[free]_tình yêu của chúng ta


Trời đã rất khuya nếu để cô bắt taxi sẽ không an toàn nên Tề Minh đã chủ động đề nghị lái xe đưa Lộ An Thuần về nhà. 
 
Lộ An Thuần mơ hồ ngồi trên ghế phụ ngắm nhìn ánh đèn thành phố đang vụt nhanh qua ngoài cửa sổ với vẻ mặt trống rỗng. 
 
Đường phố ở Bắc Kinh rất phát triển, giao thông vô cùng thuận tiện, bốn phương tám hướng đều có những con đường lớn thông với nhau nhưng không biết tại sao cô lại nhớ nhung đến thành phố C với những con đường có tầng tầng lớp lớp cây cối. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Cậu không tò mò tại sao tôi có bằng lái xe à?"
 
Tề Minh muốn trò chuyện với cô nên đã chủ động bắt chuyện.
 
"Hả?"
 
"Tại vì bây giờ tôi đã trưởng thành rồi. Lúc còn nhỏ, tôi bị bệnh và phải ở lại lớp. Khi vừa tròn mười tám tuổi tôi lập tức đi thi bằng lái xe luôn. Chiếc xe này là xe của ba tôi, trước giờ nó luôn được để ở Bắc Kinh. Thật ra thì tôi và nó khá giống nhau, bởi vì công việc nên ba tôi đã đến thành phố C nhưng có dịp lễ tết gì thì ông ấy vẫn về nhà."
 
Lộ An Thuần lười không trả lời cậu ta, cô uể oải nhắm mắt lại như đang chuẩn bị ngủ. 
 
Ánh sáng từ đèn đường thỉnh thoảng chiếu lên khuôn mặt trắng nõn thanh tú của cô. Lộ An Thuần rất xinh đẹp, xinh đẹp theo cách mọi người chỉ cần nhìn thoáng qua thôi vẫn sẽ có một cảm giác rất dễ chịu và thoải mái. Trong vẻ đẹp thuần khiết trong trẻo ấy đan xen thêm một chút khiêm nhường và e thẹn. 
 
Tề Minh giống như một con quỷ, hết lần này đến lần khác không thể tự khống chế tầm nhìn của bản thân lén lút nhìn về phía cô. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nửa tiếng sau, chiếc xe dừng lại ở cửa khu chung cư cao cấp của gia đình Lộ An Thuần. 
 
Tề Minh khẽ gọi cô một tiếng nhưng cô không trả lời. Lợi dụng màn đêm tối tăm, anh ta càng không kiêng nể gì mà nhìn chằm chằm vào người cô. 
 
Cổ của Lộ An Thuần thon dài, trắng nõn như tuyết, hai má ửng hồng một cách không tự nhiên, đẹp hệt như một đóa hoa hồng nở vào ban đêm. 
 
Cuối cùng thì Tề Minh cũng không thể nhịn nổi nữa, cậu ta chầm chậm sáp lại gần cô, hít lấy mùi hương ngọt ngào dịu nhẹ trên cơ thể cô. Tề Minh khẽ nuốt nước bọt, đưa tay ra muốn sờ vào ngực cô, môi của cậu ta cũng đã kề sát vào đôi môi căng mọng của cô. 
 
Vào đúng khoảnh khắc này, có người gõ gõ vào cửa kính của chiếc xe.
 
Tề Minh vốn sợ bị phát hiện nên anh ta lập tức đã bị tiếng động đó dọa cho mất hồn. 
 
Ngoài cửa sổ là một bóng đen mơ hồ. Qua lớp kính đen được bao phủ bởi lớp sương mù mờ mờ ảo ảo, Tề Minh không cách nào nhìn rõ được khuôn mặt của người đó. Cậu ta chỉ có thể nhìn thấy một đôi tay có khớp xương rõ ràng, thon dài và mạnh mẽ đang gõ vào cửa sổ của chiếc xe. 
 
