Em đến là để ôm anh


Vân Chức nhớ là cuối cùng cô được anh bế lên, như có một thứ gì đó tích tụ đến cực điểm, bộc phát cơn phóng túng.
 
Sau đó cô không có ấn tượng, nguồn năng lượng duy nhất đã cạn kiệt, trong đầu cô dường như chỉ có một khoảng trống, khi biết có anh ở đó, cô bỏ mặc tất cả mà buông thả bản thân, đắm chìm cùng anh.
 
Vân Chức không nằm mơ nữa, cô ngủ rất ngon, lúc mở mắt dậy thì cả eo và chân đều đau nhức, cô từ từ thở nhẹ ra, cảm thấy lần này thật sự cũng không thể ngủ một cách bình thường khiến cô thấy hoa mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
….thực sự là rất mất mặt.
 
Vân Chức nắm chặt góc chăn, nhớ lại một trong những cuốn tiểu thuyết mà Đường Dao đưa cho cô có tên là ‘Ông xã anh nhẹ một chút.”
 
Đoạn trong chương đầu tiên miêu tả lần đầu tiên nữ chính bị người chồng tàn nhẫn làm cho choáng váng, như thế còn chưa đủ, chồng cô ấy như một người cầm thú, nó có kích thước dọa người, nữ chính ngất đi xong lại bị anh làm cho tỉnh, nữ chính khóc lóc cầu xin,  bò lên giường nhưng bị kéo lại, thậm chí làm đến mức phải vào viện.
 
Mà vấn đề là, tên nhân vật chính bị sửa lại, nam và nữ chính là Tần Nghiên Bắc và Vân Chức.
 
Là ….cảm giác đi vào nhân vật một cách chân thật.
 
Cô nghiêm túc nghi ngờ là Đường Dao kiểm duyệt không sát sao, mới gửi cho cô một bộ truyện có nội dung rõ ràng là có hơi quá khích mà, đến mức khiến cô có tâm lý nặng nề. Lúc nửa đêm cô lén đọc, đọc đến mức ngơ ngác, lòng thầm lo lắng không biết mình sẽ trải qua những gì trong tương lai.
 
Huống hồ gì thực tế là kích thước của Tần Nghiên Bắc còn tốt hơn những gì trong tiểu thuyết đó miêu tả, quả thật là…dọa người.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước khi thật sự đi cùng anh đến bước này, mỗi một lần cô nguyện ý đều là quyết tâm như con thiêu thân lao vào đám lửa, đặc biệt là tối qua, trong trạng thái khắp nơi trên cơ thể anh đều không thể kiểm soát, dù có quá khích hơn nữa cũng được, lúc cô hôn lên yết hầu anh đã chuẩn bị cam tâm tình nguyện chịu mọi thương tổn rồi.
 
Nhưng trên thực tế, bất kể lần đầu hay lần cô bước vào phòng tắm, cho dù anh có điên cuồng thế nào đi chăng nữa, tất cả những gì cô cảm nhận được đều là tình yêu đong đầy của anh, ngoài lúc đầu cô không thích ứng được, nhưng sau đó nó trở thành một thú vui thuần túy khi liên tục thử thách ngưỡng cửa đó, và ngất đi vì không chịu nỗi nữa.
 
Là cô lo bò trắng răng chứ ông xã cô không cầm thú như thế.
 
Cánh tay vòng qua ôm eo Vân Chức càng thêm chặt, thấy cô tỉnh rồi anh lại ôm cô cẩn thận xoay người cô lại.
 
Vân Chức vừa nhúc nhích liền cảm thấy cả người thoải mái hơn nhiều, xem ra sau khi cô mất ý thức anh đã cẩn thận tắm rửa cho cô.
 
Vân Chức điều chỉnh nhịp thở, cố gắng để bản thân trong bình tĩnh hơn, ngước mắt nhìn anh, một đêm trôi qua, đôi mắt hằn tơ máu của Tần Nghiên Bắc không những không bớt mà còn trông rõ ràng hơn. Anh hơi cụp mắt xuống, không muốn để cô nhìn thấy, vuốt ve ót cô: “Có khó chịu không em.”
 
Vân Chức không trả lời câu đó mà hỏi lại: “Có phải anh không ngủ không.”
 
Tần Nghiên Bắc định nói vài câu dỗ dành cô, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của cô, anh lại nghẹn xuống, ‘ừm’ một tiếng, trả lời một cách thành thật: “Anh không yên tâm về em, cũng sợ ngủ thì khi tỉnh lại không còn gì nữa.”
 
