Em đến là để ôm anh


Tối đêm đó, giới truyền thông tập trung trước cửa tòa nhà Tần thị, súng dài súng ngắn chĩa thẳng về phía họ, đèn chớp liên tục, chen lấn nhắm vào Tần Nghiên Bắc ở giữa bậc thang.
 
Anh đứng thẳng người trong vòng vây của họ, với khí chất trời sinh đã có của mình, ánh đèn flash không ngừng chớp, chen chúc chĩa về phía Tần Nghiên Bắc người đang đứng ở vị trí trung tâm.
 
Một chiếc nhẫn nam với thiết kế lòe loẹt như vậy có thể trông phô trương nếu người khác đeo nó, nhưng anh có một cơ thể hoàn mỹ khuôn mặt mạnh mẽ trông khác biệt với bộ đồng phục thêu quốc kỳ trên ngực áo, chiếc nhẫn này lại trông cực kì phù hợp với anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Liên quan đến vấn đề cốt lõi của những bão tố bủa vây này, chính là lập trường quốc gia vô cùng rõ ràng, Tần Nghiên Bắc đang đứng ở đây, sau lưng là tòa cao ốc và đội ngũ mấy vạn người. Anh đại diện đứng đầu của lĩnh vực hàng không dân dụng trong nước, và sự sẵn sàng trả giá bằng máu để không nhận thất bại như một nô lệ.
 
Còn những điều khác, những rắc rối trong chuyện ẩu đả giữa tình địch với nhau gì gì đó đều đã được giải quyết, khiến người ngoài nhìn thấy chướng tai gai mắt đến độ hận không thể thay Tần Nghiên Bắc đánh cho cái tên Giang gia kia mấy phát nữa. Ngoài ra, tranh chấp gia đình và cạnh tranh lợi ích, trước khi Tần Yến Bắc chính thức ra mặt với giới truyền thông, người tiền nhiệm của Tần thị, vị chủ tịch Tần Giang Xuyên đã ra mặt nói trước.
 
Ông nói một cách khách quan về vấn đề trong gia đình, nếu không cố chấp kiên trì, căn bản sẽ không có mô hình máy bay chở cả hi vọng quốc gia như thế này. Tương lai sẽ không biết bao nhiêu năm nữa, chỉ có thể tiếp tục bị người Châu Âu kìm hãm và chèn ép.
 
Nhưng Tần Nghiên Bắc, bởi vì cái gọi là gia tộc hào môn mới bị bệnh nặng như bây giờ.
 
Con chó hoang năm đó bị gia đình ruồng bỏ chính là con sói đầu đàn vô tội của bây giờ.
 
Tất cả giới truyền thông đột nhiên có chút lúng túng, có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi, nhưng khi họ đứng trước mặt Tần Nghiên Bắc và cân nhắc kỹ lưỡng, dường như không có câu nào thích hợp để nói ra.
 
Trong đó có một người dũng cảm nhắc tới mấy lời vu khống kia, Tần Nghiên Bắc lại không hề tỏ vẻ mất kiên nhẫn mà anh bình tĩnh trả lời.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Những người có mặt tại hiện trường thấy vấn đề nóng hổi này hoặc đã được làm sáng tỏ, hoặc là không dám nói gì.
 
Phương diện tình cảm có vấn đề nhất, lại lo lắng vấn đề nhạy cảm không thể hỏi, vừa nãy anh nói đến vị hôn thê, bọn họ cũng không dám chọc vào.
 
Đặc biệt là bây giờ có vẻ như Tần Nghiên Bắc không mấy vui vẻ, lông mày anh hơi cau lại, dáng vẻ không hài lòng cho lắm.
 
Khí thế anh quá mạnh mẽ, chỉ như vậy thôi đã đủ đáng sợ rồi.
 