Tề Minh mở cửa xe bước ra bên ngoài. Vừa đúng lúc cậu ta đang định hỏi người kia định làm gì thì một nắm đấm như trời giáng đột ngột vung tới. Cú đánh khiến Tề Minh lảo đảo ngã xuống cạnh cửa xe. 
 
Chiếc kính gọng vàng của cậu ta rơi xuống nền đất, má trái truyền đến từng cơn đau tê dại, đầu ong ong choáng váng. Tề Minh vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra thì đã bị Ngụy Phong nắm lấy cổ áo, anh dùng hết sức đấm mạnh vào bụng khiến anh ta đau đớn đến mức khuỵu người xuống. 
 
Lộ An Thuần bị những tiếng động ở bên ngoài đánh thức, cô loạng choạng mở cửa rồi bước xuống xe. 
 
Ngụy Phong gần như mất kiểm soát, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, sự giận dữ bao trùm lên khuôn mặt đẹp trai và anh tuấn của anh. Anh tức giận đến mức hận không thể đạp Tề Minh xuống mười tám tầng địa ngục. 
 
Tề Minh có thể cảm nhận được Ngụy Phong đang mất kiểm soát, cậu ta liên tục lùi lại phía sau, chật vật né tránh những cú đấm. 
 
"Ngụy..."
 
Suýt chút nữa thì Lộ An Thuần đã gọi to tên của anh nhưng ngay lập tức cô đã ý thức được và dừng lại.
 
Tề Minh vô duyên vô cớ bị Ngụy Phong đánh thành bộ dạng như thế này, chắc chắn cậu ta sẽ không chịu để yên. 
 
Đầu tiên, Lộ An Thuần giẫm lên chiếc kính bị rơi dưới đất của Tề Minh để đảm bảo cậu ta không nhìn thấy gì cả. Sau đó, cô kéo Ngụy Phong ra, lập tức nắm lấy tay anh rồi bỏ chạy, động tác của cô thuần thục giống như một nữ lưu manh. 
 
Lợi dụng đêm tối, cả hai chạy xa vài trăm mét rồi trốn vào một vườn hoa nhỏ hoang vu hẻo lánh trong rừng.
 
Lộ An Thuần hoa mắt chóng mặt, suýt nữa thì vấp phải cục đá bên đường. Ngụy Phong thuận tay kéo cô lại từ phía sau, anh ôm lấy eo cô, hai người họ kề sát vào nhau. 
 
Trong vườn hoa không có đèn mà chỉ có ánh trăng nhàn nhạt lạnh lẽo bao phủ lấy mọi cảnh vật xung quanh. Trong màn đêm yên tĩnh không một tiếng động ấy chỉ có tiếng thở dốc nặng nề của hai người họ đan xen vào nhau. 
 
"Ngụy Phong... Sao cậu lại đến đây?"
 
Trên người cô thoang thoảng mùi rượu hòa lẫn với hương thơm ngọt ngào và nhẹ nhàng, không có bất cứ người đàn ông nào có thể từ chối sự cám dỗ mê người như vậy. 
 
"Tôi đã nói cậu không được uống rượu rồi mà?" Anh kề sát vào tai cô, hơi thở nóng rực nhưng giọng nói lại vô cùng lạnh lùng. 
 
Lộ An Thuần đẩy anh ra, cô bướng bỉnh nói: "Đã nói là sau này đừng gặp nhau nữa rồi mà? Cậu đến đây làm gì nữa vậy?"
 
Ngụy Phong lạnh lùng nhìn cô, trong đôi mắt đen như mực ấy không hề có một chút ấm áp nào cả. 
 
Đúng vậy, anh đến đây để làm gì? Đến đây để tự biến mình thành một kẻ hèn hạ ư?
 
Lộ An Thuần thấy anh không nói lời nào thì vừa lo lắng vừa sốt ruột: "Cậu có biết người bị cậu đánh vừa nãy là ai không?"
 
"Tôi không quan tâm."
 
"Đó là con trai út của nhà họ Tề. Ba của cậu ta có thế lực rất lớn. Cậu đánh cậu ta như thế, cậu sẽ tự hại chết chính mình đấy, có biết không hả?"
 
