[free]_tình yêu của chúng ta


Ngày hôm sau, Lộ Bái mời một thợ thủ công chuyên nghiệp đến nhà để làm cho Cầu Cầu một căn nhà nhỏ dành cho cún cực kì đẹp.
 
Nhà của cún có tường màu trắng, được điêu khắc một cách tỉ mỉ theo kiểu Pháp, cầu kỳ giống như một toà lâu đài tuyệt đẹp đứng sừng sững trên mảng cỏ xanh mơn mởn.
 
Lộ An Thuần không chút biểu cảm nhìn căn nhà dành cho cún kia như thể cô đang nhìn một chiếc lồng mộng mơ, hết sức xinh đẹp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cầu Cầu nhảy nhót xung quanh căn nhà dành cho cún. Nó cố sức vẫy mạnh đuôi như thể nó biết rằng đây là ngôi nhà của nó. Cầu Cầu vô cùng mừng rỡ, nó đã hoàn toàn quên đi cái tình cảnh nhếch nhác và đau xót khi bị bỏ rơi dưới cơn mưa lớn vào đêm hôm đó.
 
Chó không phải là người, cho dù nó có bị tát một cái rồi lại được cho một viên kẹo ngọt thì nó cũng vẫn không ghi thù, nó vẫn yêu chủ của nó rất nhiều.
 
Nhưng con người thì lại khác. Cho dù sự bù đắp của Lộ Bái sau khi xảy ra chuyện có tử tế và chu đáo đến cỡ nào thì Lộ An Thuần vẫn sẽ mãi không quên mỗi cái tát mà ông ta đã đánh vào người cô, cũng như sẽ không quên cái cách mà mẹ cô đã kết thúc cuộc đời của bà một cách cực kì đau thương.
 
Liễu Như Yên cứ lải nhải, dặn đi dặn lại người thợ phải sửa chỗ này một chút rồi lại đánh bóng chỗ kia một chút. Cô ấy còn đặt mua một chiếc đệm mới toanh cho cún qua mạng, dự định đặt trong nhà dành cho cún làm tổ cho Cầu Cầu, để nó ngủ được thoải mái hơn.
 
"Cầu Cầu, mày nhìn thử xem có thích ngôi nhà mới của mày không?" Lộ An Thuần cúi người xuống vuốt ve đầu của con cún nhỏ: "Cực kì đẹp luôn nhỉ."
 
Cún con vui mừng vẫy đuôi điên cuồng, nó vui vẻ chạy tới chạy lui trong sân.
 
Liễu Như Yên đi đến trước mặt Lộ An Thuần. Cô ấy nhìn căn nhà xinh đẹp tráng lệ dành cho cún con ở trước mắt rồi nói: "Mới sáng sớm là ba em đã gọi điện cho thợ rồi. Bình thường ông ấy bận rộn trăm công nghìn việc như thế, hiếm khi chị thấy ông ấy tự mình đốc thúc chuyện này. Chị nghĩ… Thật ra ba em rất thương em."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vẻ mặt Lộ An Thuần bỗng trở nên nghiêm túc: "Nếu em cho chị tình thương đó… Thì liệu chị có cần không?"
 
"An An, chị với em không lớn lên trong cùng một môi trường. Từ nhỏ đến lớn, ba mẹ chị lúc nào cũng cố gắng làm việc kiếm sống, họ không có nhiều thời gian để quan tâm đến chị với Liễu Lệ Hàn. Đối với họ mà nói, con cái ấy mà… Chỉ cần nuôi sống chúng là đủ rồi."
 
Liễu Như Yên cố gắng an ủi cô: "Có lẽ em không thể hiểu được điều mà những đứa trẻ như tụi chị cần nhất là gì. Hồi chị còn nhỏ, cô bé hàng xóm mang đôi bốt bông xù đi tuyết màu đỏ khoe khoang ở trước mặt chị như một nàng công chúa, chị đã khóc và nói với ba mẹ rằng chị muốn có một đôi bốt đi tuyết giống y như vậy, kết quả là chị đã bị đánh cho một trận."
 
Cô ấy cười với vẻ cay đắng: "Thật ra chỉ cần có đủ tiền tiêu vặt thôi thì dù tụi chị có bị đánh hay bị mắng cũng không sao cả."
 
