Em đến là để ôm anh


Vân Chức phát hiện một số người nào đó thật sự rất có thiên phú mà, trước đây nhìn lúc nào cũng trông lạnh lùng, nghiêm nghị, nhưng lời nói và hành động thì đi ngược nhau. Khi yêu đương vào anh như thể có khả năng quyến rũ người khác bẩm sinh, dễ dàng làm cho người khác phải mặt đỏ tía tai, nhưng vẫn khó mà kháng cự được, muốn thực hiện yêu cầu của anh, muốn phóng túng.
 
Nhưng vấn đề là, làm gì có ai dùng thứ này làm nhẫn!
 
Trong mắt Vân Chức tia lửa và ánh sáng lấp lánh như dòng nước chảy, cô đang cầm sợi dây, nghĩ rằng anh chỉ đang trêu chọc cô: “Đừng làm loạn nữa, anh nghiêm túc một chút đi, chuyện đính hôn quan trọng như vậy… đợi quay về, em lại lựa một chiếc nhẫn cho anh, đến lúc đó---“
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Đến lúc đó là đến lúc nào,” Tần Nghiên Bắc che giấu ý cười trong đôi mắt, trong làn gió biển anh nghiêm túc nhìn cô, “Bây giờ anh muốn cái này cơ, anh muốn thứ đồ từ trên người em trói ở đây của anh, dù em đã hứa với anh rồi, hứa sẽ không hối hận, dù anh là người rất không đáng thì em cũng sẽ không bỏ cuộc.”
 
Trong tim Vân Chức như bị đâm vào, chua xót nhìn anh, còn chưa kịp phân tích cảm xúc của anh đã bị anh ôm vào lòng, để cô và anh cùng nhìn ra phía biển.
 
Ngay sau đó, ngọn hải đăng đằng xa đột nhiên sáng lên, tạo nên một chùm ánh sáng ấm áp trong bóng tối mênh mông nơi giao giữa mặt biển và bầu trời. Sau đó ánh sáng thứ hai, thứ ba lại lóe sáng lên, tạo thành một dải thiên hà trong vũ trụ sâu thẳm.
 
Trên mặt biển hình như có thuyền, nhưng chỉ khi pháo lóe sáng lên mới lờ mờ nhìn thấy được đường nét của chiếc thuyền. Ngay sau đó một chùm ánh sáng khổng lồ rực sáng trên bầu trời đêm rồi đáp xuống mặt biển tĩnh lặng, còn chưa đợi nó biến mất, nhiều nhóm màu nổi lên như thắp sáng cả bầu trời.
 
Như một dải sao băng che cả bầu trời đêm.
 
Có thể ước điều xa xỉ nhất.
 
Trước mắt Vân Chức đều mơ hồ, cổ ngẩng đầu lên cố gắng để nhìn, sợ mình bỏ lỡ bất cứ tia sáng nào, cô mím chặt môi, không dám nói lời ước ra miệng, sợ phiền đến thần linh, sợ nói ra sẽ dễ dàng mất đi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô liên tục lấy tay quệt đi những giọt nước mắt che đi tầm nhìn của mình, mãi cho đến khi người đàn ông này cúi người xuống, hôn lên đôi mắt ươn ướt của cô.
 
“Đừng khóc,” Anh dỗ dành, “Anh muốn để em vui, lừa em để em đồng ý đeo nhẫn cho anh.”
 
Vân Chức cười đến chảy nước mắt khi nghe anh nói vậy, cô cầm sợi dây đó, đột nhiên không muốn để tâm đến bất cứ thứ gì khác, mặc kệ cái gì là nhẫn, lý lẽ, xứng hay không xứng, thứ gì anh muốn cô đều sẽ cho.
 
Cô cầm lấy ngón tay của Tần Nghiên Bắc, trước tiên cô vuốt ve miếng băng gạt trên cánh tay anh rồi dịu dàng hôn lên đó. Cô lại cầm sợi dây vòng lên ngón áp út của anh, thắt nút ở bên trong. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
“Như vậy không được,” Tần Nghiên Bắc nhướng mày, “Lỏng quá, vừa đụng vào đã tụt ra rồi, anh muốn kiểu không thể tháo ra luôn.”
 
