mắt anh rất sâu, những sự cực đoan khi tinh thần bị suy sụp bắt đầu lộ ra.
 
“Tớ không cao thượng.”
 
“Tớ ích kỷ muốn chết.”
 
“Tớ muốn để cho chiếc máy bay đó bay lên trời, ai muốn cản thì đừng nghĩ tới chuyện được sống, chẳng qua là tớ….”
 
Chẳng qua là anh.
 
Muốn cho cô một món quà cầu hôn rất nhỏ này thôi.
 
Phương Giản bị người của Tần Nghiên Bắc giám sát 24/24, tự do cá nhân cũng không có, anh đã không quan tâm nữa, anh ấy đã ngồi đợi trong viện nghiên cứu mà giây như tính bằng năm, cuối cùng chiều hôm sau cũng đợi được Tần Nghiên Bắc quay về. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
Thần sắc còn đáng sợ hơn cả lúc anh đón ở sân bay, anh chỉ từng nhìn thấy ở những bệnh nhân nhiều lần tự sát nhưng không thành rồi lại điên cuồng muốn kết liễu chính mình.
 
Lúc Tần Nghiên Bắc xuống xe, chờ để đi vào phòng trị liệu riêng cùng Phương Giản, cửa vừa đóng lại sắc mặt anh đã trắng bệch, anh đạp cửa phòng tắm ra trước, một tay giữ thành bồn và nôn dữ dội.
 
Sự hụt hẫng, tự trách bản thân, mệt mỏi, căng thẳng, phản ứng thuốc tra tấn tinh thần đẩy con người ta chìm sâu hơn vào tuyệt vọng.
 
Phương Giản đóng sầm cửa lại, cuối cùng anh dùng một chân đá vào cánh cửa, người đàn ông đứng trong bóng tối hơi đứng thẳng dậy, nước chảy từ trên cằm lan xuống cổ áo, anh quay đầu lại hỏi: “Bệnh này của tớ có phải nhiều lắm thì chỉ có thể làm giảm bớt chứ không thể trị khỏi được không.”
 
Phương Giản không nói lời nào.
 
Anh lại hỏi: “Mức độ di truyền rất lớn, sẽ ảnh hưởng đến con, không có cách nào để không bị cả phải không.”
 
Đôi mắt Phương Giản đỏ lên.
 
Giọng nói của Tần Nghiên Bắc rất suy sụp: “Một cô gái tốt như cô ấy, phải cùng một người như tớ, tớ còn làm cô ấy tức giận, ở sân bay đến nhìn mặt tớ còn không dám, chỉ có tối qua xuống sân bay cô ấy gửi cho tớ một tin nhắn, sau này sẽ không để ý đến tớ nữa.”
 
Anh thì thầm một cách không tỉnh táo: “Cô ấy đã không để ý đến tớ rồi…đợi khi tớ quay về, cô ấy còn cần tớ không.”
 
Sau đó một giọng nói khàn đặc tự hỏi tự cười: “Sẽ không, cô ấy cần tớ làm gì.”
 
Phương Giản cũng sắp suy sụp rồi, anh đột nhiên điên cuồng cướp lấy điện thoại của Tần Nghiên Bắc, anh mở danh bạ wechat của Vân Chức ra rồi gọi cho cô. Trong lúc chờ tín hiệu, lần đầu tiên Phương Giản có cảm giác sợ chết, người đàn ông bước đến trong màn đêm như thể bóp chết được anh, gần như muốn bẻ gãy xương anh, vì để lấy lại điện thoại.
 
Trước khi bấm tắt, Vân Chức đã nhấn nghe, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Nghiên Bắc.”
 
Cái tên trong miệng cô là sợi dây trói buộc, trói anh đến bước đường cực đoan.
 
Tần Nghiên Bắc bất giác giơ tay lên điên cuồng chặn miệng Phương Giản lại, năm ngón tay với khớp xương xòe ra giữ chặt mặt anh ấy, kéo anh ấy ra ngoài. Phương Giản không thể vùng vẫy được nên bị khống chế và ném ra khỏi cửa như một con chó chết, sau đó anh cúi đầu xuống, giọng nói đờ đẫn, bị ép trong cổ họng.
 
Một tay anh cầm điện thoại sợ rớt, hai tay đồng thời siết chặt, bởi vì những ngón tay không ổn định, đầu ngón tay vừa chạm vào liền tắt.
 
Hai ngày nay Vân Chức căn bản không hề chủ động liên lạc với anh, hôm nay anh gọi đến, lúc đó cô đang lên lớp không nhận máy được, đợi đến khi nhìn thấy đã là giờ làm việc của anh bên London, mà lịch trình trợ lý gửi đến rõ ràng hiển thị anh phải đi đàm phán với một công ty Anh Quốc.
 
Vậy nên mãi đến bây giờ cô vẫn không gọi lại.
 
Trong nước đã là nửa đêm, Vân Chức nhìn cuộc gọi vừa mới thông đã tắt, trong lòng hoang mang cực độ.
 