Quả thật là Lộ An Thuần chưa bao giờ trải qua cảm giác thiếu thốn vật chất nhưng cô cũng không thể đồng ý với lời của Liễu Như Yên: "Có đứa trẻ nào mà không bị đánh đâu? Nhưng chị nghĩ rằng… Ba em chỉ đánh em thôi sao?"
 
Liễu Như Yên im lặng.
 
Không, không hề. Sự kiểm soát của Lộ Bái đã đạt đến mức điên cuồng.
 
Tất nhiên là ông ta rất yêu con gái mình nhưng tình yêu đó... Là một tình yêu bệnh hoạn, là dục vọng độc chiếm ích kỷ và hẹp hòi. Ông ta muốn Lộ An Thuần hoàn toàn phục tùng ông ta giống như một vật nuôi, giống như cách mà ông ta đã làm với mẹ cô ngày xưa.
 
"Chị nghe tài xế Kiều Chính kể lại, thật ra hồi còn trẻ ba em cũng đã trải qua cuộc sống khó khăn. Ông ta đã lớn lên trong cảnh ăn nhờ ở đậu, thường bị người khác bắt nạt cho nên lòng thù hận của ông ta rất lớn, dục vọng chiếm hữu cũng rất mạnh. Có đôi lúc khi chị nghĩ đến điều này là chị cảm thấy... Mình cũng có thể tha thứ cho ông ta."
 
Liễu Như Yên cúi đầu, không biết cô ấy đang an ủi Lộ An Thuần hay đang tự an ủi bản thân mình.
 
Tuy nhiên, Lộ An Thuần lại quả quyết lắc đầu: "Cho dù ông ta có đáng để thương hại đến chừng nào đi nữa thì chị cũng đừng bao giờ tha thứ cho người đàn ông đã đánh chị."
 
"Nhưng có nói thế nào thì ông ta vẫn là ba của em..."
 
"Hồi nhỏ em không hiểu tại sao mẹ em lại không hạnh phúc, tại sao bà luôn mắc chứng cuồng loạn." Một tầng sương mờ màu đen đọng lại trong mắt của Lộ An Thuần: "Cho đến một ngày em bước lên lầu và tận mắt nhìn thấy ông ta nắm tóc mẹ em, ấn bà vào tường, ép bà như một con chó..."
 
Liễu Như Yên đột nhiên quay đầu sang nhìn Lộ An Thuần. Cô ấy nhìn thấy cả người Lộ An Thuần đang run rẩy, đáy mắt cô tràn ngập sự nhục nhã không hề che giấu.
 
"Chị nói xem… Bất kể ông ta có làm gì đi nữa thì ông ta cũng vẫn là ba em. Nhưng làm gì có người ba nào lại đối xử với mẹ em như vậy cơ chứ…?"
 
Đối với một đứa trẻ mà nói, việc nhìn thấy cảnh tượng mẹ mình bị làm nhục là một sự tàn phá mang tính hủy diệt cả về thể xác lẫn tinh thần.
 
"An An..."
 
Liễu Như Yên không thể kiềm chế được mà tiến lại gần Lộ An Thuần. Cô ấy muốn ôm lấy Lộ An Thuần nhưng Lộ An Thuần lại lùi về sau hai bước, cô tránh xa ra: "Chị Liễu, em không cần an ủi đâu."
 
Sau khi mẹ cô ra đi, cô không còn cần bất kỳ lời an ủi nhạt nhẽo nào nữa.
 
Nếu cô đã muốn tự bảo vệ mình thì cô không thể làm một cô bé yếu đuối như trước đây nữa.
 
Lộ An Thuần không muốn nhớ lại những ký ức đau lòng của quá khứ, cô bảo quản gia cầm dây xích tới, chuẩn bị đưa Cầu Cầu đi dạo.
 
"Trời đã gần tối rồi, em đừng đi xa nhé." Liễu Như Yên đứng bên hàng rào nhắc nhở: "Em không quen đường nên đi dạo xung quanh đây thôi."
 
"Em biết rồi chị Liễu."
 