"Mẹ nó, cậu đừng có làm ra vẻ như đang quan tâm tôi."
 
"Tôi đang quan tâm cậu đó!"
 
Đuôi mắt hẹp dài của chàng trai hơi co lại, anh nhếch mép cười mỉa mai: "Cũng đúng, tôi gặp chuyện thì sẽ không có ai chăm sóc em trai cậu nữa."
 
Lộ An Thuần có thể tự cảm nhận được tiếng tim đập thình thịch một cách điên cuồng trong lồng ngực, cô không đáp lại lời anh mà trầm giọng nói: "Ngụy Phong, cậu cứ nhất định phải đẩy mọi chuyện vào chỗ bế tắc hả? Cậu phải khiến bản thân sứt đầu mẻ trán mới cảm thấy vui sao? Tại sao cậu lại đánh cậu ta?"
 
"Tôi đẩy mọi chuyện vào chỗ bế tắc?"
 
Ngụy Phong nắm chặt tay lại, trong đáy mắt toát ra vẻ lạnh lùng, cố gắng hết sức kìm nén sự tức giận của bản thân: "Lúc nãy cậu ta định làm gì cậu, cậu không hề biết đúng không? Cậu ta có tiền nên được coi là người lịch sự, có giáo dục, cậu say đến mức không biết gì rồi mà vẫn yên tâm để cậu ta đưa mình về nhà. Còn ông đây nghèo cho nên bị coi là côn đồ, nặng lời hơn chút thì là ức hiếp cậu. Lộ An Thuần, cậu có muốn mở to mắt ra nhìn xem rốt cuộc ai đang ức hiếp ai không hả...?"
 
Ngụy Phong không biết tại sao bản thân lại uất ức tủi thân đến nhường này. Từ trước đến giờ anh chưa từng giải thích nhiều hay nói nhiều lời vô ích thừa thãi đến như thế...

 
Khi đối mặt với cô, trật tự thế giới của anh bị đảo lộn hoàn toàn.
 
Khi nói xong những lời bất bình oan ức này, Ngụy Phong vẫn cảm thấy rất bực bội nên quay anh đã người rời đi.
 
Lộ An Thuần có lẽ đã mơ hồ đoán ra được những chuyện xảy ra qua lời nói của Ngụy Phong. Cô chạy hai ba bước đuổi theo anh rồi cố gắng kéo mạnh vạt áo của anh không cho anh rời đi. 
 
"Ngụy Phong..."
 
"Buông tôi ra."
 
"Tôi không buông."
 
Ngụy Phong nắm chặt lấy cổ tay của Lộ An Thuần, dùng lực thật mạnh đẩy tay cô ra thế những cô gái bé nhỏ ấy lại nắm tay anh rất chặt, chặt vô cùng.
 
Ngụy Phong bỏ cuộc và nhìn cô một cách đầy đau khổ: "Cô chủ ơi, cậu muốn như nào đây?"
 
"Lúc nãy ở đó rất tối, kính của Tề Minh đã bị tôi giẫm nát rồi nên có lẽ cậu ta không thể nhìn rõ mặt cậu đâu. Sau này... Sau này cậu cẩn thận chút đi, đừng có dính líu gì đến cậu ta nữa, trốn xa ra."
 
"Từ trước đến nay ông đây không biết trốn là gì."
 
"Ngụy Phong! Cậu không thể để cậu ta biết cậu là người đã đánh cậu ta được. Cậu muốn bảo vệ em trai tôi cơ mà? Nếu thế thì cậu không thể xảy ra chuyện được!"
 
"Vẫn là vì em trai cậu thôi."
 
"Đúng vậy. Chính là vì em trai tôi đấy! Nếu cậu đã biết rồi thì tôi cũng không giấu diếm và không tiếp tục nói dối cậu nữa.Tôi muốn Ngụy Nhiên lớn lên một cách bình an và hạnh phúc. Cậu nói tôi không bảo vệ nổi em ấy nhưng tôi vẫn muốn cố gắng thử xem sao. Em ấy là người thân duy nhất của tôi trên thế gian này. Nếu như có thể, tôi cũng rất muốn bảo vệ cả những người bên cạnh em ấy và bảo vệ cả cậu nữa."
 
