[free]_tình yêu của chúng ta


Bất luận là thời mẫu giáo, tiểu học hay là trung học cơ sở, Lộ An Thuần đều được học ở các trường tư thục dành cho nhà giàu, đa số bạn bè xung quanh cô đều là cậu ấm cô chiêu được nuôi dưỡng trong những môi trường sung túc, lý tưởng.
 
Còn những thứ đẫm máu và bạo lực, thô tục lẫn chân thực của đêm hôm đó... Lộ An Thuần chưa từng nhìn thấy trước đây.
 
Trước khi cảnh sát đến, cô đã bỏ trốn rồi. Vì vậy, Lộ An Thuần không bị đưa đến đồn cảnh sát, càng chẳng để Lộ Bái biết chuyện cô đã từng đến ngõ Thanh Hà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
May mà hai anh chàng kia... Không làm khó Lộ An Thuần.
 
Mặc dù cô bị hù dọa đến nỗi cực kỳ sợ hãi nhưng Lộ An Thuần vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm em trai mình.
 
Hai ngày sau, Lộ An Thuần nhân cơ hội đi mua sắm với Liễu Như Yên để đến ngõ Thanh Hà một lần nữa.
 
Con ngõ nhỏ có nhiều khúc cua ngoằn ngoèo, lúc thì lên dốc, lúc thì xuống dốc, cho dù đã biết số nhà chính xác nhưng cũng thực sự khó tìm.
 
Lộ An Thuần nhìn thấy một người đàn bà đang đẩy xe bán món chè bánh lọt đá bào ở đằng xa thì tiến tới hỏi thăm: “Cô ơi, cô có biết nhà bà Ngụy Thục Hoa ở đâu không?”
 
Khi người đàn bà nghe Lộ An Thuần nói rằng cô đang tìm Ngụy Thục Hoa, sắc mặt của bà ấy hơi thay đổi rồi hỏi ngược lại bằng tiếng địa phương: “Cháu tìm bà ấy làm chi rứa?”
 
“Cháu nghe nói bà ấy bán miến chua cay cực kỳ ngon ạ.” Lộ An Thuần đã nghe ngóng được thông tin này trước khi xảy ra sự cố bất ngờ kia, bèn tiếp lời một cách hợp tình hợp lý: “Vì hâm mộ danh tiếng nên cháu mới tới đây để ăn thử.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vậy thì cháu không ăn được rầu.” Người đàn bà vừa múc bánh lọt vừa thở dài, lên tiếng: “Bà Ngụy bán miến chua cay ấy à, đã rời đi vào nửa năm trước rầu.”
 
“Đi rồi?” Lộ An Thuần khó hiểu hỏi tiếp: “Bà ấy đi đâu vậy ạ?”
 
“Đi mô hả?” Thấy Lộ An Thuần vẫn chưa hiểu, người đàn bà bèn giải thích: “Đi rầu tức là đã về cõi cực lạc rầu đó. Cháu đã hiểu chưa!”
 
“Sao, tại sao lại xảy ra chuyện này ạ?”
 
Bây giờ, người đàn bà cũng không bận bịu bán buôn nên đã dứt khoát nói chuyện phiếm với Lộ An Thuần: “Lúc đầu, chúng tôi đều nghĩ rằng bà ấy bị xuất huyết não khi đang dọn quầy bày bán miến chua cay. Bà ấy đã ngã xuống bên cạnh quầy hàng mà, ngay cả cảnh sát cũng đều nhận định như vậy. Nhưng mà không ngờ thằng bé mà bà ấy nhận nuôi lại rất có năng lực. Nó cứ vậy mà tóm được mấy tên hung thủ đằng sau chuyện này. Chuyện này mới xảy ra hai ngày gần đây thôi nà!”
 
“Có hung thủ ạ?
 
“Đứa lớn hơn mà bà ấy nhận nuôi tên là Ngụy Phong, đầu óc của thằng bé thực sự rất thông minh. Nó chắc chắn mặc dù bà nó bị bệnh cao huyết áp nhưng bà ấy vẫn luôn uống thuốc để kiềm chế bệnh tật, vậy nên chứng xuất huyết não không thể nào phát tác đột ngột như thế được. Nhất định phải có nguyên nhân khác.”
 
“Trong suốt nửa năm qua, thằng bé đã đi khắp nơi để điều tra cẩn thận và dò la tin tức, hễ gặp người nào cũng hỏi thăm. Cuối cùng, thằng bé cũng tìm được một vài nhân chứng đã tận mắt chứng kiến sự việc kia. Họ nói rằng vào thời điểm đó, có một bè đảng ăn quỵt rồi phóng xe chạy nhanh như bay. Bọn họ mua miến chua cay mà không chịu trả tiền, sau đó vọt lên xe máy chạy trốn ào ào.”
 