Lộ An Thuần đi đến bên vườn. Trên bậc thang trải đầy lá cây bạch quả, cô chụp một tấm hình cận mặt đáng yêu của Cầu Cầu. Sau đó, cô mở tin nhắn của người Dịch vụ hậu mãi bán điện thoại cũ. Truyện được nhóm dịch đăng ở luvevaland.co. Nhóm sẽ public 51 chương, từ chương 52 mọi ngươi có thể vào group Động spoil và review truyện (search trên facebook, tên nhóm viết hoa hết) hoặc vào bằng link https://www.facebook.com/groups/spoilandreview để đọc không tốn MP. Mọi người nhớ trả lời câu hỏi để được duyệt vào nhóm nhanh hơn nha.
 
"Cún con của tôi. [Hình ảnh]"
 
Trong câu lạc bộ bi-a, Ngụy Phong thành thạo sắp xếp lại bóng bi-a cho khách hàng, khi họ cần bột bi-a thì anh sẽ nhận gậy rồi thêm bột cho họ. Ngụy Phong bận rộn cho đến khi trời tối mịt mới ra phía sau câu lạc bộ để thay đồ bộ đồ nhân viên phục vụ bi-a ra, mặc chiếc áo hoodie đen đơn giản của mình.
 
Người quản lý thanh toán cho Ngụy Phong tiền công làm thêm cuối tuần, anh lấy điện thoại di động ra, kiểm tra khoản tiền đã được chuyển mới thấy tin nhắn trên WeChat.
 
Lộ An Thuần đã gửi cho anh một bức ảnh.
 
Ngụy Thần mở bức ảnh to ra và nhìn thấy chú chó nhỏ đáng yêu kia, bộ lông xù của nó được cắt tỉa đâu vào đấy, đôi mắt nhỏ tròn vành vạnh sáng long lanh, trên đầu còn được buộc một chùm lông nhỏ.
 
Ngụy Phong bước ra khỏi phòng bi-a. Anh nghiêng đầu nhấp điếu thuốc, tiện tay trả lời: "Thì ra cậu có con cún khác rồi."
 
Lộ An Thuần đợi một lúc lâu mà chỉ nhận được có mỗi câu trả lời như vậy.
 
Đây là lời mà một con người có thể nói được đó hả?
 
Lộ An Thuần: "Cầu Cầu là chú chó tôi đã nuôi nhiều năm rồi."
 
Dịch vụ hậu mãi bán điện thoại cũ: "Cậu có cần xem xét việc nuôi thêm một con nữa không?"
 
Lộ An Thuần: "Cậu à?"
 
Dịch vụ hậu mãi bán điện thoại cũ: "Cậu nói thẳng như vậy sẽ khiến tôi cảm thấy ngại lắm đó."
 
[Lộ An Thuần thu hồi một tin nhắn.]
 
Lộ An Thuần: "Vừa rồi tôi gõ nhầm đấy. Thật ra tôi muốn nói là… Mẹ anh."
 
Dịch vụ hậu mãi bán điện thoại cũ: "Cô cả cũng nói tục nữa hả."
 
Lộ An Thuần: "Cô cả đây phát hiện rằng đôi khi nói tục cũng khá vui đấy."
 
Ngụy Phong tựa vào cột đèn ven đường trong con hẻm náo nhiệt, ngón tay anh cầm điếu thuốc, đuôi mắt không tự chủ cong lên.
 
Dịch vụ hậu mãi bán điện thoại cũ: "Cậu đang dẫn nó đi dạo à?"
 
Lộ An Thuần: "Đúng vậy."
 
Hai người không có gì để nói thêm, Lộ An Thuần bất ngờ nhận ra rằng Ngụy Phong đã đổi ảnh đại diện. Ảnh đại diện trước đây của anh là hình ảnh biển hiệu cửa hàng bán điện thoại di động đã qua sử dụng của anh, là một hình ảnh kinh doanh xấu xí.
 
Nhưng bây giờ anh đã thay hình đại diện thành hình ảnh "Chú chim nhỏ tức giận" màu đỏ. Chú chim nhỏ kia có hàng lông mày rậm, trông khá dễ thương.
 
Lộ An Thuần bỏ điện thoại xuống, cũng không suy nghĩ nhiều. Cô vừa dắt cún đi dạo vừa ghi nhớ những cửa hàng xung quanh nhà để sau này tiện sinh hoạt hơn.
 