E là một giây nào đó anh thấy phiền sẽ ngẩng mặt lên rời đi, hoặc là phản ứng càng chán ghét hơn, dù sao người này dù có hào quang bao nhiêu, bệnh của anh vẫn là thật.
 
Rốt cuộc là nên hỏi thế nào mới khiến anh chịu nói nhiều hơn chút đây!
 
Một nhà báo đứng ở vị trí đầu từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay Tần Nghiên Bắc, đột nhiên lóe lên ý tưởng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
Anh ấy hỏi thử thăm dò: “Tần tổng, có tin đồn nói ngài và Vân tiểu thư đã hủy bỏ lễ đính hôn đã định từ trước, nên đều cho rằng ngài đã chia tay với cô ấy. Thế chuyện Tần thị đã chủ trương hành động bảo vệ Vân tiểu thư đầu tiên, còn có vị hôn thê trong lời nói của ngài và chiếc nhẫn đính hôn---“
 
Vẻ mặt lãnh đạm của Tần Nghiên Bắc cuối cùng cũng thay đổi, giống như vô ý xoay xoay chiếc nhẫn, hỏi ngược lại: “Còn chưa đủ rõ ràng sao?”
 
Phóng viên sững sợ.
 
Ánh mắt Tần Nghiên Bắc lướt qua ống kính to nhỏ có đủ, cố gắng kìm nén sự chán ghét: “Bức ảnh đính hôn của tôi đã treo ở công ty rồi, các bạn đứng đây lâu như vậy mà không hề đi lại gần để chụp ảnh à? Vị hôn thê của tôi không thích chỗ tổ chức cũ, ghét nhiều người, tôi hết cách chỉ có thể cùng cô ấy đi du lịch rồi đính hôn, có vấn đề gì không?”
 
Các tay nhà báo đều trở nên bàng hoàng.
 
Đếm đếm đếm coi! Bao nhiêu chữ! Cmn anh trả lời câu này còn nhiều hơn cả chục câu hỏi từ nãy đến giờ! Tình cảm của Vân Chức chính là nút công tắc mở cho vị đại thần này, và khi nhấn vào nó, bạn có thể thay đổi chế độ từ lạnh lùng thành một thiên thần trả lời mọi câu hỏi của bạn!
 
Sau một thoáng trầm mặc, vấn đề tình cảm đột nhiên ngập trời, sắc mặt Tần Nghiên Bắc vẫn lạnh lùng như cũ.
 
----“Nghe lời của ngài nói, quả thật Vân tiểu thư càng chủ động, trong tình cảm cô ấy khá nhiệt tình, cho đi càng nhiều, phải không?”
 
Tần Nghiên Bắc bật cười: “Tôi nhìn không giống vẻ chủ động, nhiệt tình à?”
 
Phóng viên đột nhiên lắc đầu, thậm chí muốn cầm ống kinh lên để anh từ nhìn, từ đầu đến cuối có chỗ nào trông anh giống người sẽ chủ động, nhiệt tình không vậy!
 
Tần Nghiên Bắc bình tĩnh trả lời: “Thế thì hết cách, dáng vẻ tôi chủ động chỉ cô ấy mới có thể nhìn thấy. Lúc ở nhà cô ấy còn nói với tôi là Tần Nghiên Bắc sao mà anh dính người quá vậy.”
 
Hiện trường trở nên chấn động.
 
Mẹ ơi đây là cái chân tướng tình yêu đập tan trí tưởng tượng gì vậy!
 
----“Thế theo ngài thấy thì trong tình cảm ai là người hi sinh nhiều hơn? Mọi người đều nói rằng người bắt đầu trước luôn dễ bỏ ra nhiều hơn, cảm giác có lẽ ngài là người được theo đuổi phải không?”
 
Tần Nghiên Bắc nói một cách tự nhiên: “Cô ấy hi sinh nhiều lắm.”
 
Một nhóm phóng viên đột nhiên nháo nhào lên.
 
