[free]_tình yêu của chúng ta


Đây là lần đầu tiên Lộ An Thuần đến nhà của Ngụy Phong.
 
Căn nhà tuy không quá lớn nhưng rất sạch sẽ và ngăn nắp, nhỏ gọn và tinh tế.
 
Trên chiếc bàn học được kê sát tường có một giá sách bằng gỗ đã cũ, trên giá sách ấy là những cuốn sách cũ xếp chồng lên nhau, lại gần mới phát hiện những cuốn sách đó hầu hết đều là sách về thể loại khoa học kỹ thuật, còn có một vài cuốn sách có liên quan đến nguyên lý động cơ của các phương tiện hàng không vũ trụ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Không ngờ anh lại xem những cuốn sách có nội dung khó và mang tính chuyên môn cao như vậy.
 
Có một bức tranh ghép hình chòm sao Alpha Centauri được treo trên tường và có một vài mô hình mô phỏng các phương tiện hàng không vũ trụ được trưng bày trong tủ kính.
 
Lúc đầu, cô nghĩ rằng ước mơ muốn được bay lên trời của Ngụy Phong… Chỉ là lời nói suông mà thôi. Nhưng sau khi nhìn thấy những món đồ được để trong phòng anh, Lộ An Thuần mới nhận ra rằng anh thực sự đang rất cố gắng vì ước mơ đó.
 
Anh ngước nhìn lên bầu trời bất tận qua ô cửa sổ nghèo nàn và chật hẹp.
 
Ngụy Phong đặt cô lên chiếc giường màu xanh dương đậm của anh rồi cởi giày cho cô, anh trải chiếc chăn đã được gấp gọn gàng, vuông vức như cục đậu phụ ra, đắp lên người cô rồi quay người đi rót nước, lấy thuốc hạ sốt cho cô.
 
Lộ An Thuần cảm thấy đầu mình nặng trĩu, vừa chạm vào gối thì cô đã nằm xuống ngay, mũi cô cũng cảm thấy rất khó chịu.
 
Cô giơ tay ra sờ vào chiếc hộp đựng khăn giấy trên tủ đầu giường.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngụy Phong vừa cầm một chiếc ly thuỷ tinh bước vào, nhìn thấy vậy thì anh tiện tay ném hộp khăn giấy qua bên cạnh gối của cô.
 
Nước mũi của Lộ An Thuần đang chảy ròng ròng, cô vội vàng rút tờ khăn giấy ra, xì mũi thật sạch, hít sâu một hơi, cô nói khe khẽ:  "Thôi, tôi thấy tôi vẫn nên ra ghế sofa ngủ thì tốt hơn, nếu không có lẽ tôi sẽ làm bẩn giường của cậu mất."
 
Trên mặt Ngụy Phong chẳng có chút biểu cảm nào, anh chìa ra hai viên thuốc: "Cô cả đừng chê giường của tôi bẩn là được rồi."
 
Lộ An Thuần liếc anh một cái, đổi lại là trước đây không chừng anh sẽ mỉa mai cô vài câu nhưng bây giờ, rõ ràng là Ngụy Phong đã không còn tâm trạng để đùa với cô nữa.
 
Giường của anh dài một mét rưỡi, đệm rất cứng, nằm ngủ trên đó sẽ không được thoải mái cho lắm, chăn cũng là chất vải thô ráp do từng giặt qua nhưng lại tỏa ra hương chanh nhè nhẹ của bột giặt.
 
Ngụy Phong đưa ly nước qua, cô cầm lấy hai viên thuốc hạ sốt trong tay anh rồi nuốt xuống rồi uống thêm ngụm nước ấm, sau đó, Lộ An Thuần ôm lấy chăn rồi nằm xuống giường.
 
Mũi cô bị nghẹt hoàn toàn, cô chỉ có thể há miệng ra thở, mắt thì sưng húp lên, cả khuôn mặt cô cũng hơi sưng.
 
Cô biết chắc chắn rằng dáng vẻ bây giờ của cô đang rất xấu xí.
 