Không lâu sau đó, Lộ An Thuần nhìn thấy một hình bóng quen thuộc dưới mái hiên của một cửa hàng tiện lợi cách đó không xa.
 
Chàng trai bước ra từ cửa hàng tiện lợi, anh mặc áo chiếc áo hoodie đen đơn giản, cái mũ lớn ở sau cổ, ngón tay nắm tờ giấy gói kẹo cao su.
 
Trong bóng đêm, đường nét gương mặt thanh tú của chàng trai trông rất lạnh nhạt nhưng ánh mắt của anh vẫn rất sắc bén. Bất kể khi nào và bất kỳ tình huống nào, chàng trai này cũng đều có thể đẹp trai theo cách của riêng mình.
 
Ngụy Phong hờ hững vẫy tay với cô.
 
Lộ An Thuần nhìn thấy trong tay anh cầm một hộp bánh ngọt nhưng anh lại đột nhiên giấu nó ra sau lưng.
 
Lộ An Thuần không nghĩ nhiều, cô dắt cún đi về phía anh: "Sao cậu lại tới đây?"
 
"Tôi tình cờ làm việc tại câu lạc bộ bi-a gần đây, đúng lúc lại nhận tiền công." Anh giải thích một cách thờ ơ. "Tôi vừa mua một chiếc bánh cho cậu nhóc, trùng hợp là nó không thích vị socola vừa khéo lại gặp cậu."
 
Ngụy Phong nói xong thì đưa hộp bánh ngọt đến trước mặt Lộ An Thuần.
 
"Sự tình cờ mà cậu nói nghe có vẻ tình cờ quá ha."
 
"Cậu có muốn ăn không?"
 
Lộ An Thuần nhìn những chiếc xe qua lại xung quanh, hạ giọng nói: "Ngụy Phong, cậu không thể đến khu vực gần nhà tôi."
 
"Cả khu này đều là nhà của cậu à? Sao lại có nhiều lý do không được thế?" 
 
"Tôi nói không được là không được." Thái độ của Lộ An Thuần rất cứng rắn. "Lần sau cậu không được sang đây nữa."
 
"Được thôi." Bàn tay đang cầm chiếc bánh của Ngụy Phong buông xuống, sự nhiệt tình trong mắt anh cũng giảm đi một chút. Khoé miệng Ngụy Phong nhếch lên tạo thành một nụ cười châm biếm đầy lạnh lùng. "Cứ coi như ông đây là đồ đáng bị xem thường vậy."
 
Tính cách của Ngụy Phong cũng khá mạnh mẽ, anh quay lưng và bước đi.
 
Ngụy Phong đã đi nửa thành phố để tặng cho Lộ An Thuần một chiếc bánh thế nhưng câu nói đầu tiên mà cô nói lại là một câu từ chối cứng rắn, chẳng có lấy một lời giải thích, không ai mà không tức giận được cơ chứ. Truyện được nhóm dịch đăng ở luvevaland.co. Nhóm sẽ public 51 chương, từ chương 52 mọi ngươi có thể vào group Động spoil và review truyện (search trên facebook, tên nhóm viết hoa hết) hoặc vào bằng link https://www.facebook.com/groups/spoilandreview để đọc không tốn MP. Mọi người nhớ trả lời câu hỏi để được duyệt vào nhóm nhanh hơn nha.
 
Lộ An Thuần cũng cảm thấy khó chịu trong lòng.
 
Cô đã từ chối rất nhiều chàng trai nhưng chẳng ai khiến trái tim cô quặn đau như vậy. Lộ An Thuần nhìn bóng lưng màu đen của Ngụy Phong càng lúc càng xa, cô thở dài rồi nói với Cầu Cầu: "Giúp tao kéo anh ấy về được không?"
 
Dù gì Cầu Cầu cũng là con cún mà cô đã nuôi nhiều năm, nó thông minh đến mức dường như có thể hiểu được lời cô nói. Cầu Cầu kéo Lộ An Thuần chạy theo Ngụy Phong, nó cắn chặt vào gấu quần anh rồi kéo anh như thể không muốn để cho anh đi.
 
Ngụy Phong nhìn thấy chú chó trắng ở dưới đất. Anh cúi người xuống xách nó lên bằng một tay một cách thô lỗ.
 