Đấy, vậy mới đúng chứ! Vậy mới là đáp án chuẩn sát phù hợp với dự đoán! So về bối cảnh gia thế đặc biệt của hai người, tuyệt đối là Vân Chức càng lo được lo mất hơn, càng hi sinh nhiều hơn.
 
Nhưng tiếng thở phào nhẹ nhõm còn chưa tới hai giây, Tần Nghiên Bắc lại nói tiếp: “Một người con gái như cô ấy, chịu chấp nhận bệnh của tôi, nhẫn nại với tôi vào bất cứ lúc nào tôi không cần cô ấy, gánh vác những tình cảm quá nặng của tôi, quả thật rất cực khổ.”
 
“Đáng tiếc là chuyện này không thể kiểm soát được, từ lúc tôi 8,9 tuổi đã nhất kiến chung tình với cô ấy. Xa cách nhiều năm, lúc mười mấy tuổi gặp lại tôi càng rung động trước cô ấy hơn, đợi đến khi trưởng thành trùng phùng với nhau, lần đầu tiên gặp, tôi đã biết đó chính là bạn gái của tôi, theo đuổi rất khó. Không dễ gì mới theo đuổi được cô ấy, không dính lấy cô ấy sao tôi có thể yên tâm được chứ.”
 
Anh cụp mắt xuống, có vẻ như gật đầu một cách đầy khoan dung: “Không hiểu cũng bình thường thôi, dù sao thế giới này cô ấy chính là người kém may mắn như thế đấy.”
 
Khung cảnh cơ bản là ngột ngạt, gió đêm thổi nhè nhẹ không phát ra tiếng động. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
Thật là một Versailles ở đỉnh cao! Liệu kiểu nói này có chút nhân văn và sự đồng cảm nào không?
 
Nếu bạn gặp xui xẻo như thế này, hãy chia bớt gánh nặng với mọi người, cmn chỉ cần ngồi cạnh anh thôi là kiếm được vài triệu đô rồi!
 
--- “Thế ngài… ngài bình thường hay gọi Vân tiểu thư là gì? Ngài thích cô ấy gọi là gì? Hay là chỉ xưng hô tên bình thường thôi?”
 
Đây hoàn toàn chỉ là một câu hỏi do bị chấn động quá nhiều mà tạm thời lóe lên, với tính cách và tác phong của Tần Nghiên Bắc, vốn không trông mong một câu trả lời quá chấn động.
 
Nhưng Tần Nghiên Bắc chính là Tần Nghiên Bắc.
 
Anh bình tĩnh nói: “Nghiên Nghiên nè, rất sủng.”
 
Tần tổng từ tốn ngước mắt lên, lại bổ sung thêm một câu hờ hững: “Ông xã cũng được, da mặt cô ấy mỏng lắm, không thích gọi vậy.”
 
Nhiều thiết bị quay phim tại hiện trường liên tục bị nóng lên trong quá trình làm việc tốc độ cao, và giới truyền thông đã kêu gào vì vô số sự khác biệt này.
 
Tần tổng ngài thật sự không cân nhắc khiêm tốn?! Họ không thể nhận quá nhiều cú chí mạng  nữa! Nếu không bây giờ họ sẽ đổ rạp xuống, chính thức nói lời xin lỗi vì những lời nói bôi đen kia! Ai dám nói Tần Nghiên Bắc và Vân Chức không thể thành đôi, kẻ đó phải gieo mình xuống sông để tạ lỗi!
 
Mãi cho đến khi có người giơ tay lên: “Tần tổng, ngài xem mấy nội dung này, có muốn đăng lên không?”

Hỏi một chút thì tốt hơn, dù sao thì đối phương cũng là Tần Nghiên Bắc, nếu chỉ là tùy tiện nói chuyện, cũng không có thể coi là chính thức.
 
Đôi mắt đen như mực của Tần Nghiên Bắc, dưới ánh trăng tỏa ra ánh sáng trong veo.
 