Anh từ từ vuốt ve tấm lưng của cô, ôm chặt cô: “Là anh không tốt, tối qua anh quá ích kỉ, không kiềm chế, quá đáng với em rồi.”
 
Vân Chức cảm thấy chua xót và ngọt ngào xen lẫn, biết anh đang lo được lo mất, cô nhích người sát lại gần lồng ngực anh, nhích gần đến mức không thể gần hơn nữa, mới ngước mặt lên hôn vào cằm anh, vành tai cô đỏ rực, cô nhẹ nhàng an ủi: “Không thể trách anh, dù sao mấy chuyện này….anh cũng không kiểm soát được.”
 
Cô nuốt nước bọt, nghiêm túc nói: “Nếu không thì sau này…em sẽ cố gắng hơn để anh không thấy tự trách.”
 
Hai câu này vừa nói xong, bầu không khí trở nên ngưng đọng một vài giây, Tần Nghiên Bắc đột nhiên giữ chặt khuôn mặt của cô, nhấn cô xuống gối.
 
Biệt thự ngoài mặt đường, Vân Chức mơ hồ nghe được tiếng xe ngoài cửa, cô nhìn ra sắc trời ngoài cửa sổ, có lẽ đã gần trưa rồi, đại khái là đã trôi qua thêm 1 tiếng kể từ lúc cô thức dậy ban nãy. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
Cô lo lắng nhiều ngày như vậy, hiếm khi có thể thoải mái, cô túm lấy Tần Nghiên Bắc bắt anh nhắm mắt ngủ một giấc, anh một hai muốn dỗ cô ăn cơm, đợi hai người ăn xong cô lại bắt anh nằm xuống và ngủ tiếp, sau khi chắc chắn trạng thái tinh thần của anh đã tốt hơn rất nhiều, cuối cùng mới cho anh rời khỏi giường.
 
Điện thoại để trên tủ đầu giường đã được chỉnh thành im lặng, lúc Vân Chức mở lên xem, sau gần hơn 100 tin nhắn như cú đánh bom của Phương Giản tối qua, thì anh lại gửi thêm mười mấy tin nhắc nhở, nhìn ra được sự lo lắng của anh ấy. Vì không dám tìm Tần Nghiên Bắc nên chỉ đành gửi gắm hi vọng vào Vân Chức.
 
Vân Chức vừa định trả lời thì điện thoại lại bị Tần Nghiên Bắc giựt lại, anh lướt mắt qua lịch sử tin nhắn ở phía trên, rồi nhấn vào để gửi tin nhắn thoại: “Có việc gì cứ tìm thẳng tớ, đừng làm phiền vợ tớ.”
 
Anh tắt màn hình, liếc mắt nhìn qua Vân Chức đang ngồi với vẻ mặt đầy vô tội, cô mấp máy đôi môi bị anh cắn: “Cả ngày hôm nay em và cậu ta nhắn tin còn nhiều hơn 1 tháng em gửi tin nhắn cho anh đấy.”
 
Vân Chức nói: “Thế trước kia chúng ta ít liên lạc, rốt cuộc là vấn đề của ai vậy.”
 
Tần Nghiên Bắc trầm mặc, bế cô từ trên giường đi vào phòng tắm, như những ngày tháng ở Tùy Lương, để cô ngồi bên bồn tắm, từ từ cẩn thận lau mặt cho cô, hôn lên đôi môi căng mọng của cô, ánh mắt trầm thấp: “Vấn đề của anh, em đổi cách khác trừng phạt anh, chứ phạt anh bằng cách để anh ghen với Phương Giản là quá không thể nói nỗi.”
 
Vân Chức nén cười đến mức mặt cô đỏ bừng lên, vén mái tóc ngắn của anh lên, xoa bọt xà bông trên cái cằm đang căng ra của anh, nhướng mắt nói: “Ai khiến em có lòng tốt, thấy anh có thái độ hối lỗi, em phạt anh…”
 
“Phạt anh hôm nay,” Cô đang mỉm cười bỗng dưng tắt cười, nghiêm túc nhìn anh, nhẹ nhàng nói “Chính thức có một vị hôn thê.”
 