"Cậu bảo vệ tôi sao?" Ngụy Phong nhìn cô với ánh mắt đầy giễu cợt: "Cậu nặng mấy cân mấy lạng mà đòi bảo vệ tôi?"
 
Lộ An Thuần nắm chặt tay anh hơn nữa. Mu bàn tay trắng nõn gầy gò của cô run rẩy vì đã dùng quá nhiều sức lực: "Tôi không nặng lắm nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức."
 
Ngụy Phong có thể cảm nhận được sự kiên định và quyết tâm của Lộ An Thuần. 
 
Nguồn sức mạnh đấu tranh của cô mới là thứ khiến trái tim anh rung động.
 
Mặc dù xuất thân của hai người họ rất khác biệt nhưng Ngụy Phong vẫn mơ hồ cảm nhận được rằng họ là cùng một kiểu người. 
 
"Tự lo cho bản thân đi." Ngụy Phong lạnh lùng nói, sau đó xoay người bước đi. 
 
"Tôi chưa nói xong mà. Cậu không được đi!" Lộ An Thuần đuổi theo anh nhưng không ngờ bản thân chạy quá nhanh nên cảm thấy dạ dày rất cồn cào khó chịu. Sau đó, cô không kiềm chế được nữa mà nôn thốc nôn tháo lên bãi cỏ. 
 
Lộ An Thuần chưa ăn cái gì, trong bụng toàn rượu là rượu, mùi rượu xộc thẳng lên mũi, cô vừa ho sặc sụa vừa nôn mửa, cảm thấy cực kỳ khó chịu. 
 
Khó khăn lắm cô mới có thể nôn hết rượu trong bụng ra ngoài, cô ngồi sụp xuống bên cạnh bãi cỏ, dần dần xoa dịu từng cơn co thắt của dạ dày. 
 
Lúc này có một chiếc áo khoác được ném lên người cô. Lộ An Thuần nhặt nó lên thì phát hiện đây là chiếc áo khoác gió màu đen của Ngụy Phong. 
 
Ngụy Phong không mấy vui vẻ quay người lại, anh từ trên cao nhìn xuống Lộ An Thuần: "Bẩn chết đi được."
 
Lộ An Thuần biết dáng vẻ nước mắt nước mũi tèm lem hiện giờ của mình chắc chắn vô cùng nhếch nhác và thảm hại. 
 
Cô lục lọi trong túi xách để tìm khăn giấy. Ngụy Phong kéo Lộ An Thuần đứng dậy dùng áo của mình lau mặt cho cô một cách thô bạo.
 
"Ngụy Phong... Á ui!"
 
Ngụy Phong lau mặt cho cô, sau đó anh cởi áo ném về phía cô: "Cậu giặt sạch cho tôi."
 
"Giặt khô à?"
 
"Giặt tay."
 
"Tôi không biết giặt."
 
Anh lấy lại quần áo và vắt nó lên vai của mình, châm chọc nói: "Đúng là tiểu thư mà."
 
Lộ An Thuần vươn tay kéo anh: "Bây giờ cậu đừng vội rời khỏi Bắc Kinh. Lúc nào đặt vé thì nhắn tin cho tôi, chúng ta cùng nhau đi."
 
"Tôi sẽ không tha thứ cho cậu." Ngụy Phong lạnh lùng nhìn cô: "Tôi sẽ không cho cậu gặp em trai của tôi đâu."
 
"Tôi tôn trọng quyết định của cậu." Lộ An Thuần gật đầu: "Nếu như cậu không muốn cho tôi gặp vậy thì tôi sẽ không gặp. Cậu mới là người chăm sóc em ấy từ nhỏ đến lớn. Còn tôi thì chẳng là cái gì cả."
 
Ngụy Phong là người thích nói ngọt chứ không thích nặng lời, Lộ An Thuần nhún nhường như thế này ngược lại khiến anh cảm thấy rất khó chịu: "Đừng có giả vờ nữa."
 
