Em Là Mệnh Môn Của Tống Tổng


“Em sẽ không hư đâu, dù anh có nuông chiều em nhiều như thế nào em cũng sẽ không hư được đâu, anh biết chắc chắn là như vậy!”

"Vậy nếu lỡ có một ngày em không còn ở bên cạnh anh nữa anh sẽ cảm thấy như thế nào?

"Sẽ không!"Tống Hải Thành chỉ lắc đầu chỉ nói vỏn vẹn hai chữ.

Sau đó anh mở cửa phòng ngủ của cả hai, anh cẩn thận bế cô vào sợ đầu cô va phải vào thành cửa.

Cả hai thuận lợi vào phòng Tống Hải Thành mới cẩn thận đặt cô xuống đất, tay anh nắm lấy tay Lâm Ý Hân, cẩn thận vòng tay cô ra phía sau lưng mình đặt lên một vị trí huyệt đạo.

“Em biết đây là huyệt gì không?”

Lâm Ý Hân lắc đầu không biết.

“Đây là huyệt mệnh môn của anh, nếu ai đó tổn thương đến huyệt này chắc chắn anh sẽ chết, em cũng chính là huyệt mệnh môn của anh nếu như không có em anh chắc chắn cũng sẽ chết! Hân Hân anh yêu em!”

Nói dứt câu Tống Hải Thành đã đặt lên môi cô một nụ hôn nồng cháy, cả hai quấn lấy nhau không rời, dây khóa kéo của chiếc váy dạ tiệc màu đỏ đã được kéo xuống, chiếc váy được đính kim cương rơi tuột xuống đất không một chút tiếc nuối, cùng bộ vest đen của ai kia.

Hai cơ thể không một mảnh vải che đã quấn lấy nhau không rời, cả hai cùng lăn lộn trên chiếc giường trãi đầy hoa hồng như một đêm tân hôn.

Ba tháng sau,

Ở trung tâm thành phố Bạch Lâm, một cửa hiệu có ba mặt tiền đường, phía trên có gắn năm chữ nổi luôn sáng đèn LUNAS.

Trước cửa có hàng chục lãng hoa chúc mừng khai trương thương hiệu thời trang mới, người người ra vào tấp nập.

“Chào tất cả mọi người, tôi là Lâm Điền hôm nay cháu gái của tôi là Lâm Ý Hân đây chính thức khai trương cửa hàng thời trang Lunas này rất cảm ơn mọi người đã đến tham dự và ủng hộ, nào con mau mời mọi người vào bên trong đi!”

“Vâng, vâng mời mọi người vào bên trong!” Lâm Ý Hân bối rối nói.

Khách khứa đông chật kín cả cửa hàng ba tầng lầu có tổng diện tích hơn một ngàn mét vuông, hơn ba trăm mẫu thiết kế độc đáo được treo khắp cửa hàng. Những mẫu thiết kế này được nhân công ngày đêm tăng ca phải hoàn thanh trước thời gian khai trương một tuần, tiền lương thưởng nhân năm nên ai ai cũng gắng sức hoàn thành nhanh nhất tốt nhất có thể.

Hơn một tuần trước ngày khai trương Tống Hải Thành đã cho người của tập đoàn Tống Thị marketing cho cửa hàng bằng nhiều phương diện nào là truyền thông, bảng thông báo trên các con phố, còn có cả paner ở các trung tâm tâm thương mại thuộc sở hữu của Tống Thị.

Ngày hôm nay nhân viên tư vấn cùng nhân viên chốt đơn phải tăng cường và làm việc liên tục, những mẫu có sẵn gần như không còn cái nào được treo trên kệ được lâu, chúng được luân phiên thay đổi liên tục, cho đến khi chỉ còn lại một mẫu để trưng bày thì ngưng bán, chốt khách chọn mẫu đặt size, báo ngày hẹn đến thử lại.