Ngụy Phong cầm chiếc ghế đi một vòng, anh quay ngược chiếc ghế lại, hai tay anh đặt lên lưng ghế, ngồi đối diện với cô: “Nào nói đi.”
 
“Nói cái gì?” Cô nằm nghiêng người, ôm lấy chăn của anh, híp mắt nhìn anh.
 
"Rốt cuộc thì trong nhà cậu có sóng gió hay quái vật gì mà cậu thà đến chỗ tôi cũng không muốn trở về?"
 
Lộ An Thuần mím chặt môi, né tránh không muốn trả lời câu hỏi đó: "Giường của cậu cứng quá, tôi ngủ không quen."
 
"Người phụ nữ tôi gặp hôm đó là mẹ kế của cậu à? Rồi sao? Chị ta mách lẻo gì với ba cậu à? Làm cậu thấy uất ức à?"
 
"Thuốc cảm và thuốc hạ sốt có uống chung với nhau được không vậy? Tôi cảm giác chóng mặt quá, có phải tôi sắp chết rồi không?"
 
"..."
 
Ngụy Phong thấy cô gái này đã hạ quyết tâm không muốn nói, anh cũng không đoán mò lung tung nữa.
 
Cô muốn nói thì nói, không muốn nói thì anh cũng lười đi hỏi thêm.
 
Anh không phải là dạng người không biết điều đến mức như thế.
 
Lộ An Thuần thấy anh im lặng một hồi lâu vẫn không lên tiếng, cô im lặng một lúc, cuối cùng nói: "Ngụy Phong, tình hình của tôi rất phức tạp, cậu không thể giúp được tôi đâu."
 
"Không thử làm sao biết?"
 
"Cậu đừng quan tâm đến chuyện này của tôi nữa."
 
Lộ An Thuần nhìn bức tranh ghép hình chòm sao Alpha Centauri được treo trên bức tường trắng đối diện cô, bức tranh ấy là một khung trời mới thật bao la và rộng lớn…
 
“Cậu nhìn xem, từ góc độ của vũ trụ mà nói, con người mới thật nhỏ bé làm sao. Trong mắt các sinh vật ở không gian đa chiều, cuộc sống lâu dài và đau khổ này của con người chẳng qua chỉ là một khoảnh khắc do một thiên thạch rơi xuống mà thôi. Nếu cứ nghĩ theo cách này thì sẽ không còn cảm thấy đau khổ gì mấy nữa, mọi thứ đều có thể buông bỏ được rồi.”
 
“Xàm xí."
 
Lộ An Thuần nhìn về phía anh.
 
Ngụy Phong chống khuỷu tay vào lưng ghế, anh nhướng phần đuôi mắt dài và hẹp của mình lên tỏ vẻ khinh thường: “Nếu cậu đứng ở góc độ của vũ trụ để nhận biết về sự sống, vậy thì nền hòa bình của thế giới, nền văn minh của nhân loại, sự tiến hóa của hàng trăm triệu năm qua cũng không còn quan trọng nữa. Có nghe qua câu nói này chưa? Trong mắt của những sinh vật ở không gian đa chiều, chúng ta đều là sâu bọ."
 
Ánh mắt của Lộ An Thuần nhìn thẳng ánh mắt của anh và xác nhận rằng cả hai người họ đều là fan hâm mộ của bộ tiểu thuyết [Tam Thể].
 
"Nghe qua rồi, nền văn minh nhân loại mà chúng ta đã tự hào hàng ngàn năm qua có lẽ chỉ là một lỗ kiến ​​trong nhà tù của những sinh vật ở không gian đa chiều mà thôi."
 
Ngụy Phong có vẻ rất thích chủ đề này, anh cũng muốn nghiêm túc thảo luận với cô nên anh đứng dậy, khiêng chiếc ghế đến bên cạnh giường đến gần cô hơn một chút và nói: “Nhưng tôi cảm thấy, là lỗ kiến ​​thì đã sao, từ góc độ vi mô mà nói, đó chính là một kỳ tích vĩ đại."
 