"Tôi không giả vờ."
 
Ngụy Phong lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó anh đưa cô đến cửa sau của khu chung cư. Anh đưa mắt nhìn theo hình bóng Lộ Anh Thuần đi vào nhà rồi mới lợi dụng đêm tối để tránh các camera giám sát và quay trở lại đường lớn. 
 
*
 
Ngày hôm sau, Lộ An Thuần hẹn gặp Tề Minh ở quán cafe. Cậu ta mặc một chiếc áo khoác Versace rộng thùng thình phối với quần đen, mắt kính đã đổi sang gọng khác, khoé miệng có vết bầm tím, nhìn rất nhếch nhác. 
 
"Người hôm qua là bạn của cậu à?" Cậu ta đã không còn khí chất của một quý ông dịu dàng lịch sự như trước đây khi đối mặt với Lộ An Thuần nữa. Tề Minh trầm giọng nói: "Tôi sẽ cho cậu ta biết cái giá phải trả khi dám đụng đến tôi."
 
Lộ An Thuần lười nói những lời thừa thãi với cậu ta, cô đi thẳng vào vấn đề một cách ngắn gọn súc tích: "Chuyện tối hôm qua, cậu không thể truy cứu được nữa đâu."
 
"Cậu ta đánh tôi thành bộ dạng này mà cậu muốn tôi câm miệng nuốt cục tức này sao?" Tề Minh tự chỉ tay vào mặt mình nói: "Từ trước tới giờ chưa ai dám đối xử với tôi như thế hết!"
 
"Chuyện tối hôm qua, người đuối lý không phải tôi, càng không phải bạn của tôi."
 
Đầu ngón tay nhỏ nhắn xinh đẹp của Lộ An Thuần chầm chậm khuấy tách trà: "Lộ Bái là người như thế nào? Nếu như ba cậu không nói cho cậu biết, vậy thì để tôi nói cho cậu biết nhé. Cái người lần trước động chạm tôi hiện tại đã di cư đến nước Úc với cả nhà của cậu ta rồi."
 
Giọng nói của cô bình tĩnh thờ ơ nhưng lại mang theo một mối đe dọa ghê gớm: "Do bị ép buộc."
 
Tề Minh chỉnh lại gọng kính, đôi mắt đen sau chiếc mắt kính kia khẽ nhìn lên: "Cậu nói tôi đã làm gì cậu? Cậu có chứng cứ không? Lúc đó cậu đã say đến mức bất tỉnh nhân sự, nghe người ta khiêu khích mấy câu thì đã lập tức muốn kết tội tôi à?"
 
"Cậu cần bằng chứng chứ gì?" Lộ An Thuần nghiêng đầu nở một nụ cười trong sáng và thuần khiết: "Tôi say đến bất tỉnh nhân sự trên xe của cậu. Rồi tôi nói tôi bị cậu ức hiếp thì còn cần đến bằng chứng gì nữa cơ chứ? Nước mắt của con gái chính là chứng cứ tốt nhất." 
 
Tề Minh đứng phắt dậy, nhìn cô gái thuần khiết như cây dành dành trước mặt. 
 
Cô tuyệt đối không phải là cây dành dành mà là một bông hồng đỏ đầy gai nhọn. 
 
"Tôi không làm gì cậu hết. Cậu đừng có mà vu oan cho tôi."
 
"Bạn của tôi… Cũng sẽ không tùy tiện đánh người khác đến chết đâu." Nụ cười trên mặt Lộ An Thuần vụt tắt, cô nhìn cậu ta với vẻ mặt vô cảm: "Cậu không gặp phải tôi là may mắn của cậu, chứ không phải của tôi. Chuyện này dừng lại ở đây, đồng ý không?"
 
Tề Minh biết rằng nếu như Lộ Bái biết được chuyện này thì công việc kinh doanh của ba cậu ta sẽ bị huỷ hoại hoàn toàn. Ba cậu ta muốn có được mối quan hệ thân thiết với tập đoàn Lộ Thị nên mới bảo cậu ta tiếp cận Lộ An Thuần, nếu như có khả năng thì thậm chí có thể phát triển mối quan hệ thêm một bước. 
 