Khóe miệng anh hơi cong lên, như thể đang cười nhưng lại trông cực kì nghiêm túc, từ tốn hỏi: “Làm sao, các người đứng cạnh ở đây 3,4 tiếng, tình yêu thầm mười mấy năm đã thành thật đều không đáng được một bài xin lỗi đàng hoàng sao.”
 
Sau khi náo nhiệt kéo dài cả ngày được dọn sạch, từ "Bùng nổ" cuối cùng cũng được dán lên đầu danh mục, đó là mối tình cổ tích mà thái tử gia của Tần thị cực khổ tìm kiếm trong truyền thuyết.
 
Điện thoại di động của Vân Chức chưa bao giờ ngừng hoạt động, ngoại trừ điện thoại và WeChat, các nhóm chat trong trường mà cô đã tắt thông báo bỗng chốc không ngừng cập nhật tin mới, nhóm nào quên chặn còn náo nhiệt hơn. Đoạn video Tần Nghiên Bắc trả lời đám phóng viên vừa công khai bên trong đã hoàn toàn bùng nổ.
 
Vân Chức cảm thấy mình như bước vào mây, nhẹ bồng bềnh, khi Tần Nghiên Bắc trở về, cô có rất nhiều điều muốn nói, nhưng thời gian hai người ở một mình cũng không còn nhiều nữa.
 
Cuối tuần là ngày bay thử chính thức, hơn nữa bởi vì chuyện nháo nhào hôm nay ảnh hưởng đến tiến độ, thời gian tiếp theo phải chạy đua với thời gian, mà cuộc thi của cô lại được tổ chức cùng ngày, cô còn có một nhiệm vụ cấp bách, phải nhanh chóng vẽ họa tiết lên thân máy bay.
 
Hôm đó đã muộn rồi, Tần Nghiên Bắc không đưa Vân Chức về, cô qua đêm trong phòng nghỉ của phòng làm việc. Còn sau khi đám người kia rời đi, đêm khuya anh khóa cửa lại, người nào đó lại phát điên, ôm cô điên cuồng phóng túng trên bàn làm việc, đẩy rơi những tệp văn kiện, cô thật sự cạn lời luôn.
 
Sáng sớm hôm sau, Tần Nghiên Bắc không thể không thức dậy để xuất phát đi, lúc gần đi anh hôn lên mặt cô, dịu dàng kêu bà xã.
 
Vân Chức mơ màng, không tỉnh táo máy, đợi đến khi cô lờ mờ gọi một tiếng ‘ông xã’ thì căn phòng đã không còn bóng người nào.
 
Cô ngồi dậy, tay chống lên giường, bởi vì cơn buồn ngủ dần dần biến mất, cô không nhịn được lại bấm vào cuộc phỏng vấn của Tần Nghiên Bắc, cô không biết đã xem người trên màn hình bao nhiêu lần. Lúc anh nhắc đến cách xưng hô ‘ông xã’ cô bấm ngừng lại, bất giác nghiêng ngã ôm gối bật cười.
 
Anh lại mặt dày mày dạn, không biết xấu hổ mà nói khoác.
 
Cô gọi anh như vậy bao giờ.
 
Nhưng trên thực tế, trong lòng cô đã kêu như vậy không biết bao nhiêu lần, cũng rất bằng lòng gọi cho anh nghe.
 
Một ngày rưỡi là Vân Chức đã vẽ xong, sửa tới sửa lui vô số lần mới có được thành phẩm, vội vàng sai người giao cho Tần Nghiên Bắc, sợ trễ chuyến bay thử.
 
Đáng tiếc là những buổi lễ chính thức bảo mật nghiêm ngặt như thế này cô không thể coi ở khoảng cách gần, chỉ có thể đợi khi cuộc thi kết thúc vào buổi trưa. Đúng hai giờ chiều lên mạng xem video trực tiếp chuyến bay thử. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
Sau đó, Vân Chức không nhìn thấy mặt Tần Nghiên Bắc, cô cố gắng không làm anh phân tâm, dốc toàn lực chuẩn bị cho cuộc so tài, muốn biết tin tức gì thì lên mạng cập nhật tin tức.
 
