[free]_tình yêu của chúng ta


Chủ nhật, Ngụy Phong và viện trưởng Vương của viện phúc lợi cùng đưa cậu nhóc đến nhà gặp ba mẹ mới, cùng lúc đó, Lộ Bái lái xe đưa cả nhà đến ngoại ô cắm trại.
 
Thời tiết dần vào thu, dựng bếp nướng BBQ dưới gốc cây bạch quả và đun trà quanh bên bếp lửa lại mang một phong vị khác biệt.
 
Trong mắt người ngoài, Lộ Bái được xem là một người chồng, người cha mẫu mực, vợ đã qua đời nhiều năm mà vẫn không tái hôn. Theo lý thuyết, một người đàn ông có sự nghiệp thành đạt như ông ta có rất nhiều phụ nữ muốn cầu cạnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng qua nhiều năm như vậy mà ông ta chỉ qua lại với một nhân tình là Liễu Như Yên. Tuy không kết hôn với cô ấy nhưng Lộ Bái chưa từng ăn chơi chè chén bên ngoài.
 
Ông ta duy trì kỷ luật tự giác cực cao, cuộc sống sẽ không bị vấy bẩn bởi một chút tin tức lan man nào.
 
Bằng cách này, phẩm hạnh, danh dự của ông ta tự nhiên khiến mọi người sinh ra cảm giác đáng tin, bởi vậy công việc kinh doanh ngày càng lớn mạnh, trở thành trùm tư bản số một, số hai trong nước.
 
Chẳng ai biết bên trong vỏ bọc sang trọng, chỉnh tề của ông ta là linh hồn điên cuồng, biến thái đến mức nào.
 
Sống bên cạnh một người đàn ông như vậy, từng bước đi, từng lời nói Lộ An Thuần đều phải cẩn thận cân nhắc kỹ lưỡng mới dám nói ra.
 
Ấm tử sa trên bếp đang sôi ùng ục, mấy viên đậu phộng và hạt phỉ rang đang nổ lách tách, Liễu Lệ Hàn ngồi trên ghế con chú ý củi lửa.
 
Đêm trước đi khi, Liễu Như Yên thỉnh cầu Lộ Bái đưa Liễu Lệ Hàn đi cùng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tâm trạng Lộ Bái rất tốt nên đã đồng ý.
 
Liễu Lệ Hàn nắm bắt mọi cơ hội có được, cố gắng hết sức thể hiện trước mặt Lộ bái, không chỉ giới hạn ở tài năng ăn nói, tình cảm, khiếu hài hước và... sự quan tâm đến Lộ An Thuần như người nhà.
 
Cậu ta ngồi bên lò sưởi, vừa chăm chú đun sôi ấm trà cho Lộ Bái vừa quan sát Lộ An Thuần.
 
Cô gái mặt một chiếc áo len màu trắng sữa giản dị mà thoải mái, ánh mắt ấm áp hiếm thấy đầu mùa đông chiếu lên gương mặt dịu dàng của cô, làm da trơn mềm nhẵn nhụi như đậu hũ non.
 
Cô đang cầm quyển truyện cổ tích "Hoàng Tử Hạnh Phúc" của Vương Nhĩ Đức, khóe môi nở nụ cười đúng mực như một tiểu thư đài cát, khi tình cờ chạm vào ánh mắt cậu ta, cô vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi...
 
Liễu Lệ Hàn cũng nhận ra cô đang đeo một lớp mặt nạ, dù vô cùng chán ghét cậu ta nhưng cô vẫn mỉm cười.
 
Liễu Lệ Hàn thà rằng cô đối xử chân thật với cậu ta còn hơn sự giả tạo đáng ghét này...
 
Nhưng cậu ta không xứng!
 
Ánh nắng ấm áp buổi trưa rọi vào người, có rất nhiều gia đình lái xe riêng ra ngoại ô cắm trại.
 
Lộ An Thuần đoán giờ này có lẽ Ngụy Nhiên đã đến nhà cha mẹ mới rồi, không biết bọn họ ở chung thế nào, cha mẹ mới có đối xử tốt với em ấy không.
 