Có quá nhiều chứng cứ rõ ràng nói cho cô biết Tần Nghiên Bắc có chuyện gì đó, hôm qua cô rời sân bay với cảm giác bất an, không chỉ là buồn bã và mất mát.
 
Cô liên lạc với trợ lý của Tần Nghiên Bắc và tài xế trước đây thường đón cô, những gì có thể hỏi cô đều đã hỏi rồi, còn nắm được tin tức, xác định bên Anh thật sự có công việc gấp. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
Mọi thứ có vẻ như đều rất hợp lý, nhưng cô bất giác thấy sợ hãi.
 
Vân Chức nhìn hộp thoại trong wechat, mãi cho đến khi Tần Nghiên Bắc gọi lại bằng video call.
 
Trong phòng vệ sinh của phòng chẩn đoán nghiên cứu, Tần Nghiên Bắc dùng nước lạnh rửa mặt liên tục mới có thể để bản thân trở nên tỉnh táo hơn, anh đẩy cửa đi tìm một bờ tường tối nhất rồi gọi video call.
 
Vân Chức vừa nhìn thấy anh, sống mũi liền thấy cay cay.
 
Cô nén cảm xúc lại hỏi: “Bận xong chưa? Bây giờ anh đang ở đâu?”
 
Yết hầu Tần Nghiên Bắc di chuyển: “Ở khách sạn, vừa mới về.”
 
Đồ đạc trong phòng thực nghiệm quả thực rất giống khách sạn, nhưng tông màu trắng, nếu không nhìn kỹ không thể phát hiện ra sự khác biệt.
 
Tần Nghiên Bắc tham lam nhìn người xuất hiện trên màn hình, cô đang ngồi trên giường ở nhà, quấn chiếc chăn, tóc dài rũ xuống cổ áo, làn da trắng nõn hiện lên dưới ánh đèn.
 
Cách một lớp điện thoại, bầu trời cao rộng, núi non biển cả, hai người nhìn vào mắt nhau.
 
Vân Chức đột nhiên xoay máy ảnh sang chụp đằng sau, không muốn anh thấy sự yếu đuối của mình, giọng nói chèn ép của Tần Nghiên Bắc lại tiếp tục vang lên: “Chức Chức, đừng xoay, để anh nhìn em đi.”
 
Vân Chức cố gắng để mình ổn định lại cảm xúc, bàn tay không ngừng bấm nút chụp màn hình, bởi vì do anh gấp gáp, dựa hơi gần màn hình nên đôi mắt vì vừa nôn xong mà đỏ bừng lên không thể che giấu.
 
Gần như ý thức được vấn đề của mình có thể bị lộ nên Tần Nghiên Bắc nhắm mắt lại, trước khi vội vàng tắt video call, anh khàn giọng nói với cô: “Ngoan, ngủ đi.”
 
Nhịp tim Vân Chức đập càng mãnh liệt hơn, cô nín thở, nhìn lại mấy tấm ảnh chụp màn hình ban nãy, ngón tay vuốt qua khuôn mặt của Tần Nghiên Bắc, nhưng một khoảnh khắc ánh mắt cô lại ngưng đọng, cô vội vàng phóng to bức ảnh lên, nhìn bức ảnh sơn dầu treo ở trên tường phía sau lưng Tần Nghiên Bắc.
 
Họa sĩ cô không quen, nhưng bức ảnh lại có nội dung là các bác sĩ cứu người ở thế kỷ trước của Âu Mỹ.
 
Khách sạn bình thường sẽ treo tranh như vậy sao.
 
Vân Chức lo lắng ngồi thẳng lên, cô gọi lại muốn hỏi, nhưng Tần Nghiên Bắc không chấp nhận yêu cầu mở video của cô, anh đổi sang gọi thoại, vẫn là câu trả lời như cũ, cô biết cho dù mình có đổi phương thức như thế nào, anh cũng sẽ không thay đổi đáp án.
 
Nhưng những cuộc gọi sau đó đều do trợ lý đi cùng với anh bắt máy, bảo Tần tổng bận họp, họp xong sẽ lập tức gọi lại cho cô.
 
Thoái thác! Cái cớ!
 
Vân Chức ý thức được những điềm báo đó không phải là nỗi lo lắng vô căn cứ của cô mà có thể đã xảy ra chuyện, cô lập tức liên lạc với Phương Giản, nhưng anh luôn tắt máy.
 
Cả đêm Vân Chức không ngủ được, sáng sớm hôm sau trời còn chưa sáng, cô đã đi đến phòng bệnh tâm lí mà anh từng ghi địa chỉ cho cô, trợ lý khách sáo nói: “Mấy ngày trước bác sĩ Phương đã đi đến nước Anh rồi, bên đó hình như có một hạng mục nghiên cứu đặc biệt về căn bệnh rối loạn lưỡng cực.”
 
Vân Chức như bị kéo sụp xuống.
 
Nước Anh, sao lại có thể trùng hợp như vậy.
 
“Có phương thức liên lạc với anh ấy không!”
 