Cầu Cầu vùng vẫy trong tay Ngụy Phong, nó nhìn về phía Lộ An Thuần như thể kêu cứu, phát ra tiếng kêu ư ử.
 
"Nè, cậu đừng bắt nạt Cầu Cầu chứ."
 
Lộ An Thuần nhanh chóng tiến lại hòng giành lại Cầu Cầu nhưng Ngụy Phong lại bước lùi một bước, lạnh lùng nói: "Nó cắn tôi."
 
"Nó không cắn cậu. Tôi bảo nó giữ cậu lại mà thôi."
 
Lộ An Thuần nắm lấy tay áo của Ngụy Phong đi vào một con hẻm nhỏ bên cạnh, đi về phía trước dọc theo con đường lát đá và bậc thang gập ghềnh. Sau khi đã chắc chắn rằng xung quanh đã hoàn toàn an toàn rồi thì Lộ An Thuần mới thả Ngụy Phong ra.
 
Ngụy Phong cũng thả chú chó nhỏ xuống, anh cúi xuống vuốt ve cái đầu mềm mại của nó.
 
Cầu Cầu hoàn toàn không ghi thù, trông nó có vẻ rất thích Ngụy Phong. Nó đu bám lên trên đôi chân dài của anh và vẫy mạnh đuôi.
 
Ngụy Phong lần mò trong túi một lúc lâu rồi lấy ra một viên kẹo cao su. Anh hỏi Lộ An Thuần: "Cho nó ăn được không?"
 
"..."
 
"Không được!"
 
Ngụy Phong nghe lời cất kẹo vào lại trong túi, anh nói với Cầu Cầu: "Lần sau tao sẽ mang món mực nướng cho mày."
 
"Cảm ơn, nó cũng không ăn mực nướng!"
 
"Thế thì tôi mang cho cậu."
 
"Vậy thì được."
 
Lộ An Thuần thấy hình như Ngụy Phong không giận nữa nên cô cũng ngồi xổm xuống bên cạnh anh, cùng anh vuốt ve cún con: "Lúc nào cậu cũng thế."
 
Ngụy Phong trả lời một cách kiêu căng: "Thế là thế nào?"
 
"Các chàng trai từng tán tỉnh tôi trước kia chẳng có ai quá đáng như cậu cả. Cậu đã không nghe lời rồi mà tính tình còn rất xấu, cậu cứ làm như thể tôi có lỗi với cậu vậy."
 
Ngụy Phong nhai kẹo cao su, anh nói với vẻ thờ ơ: "Em thích kiểu người răm rắp nghe theo lời em hả?"
 
Lộ An Thuần không trả lời, cô ngửi thấy mùi thuốc lá bạc hà thoang thoảng trên người Ngụy Phong. Khóe miệng cô mím lại, cô nở nụ cười tinh nghịch: "Tôi thích kiểu… Hoang dã một chút."
 
Ngụy Phong nghiêng đầu sang rồi nhìn xuống, ánh mắt anh chạm vào ánh mắt tinh quái của cô gái.
 
Lông mi của Lộ An Thuần rất dày và dài. Làn da của cô trắng như tuyết, chỉ có điều cách ăn mặc của cô lúc nào cũng chỉn chu và đứng đắn trông như bà cụ non, nhìn vừa cứng nhắc vừa ngốc nghếch giống như kỹ năng câu giờ của cô.
 
Khiến anh hoàn toàn không thể chống lại được.
 
"Áo quần của cậu xấu quá, lần sau đi mua sắm thì gọi cho tôi, tôi sẽ tư vấn cho cậu."
 
"Cậu còn biết giúp con gái chọn áo quần à?"
 
"Ít nhất… Tôi có gu thẩm mỹ tốt hơn cậu."
 
Lộ An Thuần cúi đầu. Cô suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên hỏi: "Ngụy Phong, cậu cảm thấy tôi ăn mặc... Rất lỗi thời à?"
 
"Đúng vậy."
 
"Thế… các cô gái khác đều xinh đẹp hơn tôi à?"
 