Lộ An Thuần đột nhiên nghĩ về những chuyện đã xảy ra trong đêm hôm đó.
 
Chàng trai kia đứng ở chỗ xa xa, màn đêm bao trùm nên cô không nhìn rõ mặt mũi của anh. Nhưng cô mơ hồ cảm thấy... Hình như anh chàng đó khá giống cậu bé mà cô đã từng nhìn thấy trong tấm ảnh chụp ở trại trẻ mồ côi.
 
Người đàn bà nói tiếp: “Khi gặp phải cái đám ăn quỵt kia, bà Ngụy đã cuống quýt đuổi theo bọn chúng. Lúc đuổi đến đầu ngõ thì xe mô tô của băng đảng kia đã cao chạy xa bay rầu. Sau khi trở về, bà ấy càng nghĩ càng tức giận, chính vì vậy nên mạch máu mới bị bể đó. Lúc được đưa đến bệnh viện thì bà ấy đã đi rồi.”
 
“Băng đảng chạy như bay kia đều đã bị bắt rồi ạ?”
 
“Nếu không phải vậy thì làm sao có thể khen thằng bé này tài giỏi rứa? Nó vừa tóm được một thằng thì đã lập tức tìm được cả ổ cơ đấy. Mấy ngày nay cảnh sát đã bắt bọn chúng đi rầu, họ đang chuẩn bị lập lại hồ sơ vụ án để điều tra nà.”
 
Người đàn bà cảm thán: “Nhưng mà thật đáng tiếc. Nghe nói thằng bé Ngụy Phong kia đã không phát huy tốt trong kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay nên đã thi rớt rầu. Đây là do thằng bé đã dùng tương lai của chính mình để rửa sạch oan ức cho bà của nó đó.”
 
Lộ An Thuần kinh ngạc khi phải tiếp thu sự việc này. Đầu óc của cô trở nên rối bời. Theo thông tin mà người đàn bà kia đưa cho Lộ An Thuần, cuối cùng cô cũng tìm thấy địa chỉ số 38 ngõ Thanh Hà.
 
Nơi này vừa vặn là con đường giao thoa và nối liền hai khu vực thương mại chủ chốt ở trung tâm thành phố, tương tự như một nét thẳng đứng nằm chính giữa hình chữ “công*”, vì vậy con ngõ này có rất nhiều người qua kẻ lại.
 
*Chữ công trong tiếng Trung: 工
 
Bởi vì đặc điểm địa hình nên con ngõ này có dạng bậc thang, hai bên thì có quán lẩu, quầy bán thực phẩm phụ, cửa hàng kim khí hay tiệm bán hoa màu... Dòng người đông đúc chật như nêm. Không khí cực kỳ rộn ràng, tấp nập và náo nhiệt.
 
Số 38 ở ngõ Thanh Hà là một cửa hàng bán điện thoại di động cũ. Biển hiệu ghi ngành nghề kinh doanh chính.
 
[Dán màn hình điện thoại di động, bảo hành và sửa chữa, bán điện thoại di động cũ và miến chua cay.]
 
Lộ An Thuần đứng trước cửa hàng, trong lòng thầm nghĩ rằng: Phạm vi kinh doanh này... Cũng quá rộng rồi đấy.
 
Cửa hàng tương đối rộng rãi, có một quầy sửa chữa điện thoại di động, bên cửa sổ bày biện đủ loại điện thoại di động cũ, trên bức tường ố vàng đã bị tróc sơn có treo một tấm áp phích của bộ phim điện ảnh do Thang Duy đóng – [Quyết tâm chia tay].
 
Một vài thanh niên xã hội đen đang ngồi trên chiếc ghế sô pha bằng da đã bị hỏng hóc. Họ xếp thành hàng, vừa cúi đầu vừa chơi game trên những chiếc điện thoại di động đã qua sử dụng.
 
Một số người ăn mặc giống hệt nhau, hành động na ná và vẻ mặt cũng vô cùng nhất quán, giống như một đàn gà mái đang hết sức chuyên chú đẻ trứng.
 
Lộ An Thuần tinh ý nhận ra có một người béo trong số họ, dáng người khá giống với anh chàng mập mạp mà cô đã gặp trong ngõ nhỏ tối hôm đó.
 
Tầm mắt của Lộ An Thuần nhìn về phía chiếc ghế cao trong quầy bảo hành và sửa chữa, có một cậu bé khoảng chín, mười tuổi đang ngồi ở đó. Cậu bé đang vùi đầu ăn miến chua cay, cái miệng nhỏ nhắn dính đầy dầu mỡ.
 
Trái tim của Lộ An Thuần chợt đập nhanh hơn.
 
“Ngụy...”
 
Cô còn chưa kịp kêu lên thì đã bị ai đó đụng phải.
 