Lộ Bái thấy con gái lơ đãng nhìn di động thì nói: "An An, đưa di động cho ba."
 
Lộ An Thuần thầm giật mình, do dự hai giây mới đưa di động cho Lộ Bái.
 
Lộ Bái cầm điện thoại, quang minh chính đại lướt Wechat của cô, còn mở cả lịch sử trò chuyện của mấy tài khoản thường nói chuyện ra kiểm tra, sau đó lại xem QQ, còn xem qua lịch sử gọi xe, lịch sử tiêu dùng, vân vân.
 
Mấy cái APP thường dùng đều bị điều tra, không thấy có gì lạ mới trả lại cho cô.
 
Ông ta làm tất cả những việc này như một chuyện đương nhiên, ngay cả một câu giải thích hay lấy cớ cũng chẳng có.
 
Đương nhiên không có, theo cách nhìn của Lộ Bái, Lộ An Thuần là vật sở hữu của ông ta, muốn kiểm tả một chiếc bình hoa cổ cần gì phải trưng cầu ý kiến của nó.
 
Lộ An Thuần nhếch miệng tự giễu.
 
"An An, đến đây sống đã quen chưa?" Lộ Bái bình tĩnh nhìn mặt hồ.
 
"Rồi ạ, con rất thích nơi này."
 
"Công việc của ba rất bận, thường xuyên vắng nhà, có lúc quên quan tâm con, có nhu cầu gì cứ nói với mẹ."
 
Đôi khi Lộ An Thuần thường quên mất Liễu Như Yên là "mẹ" cô nên lúc nghe Lộ bái tự nhiên nhắc đến chuyện này cô còn cảm giác như mẹ vẫn còn sống.
 
Cô nhìn Liễu Như Yên, cô ấy cũng mỉm cười với cô.
 
Cô ấy là một người phụ nữ hiền thục, tuy rất giống mẹ nhưng tuyệt nhiên không phải cùng một loạt người.
 
"Ba hi vọng con luôn ở bên cạnh ba, vui vẻ hạnh phúc."
 
Lộ An Thuần nở nụ cười ngây thơ thuần khiết: "Con rất hạnh phúc, trở thành con gái của ba là điều hạnh phúc nhất đối với con."
 
Nhìn cô cười, vẻ mặt Lộ Bái thả lỏng hơn nhiều, ông ta rất thích cô thường xuyên nở nụ cười, bởi vì mẹ cô chưa từng cười như vậy với ông ta.
 
Mẹ cô chỉ muốn chạy trốn khỏi ông ta, đối với ông ta... Chỉ có nỗi thù hận vô cùng tận.
 
Cô con gái trước mặt mới là cốt nhục có quan hệ máu mủ với ông ta.
 
Lộ Bái vươn tay ôm con gái, nói với cô bằng giọng nói trầm trầm bình tĩnh mà đáng sợ: "Con không giống người phụ nữ kia, trong thân thể con chảy dòng máu của ba, con vĩnh viễn thuộc về ba, biết chưa?"
 
Lộ An Thuần cật lực kìm nén sự run rẩy khắp toàn thân, dùng sức gật đầu: "Vâng, con vĩnh viễn là con gái của ba."
 
Liễu Như Yên nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Lộ An Thuần, trong lòng không khỏi kính phục cô.
 
Lớn lên trong hoàn cảnh ngột ngạt như vậy, cô đã có thể giả vờ trở thành dáng vẻ người đàn ông này muốn thấy nhất.
 
Dịu ngoan, khôn khéo.
 
Liễu Như Yên không thể làm vậy được, cô ấy ngụy trang quá mức tự nhiên, Lộ Bái liếc mắt cái đã nhìn ra ngay.
 
Kỳ thực không thể nói Lộ Bái yêu thích cô ấy, chẳng qua cô ấy rất giống vợ ông ta nên mới giữ cô lại bên người, thậm chí còn khoan dung em trai cô ấy dựa vào nhà họ Lộ mà leo lên.
 