Kể từ khi cư dân mạng xôn xao và toàn thể đều xin lỗi, chuyến bay thử nghiệm đã trở thành điểm nóng quan trọng nhất được cả cộng đồng mạng chú ý, blog chính thức của Trung tâm bay quốc gia cũng sẵn sàng cập nhật một số tin tức bất cứ lúc nào.
 
Tiếp theo là cuộc thi vẽ tranh sơn dầu được tổ chức cùng ngày với chuyến bay thử nghiệm, vì mức độ đề tài của Vân Chức đã trở nên nóng hổi.
 
Buổi chiều trước cuộc thi, Vân Chức trở lại trường học để xác nhận sự sắp xếp của ngày mai với các giáo viên trong viện, trước khi vào văn phòng, cô nghe thấy vài giọng nói sôi nổi trong phòng hoạt động bên cạnh, âm lượng dần không khống chế và xuyên qua cánh cửa.
 
“Thật hay giả? Tin tức ở đâu ra vậy, đáng tin không đấy! Nhiều tiền như vậy, điều kiện tốt như vậy mà nỡ bỏ không cần à? Chỉ vì được đổi lấy quyền đặt tên thôi á sao??!”
 
“Chắc chắn là thật rồi, nguồn tin uy tín đấy, bây giờ tiện tay lướt tìm một từ khóa là có, lần này Tần thị cống hiến lớn, cấp trên mở lời cho vô số đãi ngộ, cậu nghĩ xem. Làm ra một chiếc máy bay tự thiết kế, mấy năm nay tiêu bao nhiêu tiền, cấp trên bù đắp lại cũng là đương nhiên thôi. Nhưng anh ấy vậy mà không cần, chỉ muốn quyền đặt tên cho máy bay thôi.”
 
“Quyền đặt tên có gì quan trọng chứ, gọi là gì mà chẳng được chứ, cấp trên cho, thế không chỉ là có tiền thôi, phải không.”
 
“Đợi đến khi cậu biết nó tên là gì thì cậu sẽ không nghĩ như vậy----“
 
Đối phương tò mò, vội vàng hỏi tiếp: “Rốt cuộc tên là gì?”
 
Cô gái thần bí thấp giọng, ba chữ mơ hồ truyền vào tai Vân Chức.
 
Cô đứng ở hành lang, ánh mặt trời chiều chiếu qua ô cửa kính.
 
Ba từ đó vô cùng mơ hồ, và đôi tai tê dại vì chấn động không thể giải thích được.
 
Vân Chức không đi vào văn phòng, cô chậm rãi đi đến bên cửa sổ, hít một hơi sâu, gọi điện cho Tần Nghiên Bắc, chuông reo vài tiếng bên kia đã bắt máy rất nhanh.
 
Giọng nói của đối phương vang lên, Vân Chức nuốt nước bọt, hỏi anh: “Nghiên Bắc, tên của chiếc máy bay là do anh đặt sao? Tên là gì vậy?”
 
Không đợi anh trả lời, cô nghẹn ngào nói: “Đừng bởi vì một cái tên mà từ bỏ cái anh nên có, không đáng.”
 
Tiếng cười trầm thấp của Tần Nghiên Bắc phát ra từ ống nghe, bị dòng điện nhẹ và tiếng ồn ào của hiện trường phá vỡ, nhưng khi anh nói với cô, lại vô cùng chắc chắn và trọn vẹn. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
----“Đáng.”
 
---- “Tên là do anh đặt, có ba chữ.”
 
----“Sao Chức Nữ.”*
 
*Trong đó chữ Chức là tên cô.

 


Nhấn để mở bình luận

Em đến là để ôm anh