Một cô gái bước vào cửa hàng với dáng vẻ nổi giận đùng đùng, vừa mở miệng đã thốt ra tiếng địa phương cực kỳ hung dữ và sắc bén.
 
“Ngụy Phong đâu rồi? Bảo anh ấy lăn ra đây cho tôi!”
 
Cô gái có mái tóc dài xoăn nhẹ buông xõa ngang vai, mặc một chiếc váy xòe màu trắng có tay bồng và viền ren, đôi môi được thoa màu hồng đất tự nhiên.
 
Mấy anh chàng đang chơi game trên ghế sô pha cùng nhau ngẩng đầu lên, huýt sáo với cô ta một cách thiếu đứng đắn: “Hoa khôi đến rồi đấy à. Lão Phong không có ở đây, hôm khác hẵng quay lại nhé.”
 
Hoa khôi đặt túi xách trên bàn thật mạnh: “Lừa ai thế? Tôi biết rõ anh ấy đang ở bên trong mà.”
 
“Cô tìm cậu ấy làm gì?”
 
“Tôi chỉ muốn hỏi anh ấy cho rõ ràng. Tại sao điểm thi đầu vào của anh ấy cao như vậy mà kết quả thi đại học chỉ có mỗi 150 điểm thế? Mẹ nó! Đùa như vậy không vui chút nào cả!”
 
Anh chàng mập mạp nhếch miệng cười: “Hoa khôi à, nếu không phải trông cô còn trẻ trung như vậy thì tôi đã tưởng rằng cô là mẹ của cậu ấy, đang hùng hổ đến đây để hỏi tội đấy. Cô không cho phép người ta phát huy thất thường hả? Cô là cái thá gì chứ?”
 
“Tôi là bạn gái của anh ấy!”
 
Anh chàng mập mạp bèn nói với cậu bé đang ăn miến chua cay: “Ngụy Nhiên, đến đây làm quen đi. Người này là chị dâu của em đấy.”
 
Ngụy Nhiên rút khăn giấy lau khuôn miệng dính đầy dầu mỡ, chỉ liếc nhìn hoa khôi ngoài cửa một cái rồi trả lời: “Chị ta không phải hình mẫu lý tưởng mà anh trai em sẽ thích. Không có cửa làm chị dâu của em đâu.”
 
Hoa khôi trợn mắt khinh khỉnh: “Thế anh trai của nhóc thích mẫu người nào?”
 
Cậu bé chỉ vào Thang Duy trên tấm áp phích: “Anh trai của tôi thích những người lớn hơn anh ấy...”
 
Chúc Cảm Quả mập mạp gõ trán cậu bé: “Nói bậy! Rõ ràng anh trai của nhóc con thích những người đã kết hôn rồi.”
 
Cậu bé lộ ra vẻ mặt kinh ngạc lẫn khiếp sợ.
 
Hoa khôi tức giận đến mức hoàn toàn không muốn phản ứng với bọn họ nữa.
 
Ngay khi tình hình đang rơi vào bầu không khí căng thẳng thì một cánh cửa khác phía sau quầy bảo hành và sửa chữa được mở ra.
 
Một chàng trai gầy gò nhưng tuấn tú đi ra ngoài, bước chân biếng nhác, trên tay cầm một cái cốc đi tới bên cạnh bình nước để lấy nước uống.
 
Lộ An Thuần vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra anh ngay lập tức. Đây chính là chàng trai cả người toát ra khí chất ngang ngược và tàn nhẫn, ra tay thô bạo mà cô đã nhìn thấy trong con ngõ nhỏ ngày hôm đó.
 
Trông anh giống như một thân xác khô khốc vừa bước ra từ sa mạc. Anh vừa ngẩng đầu vừa uống ừng ực, chỉ cần một hơi đã dốc cạn cốc nước. Hầu kết của anh lăn lên lộn xuống, dòng nước chậm rãi chảy dọc theo làn da trắng bóc và lạnh lẽo trên cổ, thấm ướt chiếc áo ba lỗ màu đen.
 
Sau khi giải tỏa cơn khát, anh mới chậm rãi bước đến bàn bảo hành và sửa chữa, cầm lấy bài tập về nhà có tên là [Cuộc sống trong kỳ nghỉ hè] của cậu bé rồi bắt đầu kiểm tra.
 
Đường nét khuôn mặt của anh cực kỳ ưa nhìn, thuộc kiểu khuôn mặt tuấn tú tiêu chuẩn, càng nhìn càng thấy thích. Mắt một mí, đôi môi rất mỏng. Giờ phút này, anh đã thu lại phong thái dữ dằn của mình nên cả người mang lại cảm giác uể oải và ngái ngủ.
 
Cho dù vừa rồi, cô nàng hoa khôi có đanh đá và càn rỡ đến đâu thì khi đối mặt với chàng trai này, cái nết hống hách của cô ta cũng tan thành mây khói, chỉ còn lại một chút cảm xúc ai oán và hờn tủi mà thôi.
 