Lúc này Lộ Bái mới để ý trên đầu Lộ An Thuần có một cái kẹp tóc hình con bướm có tua rua hình giọt nước sáng lấp lánh.
 
Cái kẹp tóc tỏa ra ánh sáng chói mắt lại rẻ tiền, ông ta hơi cau mày tháo nó ra.
 
Những lọn tóc đen nhánh lập tức tuột ra, vài sợi tóc vẫn quấn quanh chiếc kẹp tóc bị kéo đứt rời.
 
Khóe miệng cô run lên vì đau nhưng không phát ra một âm thành nào.
 
"Ở đâu ra?" Lộ Bái máy móc chất vấn.
 
Lộ An Thuần sốt sắng nói: "Con mua lúc đi dạo phố với Ninh Nặc."
 
"Không nên đeo thứ này."
 
Ông ta không thể chịu được cô ăn mặc quá phô trương, cho dù một món trang sức lòe loẹt bé tí cũng không được đeo.
 
Có lần Lộ An Thuần xem TV thấy một người phụ nữ Trung Đông đeo một cái mạng che mặt màu đen, thậm chí cô cảm thấy mình chẳng khác gì bọn họ.
 
"Nếu ba thấy không đẹp, lần sau con sẽ không đeo nữa."
 
Dứt lời, cô run rẩy đưa tay lên lấy, nhưng giây tiếp theo, Lộ Bái thẳng tay ném xuống hồ.
 
"Tõm" một tiếng, kẹp tóc con bướm chìm xuống mặt nước, biến mất không tăm mất tích.
 
Trái tim Lộ An Thuần cũng điên cuồng chim xuống.
 
Cảm giác nháy mắt mất đi một cái gì đó khiến cô đau đớn đến nghẹt thở.
 
Dưới ống tay áo, cô nắm chặt nắm đấm, móng tay sắp đâm thẳng vào lòng bàn tay.
 
Người đàn ông trước mặt đã bóp chết tình yêu của cô đơn giản như ép chết một con kiến.
 
Lộ Bái đột nhiên quay lại nhìn cô, cô cấp tốc khôi phục vẻ mặt tự nhiên, khóe môi hơi cong lên, làm nũng: "Con cũng không thích phong cách đó lắm, nhưng mà ba à, sao ba có thể tùy tiện ném đồ của con thế chứ!"
 
Lộ Bái thấy con gái không những không tức giận mà còn làm nũng với mình thì không muốn truy cứu nữa, ông ta bình tĩnh nhìn mặt hồ, lạnh lùng nói: "Đồ của con... Kể cả bản thân con cũng là của ba, ba xử lý thế nào thì xử lý, ai dám nói nửa câu không được."
 
Lộ An Thuần cúi đầu, không nói gì.
 
Liễu Như Yên thấy mu bàn tay cô đã nổi gân xanh mà gương mặt vẫn nở nụ cười tự nhiên.
 
Chẳng trách cô có thể sống nhiều năm dưới cánh chim của tên ma quỷ bóng đêm Lộ Bái này mà vẫn tương đối tự do... Cô gái này y như cái lò xo sắp bị kéo căng đến cực hạn.
 
*
 
Nửa đêm, Lộ An Thuần trốn trong chăn gọi điện cho Ngụy Phong hỏi tình hình Ngụy Nhiên đi gặp cha mẹ mới hôm nay.
 
"Điều kiện của nhà đó khá tốt, cũng ở biệt thự như nhà cậu."
 
Giọng Ngụy Phong rất bình tĩnh, nghe không ra bất kỳ cảm xúc nào: "Ba là tổng giám đốc công ty, mẹ cũng là quản lý công ty của mình, rất hay làm từ thiện, trong nhà có người giúp việc và bảo mẫu chăm sóc trẻ con. Sau khi Ngụy Nhiên sang đó bọn họ sẽ lập tức chuyển trường cho nó từ nhà trẻ vào trường tiểu học tư thục."
 
"Họ đối xử với Nhiên Nhiên thế nào?"
 