Nếu là trước đây, Vân Chức tuyệt đối sẽ không làm chuyện như thế này, nhưng bây giờ cô không màng điều gì nữa, cái gì cô cũng dám làm cả. Cô cột nút chết cho anh, rồi nhấc cao tay anh lên nhìn một cách thưởng thức, cảm thấy thái tử gia có hơi đáng thương, tay đẹp như vậy mà chiếc nhẫn đính hôn lại quá sơ sài, nó được làm bằng vải vừa với ngón tay cái của cô, quấn hai lần, trông rất hợp với miếng băng gạt vì đều là màu trắng.
 
Đợi đến lúc phải xuất phát ra sân bay, Phương Giản mới lái xe đến đón.
 
Anh vừa đi không xa, được lệnh là phải tìm một nơi kín đáo, phụ trách chụp ảnh cho thái tử gia, một phát anh làm gần 100 tấm, bản thân cũng thấy rất hài lòng, hưng phấn vì bộ phim bom tấn ngập tràn mùi cp ân ái này. Anh còn định sẽ lấy ra cho Tần Nghiên Bắc coi, ai ngờ vừa nhìn đã thấy sợi dây trên ngón tay của Tần Nghiên Bắc.
 
Khuôn mặt Phương Giản liền biến sắc, lúc đó anh ấy liền đẩy cửa ra nhảy xuống, hồi hộp hỏi: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao! Tay cậu bị thương sao? Nghiêm trọng không? Sao còn quấn vải thế!”
 
Vân Chức quay mặt đi, im lặng đỡ ót, hết cách rồi, sợi dây với chất liệu ren nhỏ, lại còn nhạt màu, quả thật….có hơi giống.
 
Nụ cười trên môi Tần Nghiên Bắc lập tức thu lại, anh trợn mắt nhìn chằm chằm Phương Giản, khinh thường nói: “Cậu bị cận à?”
 
Phương Giản thấy mơ hồ, bởi vì cách bãi biển một đoạn, đèn không chiếu sáng tới đây, ánh sáng xung quanh không tốt lắm. Ấn tượng đập vào mắt anh đầu tiên là thế, càng nhìn càng giống, vội vàng nói: “Thị lực của tớ tốt mà, còn muốn giấu tớ hả. Mau lên xe đi, tớ coi thử trên đường đi có bệnh viện nào không,  phải vào xử lí nhanh để tránh bị nhiễm trùng.”
 
Tần Nghiên Bắc cười lạnh, cầm điện thoại của Phương Giản, gửi hết mấy tấm ảnh anh ấy vừa chụp trong kho ảnh qua bên mình, rồi xóa hết ảnh gốc, sau đó gọi điện thoại bảo một chiếc xe bên ngoài lái vào, anh đỡ Vân Chức lên trước, không thèm nhìn Phương Giản, ‘rầm’ đóng cửa lại luôn.
 
Trên đường đến sân bay, thái tử gia chỉnh đủ mọi góc để chụp bàn tay trái của mình,  chụp được mười mấy tấm rồi mới lựa ra một tấm ảnh thấy đẹp nhất đăng lên vòng bạn bè.
 
Bắt đầu từ tối qua, những người có thể sống sót trong danh sách liên hệ WeChat của anh đã lần lượt gửi nhiều tin nhắn khác nhau, vòng va vòng vèo để hỏi về tình hình đính hôn, liệu có thật sự là bị hủy không. Anh không có lí do gì, bây giờ cuối cùng cũng có một đáp án quang minh chính đại rồi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
So với 9 tấm ảnh mười ngón tay đan vào nhau lần trước, thì lần này đương nhiên là chính thức hơn, bà xã anh ngồi bên cạnh đang nhìn anh, ý nghĩa sao có thể giống nhau được.
 
Tần Nghiên Bắc cố ý không viết cap, anh không tin mọi người đều khù khờ như Phương Giản, anh chỉ để ba biểu tượng biển, pháo hòa và chiếc nhẫn, cùng với bức ảnh bàn tay trái rồi nhấn nút đăng lên. Sau đó anh úp điện thoại lại, xoay nó vài vòng rồi bình tĩnh ngồi gõ theo nhịp, đợi phản ứng bùng nổ của mọi người.
 