“Ngụy Phong... Tại sao anh... Anh lại đạt điểm thấp như vậy trong kỳ thi tuyển sinh đại học thế?”
 
“Đây là một vấn đề đáng để suy ngẫm sâu sắc.” Chàng trai đáp lại với vẻ thờ ơ: “Đợi tôi suy nghĩ xong rồi thì sẽ gửi ti nhắn hồi âm cho cô.”
 
“Được thôi, em sẽ đợi anh, anh muốn suy nghĩ trong bao lâu vậy?”
 
“Cả đời.”
 
“...”
 
Có anh chàng nào đó bật cười châm chọc, song lại bị hoa khôi hung hăng trừng mắt nên lập tức ngậm miệng.
 
“Trước đây anh đã từ chối em, nói rằng sẽ không yêu đương trước khi vào đại học. Được thôi. Em đã chờ anh suốt hai năm đến lúc anh lên đại học rồi. Bây giờ anh lại muốn ở lại lớp!” Rốt cuộc hoa khôi không thể kìm nén cảm xúc được nữa, rơm rớm nước mắt rồi lên án: “Mẹ nó! Anh xem em là gì vậy?”
 
“Tôi xem cô như một cô gái nên đang giữ thể diện cho cô đấy.”
 
Mí mắt của Ngụy Phong cũng chẳng buồn nhấc lên, anh nói tiếp với giọng điệu cứng rắn không dễ trêu chọc: “Đừng làm chuyện khiến bản thân mất giá nữa.”
 
Rõ ràng chàng trai này chỉ ăn mềm chứ không ăn cứng. Nếu cô ta tỏ ra đáng thương thì anh sẽ nói đùa dăm ba câu với đối phương, còn nếu cô ta muốn ương bướng chanh chua, còn luôn mồm “mẹ nó, má nó” thì tính khí của anh cũng sẽ bộc phát theo.
 
Đôi mắt của cô gái đẫm lệ.
 
Không thể chiếm được.
 
Cô ta vẫn không thể có được chàng trai trước mặt mình.
 
Ngụy Phong cầm cây bút chì để gạch một đường lên phần làm sai trên đề toán, sau đó quấn bài tập thành cuộn rồi đập vào đầu đứa em trai đang ăn miến chua cay trước mặt mình.
 
“Đề bài này anh đã từng giảng cho em lúc trước rồi mà, thế mà lại sai nữa. Cho dù là heo thì nó cũng sẽ không phạm sai lầm hai lần ở cùng một chỗ đâu.”
 
Cậu bé ôm đầu, vừa tru tréo vừa tránh né anh. Thế nhưng Ngụy Phong vẫn chìa tay đánh Ngụy Nhiên, lại còn ném mấy hạt dẻ liên tiếp khiến cậu bé đau đến mức bật khóc hu hu, kêu la loạn xạ.
 
“Cởi quần ra cho anh Trư Can của nhóc đánh nhóc mười cái đi.” Ngụy Phong lạnh lùng lên tiếng.
 
Ở ghế sô pha bên cạnh, anh chàng mập mạp vừa xoa xoa tay vừa bắt đầu cười hề hề một cách xấu xa: “Lại đây nào, để anh Trư Can cưng nhóc con nhá!”
 
“Đừng mà! Ở đây có con gái đó! Em không muốn bị mất mặt đâu! Hu hu!”
 
Ngụy Phong lấy bút chì để vạch ra những câu làm sai: “Loại câu hỏi đơn giản này mà cũng làm sai được. Xem ra sĩ diện của em cũng không đáng giá bao nhiêu tiền đâu.”
 
Cậu bé bĩu môi rồi biện bạch: “Đây là đề bài trong cuộc thi Olympic Toán học quốc tế về chuyện gà và thỏ được nhốt chung một lồng* á! Siêu khó luôn.”
 
*Đây là bài toán cổ nổi tiếng được ghi trong sách “Sách toán Tôn tử”. Nội dung bài toán như sau: “Một số gà và thỏ được nhốt chung trong một lồng, đếm số đầu thì được 35 đầu, nếu đếm chân thì có 94 cái chân. Hỏi trong lồng nhốt bao nhiêu gà, bao nhiêu thỏ”. Người đời sau gọi bài toán này là “Bài toán gà thỏ chung lồng”. Nếu bây giờ dùng kiến thức giải hệ phương trình thì việc giải bài toán này khá dễ dàng.
 
“Khi bằng tuổi em, ông đây đã có thể sử dụng định luật II Newton để tìm gia tốc rồi đấy.”
 
“Kết quả thì sao, anh thi đại học được mỗi 150 điểm kia kìa!”
 
“La lối trên công đường, tội lại nặng thêm một bậc. Trư Can, lôi thằng bé ra ngoài xử đẹp ngay tại chỗ.”
 
