Free Sky


Bốp!
Một cái bạt tai bỏng rát hằn lên má. Tôi cúi gằm mặt, mái tóc dài buông xõa che đi cặp mắt vô hồn nhìn thẳng xuống nền nhà lát gạch trắng xóa đang ánh lên khuôn mặt trắng bệch của một con bệnh.
- Mày điên rồi!- Mẹ tôi gào lên.
Tôi không nhìn bà. Nên không biết vẻ mặt của bà lúc đó như thế nào. Và tôi... cũng không muốn biết. Thứ tôi quan tâm nhất bây giờ.
Tại sao tôi còn sống?
Tôi ngước lên nhìn qua cửa sổ, nơi lá đã chuyển màu. Giống như cõi lòng tôi đã héo mòn vậy. Chẳng còn cảm giác đau đớn, cơ thể tôi bây giờ chỉ là cái xác không hồn.
Tại sao tôi không chết?
Vậy mà, tôi nào có biết đâu, đằng sau cánh cửa kia. Có một người phụ nữ gục xuống, nước mắt bà lăn dài cùng tiếng nấc nghẹn cố nuốt vào trong."
Tôi nhớ ngày hôm đó - lần đầu tiên trong đời - tôi thấy dáng vẻ đau đớn đến vậy của mẹ. Với tôi, nghe lén là một hành động đáng khinh bỉ nhất. Nhưng lạy ơn Chúa vì đã cho tôi lắng nghe cuộc nói chuyện đó. Dù có hàng trăm hàng vạn tội lỗi đi chăng nữa.
Khi tôi nhận giấy nhập viện điều trị. Những tưởng chỉ có một mình tôi phải gánh chịu nỗi đau đáng sợ đó. Nhưng, giờ đây, còn một người nữa... Một người tôi luôn nghĩ rằng sẽ chẳng bao giờ để ý đến tôi.
Mẹ tôi quỳ xuống, vứt bỏ dáng vẻ quý phái thường có của một người phụ nữ thành đạt, khuôn mặt lấm lem nước mắt, ánh mắt bà cầu khẩn vị bác sĩ trước mặt:
- Làm ơn! Cứu con gái tôi... Hãy cứu nó...
Đôi tay ra sức bám lấy chiếc áo blouse trắng, giống như cố víu lấy một niềm tin dành cho tôi. Giọng bà lạc đi, đầu gối lê dưới nền gạch lạnh lẽo, con tim bà gào thét đau đớn khi nhìn thấy ánh mắt của bác sĩ - chứa đựng sự bất lực và thương tiếc vô hạn.
- Tôi xin lỗi...
Tôi đứng dựa vào tường, thở dốc, trái tim tưởng như vỡ tan ra thành từng mảnh vụn.
Tôi khóc nức nở, ngã vào một vòng tay ấm áp. Tôi không mở mắt, vì biết đó là mẹ.
Vì sao mẹ ơi? Vì sao ngày xưa mẹ không ôm con như thế này? Vì sao không dành cho con sự ấm áp ấy. Mẹ ơi, con cần mẹ. Hãy ôm con thật chặt... Con SỢ!
- Mẹ ơi! Con chưa muốn chết!


Nhấn để mở bình luận

Free Sky