"Chúa không quan tâm." Lộ An Thuần đã thốt ra câu thoại kinh điển của [Tam Thể]: "Sự đấu tranh, sự đau khổ, nền văn minh của chúng ta… Không ai quan tâm cả."
 
“Cậu nói ngược rồi.” Trong mắt anh hiện lên vẻ kiêu ngạo và cố chấp cùng với sự bồng bột: “Những con kiến ​​thợ làm việc cần cù không quan tâm đến chúa, những giọt sương tồn tại vào khoảng thời gian ngắn ngủi của buổi sáng cũng không quan tâm, sự ngưng tụ và thăng hoa của nó đã trải qua vô số quy trình tinh vi, đó chính là một cuộc sống lâu dài. Tôi cũng không quan tâm bản thân mình có phải là nhà khoa học gà tây* hay không nhưng điều duy nhất mà tôi quan tâm là... Khoảnh khắc hiện tại."
 
*Nhà khoa học gà tây: Một câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc, kể về trong một trang trại gà tây, mỗi ngày cứ đúng mười một giờ chủ trang trại sẽ cho gà ăn. Trong đàn gà có một con gà được xưng là nhà khoa học đã quan sát hiện tượng này gần một năm và trong suốt khoảng thời gian đó, hiện tượng này luôn được duy trì và không hề có sự thay đổi. Vào ngày lễ Tạ Ơn, con gà tây ấy đã tuyên bố với cả đàn gà rằng mình đã phát hiện ra một định luật vĩ đại: Vào mười một giờ sáng mỗi ngày đều sẽ có thức ăn rơi từ trên trời xuống. Nhưng hôm đó thứ đến với đàn gà không phải là thức ăn mà là dao mổ của chủ trang trại. Câu chuyện hàm ý con người hiện nay những tưởng đã nắm bắt được những công trình khoa học công nghệ tiên tiến nhưng thực tế có thể cũng chỉ là một cuộc thí nghiệm của một dạng sự sống có trí khôn khác mà thôi.
 
Chàng trai trẻ khẽ mở đôi môi mỏng, gằn từng chữ một nói: “Cho nên, mỗi ngày, mỗi phút, mỗi giây đều có ý nghĩa, đừng nói gì đến việc bỏ cuộc cả, việc đang sống đã là việc có ý nghĩa rồi, sống thì phải đấu tranh với thế giới."
 
Khi Lộ An Thuần nghe anh nói ra câu "Sống thì phải đấu tranh với thế giới" thì nhịp tim của Lộ An Thuần đột nhiên tăng nhanh.
 
Cô đã từng nghĩ rằng Ngụy Phong là một người có tâm hồn rất tự do, phóng khoáng và không quan tâm đến bất cứ điều gì.
 
Cô đã sai rồi, từ khi sinh ra anh đã phải đấu tranh với thế giới bất công này…
 
Anh khao khát có một mái ấm gia đình nên đã tự xin cho mình một cơ hội được nhận nuôi, anh chăm sóc gia đình này và bảo vệ Ngụy Nhiên vô cùng cẩn thận, anh đã sống một cuộc sống gian khổ, vất vả bằng một cách tốt đẹp, thậm chí anh còn quan tâm đến từng nốt mụn trên mặt...
 
Anh có quan điểm về vũ trụ của riêng mình, điều đó đã chống đỡ cho thế giới tinh thần mạnh mẽ của anh.
 
Đột nhiên, Lộ An Thuần cảm thấy tại thời điểm này, Ngụy Phong đẹp trai hơn bao giờ hết.
 
Trong đôi mắt đen láy trong veo của anh có một ngọn lửa rực cháy, đó là sự kiên cường và nhiệt huyết của một chàng trai trẻ, là sức mạnh bứt phá mà Lộ An Thuần đã từng vô cùng khao khát có được.
 
Hai người họ cùng yên lặng nhìn nhau, thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua...
 