“Tuân lệnh!”
 
Chúc Cảm Quả chạy đến xoa đầu cậu bé rối tung rối mù cả lên. Ngụy Nhiên ngoan cố chống đối, hai người cấu véo lẫn nhau ngay tại chỗ.

 
Hoa khôi bị cái đám này gạt sang một bên, chẳng ai thèm để ý, thế là hai mắt lại ngân ngấn nước như thể cô ta đã bị toàn bộ thế giới lãng quên.
 
Cô ta đến bên cạnh Ngụy Phong, nắm lấy tay áo của anh rồi hỏi: “Ngụy Phong à, năm nay anh có trượt đại học cũng chẳng sao cả. Em bằng lòng đợi anh. Mấy ngày nữa em sẽ nhận giấy thông báo trúng tuyển vào đại học Trùng Khánh trước nhé. Anh cứ học lại một năm đi, sau đó tới đại học Trùng Khánh tìm em nhé, được không?”
 
“Không được.”
 
Ngụy Phong thận trọng rút tay về: “Nếu tôi ôn tập suốt một năm thì thành tích kém nhất cũng là vào đại học Phúc Đán.”
 
“...”
 
Ngay sau đó, Ngụy Phong lại bồi thêm một câu: “Tôi không có ý xem thường đại học Trùng Khánh.”
 
Lộ An Thuần đặt mình vào góc nhìn của cô gái này, dường như cô cũng bị chàng trai này chọc tức muốn chết.
 
Hễ anh mở miệng nói chuyện thì lại thực sự rất gợi đòn.
 
Hoa khôi nhìn khuôn mặt tuấn tú mà ương ngạnh của anh, cuối cùng không kìm được cảm xúc nên đã chất vấn gay gắt: “Ngụy Phong, rốt cuộc thì anh có từng thích em chưa?”
 
“Không có.” Chàng trai trả lời dứt khoát và thẳng thắn, không hề dây dưa: “Từ Lâm Na, cô đừng lãng phí thời gian với tôi nữa.”
 
“...”
 
Anh chàng mập mạp Chúc Cảm Quả nhắc nhở Ngụy Phong: “Cô ta không phải là Từ Lâm Na mà là Triệu Gia Giai, hoa khôi của trường trung học phổ thông á.”
 
Chàng trai kia giật mình: “À, vậy Từ Lâm Na là ai?”
 
“Là cô giáo dạy tiếng Anh của chúng ta mà.”
 
“Cô giáo dạy tiếng Anh không phải tên là Linda à?”
 
Anh chàng mập mạp cạn lời: “Cậu làm ơn đừng ngủ gật trong giờ tiếng Anh nữa!”
 
Hoa khôi vẫn chưa chịu bỏ cuộc nên đã quay lại chủ đề ban nãy: “Ngụy Phong, rốt cuộc thì anh thích mẫu người nào? Anh muốn em thay đổi ra sao cũng được! Em đã đợi anh nhiều năm như vậy rồi, khó khăn lắm mới đợi tới kỳ thi tuyển sinh đại học. Bất kể là chuyện gì, em cũng đều sẵn sàng làm vì anh mà.”
 
Ngụy Phong cười nhạt, giọng điệu vừa lưu manh vừa hư hỏng xen lẫn ngả ngớn: “Hay là cô sửa đổi toàn bộ đi. Nếu sửa thành Thang Duy thì tôi sẽ suy nghĩ lại.”
 
“...”
 
Chúc Cảm Quả góp lời: “Nhân tiện cô hãy kết hôn luôn nhé. Cậu ấy không có sức chống cự với vợ của người ta đâu. Khi lướt xem bộ phim này, khẩu vị của cậu ấy đã như thế rồi…”
 
Ngụy Phong đá vào đùi Chúc Cảm Quả: “Sao cậu có thể nói những lời như thế với con gái hửm? Đồ lưu manh.”
 
Chúc Cảm Quả: “Cậu, cậu, cậu… Thế những lời cậu nói tử tế hơn tôi chỗ nào hả?”
 
Cuối cùng, hoa khôi cũng không thể chịu đựng được nữa. Cô ta vừa lau nước mắt vừa thở hồng hộc rồi tức giận bỏ đi.
 
Lộ An Thuần cảm thấy chàng trai này có cái lưỡi hết sức cay độc.
 
Nhưng nhìn vào khí thế cố chấp và không chịu từ bỏ ý định của vị hoa khôi này, Lộ An Thuần lại cảm thấy... Nếu Ngụy Phong không nói nặng lời và tàn nhẫn một chút, chưa đủ để làm tổn thương người khác thì e là tình cảm dai dẳng suốt nhiều năm của cô ta sẽ không thể phai nhạt. 
 