Mấy giây sau, điện thoại anh bắt đầu rung lên, hết cái này đến cái khác.
 
Tần Nghiên Bắc làm bộ bình tĩnh nhướng mày, kiềm chế để không mở ra xem, đợi nhiều thêm chút rồi nhìn một lượt mấy ánh mắt ngưỡng mộ, đố kị là được rồi. Thời gian có hạn, không cần lãng phí vào chuyện này, cùng lắm thì tùy ý lướt xuống rồi lấy đó đem đi dỗ bà xã mình vui thôi.
 
Ba phút sau, điện thoại vẫn rung không ngừng.
 
Thái tử gia cuối cùng cũng phải hạ mình lật màn hình điện thoại di động lê,  nhìn vào danh sách WeChat, tin tức vượt qua 99 cái, một mình Trình Quyết gửi 30 tin, tin mới nhất là: “Có đi bệnh viện chưa!”
 
Tần Nghiên Bắc nhướng mày, mất kiên nhẫn mở điện thoại ra, mỗi một câu trong đó, không có cái nào là chúc mừng anh, liên tục hỏi anh làm sao mà để bị thương ở ngón tay vậy, có phải gặp chuyện gì ngoài ý không, thậm chí còn khuyên anh đừng vì chuyện hủy lễ đính hôn mà ảnh hưởng đến cảm xúc.
 
Tần Nghiên Bắc cụp mắt xuống, trong đôi mắt đen là sự tức giận, lướt xuống phía dưới nữa, người để lại bình luận và nhắn tin không ít, nhưng ai ai cũng đều hỏi về ‘vết thương’ của anh.
 
Anh siết chặt những ngón tay lại, nhìn sợi dây mà bản thân trân trọng đến mức không dám đụng nhiều, chuẩn bị xóa hết mấy cái bình luận không hiểu sự đời này, bọn họ ở trong vòng bạn bè của anh đúng là thật vô nghĩa. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
Nhưng trước khi xóa, thái tử gia lại đăng lên: “Có phải đều nên đến bệnh viện khám mắt và não không, không nhìn thấy một chiếc nhẫn đính hôn đặc biệt như vậy bao giờ à?”
 
Vân Chức từ đầu đến cuối đều không lên tiếng, cô yên lặng ngồi bên cạnh anh, đèn hai bên đường lắm lúc lại chiếu vào xe, tia sáng lúc sáng lúc tối chiếu lên khuôn mặt anh như những cơn sóng nhấp nhô, thỉnh thoảng soi rõ đôi lông mày sâu thẳm của anh, và thỉnh thoảng lại ẩn trong bóng tối.
 
Cô không nói được trong lòng đang có cảm xúc gì, vừa chua xót vừa ngọt ngào, nhưng cuối cùng chỉ còn là sự đau lòng.
 
Cái người này nhìn thì cứng rắn, mạnh mẽ, miệng luôn tỏ ra kiêu ngạo nhưng lại muốn để tất cả mọi người biết anh đang được yêu.
 
Vân Chức ấn chặt tay Tần Nghiên Bắc, nhẹ nhàng hỏi: “Em nhìn thấy Phương Giản chụp hình rồi, sao anh không đăng những cái đó?”
 
Tần Nghiên Bắc mím chặt môi.
 
Bối cảnh anh phức tạp, lo lắng cô không thích sự tiếp xúc như vậy, dù anh đăng nhiều hơn, dán poster ở công ty, hận không thể viết tên cô ở khắp mọi nơi xung quanh anh, nhưng chưa bao giờ công khái dáng người cô, anh sợ cô phải mang nặng trách nhiệm, cảm thấy mệt mỏi khi ở bên anh. 
 
Mỗi ngày Vân Chức đều thấy mình đắm chìm nhiều hơn một chút.
 