Dường như Ngụy Phong cũng cảm thấy mình đã nói quá nhiều rồi, trước đây... anh thực sự rất ít khi nói về những điều này với người khác, kể cả có là Chúc Cảm Quả anh cũng chưa từng nói đến, cậu ấy luôn bảo sẽ xem [Tam Thể] nhưng cậu ấy chỉ nói suông vậy thôi chứ hoàn toàn không có thời gian và kiên nhẫn để đắm chìm vào việc đọc nó.
 
Hình như Lộ An Thuần có thể thấu hiểu anh, vì vậy anh mới nói nhiều như vậy và gần như quên mất rằng cô vẫn còn đang bị sốt.
 
Ngụy Phong đứng dậy kéo rèm cửa lại: "Cậu ngủ một lát đi, đến năm giờ tôi đưa cậu về."
 
"Ngụy Phong, đừng kéo rèm, tôi sợ tối."
 
Tay anh khựng lại một lát nhưng vẫn đóng chặt rèm cửa lại, khiến cho căn phòng chìm vào trong bóng tối: “Có tôi ở đây mà vẫn sợ sao?”
 
Lộ An Thuần nhìn thấy anh lại ngồi vào ghế, dường như anh thực sự có ý định sẽ ngồi trong phòng trông chừng cô.
 
"Giờ thì không sợ nữa, chỉ là hơi ngượng một chút."
 
"Vậy thì cậu phải cố khắc phục một tý rồi."
 
"Ai mà lại đi nhìn chằm chằm người khác ngủ đâu chứ? Đây là cách tiếp đãi khách của cậu sao?"
 
"Cách tiếp khách thông thường của tôi đó là không thể đưa phụ nữ lên giường như này đâu."
 
"Ngoại trừ Thang Duy?"
 
Ngụy Phong hơi hếch cằm, cong môi lên nói: “Đừng giễu cợt thần tượng của tôi, cô ấy đã kết hôn rồi.”
 
Lộ An Thuần khẽ mỉm cười, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
 
"Ngụy Phong..."
 
“Ừm.” Giọng anh cũng lộ ra một chút uể oải giống như nắng chiều.
 
"Tôi cảm giác mình không còn thấy sợ gì mấy nữa rồi."
 
...
 
Lộ An Thuần ngủ say trên chiếc giường cứng của Ngụy Phong suốt cả buổi chiều, không ngờ cô lại ngủ ngon vậy. Khi tỉnh dậy, cảm giác bí bách trong đầu đã biến mất, cảm giác đau nhức khắp người cũng đã dịu đi khá nhiều.
 
Lúc mở mắt ra, quả nhiên cô nhìn thấy Ngụy Phong vẫn chưa rời đi, anh đang ngồi làm bài tập bên cạnh chiếc bàn học, quay lưng về phía cô.
 
Trong bóng tối lờ mờ, bóng lưng của anh cao thẳng như cây bạch dương, mang lại cho người ta một cảm giác vững chãi và kiên định.
 
Lộ An Thuần nhìn anh chằm chằm một lúc lâu, đột nhiên, tiếng chuông báo thức trên điện thoại di động của anh vang lên.
 
Là bài [Hàng mi cong] của Vương Tâm Lăng.
 
Ngụy Phong tắt chuông báo thức, đang định quay người lại đánh thức cô thì nhìn thấy cô đã dậy trước rồi…
 
"Ngụy Phong, cậu có tâm hồn thiếu nữ quá nhỉ."
 
"Bị cậu phát hiện rồi, gu của cậu giống như này chứ?"
 
Lộ An Thuần trùm chăn qua đầu, cô trốn trong chăn cười thầm.
 
Anh đi tới vén chăn ra, sờ vào trán cô thấy vẫn còn hơi nóng: "Cậu thấy thế nào rồi?"
 
“Đã đỡ hơn nhiều rồi."
 
"Cậu nên về nhà đi."
 
Lộ An Thuần cũng biết rằng cô phải về nhưng cô vẫn ôm lấy chăn của anh, thoải mái duỗi thẳng lưng rồi nằm ì trên giường nói: “Không muốn về nhà.”
 