Sau khi hoa khôi rời đi, mấy anh chàng giúp Ngụy Phong trông coi cửa hàng cũng lục tục rời đi.
 
Lộ An Thuần vẫn luôn đứng đợi một mình ở trước cửa. Mãi đến lúc hoàng hôn buông xuống, cậu bé Ngụy Nhiên mới bước ra ngoài với một vài tấm thẻ Ultraman trong tay, định đi tìm những đứa trẻ trong ngõ nhỏ để chơi cùng. Truyện được nhóm dịch đăng ở luvevaland.co. Nhóm sẽ public 51 chương, từ chương 52 mọi ngươi có thể vào group Động spoil và review truyện (search trên facebook, tên nhóm viết hoa hết) hoặc vào bằng link https://www.facebook.com/groups/spoilandreview để đọc không tốn MP. Mọi người nhớ trả lời câu hỏi để được duyệt vào nhóm nhanh hơn nha.
 
Lộ An Thuần bèn mỉm cười và vẫy tay với cậu bé: “Cậu bạn nhỏ, đến đây nào.”
 
Ngụy Nhiên vừa nghiêng đầu nhìn thấy cô thì lập tức cảm thấy hô hấp của mình bất chợt ngừng lại trong vài giây.
 
Người chị gái này xinh đẹp như một cô gái trong sáng và thanh khiết bước ra từ trong anime. Cô có hàng lông mi vừa dài vừa cong vút, đen nhánh như lông quạ, phần đuôi mắt nhướng lên cao một cách tự nhiên, làn da trắng nõn và mịn màng, lại còn ửng hồng nhàn nhạt nữa.
 
Ngụy Nhiên không thể tin rằng: Một chị gái xinh đẹp đến vậy lại chủ động chào hỏi cậu bé, bởi vì những chị gái từng đến cửa hàng trước đây đều muốn tìm anh trai của cậu bé mà thôi, bao gồm cả hoa khôi vừa rồi. Bọn họ đều vô cùng coi thường Ngụy Nhiên và chẳng thèm ngó ngàng tới cậu bé.
 
Ngụy Nhiên chỉ vào chính mình rồi hỏi Lộ An Thuần bằng khẩu hình: “Chị tìm em hả?”
 
“Ừ!”
 
Cậu bé do dự bước tới trước mặt Lộ An Thuần, hai gò má ửng hồng, không dám nhìn thẳng vào cô vì sợ làm cô phật lòng: “Chị ơi, chị tìm em có chuyện gì vậy?”
 
“Em tên là Ngụy Nhiên đúng không? Là đứa bé mà bà Ngụy đã nhận nuôi nhỉ.”
 
“Dạ.” Nhắc đến bà Ngụy, sắc mặt của cậu bé lập tức trở nên ảm đạm: “Bà của em đã…”
 
Lộ An Thuần không muốn động vào chuyện đau lòng của Ngụy Nhiên nên đã vội vàng chuyển chủ đề trò chuyện: “Ngụy Phong là anh trai của em à?”
 
“Đúng vậy! Chị muốn tìm anh trai của em á?”
 
“Chị không tìm cậu ấy, chị muốn tìm em thôi.”
 
“Hở… Nhưng những cô gái xinh đẹp như chị đều tới đây để tìm anh trai của em mà.” 
 
“Không phải người nào cũng như vậy đâu. Chị muốn tìm em đấy.” Lộ An Thuần vừa mỉm cười vừa lấy một cốc socola bánh quy hành tinh* từ trong túi xách ra rồi đưa cho cậu bé: “Này, em ăn đi.”
 
*Cốc socola bánh quy hành tinh là một món ăn vặt của trẻ em ưa thích, còn được gọi là Sweet Le Planet Cup, nguồn gốc từ Quảng Đông, trong cốc là hỗn hợp của xốt socola dạng đặc trộn với các viên bánh quy hình cầu giống như các hành tinh trong vũ trụ.
 
Ngụy Nhiên vừa trông thấy cốc socola bánh quy hành tinh thì ánh mắt đã sáng lên. Nhưng cậu bé lại chần chừ không nhận: “Bà em nói rằng, em không được phép tùy tiện nhận kẹo của người lạ. Nếu chúng bị bọn buôn người bỏ thuốc độc thì em sẽ bị người ta bán đi á.”
 
“Bà em nói rất đúng.” Lộ An Thuần nghiêm túc gật đầu, lấy lại cốc socola bánh quy hành tinh kia: “Đúng là không nên tùy tiện nhận đồ ăn của người lạ.”
 
Ngụy Nhiên cố gắng lấy hết can đảm để nhìn Lộ An Thuần, sau đó lại nhìn cốc socola bánh quy hành tinh trong tay cô: “Nhưng... Nhưng mà trông chị không giống người xấu chút nào hết á.”
 