Không ngờ chuyện này đã khiến cậu ta bị chệch khỏi kế hoạch ban đầu và suýt chút nữa gây ra chuyện lớn.
 
Cậu ta ngồi phịch xuống ghế gượng gạo gật đầu.
 

 
Vài ngày sau, Nguỵ Nhiên lén lút gửi tin nhắn cho Lộ An Thuần bằng đồng hồ thông minh. 
 
Siêu nhân không thể bay: "Chị ơi, bọn em đi đây. Cảm ơn chị vì đã tặng sách cho em! Em sẽ nghiêm túc đọc thật kỹ! Với cả cảm ơn chị đã đưa em đi biển chơi nhé ạ." 
 
Thuần: "Em không cần phải nói lời cảm ơn với chị đâu."
 
Siêu nhân không thể bay: "Chị đừng giận anh trai em nha. Tính tình của anh ấy xấu xa như vậy đó ạ. Em sẽ mắng anh ấy."
 
Thuần: "Chị sẽ không bao giờ giận anh ấy đâu."
 
Họ đã rời khỏi Bắc Kinh nhưng Lộ An Thuần lại không muốn quay về sớm như thế. Mãi đến ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, cô mới đi chuyến bay vào buổi đêm để trở về thành phố C.
 
Đương nhiên, tài xế Kiều Chính đã đứng bên ngoài nhà ga sân bay để đón cô.
 
Sau khi lên xe, Lộ An Thuần hỏi bóng hỏi gió về tình hình mấy ngày nay của Lộ Bái. 
 
"Ba cháu ấy à, ngày thứ hai sau khi cháu đi thì ông ấy đã bay sang Hàn Quốc để tham gia Hội nghị thượng đỉnh châu Á rồi, vài ngày nữa ông ấy mới về cơ."
 
Lộ An Thuần thở phào nhẹ nhõm, thảo nào mấy ngày nay Lộ Bái ít liên lạc với cô hơn hẳn, chắc có lẽ ông ta vẫn chưa biết chuyện cô đã đem tro cốt của mẹ đi. 
 
Vào ban đêm, Lộ An Thuần mặc một chiếc áo váy màu trắng có tay áo phồng phồng, cô nằm trong chiếc chăn mềm mại, ôm con búp bê đáng yêu của mình chuẩn bị chìm vào giấc ngủ. Đúng lúc đó, tiếng rung dữ dội của máy điện thoại nội địa từ dưới gối truyền đến khiến cô bị tỉnh giấc ngay lập tức.
 
Sợ chết đi được!
 
Cô lần mò tìm điện thoại rồi cầm lên xem thì thấy tin nhắn của Ngụy Phong gửi đến.
 
Thợ sửa điện thoại cũ: "Công chúa, xuống đây đi."
 
Lộ An Thuần nhảy xuống giường sau đó mở cửa sổ ra.
 
Chàng trai với dáng người gầy gò đang đứng ở bên ngoài hàng rào sắt.
 
Bóng của cây dây leo chiếu lên người anh những vệt sáng lốm đốm, che khuất đi đôi mắt của anh chỉ để lộ ra quai hàm sắc bén với một đường cong tuyệt đẹp.
 
Lộ An Thuần kinh ngạc đến mức gần như chết lặng, cô không biết làm thế nào mà anh có thể đi qua được cổng an ninh ở cửa lớn, qua mặt hàng chục nhân viên bảo vệ luân phiên nhau canh gác rồi đột nhập vào khu chung cư của biệt thự Giang Đình giống như bước vào một chốn không người. 
 
Anh chàng này...
 
Lộ An Thuần tránh camera giám sát trong vườn, cô vừa mặc áo khoác vừa vội vàng lao chạy về phía anh.
 
Ánh mắt của Ngụy Phong nhìn theo cô. 
 