"Mới lần đầu gặp mặt chắc chắn không thể nhiệt tình được, chỉ nhìn thế... thì không nhìn ra được gì, trong nhà họ còn có một em trai tàn tật ngồi xe lăn. Nghe viện trưởng nói đứa trẻ đó bị tàn tật, mà bọn họ lại quá tuổi sinh nở tốt nhất nên mới muốn nhận nuôi một đứa trẻ khỏe mạnh."
 
"Thật sao?" Lộ An Thuần suy nghĩ một lát, nói: "Người làm cha mẹ sao có thể vì con mình tàn tật mà nhận nuôi con người khác, đây là tâm lý gì vậy?"
 
"Không biết, tôi đã làm cha mẹ bao giờ đâu."
 
"Tôi cũng chưa." Lộ An Thuần thở dài, lại hỏi: "Thế Ngụy Nhiên có thích bọn họ không?"
 
"Thằng bé kia giấu giếm trong lòng, giả vờ... giả vờ rất thích bọn họ, một câu mẹ hai câu ba rất thân thiết." Ngụy Phong khẽ "xì" một tiếng: "Về điểm này thì các cậu đúng là chị em ruột."
 
Cậu nhóc này giỏi nhất giả vờ và thích ứng hoàn cảnh.
 
Lộ An Thuần biết tâm trạng anh không tốt, dù sao anh cũng tự tay đưa Ngụy Nhiên đi.
 
Từ nay về sau, cái gia đình anh liều mạng bảo vệ chỉ còn lại mình anh.
 
"Ngụy Phong, đây là lựa chọn chính xác." Lộ An Thuần khẽ an ủi: "Cậu đừng tự trách."
 
"Tôi tự trách cái gì?" Ngụy Phong dựa vào cửa sổ, nhìn màn đêm cô tịch bên ngoài: "Không có thằng con ghẻ này ông đây mới thật sự tự do tự tại, tôi hy vọng nó nhanh nhanh rời đi thôi."
 
"Ngụy Phong, từ trên xuống dưới chỉ có cái miệng cậu cứng nhất!"
 
"Cậu chắc chưa?"
 
"Rất chắc chắn."
 
"Xem ra cậu còn chưa đủ hiểu rõ những chỗ khác trên người tôi."
 
"..."
 
Lộ An Thuần lại muốn đánh anh, cái tên này đúng là trời sinh muốn ăn đòn.
 
Cô gọi điện cho anh là muốn an ủi một phen nhưng giờ xem ra hoàn toàn không cần thiết.
 
"Ngụy Phong, vậy quyết định nhà này à?"
 
"Chiều nay đã thu dọn quần áo của học sinh tiểu học gửi sang đấy rồi, hẵng ở một tháng thích ứng trước đã, nếu cả hai bên đều không có vấn đề thì làm thủ tục nhận nuôi chính thức."
 
Lộ An Thuần gật đầu.
 
Chính xác, đây là sắp xếp tốt nhất lúc này.
 
"Sau khi cậu nhóc đi rồi, giữa tôi và cậu chẳng còn bất cứ quan hệ gì." Bên kia điện thoại, Ngụy Phong bình tĩnh nói: "Cậu không cần vì muốn ở chung với nó mà cố tình duy trì mối quan hệ mập mờ với tôi nữa."
 
Lộ An Thuần thở nhẹ một hơi, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: "Cái gì cậu cũng biết, tôi không gạt cậu được."
 
"Vậy sau này..." Anh vẫn không cam tâm hỏi: "Sau này còn liên lạc với tôi không?"
 
"Bạn học mà, sao có thể không tiếp xúc được, cậu không ngồi sau lưng tôi à?"
 
"Chỉ là bạn cũng lớp." Anh cười khẩy, nói với giọng giễu cợt.
 
"Cậu có mọc trăng lưỡi liềm không?" Lộ An Thuần cố gắng thay đổi chủ đề.
 
"Không, không dài được, hay ông đây vẽ cho cậu một cái nhá."
 
"Cái đó không tính."
 