Lộ An Thuần bật cười rồi đưa cốc socola bánh quy hành tinh cho Ngụy Nhiên: “Em cứ yên tâm mà ăn đi. Đồ ăn do chị đưa không có vấn đề gì đâu.”
 
Cậu bé vội vàng mở bao bì và liếm nó một cách ngon lành: “Cảm ơn chị nhé!”
 
“Chị muốn hỏi thăm em một chút. Anh trai của em đối xử với em có tốt không? Có đánh em không?”
 
“Có á! Ông anh tồi đó thường đánh em lắm!”
 
“Tại sao?”
 
“À… Bởi vì… Bởi vì…” Ngụy Nhiên thở dài: “Vì thành tích của em rất kém, lại thường xuyên không đủ điểm trong các kỳ thi ạ.”
 
“Cậu ấy đánh em ở chỗ nào vậy?”
 
“Đánh trong lòng bàn tay em nè, còn tét cả mông nữa.”
 
Lộ An Thuần nghĩ: Chắc đây chỉ là cách dạy dỗ con nít bình thường thôi, không phải thuộc phạm trù bạo lực gia đình đâu. Nhưng mà Lộ An Thuần vẫn không chắc chắn lắm... Cô cần phải điều tra thêm mới được.
 
“Vậy em có thích người anh tồi luôn đánh mình không?”
 
Cậu bé đáp nhanh như chớp mà không chút do dự: “Tuy rằng anh trai của em xấu bụng, lại còn thích đánh nhau, cũng chẳng nói tiếng người nhưng em vẫn rất thích anh ấy.”
 
“Tại sao thế?”
 
“Bởi vì… Anh ấy là anh trai của em mà.” Ngụy Nhiên mỉm cười như thể cậu bé đang nói về một chân lý vĩnh viễn không đổi thay: “Mặc dù anh ấy là đồ tồi nhưng cũng là anh trai của em á.”
 
Lộ An Thuần hiểu ra, dịu dàng xoa đầu Ngụy Nhiên với vẻ cưng chiều: “Cậu bạn nhỏ à, em hãy nói cho chị biết nguyện vọng của em đi. Chị sẽ giúp em thực hiện điều đó.”
 
“Chuyện gì cũng được ạ?”
 
“Hừm…” Lộ An Thuần cân nhắc một thoáng: “Chỉ cần chuyện đó nằm trong khả năng của chị thì chị nhất định sẽ thực hiện giúp em.”
 
“Em muốn có cốc socola bánh quy hành tinh chất đầy khắp cả nhà luôn!”
 
“Chất đầy khắp cả nhà luôn à!” Lộ An Thuần cân nhắc chiếc ví nhỏ bé có hạn của mình.
 
Trong mắt người khác, Lộ An Thuần chính là cô cả giàu sang của nhà họ Lộ. Tuy nhiên, không ai biết rằng tình hình tài chính của cô luôn bị Lộ Bái quản lý cực kỳ chặt chẽ.
 
“À… Chị không có nhiều tiền để mua cốc socola bánh quy hành tinh chất đầy cả nhà đâu. Nhưng mà mười cốc thì không thành vấn đề.”
 
“Vâng! Được luôn, vậy thì mười cốc nhé ạ!”
 
Lộ An Thuần mỉm cười rồi nắm lấy tay Ngụy Nhiên: “Bây giờ chị sẽ dẫn em đi mua nhé!”
 
“Yeah!”
 
Vừa quay người, Lộ An Thuần đã đụng phải Ngụy Phong. Cô hoảng sợ đến mức trái tim cũng khẽ run lên.
 
Chàng trai có thân hình cao gầy đang dựa vào cánh cửa với vẻ biếng nhác. Anh đang nhìn cô, và chẳng biết anh đã nhìn được bao lâu rồi.
 
Ngụy Phong kẹp một điếu thuốc giữa những đầu ngón tay thon dài và đẹp đẽ, bóng cây lúc chạng vạng đang phủ lên khuôn mặt vô cảm của anh.
 
“Bắt cóc và buôn bán trẻ em hửm?”
 
“Không, không phải đâu!”
 
Lộ An Thuần chưa kịp giải thích thì chàng trai kia đã dập tắt tàn thuốc, túm lấy cổ áo của Lộ An Thuần bằng một tay rồi kéo cô vào trong cửa hàng một cách thô lỗ.
 
Cô loạng choạng, suýt chút nữa đã té ngã, bị Ngụy Phong xách lên như một con cừu non: “Ngụy Phong, cậu… làm tôi đau đấy.”
 
“Đau cái gì mà đau? Ông đây đã chạm vào cậu đâu? Giả vờ làm quái gì.”
 
Thấy tình hình không ổn, Ngụy Nhiên lập tức đuổi theo, giật giật góc áo của anh trai mình rồi sốt ruột hô lên: “Anh đừng đối xử hung dữ với chị ấy như vậy. Không lịch sự chút nào cả!”
 