Hôm nay Lê Uyển cũng tất bật chạy tới chạy lui chẳng kịp nghĩ ngơi, nhưng trên khóe miệng luôn hiện ý cười, nụ cười của Lê Uyển không phải là nụ cười thương nghiệp, mà là nụ cười của sự hạnh phúc, được theo đuổi ước mơ, được trở thành cánh tay đắt lực của một nhà thiết kế giỏi mà cô ngưỡng mộ.

Nhìn dòng người ra ra vào vào liên tục Lâm Ý Hân gần như hoa cả mắt, cô được Tống Hải Thành kéo đến ngồi bên cạnh nghĩ ngơi sau một hồi chạy đi chạy lại tư vấn cho khách hàng. Anh đây xót vợ nên khi thấy cô vừa bàn giao khách cho Lê Uyển liền kéo cô ngồi.

“Em đói không, nghĩ một chút đi!” Tống Hải Thành nói.

“Em không đói, một chút cùng mọi người ăn sau!” nói rồi cô toan đứng lên đi liền bị Tống Hải Thành kéo lại.

“Em không ngồi nghĩ thì anh lập tức đưa em về nhà, ở đây có bác hai,Lê Uyển là được rồi!” Tống Hải Thành khó chịu nói.

" Được rồi, được rồi, em ngồi đây với anh!" Lâm Ý Hân dù không cam lòng nhưng vẫn phải chiều theo ý vị hôn phu này đây.

“Em ăn một chút đi!” Tống Hải Thành cầm một dĩa bánh ngọt đưa cho Lâm Ý Hân ăn lót dạ, sáng giờ cứ lo khai trương cửa hàng mà cô cùng mọi người chưa ai ăn gì cả, ai thì mặc kệ nhưng vợ anh, anh phải lo chứ.

Bánh vừa đưa đến miệng, Lâm Ý Hân bỗng cảm giác bụng cồn cào, cô nôn khan hai ba lần rồi lập tức chạy vội vào nhà vệ sinh. Tống Hải Thành cũng lập tức chạy theo, Lâm Điền đứng ở phía cửa liền thấy bất thường, ông bàn giao việc chào đón khách cho một nhân viên bên cạnh, ông cũng nhanh chân bước theo vào.

Nhà vệ sinh và phòng thay đồ của cửa hàng ở hai hướng khác nhau, nên tuy khách rất đông nhưng khu bên nhà vệ sinh vẫn vắng không một ai, họ bận tranh đặt hàng còn không kịp, ai lại muốn đi đâu nữa chứ.

Xác nhận bên trong nhà vệ sinh không có ai khác ngoài Lâm Ý Hân, Tống Hải Thành nhanh chân chạy ngay vào xem tình hình của cô, thấy cô ngồi bệt dưới đất ôm bồn cầu mà ụa ói, lòng anh đau nhói xót xa vô cùng. Anh ngồi bên cạnh vỗ vỗ xoa xoa lưng cho cô.

Biết vợ anh phải khổ sở như thế anh sẽ không để cô ‘có’ sớm như vậy, anh phải cho cô thời gian chơi cho đã chứ!

“Đừng nói với ta là con bé ‘có’ rồi nha!” Lâm Điền nghi hoặc.

Tống Hải Thành chỉ gật đầu xác nhận.

Máu Lâm Điền như muốn sôi lên vì hai đứa cháu này, một đứa trẻ người non dạ đã đành, đằng này cháu rể cũng làm xằng làm bậy.

“Lúc đính hôn ta đã nói rồi mà, đừng để có bầu trước mười tám tuổi mà, bọn con quên hết rồi sao?”

"Con đủ mười tám rồi mà!"Lâm Ý Hân được Tống Hải Thành đỡ đứng dậy vội vàng đính chính.

“Con… Các con…” Lâm Điền quả thật không biết nên nói gì lúc này, thôi thì dù sao ông lại sắp được lên chức rồi.

…Hết truyện…


Nhấn để mở bình luận

Em Là Mệnh Môn Của Tống Tổng