"Sau này có đến nhà tôi nữa không?" Ngụy Phong lại kéo chủ đề lại, truy hỏi đến tận cùng, như thế muốn một câu trả lời dứt khoát: "Không còn lý do đến nữa thì còn đến không?"
 
Lộ An Thuần tâm phiền ý loạn, nghĩ đến những lời hôm nay Lộ Bái nói, nghĩ đến cái kẹp tóc con bướm chìm xuống đáy hổ, cô thật sự không biết nên làm gì.
 
"Có lẽ, không đến nữa."
 
"Hiểu rồi."
 
"Ngụy..."
 
Bíp bíp bíp.
 
Anh đã cúp máy.
 
...
 
Sắp bước sang mùa đông, theo thông lệ trường THPT số 1 Nam Gia sẽ tổ chức một giải đấu bóng rổ giữa các trường xung quanh.
 
Trong thời gian đó, vừa tan học, hơn nửa các bạn nam trong lớp sẽ ôm bóng chạy thẳng đến sân bóng rổ, Ngụy Phong cũng nằm trong số đó. Thế nên số học sinh nữ đứng vây xem quanh sân vận động cũng vọt lên gấp đôi, các chàng trai lại càng vận động nhiệt tình hơn.
 
Thỉnh thoảng, có thể nghe thấy tiếng hô vang hùng hổ và tiếp đánh bóng rổ liên tiếp.
 
Lộ An Thuần rất ít khi đi xem bóng rổ, đặc biệt là sau khi hoàn toàn trở mặt với Liễu Lệ Hàn, cô cũng dần duy trì khoảng cách với Ngụy Phong để tránh rắc rối.
 
Sau đêm đó, Ngụy Phong không quan tâm cô nữa.
 
Anh cũng biết nóng nảy.
 
Buổi chiều, Lộ An Thuần chen vào đám đông, vẫy vẫy tay với một chàng trai trong đội bóng rổ: "Chúc Cảm Quả, cậu lại đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
 
Chúc Cảm Quả ôm bóng ngây người nhìn Ngụy Phong.
 
Ngụy Phong thuận tay ôm quả bóng trong tay cậu ấy rồi xoay người lùi lại ba bước, mặt không thay đổi nói: "Nhìn gì, không nghe thấy đại tiểu thư gọi à?"
 
Chúc Cảm Quả kéo áo lên lau mồ hôi trên mặt rồi chạy đến trước mặt Lộ An Thuần, hổn hển hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
 
"Có chuyện cần cậu giúp, cậu đi theo tôi đi, đeo cặp sách vào."
 
"Có, có chuyện gì vậy?" Chúc Cảm Quả thấp thỏm hỏi: "Có chuyện gì đi mà tìm anh Phong ý, tìm tôi làm gì?"
 
"Không thể nói với cậu ấy được nên mới tìm cậu mà, chẳng phải cậu coi trọng nghĩa khí nhất sao, có thể giúp tôi một tay không anh Trư Can?"
 
Chúc Cảm Quả hoàn toàn không có cách nào từ chối Lộ An Thuần, đành nói: "Được rồi, chờ tôi đi lấy cặp sách đã."
 
Ở đằng xa, trong sân vận động, Chu Siêu Phàm thấy Chúc Cảm Quả đeo cặp rồi đi cùng Lộ An Thuần dọc theo con đường bạch quả dành cho người đi bộ đi thẳng ra cổng trường.
 
Cậu ta cười hì hì bước lại gần Ngụy Phong, chọc chọc vào bộ ngực cứng rắn của anh, nói: "Này anh Phong, nữ thần của anh đi cùng anh em tốt của anh kìa."
 
Ngụy Phong giơ tay ném bóng, quả bóng vẻ một đường vòng cung duyên dáng trên không trung rồi vững vàng rơi thẳng vào rổ: "Thang Duy là nữ thần duy nhất tôi công nhận."
 
"Không phải cậu đang theo đuổi Lộ An Thuần à? Thế cậu ấy là cái gì?"
 