Vân Chức không hề quên hôm nay chính là ngày đính hôn ban đầu của Tần Nghiên Bắc, nếu muốn quay về nước, trở lại Hoài Thành để làm lễ đính hôn chắc chắn là chuyện không thể. Nhưng hình thức trước giờ đều không quan trọng, điều quan trọng là cô ở bên cạnh anh, giữa cô và anh vốn cũng không cần sự chứng kiến của mọi người. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
Lịch đếm ngược trong điện thoại của Tần Nghiên Bắc, trên màn hình lúc sáng đã nhắc anh, anh nhìn nó một lúc rất lâu, rồi tắt đi, cũng chưa hề nhắc một câu nào trước mặt Vân Chức, sợ mình không biết chừng mực sẽ làm cho cô thấy áp lực.
 
Anh như một người đang đi trên lưỡi dao, nâng niu cô như bảo bối, sợ rằng hễ sai một bước nào thì cô sẽ hoàn toàn mất niềm tin với anh.
 
Mãi cho đến giờ phút này, cô cười híp mắt nhìn anh, chủ động cho anh một đáp án mà anh trông chờ mãi.
 
Vân Chức liếc nhìn thời gian trên đồng hồ treo tường bên ngoài, Phương Giản thúc giục buổi chiều đi viện nghiên cứu để kiểm tra toàn diện, giai đoạn 24 giờ nguy hiểm đã trôi qua, nếu kiểm tra ổn thỏa thì mới có thể hoàn toàn yên tâm được.
 
Cô nhớ trên đường từ viện nghiên cứu trở về biệt thự tối qua, cô nhìn sơ qua thì thấy trên đường có một tiệm trang sức, cô muốn đợi lát nước đi ra ngoài, tìm cơ hội tốt nhất là có thể nhân lúc Tần Nghiên Bắc đi làm kiểm tra để đi ra mua một chiếc nhẫn, để anh có cảm giác mình đã đính hôn một cách chân thật nhất.
 
Anh cứ mãi đeo chiếc nhẫn không được thừa nhận mà mình tự mua đó, không hề tháo ra, cô nhìn thấy rất đau lòng.
 
Vân Chức còn chưa tập trung lại thì đôi môi đã bị anh hôn xuống, hương trái cây và bọt ngọt ngào bồng bềnh trong không khí, cô đưa tay chống đỡ mặt bàn bằng đá cẩm thạch, cổ tay run rẩy, bị anh ôm vào lòng càng chặt.
 
Đầu lưỡi vừa chạm vào, một tiếng chuông cực lớn vang lên từ cửa phòng dưới lầu, vang lên liên hồi, cổ họng Phương Giản sắp đứt, giọng nói như gào lên: “Tớ nói này---sắp hết một ngày rồi,  có thể để tớ vào gặp cái không hả!”
 
Phương Giản rất gấp gáp, cho đến khi đạt được ý nguyện là gặp được Tần Nghiên Bắc thì anh mới cảm thấy gáy mình có hơi lạnh lạnh.
 
Anh ấy nhìn trộm sang Vân Chức, đúng lúc nhìn thấy vành tai đang đỏ bừng cùng với một vài dấu vết nhàn nhạt trên cổ cô, trong lòng thầm mắng mấy câu chửi thề.
 
Anh ấy biết mình đúng trúng họng súng của cái vị thái tử gia này rồi, liền vội vàng hắng giọng giải thích: “Còn không phải là….tớ không an tâm sao, với lại sắp tới giờ rồi, bên ngoài có hơi mưa, xe ngừng dưới lầu rồi, khi nào đi đây?”
 
Vân Chức đương nhiên muốn càng sớm càng tốt, Tần Nghiên Bắc nắm tay cô, ánh mắt liếc nhìn ra sắc trời ngoài cửa: “Các người lái xe, tớ và Chức Chức đi bộ qua.” 
 
Biệt thự cách khu nghiên cứu không xa, đi bộ cùng lắm chỉ mất 20 phút.
 
Vân Chức tích cực đồng ý, cô nghi ngờ là do Tần Nghiên Bắc nhìn thấu được tâm tư muốn đi bộ của cô nên mới nói như vậy, đi bộ tốt hơn nhiều so với việc lái xe, tiện cho cô áng chừng đoạn đường và thời gian đi đi về về tiệm trang sức, tránh cho việc anh kiểm tra xong mà cô còn chưa về. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
Mưa cũng không to lắm, bỗng nhiên đổ xuống, bầu trời có chút u ám nhưng chỉ là một đám mây bay qua, khi mưa tạnh sẽ tự nhiên tan biến.
 