Trợ lý đưa cho cô wechat và số điện thoại, y hệt như những gì Vân Chức đang có, trợ lý lại giải thích: “Bác sĩ Phương trước khi đi có dặn, thời gian anh ấy ở nước ngoài có thể sẽ phải làm những nghiên cứu mang tính bảo mật, sẽ không mở điện thoại lên, mất liên lạc là chuyện bình thường.” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
Vân Chức như thể mất hết trọng lượng, đờ đẫn bước ra khỏi phòng khám tâm lý.
 
Đến lúc này, cô không thể tin chuyện Phương Giản đi nước ngoài không hề có chút liên quan gì đến Tần Nghiên Bắc.
 
Phương Giản đi đến nước Anh trước, sau đó Nghiên Bắc liền đến, phản ứng của anh đều trông rất hợp tình hợp lý, nhưng mỗi một thứ đều không giống anh!
 
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bệnh tình của anh thêm nặng sao, thế tại sao lại không nói cho cô! Nếu đã nghiêm trọng đến mức cần phải ra nước ngoài chữa trị sao có thể coi cô như người không liên quan để giấu chứ!
 
Vân Chức gọi điện thoại cho Tần Nghiên Bắc nhưng bây giờ nó đã chuyển thành tự trả lời, giọng nói được ghi âm sẵn của anh rất ấm áp: “Chức Chức ngoan, có bất cứ chuyện gì em cứ liên lạc với trợ lý trong nước, cậu ấy sẽ giải quyết cho em ngay lập tức, đừng sợ, đợi anh trở về.”
 
Cô nhắm mắt hít một hơi thật sâu.
 
Cô đương nhiên có thể vẫn bắt chước như lần trước, giả vờ mình bị thương, giả vờ mình gặp chuyện phiền toái để ép Tần Nghiên Bắc xuất hiện, nhưng nếu bây giờ anh thật sự đang bị bệnh nặng thì làm sao có thể chịu được những kích động hơn nữa.
 
Nếu ngay cả xảy ra chuyện gì cô cũng không rõ, chỉ là không ngừng hỏi ép, dùng bản thân để uy hiếp thì đó chính là rước thêm rắc rối cho anh, họa càng thêm họa.
 
Bên ngoài nắng chói chang nhưng Vân Chức lại cảm thấy lạnh cả người, cắn chặt răng, ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay.
 
Lần đầu tiên Vân Chức gọi điện cho giáo viên của trường, biết được visa đã được gửi đến trường, cô lập tức quay về trường để lấy nó, đến kí túc xá soạn hành lý đơn giản nhất.
 
Máy bay sẽ cất cánh lúc trưa, cô vô cùng cảm kích vì quyết định hấp tấp của mình lúc đó, nếu không đổi vé thì cô đã không mua được hạng ghế này, không biết sẽ bị hoãn bao lâu nữa.
 
Nhân lúc còn thời gian Vân Chức chưa đến sân bay, mà gọi xe đi thẳng đến tòa cao ốc Tần thị.
 
Quay trở lại, tất cả những điều mà cô cảm thấy không bình thường bắt đầu từ ngày hôm đó sau khi gặp Tần Giang Xuyên trong bệnh viện, liệu có phải sau khi cô đi khỏi cửa phòng bệnh Tần Giang Xuyên đã nói gì đó với Nghiên Bắc mới khiến anh đi đến bước đường hôm nay không. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
Vân Chức hỏi thử trợ lý trước, được biết Tần Giang Xuyên đã xuất viện, buổi sáng về Tần thị còn chưa rời đi.
 
Lòng bàn tay cô đỏ bừng lên, nóng đến mức tê dại. Sau khi ngừng xe cô chạy nhanh lên bậc thềm rồi đi vào cửa lớn của Tần thị, bảo vệ không nhận ra cô, khi còn đang ngăn cô lại để tra hỏi thì ánh mắt của Vân Chức đột nhiên ngưng đọng.
 
Cô nhìn tấm poster phim điện ảnh to lớn được treo trên tường từ trên xuống dưới một lượt.
 
Bởi vì lớn hơn so với bình thường, vốn chỉ là một họa sĩ tên tuổi nhỏ đặt ở đây cũng trở nên vô cùng bắt mắt.
 
Trong tòa nhà này, một tấc đất đáng giá rất nhiều tiền, tượng trưng cho đỉnh của kim tự tháp trong ngành sản xuất máy bay và lĩnh vực hàng không dân dụng cao nhất nước. Và tấm poster này được treo tại nơi hoành tráng nhất, thu hút sự chú ý của mọi người.
 
Cô đứng trước cửa, nhìn tên của mình được in trong đó, phía sau hình như còn có một hàng chữ viết tay.
 
Vân Chức há hốc miệng, kiên nhẫn nói: “Tôi là bạn gái của Tần Nghiên Bắc, tôi có việc gấp muốn gặp Tần Giang Xuyên.”

 


Nhấn để mở bình luận

Em đến là để ôm anh