Cô không truy hỏi nữa, mở máy ảnh trên điện thoại ra, chọn mục tự sướng, nhấc cao cánh tay lên vừa đúng người của Tần Nghiên Bắc, cô cố ý quay đầu lại hôn lên khóe môi anh, và đồng thời nhấn nút chụp.
 
Bức ảnh chụp rất đẹp, nhịp tim cô đập nhanh hơn, bất giác lùi về sau, chuẩn bị gửi cho anh, nhưng anh đột nhiên lại nhích lên, đỡ lấy ót cô rồi thuận thế cướp lấy điện thoại của cô, tay ấn vào nút chụp hình và trao cho cô một nụ hôn thật sâu. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
Phía sau Vân Chức là cửa kính ô tô lạnh lẽo, trước mặt cô là đôi môi nóng bỏng, bên tai có tiếng gió nhẹ khi lái với độ cao và tiếng chụp ảnh vang lên, cô không biết là tài xế phía trước có đang nhìn vào gương chiếu hậu hay không.
 
Theo những tình tiết trong truyện ‘có thịt’ cổ điện thì bước tiếp theo buộc phải hạ cửa ngăn xuống, mấy cuốn tiểu thuyết cô xem, cuốn nào cũng có giai đoạn này.
 
Vành tai Vân Chức đỏ ửng lên, Tần Nghiên Bắc ngậm lấy đôi môi căng mọng của cô nhẹ nhàng cắn, khi nhấc lên, đôi mắt thâm thúy nhìn cô, ngón tay xoa nhẹ nước nơi khóe miệng cô.
 
Anh thấp giọng hỏi cô: “Chức Chức, có thể không.”
 
Màn đêm bao trùm, giọng nói ấm áp.
 
Trong lòng thầm gào thét, lo lắng ấn tay lên thành ghế, từ khoảng cách gần nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Tần Nghiên Bắc, như rơi xuống vực sâu.
 
Thôi xong rồi, sao mà cô có thể rung động được, cho dù là vẻ ngoài mê hoặc của người đàn ông này, cô cũng không thể nhượng bộ trong vấn đề tuyệt đối có nguyên tắc này! Không phải là không thể ở trong xe, nhưng không thể ở trong môi trường như thế này được mà!
 
Cô buộc phải đánh bây cái suy nghĩ nguy hiểm không trong sáng này của anh!
 
Giọng nói Vân Chức dồn nén rất nhỏ, đôi mắt long lanh lộ ra vẻ cầu xin: “Đợi về nhà, về nhà tùy anh….”
 
Yết hầu của Tần Nghiên Bắc động đậy, ngừng một lát rồi anh nói: “Về nhà là đợi tới mai rồi, qua ngày đính hôn rồi, anh muốn bây giờ .”
 
Vân Chức định lên tiếng tố cáo nhưng bị nghẹn lại “Ngày mai thì làm sao, người đàn ông này một ngày là không thể đợi hả”, cô buông tay, từ má đến cổ đều đỏ rần, cô quay đầu hắng giọng, cố ý tỏ vẻ bình tĩnh đáp: “Được, thế không đợi nữa, đăng đi.” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
Đợi đến khi Tần Nghiên Bắc đỡ cô ngồi thẳng người, lúc kiểm tra tấm anh, eo mềm nhũn, cô tựa vào kính xe mát lạnh, cố gắng hạ nhiệt.
 
Thật sự!
 
 Hại người!
 
Tần Nghiên Bắc sao mà có thể cầm thú đến vậy chứ!
 
Tần Nghiên Bắc gửi tấm ảnh sang điện thoại mình, cánh tay lướt qua mấy lần, vẫn không nỡ để bức ảnh hôn nhau chụp rõ nét này cho người khác coi, anh làm mờ hai lần, rồi lại ghép với tám bức ảnh thân mật ở bãi biển, đặt tấm hôn nhau ở vị trí chính giữa.
 
 Lời cap súc tích ngắn gọn, trịnh trọng có hồn, hình tượng thái tử gia đứng vững không bị lật đổ.
 
“Vị hôn thê cưỡng hôn.”
 
“Hết cách rồi.”
 

“Quen rồi.”
 

 


Nhấn để mở bình luận

Em đến là để ôm anh