Vân Chức không hề cảm thấy khí trời này có gì không tốt, cô bị Tần Nghiên Bắc vây trong vòng tay anh, chiếc dù màu đen nghiêng hẳn sang một bên, bàn chân giẫm lên những tia nước nhỏ bắn vào mũi chân của hai chiếc giày kề sát nhau.
 
Chỉ là một vài bước đi đơn giản mà cô đã hạnh phúc đến mức không nỡ đi nhanh quá.
 
Con đường này ngoài viện nghiên cứu, chủ yếu là biệt thự biệt lập và một số cửa hàng cao cấp, người qua lại không ít, phần lớn là đi nhanh qua, lắm lúc có người nghiêng đầu quan sát cặp đôi có vẻ ngoài xuất chúng này.
 
Vân Chức sợ Tần Nghiên Bắc bị ướt nên cô cố gắng kéo anh lại, cố gắng để hai người có thể nép vào trong dù.
 
Nước mưa rất lạnh nhưng người anh lại rất nóng.
 
Anh đột nhiên nhỏ giọng hỏi: “Em mệt không?”
 
Vân Chức bật cười: “Mới đi được bao xa chứ, em còn chưa---“
 
“Hôm nay không giống vậy.” Tần Nghiên Bắc nghiêng đầu nhìn cô,  gần như là dựa sát vào vành tai cô: “Đi bộ không khó chịu chứ?”
 
Vân Chức đột nhiên hiểu ra ý anh, miệng cô míp lại tức giận nhìn anh, đôi mắt nhướng lên, rất nhanh sau đó cô chú ý đến tiệm trang sức với tấm biển logo rất to bắt mắt. Cô kiềm chế để mình không nhìn nhiều, giả vờ bình thường nắm tay anh, cúi đầu quan sát chiếc nhẫn trên tay anh.
 
Có lẽ anh thích kiểu đơn giản, tinh tế, đeo ra ngoài không quá phô trương.
 
Cô không muốn Tần Nghiên Bắc phát hiện, cố ý lảng sang vấn đề khác: “Nghiên Bắc, công việc ở công ty giải quyết như thế nào rồi, có suôn sẻ không anh, khi nào thì chúng ta có thể về nước?”
 
“Vẫn tốt,” Tần Nghiên Bắc nhẫn nại nói cho cô nghe: “Từ khi lật đổ Tần Chấn, các nhà sản xuất máy bay ở Châu Âu và Hoa Kỳ đã cố gắng hết sức để ngăn chặn các chuyến bay thử nghiệm trong nước. Những chuyện cần xử lý anh đã giải quyết xong từ tối qua rồi, họ không thể động tay nữa. Nhưng có vẻ như họ nhìn ra được trạng thái của anh không tốt, có lẽ mấy thủ đoạn trong giới thường trường không hiệu quả nên là bước tiếp theo định là sẽ nhổ đi cái gai chướng tai gai mắt là anh đây.”
 
Vân Chức cau mày, dù cô nghe ra được ý cười của anh, nhưng không thể không thấy bất an, cô vô thức siết chặt tay anh.
 
Tốc độ đi bộ của Tần Nghiên Bắc cố tình chậm lại, nước mưa rơi xuống chiếc dù che rồi từ từ trôi xuống sàn đường màu xám, tạo nên những hạt nước long lanh, tiếng bước chân xung quanh loạn xạ, cùng với những giọng đặc Anh, tất cả đều như thể rất bình thường.
 
Từ đầu đến cuối Vân Chức cũng không biết rốt cuộc từ khi nào lại xuất hiện sự bất thường, cô luôn cảm thấy cánh tay Tần Nghiên Bắc ôm cô đột nhiên siết chặt, cả người cô bị anh kéo ra sau, hoàn toàn được che chắn. Sau đó, chiếc ô ướt sũng bị nhấc lên và chém sang một bên, một con dao ngâm nước mưa đâm xuyên qua bề mặt ô, rạch qua xương cổ tay trái của Tần Nghiên Bắc, chảy ra một đường máu đỏ.
 
Tay trái của Tần Nghiên Bắc vẫn giữ lực, một tay giữ chặt cánh tay của đối phương, điên tiết bóp chặt, trong tiếng mắng chửi và gào thét, anh gần như muốn bóp gãy xương tay của đối phương, nắm lấy cán dao, dùng tay đâm ngược vào động mạch cảnh của hắn, chỉ cách vài cm nữa là chạm tới chỗ nguy hiểm nhất.
 