Ngụy Phong thấy bộ dạng lười biếng như một chú mèo của cô, khiến anh cảm thấy cô cũng có chút đáng yêu, anh cúi người chống tay xuống giường: "Ngủ đến nghiện rồi sao?"
 
Lộ An Thuần nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của chàng trai ở phía trên.
 
Lông mày và đôi mắt của anh trông thật dịu dàng và gợi cảm dưới ánh sáng mờ ảo. Khuôn mặt này của anh… Quả thật khiến cho người ta không có cách nào cưỡng lại được.
 
Không ngờ đột nhiên Lộ An Thuần lại cảm thấy xấu hổ, cô vùi mặt vào trong chăn: “Tôi phải ngồi dậy đây, cậu đừng nhìn tôi.”
 
"Mau lên, em tôi sắp về rồi."
 
"Cậu ra ngoài đi, chờ tôi thay quần áo."
 
"Thay quần áo cái gì chứ, cậu còn chả cởi mà."
 
"..."
 
Ngay lúc Lộ An Thuần lề mề nằm ì trên giường, có người đã đẩy cửa phòng ra, là Ngụy Nhiên, cậu nhóc lao vọt vào: "Anh ơi, bài thi phải ký tên!"
 
Trong lúc nói, ánh mắt cậu nhóc nhìn lướt qua giường của Ngụy Phong, chạm phải ánh mắt với Lộ An Thuần đang nằm trên giường, hai người họ với bốn con mắt cùng nhìn nhau đầy kinh ngạc, đôi mắt của họ ngơ ngác chớp chớp, bài thi cũng bị rơi xuống đất.
 
Ngụy Phong vẫn bình tĩnh, anh cầm bài thi lên xem rồi cuộn lại vỗ lên đầu cậu nhóc: “60 điểm là dũng khí mà Lương Tịnh Như đã cho em để bảo anh ký tên đấy à.”
 
Đầu óc Ngụy Nhiên rối bời, ma sai quỷ khiến như nào mà bỗng dưng mặt cậu nhóc đỏ hết lên nhưng chắc chắn không phải là vì tờ bài thi vừa đủ điểm đậu của cậu nhóc.
 
Ngụy Nhiên nhìn Ngụy Phong rồi lại nhìn Lộ An Thuần ở trên giường: "Xin, xin lỗi đã quấy rầy, hai người cứ tiếp tục, tạm biệt!"
 
Nói xong, cậu nhóc giật lấy tờ bài thi trong tay Ngụy Phong rồi bỏ chạy lại còn nhân tiện giúp họ đóng cửa lại.
 
"..."
 
Lộ An Thuần chớp chớp mắt, nhìn qua phía Ngụy Phong: "Em ấy tưởng chúng ta đang làm gì vậy?"
 
Ngụy Phong chỉnh lại cổ áo mình: "Ai mà biết đâu, bây giờ suy nghĩ của học sinh tiểu học phức tạp lắm."
 
Một lúc sau, Lộ An Thuần đi xuống cửa hàng sửa chữa điện thoại di động cũ ở tầng dưới, cậu nhóc học sinh tiểu học đang nằm sấp trên bàn trà, cúi đầu làm bài tập, lúc nhìn thấy Lộ An Thuần thì đột nhiên mặt lại đỏ lên nữa.
 
Lộ An Thuần không tiện lên tiếng, vì vậy cô thì thầm với Ngụy Phong: "Cậu mau giải thích đi, em ấy nghĩ nhiều quá rồi đó!"
 
Ngụy Phong uể oải lên tiếng giải thích: "Cậu bé à, anh với chị của em không có gì hết."
 
"Ừm!"
 
"Đừng có suy nghĩ bậy bạ."
 
Ngụy Nhiên ngẩng đầu lên, gương mặt đầy vẻ ngây thơ nói: "Em chỉ là một đứa học sinh tiểu học thôi, không hiểu gì cả."
 