Ngụy Phong là người có gì nói đó. Về một góc độ nào đấy thì anh cũng có thể được xem là một chàng trai thẳng tính, khi ở bên Lộ An Thuần lúc nào anh cũng cực kì cảnh giác cho nên dường như ngay lập tức anh đã nhận ra điều ẩn ý khác trong lời nói của cô. Truyện được nhóm dịch đăng ở luvevaland.co. Nhóm sẽ public 51 chương, từ chương 52 mọi ngươi có thể vào group Động spoil và review truyện (search trên facebook, tên nhóm viết hoa hết) hoặc vào bằng link https://www.facebook.com/groups/spoilandreview để đọc không tốn MP. Mọi người nhớ trả lời câu hỏi để được duyệt vào nhóm nhanh hơn nha.
 
"Có vài điều tôi không thể nói ra được." Ngụy Phong nhìn lướt qua mí mắt mỏng của cô: "Lộ An Thuần, cậu hiểu ý của tôi mà."
 
"Cậu không nói ra thì làm sao tôi biết được cơ chứ?"
 
"..."
 
Ngụy Phong cắn nhẹ môi, nhanh chóng nói: "Cậu rất ngoan, ngoan hơn rất nhiều so với… Những cô gái mà tôi đã gặp…  Được rồi chứ? Má nó."
 
Lộ An Thuần cúi đầu cười: "Cái cậu này, đến việc khen người ta thôi mà cũng chẳng nói được câu gì tốt."
 
Cầu Cầu dụi qua dụi lại bên chân họ, lúc thì nó nhìn Ngụy Phong, lúc thì lại nhìn Lộ An Thuần.
 
Ngụy Phong muốn thử đặt tay lên bả vai mảnh mai của Lộ An Thuần nhưng anh vừa mới vươn tay ra thì cô gái đã đứng lên. Cô nói với anh: "Không được chạm vào tôi, cậu đã hứa rồi mà."
 
Ngụy Phong cũng đứng lên, anh nói với vẻ không thoải mái: "Được thôi."
 
Lộ An Thuần nắm dây xích chó, cô nhận cái bánh từ tay của Ngụy Phong: "Cảm ơn, tôi sẽ ăn hết nó."
 
Ngụy Phong thấy Lộ An Thuần chuẩn bị rời đi thì không kìm được hỏi: "Tìm một nơi ăn chung với nhau đi."
 
Lộ An Thuần dừng bước, cô vừa quay đầu đã chạm phải ánh mắt tràn ngập sự ẩn ý của Ngụy Phong, có chút do dự.
 
"Tôi biết gần đây có một quán mì nhỏ." Ngụy Phong liếmliếm đôi môi khô khốc: "Nơi đó không có nhiều người lắm, nó cũng nằm trong ngõ nhỏ."
 
"Ngụy Phong, chắc là không được đâu. Ba tôi sắp về rồi..."
 
Ngụy Phong không ép cô. Anh biết chừng mực, sau khi bị từ chối một lần thì anh sẽ không ép buộc và dây dưa với cô nữa.
 
"Thế thì tôi đi đây."
 
Lộ An Thuần cầm chiếc bánh, cô nhìn Cầu Cầu đang đứng dưới chân mình với vẻ khó xử. Cầu Cầu cũng nhướng đôi mắt đen tròn nhỏ nhìn cô như thể đang cổ vũ cô vậy.
 
"Này! Ngụy Phong!"
 
Ngụy Phong đã đi gần tới ngã rẽ nhưng khi anh vừa nghe thấy tiếng gọi khe khẽ của Lộ An Thuần thì anh đã quay trở lại với tốc độ như bay.
 
Lộ An Thuần: …
 
Có cần phải nhanh đến vậy không?
 
Lộ An Thuần nhịn cười, cô đưa dây xích của Cầu Cầu cho anh và nghiêm túc nói: "Nếu không ngon, tôi sẽ hỏi tội cậu đấy."
 
Ngụy Phong nhận lấy dây xích, anh cúi đầu nói với Cầu Cầu: "Chủ của em cứng miệng quá."
 
"Cậu mà nói tiếp là tôi sẽ không đi nữa đâu đấy."
 
"Còn dọa cả tôi nữa cơ đấy." Ngụy Phong dắt cún tăng tốc chạy xuống con đường dốc phía trước. "Tôi sợ cậu à?"
 
"Nè, Cầu Cầu, mày không được đi theo cậu ấy!"
 
Cún nhỏ chạy theo anh đến nỗi mất tăm.

 


Nhấn để mở bình luận

[free]_tình yêu của chúng ta