Toàn thân của Vân Chức đều thấy lạnh, chớp mắt cô đã phản ứng ra, ban nãy con dao nắm xiên qua, cơ thể hai người đứng trùng nhau, nếu Tần Nghiên Bắc không có phản ứng nhanh đến vậy thì có lẽ con dao sẽ đâm cô trước, rồi hướng đến chỗ tim anh.
 
Tần Nghiêm Bắc đá văng đối phương bằng một chân, thân hình cao lớn của người đàn ông đập vào màn mưa, vươn tay tiếp tục sờ soạng những thứ phía sau.
 
Phương Giản dẫn theo đám người sớm đã đến viện nghiên cứu, trên đường gặp tai nạn xe khiến anh ấy lập tức ý thức ra có gì đó không đúng, dù bên cạnh Tần Nghiên Bắc có người đi theo, nhưng chỉ là để phòng ngừa lỡ như, không thể đảm bảo an toàn tuyệt đối.
 
Anh lập tức dẫn theo người quay lại, liền nhìn thấy cảnh tượng trong màn mưa, khắp nơi đều là người người hỗn loạn, có người đã gọi điện báo cảnh sát, cảnh sát ở gần đó nên đến rất nhanh. Cả nhóm người nhanh chóng khống chế người đàn ông da trắng, khi lật chiếc túi phía sau chưa kịp mở, thì ra là một khẩu súng ngắn.
 
Màn mưa dày đặc, xung quanh có rất nhiều bóng người, khuôn mặt Vân Chức tái nhợt khi nhìn thấy nó.
 
Tần Nghiên Bắc cầm dù lên che mặt cô, ngăn tầm nhìn của cô lại, ôm cô vào trong ngực, một sự ẩm ướt kỳ lạ từ tay áo cô, một lúc sau, cô mới nhận ra đó là máu từ cổ tay anh chảy ra.
 
Viện nghiên cứu ngoài trị liệu cho những vấn đề thuộc về tâm thần thì cũng có thể xử lý vết thương ngoài da.
 
Tần Nghiên Bắc ngồi trên ghế, bác sĩ xử lý vết thương khử trùng, nhìn khuôn mặt anh không hề biến sắc, lại nhớ đến chuyện tối qua vị tiên sinh này còn đang ở ranh giới sống và chết, hôm nay ánh mắt nhìn mãi người con gái bên cạnh không hề dời đi, ông cảm khác lắc đầu. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
Vân Chức nhìn chằm chằm băng gạt trên tay Tần Nghiên Bắc, vội vàng lau mắt, mồ hôi lạnh toát ra, cổ họng khàn khàn, cô thử nói mấy lần cũng không nói được câu nào hoàn chỉnh.
 
Tần Nghiên Bắc đứng dậy vuốt lưng cô, cúi người hôn lên trán cô: “Đừng sợ, đều đã qua rồi, em phải có chút tin tưởng anh chứ, sẽ không xảy ra chuyện gì hết. Người đó đã giao cho bên cảnh sát xử lý rồi, thân phận chúng ta cũng đã tra ra được rồi. Được sắp xếp bởi một trong những bên cực đoan của Công ty Cologne, bao gồm cả tai nạn xe kia, thủ đoạn còn bẩn thỉu hơn những gì anh dự đoán.”
 
Anh quỳ xuống trước mặt cô, nắm lấy những ngón tay đang lạnh toát của cô: “Là anh bị bệnh nên ảnh hưởng, chuẩn bị không đủ chu toàn, để em nhìn thấy cảnh này. Chức Chức nghe lời anh đảm bảo không có chuyện gì, tin tức đã báo về nước rồi. Bộ phận cấp cao sẽ trực tiếp đối đầu với họ, anh đảm bảo, đây là lần cuối cùng anh bị thương.”
 
Tần Nghiên Bắc nhỏ giọng dịu dàng an ủi cô: “Chúng ta không ở đây nữa, tối nay liền bay về luôn, chuyến bay lần này người đi theo rất nhiều, không chỉ có những người em thấy. Chuyến bay về sẽ có nhiều vệ sĩ, sẽ không có chuyện ngoài ý, đợi về đến nhà là em yên tâm rồi.”
 