Lộ An Thuần là cái gì? Ngụy Phong không biết.
 
Có lẽ...
 
Cô là ngôi sao mà anh vĩnh viễn không thể với tới!
 
*
 
Chúc Cảm Quả và Lộ An Thuần bắt xe đi đến công viên rừng rậm lần trước đi chơi, dọc theo con đường mòn lát đá rậm rạp bóng cây đi vào tận sâu bên trong, chẳng mấy chốc đã đến một hồ nước trống trải.
 
Cậu ta thấy Lộ An Thuần đi bộ dọc theo bờ hồ, vừa đi vừa nghỉ như đang ngắm phong cảnh, lại giống như đi tản bộ.
 
Chúc Cảm Quả càng lúc càng căng thẳng, cậu ta không hiểu sao Lộ An Thuần lại dẫn mình đến đây, cứ làm như đi hẹn hò ấy.
 
"Này tiểu thư, thế này là thế nào? Cô hẹn mình tôi ra đây ngoài thì chớ lại còn đến chỗ ám muội này." Cậu ta rụt rè nói: "Anh Phong mà biết thì không hay đâu."
 
"Không thể để cậu ấy biết." Lộ An Thuần quay đầu lại, nghiêm túc dặn dò: "Cậu tuyệt đối đừng nói với cậu ấy."
 
Chúc Cảm Quả cau mày: "Cậu quên vừa nãy cậu gọi tôi trước mặt toàn đội bóng rổ à?"
 
"Chưa quên."
 
"Thế cậu quên anh Phong cũng ở trong đội à."
 
Lộ An Thuần cười cợt: "Không sao đâu."
 
Chúc Cảm Quả đau khổ khóc lóc: "Cậu không biết anh Phong là người thế nào đâu, cậu ấy không phải người rộng lượng, chẳng biết sau lưng sẽ ngáng chân tôi thế nào đây, cậu đừng có hại tôi! Anh Trư Can này tuy không phải nhân vật lớn lao gì nhưng đã hành tẩu giang hồ thì phải nói đến nghĩa khí, tôi tuyệt đối không đào góc tường nhà anh em đâu!"
 
Lộ An Thuần càng cười vui vẻ nghiêng đầu nhìn cậu ta: "Thật hả?"
 
"Ách."
 
Chúc Cảm Quả nhìn cô gái trước mặt, ánh mặt trời xuyên qua những tán cây chiếu lên gương mặt xinh đẹp, trong trẻo của cô, quang ảnh loang lổ khiến cô đẹp như tinh linh trong rừng rậm.
 
Cậu ta mất tự nhiên quay mặt sang chỗ khác, đỏ mặt nói: "Đương nhiên, nếu cậu khăng khăng thì cái cuốc này không phải..."
 
Đợi đã, sao cậu ta có thể nói vậy! Không sợ bị Ngụy Phong đánh chết à!
 
Chúc Cảm Quả lập tức lắc đầu gạt bỏ mấy ý nghĩ kiều diễm trong đầu, củng cố niềm tin: "Tuyệt đối không thể! Tôi là người có nguyên tắc, tuyệt đối không đụng vào người phụ nữ của anh em!"
 
"Cậu ấy không xem cậu là anh em mà."
 
"Anh Phong nói cậu đang đùa cậu ấy thế mà lúc đầu tôi còn không tin." Chúc Cảm Quả đề phòng nhìn Lộ An Thuần đứng bên bờ hồ: "Rốt cuộc cậu nuôi bao nhiêu con cá trong ao thế, người đàn ông khác thì tôi không quan tâm nhưng đừng có đùa giỡn anh Phong! Cậu ấy là người rất trọng tình cảm!"
 
"Tôi không đùa cậu ấy, cũng không có ao cá."
 
"Nói dối, cậu ấy nói cậu giỏi nói dối nhất."
 
"Thế cậu ấy còn nói gì nữa?"
 
Chúc Cảm Quả khó chịu nói: "Cậu ấy còn nói cam tâm tình nguyện bị cậu lừa."
 