Thời tiết đã trở nên mát mẻ hơn vào mùa thu nhưng cô vẫn cứ đi đôi dép bệt mùa hè để lộ ra mu bàn chân trắng nõn, trên người mặc một chiếc váy ngủ tay phòng và khoác một chiếc áo khoác gió màu xám có cảm giác rất cao cấp. 
 
Cơn gió mùa thu nhẹ nhàng thổi tung những sợi tóc mỏng manh khiến chúng dính lên một bên má trắng trẻo mềm mại của cô. 
 
Vào ban đêm, cô đẹp đến mức khiến người ta phải rung động khiến cho Ngụy Phong cảm thấy như thể mình đang ở trong một giấc mơ. 
 
Cô không phải chính là một giấc mơ mùa xuân tươi đẹp của anh đó sao?
 
Nguỵ Phong cảm thấy bản thân mình sắp phát điên vì cô rồi. Anh tưởng rằng sẽ dừng lại kịp thời, ngừng liên lạc với cô, dần dần xa cách sau đó chấm dứt những suy nghĩ buồn cười đó với cô.
 
Nhưng chỉ mới không gặp có mấy ngày mà trong lòng anh đã nhớ đến cô hàng nghìn lần. 
 
Cho đến đêm nay, anh không thể chịu đựng nổi nữa. Nếu như không thể gặp được cô, anh sẽ chết.
 
Lộ An Thuần hoàn toàn không để ý đến việc Ngụy Phong lúc đó đang vô cùng ưu tư mà kéo anh trốn vào trong bóng của cây dây leo bên ngoài bức tường, giọng nói run run: "Sao cậu lại vào được đây?! Sao cậu lại vào được đây?!"
 
"An ninh trong khu chung cư của cậu chẳng ra làm sao cả." Ngụy Phong cố gắng hết sức kiềm chế bản thân để ánh mắt không dán chặt trên mặt cô, anh nghiêng đầu sang bóng cây bìm bìm ở bên cạnh nói: "Nhưng cũng không dễ vào được."
 
"Cậu không sợ ba tôi à!" Lộ An Thuần thật sự sắp bị anh làm cho tức chết: "Chúng ta gặp nhau ở đâu chẳng được, cậu cứ nhất định phải gặp tôi ở đây, vào thời gian này sao?"
 
"Tôi đã xem tin tức, ba cậu đi nước ngoài rồi."
 
"Cậu thật sự đã có chuẩn bị trước..."
 
Lộ An Thuần giận dữ trừng mắt nhìn anh: "Nửa đêm chạy đến nhà tôi, cậu có việc gì cực kỳ quan trọng mang tầm quốc tế à? Nếu như không có thì tôi sẽ giận cậu."
 
"Không có. Cậu giận đi."
 
"..."
 
Lộ An Thuần giơ tay định đánh anh nhưng Ngụy Phong đã nhanh nhẹn giữ lấy cổ tay mảnh khảnh trắng trẻo của cô.
 
Cô cố gắng vùng vẫy nhưng không thể thoát ra được.
 
Bàn tay thô ráp của chàng trai giống như móng vuốt của đại bàng đang kẹp chặt con mồi, không thể chạy thoát.
 
"Ngụy Phong, thả tay tôi ra."
 
"Không."
 
Lộ An Thuần nhìn khuôn mặt thon gầy sắc sảo của anh, khuôn mặt ấy giống như một cơn gió ngang ngược, bướng bỉnh và cố chấp.
 
Rất lâu sau đó, cuối cùng Lộ An Thuần không tiếp tục vùng vẫy nữa. Mặc dù Ngụy Phong đã thả lỏng lực tay nhưng cô không rút tay lại mặc anh nhẹ nhàng cầm tay cô, đứng dưới giàn hoa.
 
Từ ánh mắt nhẫn nại của Ngụy Phong, Lộ An Thuần có thể cảm nhận được.
 
Anh đến đây không vì lý do gì khác.
 
Mà chính là vì anh nhớ cô rồi.


Nhấn để mở bình luận

[free]_tình yêu của chúng ta