Lộ An Thuần chào tạm biệt hai anh em, cô đeo cặp sách lên rồi đi ra khỏi cửa hàng nhưng lại nghe thấy Ngụy Nhiên thì thầm hỏi anh mình rằng: "Khi nào thì anh cưới chị ấy?"
 
Cô suýt tý nữa thì trượt chân ngã, mà mấu chốt là Ngụy Phong lại còn trả lời lại một câu: “Làm sao mà anh biết được, em đi hỏi cô ấy đó.”
 
...
 
Vào buổi tối, Lộ An Thuần đã làm xong một bộ đề thi toán, cô nhớ lại những lời của Ngụy Phong nói hồi lúc sáng…
 
Sống thì phải đấu tranh với thế giới.
 
Nếu chỉ biết tuân theo và phục tùng một cách mù quáng, cô sẽ không bao giờ có thể thoát ra khỏi cái lồng này.
 
Nghĩ đến sự tự do mà mẹ cô đã phải đánh đổi bằng cái chết, Lộ An Thuần hoàn toàn không muốn đi theo con đường của mẹ cô.
 
Cô phải sống thật tốt, chỉ có sống cô mới có hy vọng.
 
Lộ An Thuần đã chủ động gọi điện cho Lộ Bái.
 
"Ba, hôm nay khi nào thì ba về nhà?"
 
Cô gái rất ít khi chủ động gọi điện cho ba mình, hiển nhiên là Lộ Bái cũng có chút kinh ngạc, ông ta thấp giọng nói: "Lúc này, ba đang có vài khách hàng, ba đang ở câu lạc bộ Mạc Tang, có chuyện gì vậy An An?"
 
"Ba ơi, con thấy không khỏe, hôm nay con còn bị sốt nữa."
 
"Đã uống thuốc chưa?"
 
“Dạ, con uống rồi.” Lộ An Thuần dùng giọng điệu ngoan ngoãn nói với Lộ Bái: “Ba có thể về nhà với con sớm một chút được không?”
 
Ở đầu dây bên kia, Lộ Bái im lặng vài giây rồi nói: "Ba sẽ về nhà ngay."
 
Sau khi cúp điện thoại, Lộ An Thuần đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, nhìn ra màn đêm dày đặc bên ngoài cửa sổ.
 
Trong mắt cô hiện lên một sự trầm lặng sâu thẳm.
 
Cô muốn chiến đấu nhưng cô không thể tiếp tục sử dụng cách lấy đá chọi đá ngu ngốc như trước đây nữa, vì điều đó sẽ không có tác dụng gì ngoài việc làm tổn thương bản thân mình và những người xung quanh.
 
Khi còn sống, từng phút từng giây trôi qua trong cuộc đời mình, mẹ cô cũng đều dùng để chống lại người đàn ông đó nhưng cho đến cuối đời bà vẫn không thể thoát khỏi ông ta.
 
Lộ An Thuần không thể tiếp tục ngu ngốc như vậy nữa.
 
Quả nhiên, không đến nửa tiếng sau, xe của Lộ Bái đã dừng ở trước cửa biệt thự, ông ta sải bước vội vã đi vào nhà, đi tới phòng của Lộ An Thuần: "An An, con thấy thế nào rồi?"
 
“Đầu con vẫn còn hơi choáng một tí.” Lộ An Thuần đặt cây bút gel xuống.
 
"Vậy thì đừng làm bài nữa, tối nay con đi ngủ sớm đi."
 
Bàn tay của Lộ Bái nhẹ nhàng đặt lên trên vai của cô bé: "Nghỉ ngơi đầy đủ mới có thể giúp cho cơ thể nhanh chóng khỏe lại được."
 
Lộ An Thuần gật đầu, lần đầu tiên cô chủ động dựa sát vào người ba, giống như một con vật nhỏ bị thương vậy, cô dùng giọng điệu nhõng nhẽo nói: “Ba ơi, sau này dù con có làm sai điều gì, ba cũng đừng làm tổn thương Cầu Cầu nữa, cũng đừng làm tổn thương người khác, bao gồm cả dì Liễu, việc con làm sai thì để con tự mình chịu trách nhiệm được không?"
 