Ngụy Phong buông một tay để chỉ vào cậu bé, giọng điệu uy nghiêm không cho phép cự nự: “Bước sang bên cạnh đi!”
 
Ngụy Nhiên rất sợ anh trai nên đành phải ngoan ngoãn đi đến bên cạnh bức tường. Cậu bé đứng dựa vào tường nhưng trong miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Anh đừng lỗ mãng với con gái như vậy chứ! Chị ấy không phải là người xấu đâu.”
 
“Chuyện này không phải em nói là được.”
 
Tầm mắt của Ngụy Phong lại lướt về cô gái trước mặt một lần nữa.
 
Lộ An Thuần có dáng người gầy guộc và mảnh mai, làn da được bảo dưỡng tỉ mỉ nên trắng mịn lẫn nhẵn nhụi, lại còn mềm mại như đậu hủ vậy. Hàng mi cong vút đen nhánh như lông quạ, đôi mắt hạnh thì trong veo và thuần khiết. Truyện được nhóm dịch đăng ở luvevaland.co. Nhóm sẽ public 51 chương, từ chương 52 mọi ngươi có thể vào group Động spoil và review truyện (search trên facebook, tên nhóm viết hoa hết) hoặc vào bằng link https://www.facebook.com/groups/spoilandreview để đọc không tốn MP. Mọi người nhớ trả lời câu hỏi để được duyệt vào nhóm nhanh hơn nha.
 
Khi ngước mắt lên để nhìn thẳng vào anh, Lộ An Thuần toát lên khí chất quật cường, không chịu khuất phục.
 
Ngụy Phong lạnh lùng truy hỏi: “Hai ngày nay, cậu liên tục tới đây để nghiên cứu địa hình. Sao nào, con nhà nghèo rất dễ lừa gạt phải không?”
 
Vóc dáng cường tráng của Ngụy Phong thực sự như một ngọn núi trước mặt Lộ An Thuần.
 
Cô cảm nhận được hơi thở ngang tàng của chàng trai này đang ở gần mình trong gang tấc. Loại sức sống mạnh mẽ và mãnh liệt này... Lộ An Thuần chưa bao giờ cảm thấy trước đây.
 
Ngụy Phong đang bảo vệ người nhà của anh.
 
Và vì lý do này nên Lộ An Thuần đã tha thứ cho mọi hành vi thô lỗ và ngang ngược của anh.
 
Lộ An Thuần ngẩng đầu nhìn Ngụy Phong, giọng nói của cô cực kỳ chân thành: “Ngụy Phong, tôi không phải là kẻ buôn người đâu. Tuyệt đối không phải.”
 
Hai người nhìn nhau ở khoảng cách gần kề trong giây lát. Sau đó, Ngụy Phong hơi buông lỏng cổ áo của cô: “Cậu có phải loại người này hay không, cảnh sát sẽ quyết định.”
 
Vừa dứt lời, anh đã lập tức kéo Lộ An Thuần đến đồn cảnh sát. Cô trở nên cuống cuồng, vội vàng nói: “Không cần làm chuyện phiền phức như tới đồn cảnh sát đâu! Ngụy Phong, tôi có thẻ căn cước công dân và thẻ sinh viên ở trong túi xách đấy. Cậu cứ xem thì sẽ biết thôi.”
 
Ngụy Phong rút thẻ căn cước công dân từ trong chiếc túi LV nho nhỏ mà cô đang đeo lệch trên người.
 
Cô gái trên thẻ căn cước công dân không hề trang điểm, cũng trong sáng và thanh tú như giờ phút này, thậm chí còn non nớt hơn nhiều. Bởi vì tấm ảnh này đã được chụp vào ba năm trước.
 
“Lộ An Thuần.”
 
“Ừ, tôi tên là Lộ An Thuần. Hiện giờ tôi đang học tại trường THPT số 1 Nam Gia. Tôi là học sinh lớp 12. Thẻ học sinh của tôi được đặt ở ngăn giữa đấy.”
 
Ngụy Phong lại tìm kiếm trong ngăn giữa của chiếc cặp và lấy ra thẻ học sinh của trường THPT số 1 Nam Gia.
 
Đồng thời, bên trong còn vô tình rơi ra... Một miếng băng vệ sinh nữa.
 
Mí mắt của Lộ An Thuần giật giật.
 
“Đây là cái gì thế?” Ngụy Nhiên tò mò vươn tay sang.
 
Ngụy Phong đập vào bàn tay lấm bẩn của cậu bé, đoạn rút ​​khăn giấy để cẩn thận bọc miếng băng vệ sinh kia lại, sau đó nhanh chóng nhét vào túi xách của Lộ An Thuần.

 


Nhấn để mở bình luận

[free]_tình yêu của chúng ta