“Em không sao là được,” Đôi mắt cúi lại ngước lên, trong đôi mắt ấy dù đã cố che đi nhưng vẫn lộ ra sự lạnh lùng tàn nhẫn, “Nếu làm em bị thương, anh mới…”
 
Vân Chức cúi người nhẹ nhàng ôm lấy đầu anh.
 
Cô nghe Phương Giản nói chuyện với bên cảnh sát rồi, nếu không phải mưa có nhiều người cầm dù đi trên đường, tầm nhìn bị che chắn thì người đó thật sự sẽ mạo hiểm dùng đến súng, vốn là kế hoạch tạm thời, cơ hội Tần Nghiên Bắc lộ mặt ở nước Anh cực hiếm nên nắm lấy được cơ hội là xông tới thôi.
 
Dù sao thì thành công đương nhiên là tốt, còn không thành công thì cũng có thấy gây tiếng vang, cùng lắm thì chỉ tổn hại vài người làm công cụ thôi, bọn họ thật sự coi thái tử gia của Tần thị là một kẻ mắc bệnh.
 
Anh thu hút sự chú ý của tất cả các bên ở Trung Quốc và khẳng định muốn thoát khỏi thế độc quyền của Châu Âu và Hoa Kỳ việc nghiên cứu và phát triển độc lập các máy bay chở khách cỡ lớn, thế mà lại chịu những thứ này.
 
Tần Ngạo Bắc đặt trán lên bờ vai gầy của cô, nhắm mắt lại, khàn giọng nói: “Công việc của anh khiến em gặp nguy hiểm như vậy.
 
Vân Chức kề sát lên má anh, cảm xúc bị dồn nén trở nên hỗn loạn, nói với anh: “Em rất tự hào, em biết anh đang làm gì, chỉ cần anh có thể an toàn thì cái gì em cũng không sợ.”
 
Vé máy bay sớm nhất là vào lúc 11 giờ tối, còn khoảng 5,6 tiếng nữa. Vân Chức vốn nghĩ sẽ đến sân bay đợi, hoặc ở lại viện nghiên cứu, không ngờ sau khi làm các bài kiểm tra xong và xác định sức khỏe anh không gặp vấn đề gì nữa, Tần Nghiên Bắc lập tức dẫn cô đi.
 
Ngoài trời mưa đã tạnh, xe cũng đã được đổi, 7,8 chiếc xe không giống nhau dừng ở bãi đỗ thành hàng, thoạt nhìn không nghĩ rằng có bất kỳ mối liên hệ nào.
 
Vân Chức lên chiếc xe ở chính giữa, đợi đến khi Phương Giản khởi động xe xuất phát, những chiếc bên cạnh cũng bắt đầu xuất phát, và để chiếc xe đó luôn được chạy ở chính giữa một cách trùng hợp đến bất bình thường.
 
Phương Giản quay đầu mỉm cười với Vân Chức: “Yên tâm đi, nhà nước còn quan tâm an nguy của Nghiên Bắc còn hơn cậu ấy nữa, làm như thế này chỉ đơn giản là để em an tâm thôi.”
 
Tần Nghiên Bắc lạnh lùng liếc nhìn anh ấy, anh ấy lập tức nghiêm chỉnh ngậm miệng lại, tiếp tục lái xe.
 
Vân Chức hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu, có phải là còn việc gấp cần giải quyết trước không.”
 
Tần Nghiên Bắc gật đầu, kéo cô ngồi lên chân, dựa vào người anh, anh vén tóc bên tai cô rồi nói: “Quả thật là còn, đặc biệt quan trọng nữa, trước khi về không làm không được.”
 
Vân Chức lo lắng đến mức nghĩ rằng phải đối mắt với chuyện gì đó nghiêm trọng lắm, kết quả sau 1 tiếng đồng hồ, làn nước xanh thẫm hiện ra trước mắt cô qua cửa kính xe, cô mới ý thức được sự không đúng. Ban đầu cô còn đang trong trạng thái lơ mơ ngủ, sau đó liền tỉnh táo hẳn, ngước đầu nhảy lên từ trên người Tần Nghiên Bắc rồi nhìn ra ngoài cửa.
 
Bảy, tám chiếc xe lần lượt ngừng lại bên bờ biển, dừng lại quanh chiếc xe của anh, xe của Phương Giản không ngừng lại, tiếp tục lái một đoạn nhỏ nữa để gần biển hơn. Gió vào buổi tối thổi nhẹ nhàng, cách đó không xa, một luồng sáng lớn lóe lên anh mới dừng xe lại.
 