“An An, ba không muốn phạt con, chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời, đừng giống như mẹ con…”
 
Vừa nhắc tới người phụ nữ kia, trong mắt Lộ Bái lộ lên một vẻ u ám, ông ta nói: "Con biết đấy, mẹ con đã làm ba rất đau lòng, nếu như con bắt chước bà ta, ba sẽ nổi giận."
 
Lộ An Thuần cố gắng hết sức để kiềm chế cơ thể mình để nó không run lên, cô dùng giọng điệu ngoan ngoãn để nói với ông ta: "Ba, con là con gái của ba, con sẽ không bao giờ rời xa ba. Mẹ thật là ngu ngốc. Bà ấy đã phản bội ba, con nhất định sẽ không bao giờ bắt chước bà ấy."
 
Tay của Lộ Bái ôm chặt lấy cô, cô có thể cảm nhận được cảm xúc đang dâng trào của người đàn ông này: “Ba cũng hứa với con sẽ cố gắng kiềm chế tính tình mình lại được chứ?”
 
"Dạ, còn một chuyện nữa." Lộ An Thuần dừng một chút, sau đó khẽ khàng nói: "Ba, con là con gái, ba có thể bỏ camera trong phòng ngủ của con được không? Con... Con cũng cần có sự riêng tư của mình."
 
"Với ba thì con cần gì đến sự riêng tư chứ? Con là con gái ruột của ba mà."
 
Trong lòng Lộ An Thuần vô cùng căng thẳng nhưng trên mặt vẫn bày ra một biểu cảm dịu dàng: “Không phải là sự riêng tư, chỉ là không tiện cho lắm, ba à, giờ con đã lớn rồi.”
 
Lộ Bái nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô gái, ông ta cúi đầu suy nghĩ một chút rồi cuối cùng cũng đồng ý: "Được, camera trong phòng ngủ có thể gỡ xuống, ngày mai ba sẽ kêu người tới xử lý."
 
"Cám ơn ba!"
 
"Những chuyện này đều là chuyện vặt thôi, chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời, ba sẽ không để con cảm thấy buồn nữa đâu."
 
“Con sẽ ngoan ngoãn nghe lời.” Lộ An Thuần gật đầu đồng ý.
 
Lộ Bái không nhìn thấy cô vẫn luôn không ngừng véo vào mu bàn tay của mình, mu bàn tay bị cô véo đến mức sắp chảy cả máu, vùng da ở nơi đó sưng đỏ lên.
 
Đây giống như một hình phạt tự làm bản thân bị thương.
 
Đợi đến lúc ba cô rời khỏi phòng, Lộ An Thuần chạy tới đóng cửa lại nhưng vô ích, khóa cửa đã bị tháo bỏ từ lâu, ở nhà, cô không được khóa cửa.
 
Cái lỗ trống được để lại trên cánh cửa do bị tháo mất ổ khóa... giống như trái tim cô vậy, cũng bị vạch ra một lỗ hổng, bị gió lùa vào, khiến nó dù bất cứ lúc nào cũng cảm thấy lạnh giá.
 
Lộ An Thuần ngồi xuống bàn học rồi tiếp tục học, cô quay lưng về phía camera trên tường.
 
Trong căn phòng rộng lớn này mà không có một nơi nào để cô có thể trốn đi, khiến người ta cảm thấy ngột thở.
 
Ai có thể bảo vệ cô?
 
Trong đầu cô đột nhiên hiện lên hình bóng mơ hồ của chàng trai trẻ, cô cố gắng hết sức xua đi bóng hình của anh.
 
Nhưng chàng trai ấy lại giống như một bức tường đen cứng đầu, ngạo nghễ đứng hiên ngang ở trong lòng cô.

 


Nhấn để mở bình luận

[free]_tình yêu của chúng ta