Tần Nghiên Bắc đẩy cửa ra, cánh tay anh để một chiếc áo khoác ngoài, cúi người bế Vân Chức, không hề buông tay, đợi đến khi Phưởng Giản quay đầu xe lại anh mới bế cô xuống, bước từng bước trên bờ cát mịn màng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
Tiếng sóng biển nhẹ nhàng, màn đêm dần dần buông xuống, hòa cùng làn nước biển xanh thẫm, ánh sao cùng ánh đèn ấm áp lấp lánh hòa quyện trong gió ẩm, chiếu vào đôi mắt Vân Chức.
 
Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên cô đến bên bờ biển.
 
Tần Nghiên Bắc thả Vân Chức xuống, kéo bả vai bảo cô xoay người lại, biển cả mênh mông đập vào mắt cô, trên bờ cát trước mặt cô không biết từ lúc nào đã có một dài đèn, trong màn đêm không ai hay biết, như tạo thành một pháo đài bất tử.
 
“Có hơi sơ sài….”
 
Anh không hài lòng lắm.
 
“Chỗ nào không tốt, anh bù lại, có được không.”
 
Cổ họng Vân Chức nghẹn lại, gió biển thổi tóc cô tung bay, làm đôi mắt hơi ươn ướt.
 
Tần Nghiên Bắc ôm lấy cô từ phía sau, anh nhẹ nhàng nói: “Vốn là đã chuẩn bị tốt hơn nữa rồi, lái xe qua đây mất 3 tiếng, nên không kịp, chỉ có thể được như thế này, nhưng anh vẫn muốn nói là….”
 
Giọng nói anh rất quyến rũ, hòa cùng cơn gió: “Chức Chức, đính hôn vui vẻ.”
 
Dù không có buổi lễ rình rang, không có nhiều người chứng kiến, lại còn ở một đất nước xa lạ, nhưng lễ đính hôn của cô, cái đêm mà cô đã vất vả đi xa đến bên anh, trao cả bản thân mình, tuyệt đối không hề dễ dàng, thế mà lại trở thành một mảnh kí ức đầy nguy hiểm trong cô.
 
Vân Chức xoay người lại ôm lấy anh, Tần Nghiên Bắc mở áo khoác ra trùm cả người cô lại, mặc kệ những âm thanh và ánh sáng bên ngoài, anh cúi đầu hôn cô.
 
Vân Chức trốn trong thế giới nhỏ mà anh dùng áo khoác che lại, chạm vào chiếc nhẫn trơn trên ngón tay anh ấy, bất giác nói: “Em vốn muốn mua cho anh một chiếc nhẫn, ai ngờ ngày đính hôn vẫn chỉ có thể để anh đeo cái cũ này.”
 
Tần Nghiên Bắc không nói chuyện, cúi người tiếp tục hôn cô.
 
Xung quanh hơi tối, hơi không thể phân biệt được đang ở đâu, môi anh lướt qua má và vành tai của cô, chạm vào phần cổ mỏng manh của cô, cho đến khi vén cổ áo hơi rộng của cô ra, hôn lên bả vai hơi run rẩy của cô.
 
Gió biển lồng lộng thổi vào xương quai xanh đã đỏ lên.
 
Chỉ có hai người đang đắm chìm trong thế giới của nhau, Tần Nghiên Bắc ngẩng đầu, có thứ gì đó trắng như lưỡi liềm giữa đôi môi nhợt nhạt, anh mỉm cười, đè lên khóe môi đỏ mọng của cô. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
Vân Chức mơ màng cầm nó xuống, nhìn thấy đó là một sợi dây mỏng.
 
Đợi đến khi cô phản ứng ra đây là cái gì, thì khuôn mặt của cô đã nóng bừng lên.
 
Đây là dây áo lót của cô ... trang trí bằng cách thắt…. nơ.
 
Áo khoác che hai người trượt xuống rơi xuống bãi biển, cô bị anh ôm chặt lấy eo.
 
Tần Nghiên Bắc nhấc tay trái lên, cởi chiếc nhẫn trên ngón áp út, đưa tay ra trước mặt Vân Chức, cong môi mỉm cười nhìn cô.
 
“Sợi dây này, là chiếc nhẫn độc nhất vô nhị.”
 
“Anh cần vị hôn thê mình tự tay đeo cho anh.”



 

 


Nhấn để mở bình luận

Em đến là để ôm anh