Lộ An Thuần cúi đầu mỉm cười, lúm đồng tiền nhỏ hơi mờ mờ: "Thôi không đùa cậu nữa, tôi thật sự có chuyện cần cậu giúp mà, lại đây."
 
Chúc Cảm Quả bước đến bên hồ, giữ mình trong sạch đứng cách cô hai mét: "Chuyện gì?"
 
"Kẹp tóc của tôi rơi xuống hồ nhưng tôi không biết bơi, cậu có biết bơi không, thử xuống tìm giúp tôi đi, không phải làm không công đâu, tôi sẽ trả công."
 
Nghe vậy, Chúc Cảm Quả ôm ngực thở phào nhẹ nhõm: "Thế thôi á, sao không nói sớm, nãy giờ dọa chết tôi rồi..."
 
"Thế cậu có giúp không?"
 
"Tôi cũng muốn giúp cậu nhưng mấu chốt là tôi không biết bơi."
 
"Chẳng phải cậu suốt ngày nói cậu lớn lên cạnh sông Gia Lăng à? Sao lại không biết bơi?"
 
"Tiểu thư ơi, cậu không biết mỗi năm có bao nhiêu người chết đuối ở sông Gia Lăng không? Tôi lớn lên gần sông không có nghĩa là tôi biết bơi đâu."
 
"..."
 
Ngay cả Chúc Cảm Quả không giúp được gì, thế chỉ đành dựa vào bản thân thôi.
 
Lộ An Thuần nhìn mặt hồ phẳng lặng, thầm nghĩ chắc hồ này không sâu lắm đâu, nhớ lúc đấy Lộ Bái cũng chẳng ném mạnh nên kẹp tóc cũng không bay quá xa, chắc chỉ ngay gần bờ hồ thôi...
 
Cô cởi giày, xắn ống quần lên, tìm một cây gỗ thử thăm dò trước khi xuống nước.
 
Chúc Cảm Quả nhanh tay lẹ mắt tóm chặt cô: "Cậu làm gì thế? Điên rồi hả? Chẳng phải cậu nói không biết bơi à?"
 
"Tôi thấy chỗ này rất cạn, nhìn còn thấy đáy hồ mơ hồ bên dưới kìa, tôi định xuống xem thử xem, có khi tìm được thì sao."
 
"Không được, quá nguy hiểm!" Cậu ta kiên quyết không cho cô xuống hồ: "Anh Phong biết bơi đấy, sao cậu không tìm cậu ấy giúp?"
 
"Không thể tìm cậu ấy!"
 
"Tại sao?"
 
Cô gái thở dài: "Cái kẹp tóc đấy là cậu ấy tặng tôi, nếu để cậu ấy biết nó ở dưới hồ kiểu gì cũng nghĩ tôi không quý trọng nó, mà dạo này quan hệ của chúng tôi cũng xa cách, tôi sợ ấn tượng của cậu ấy về tôi sẽ giảm..."
 
Chúc Cảm Quả chớp chớp mắt nhìn cô gái trước mặt.
 
Thái độ của cô vừa chân thành lại khiêm tốn, đôi mắt hạnh ướt át chớp chớp, phiền muộn nhìn mặt hồ.
 
Chúc Cảm Quả cau mày, có lúc cảm thấy tâm tư cô rất phức tạp khó đoán, khiến người ta nhìn không thấu, cũng có lúc... Lại cảm thấy cô đơn thuần khiến người ta muốn bật cười.
 
"Gì mà ấn tượng giảm chứ hả cô chủ ơi, cậu cứ việc nói thẳng ra, sao phải sợ cậu ta không thích."
 
Lộ An Thuần thầm giật mình, tránh khỏi ánh mắt thẳng thắn của Chúc Cảm Quả, cởi giày để ở bãi cỏ, đỡ bờ dây leo, duỗi mũi chân ra cẩn thận thăm dò mặt nước: "Ai quan tâm cậu ấy có thích tôi không, tôi thích cái kẹp tóc đấy là được."

 


Nhấn để mở bình luận

[free]_tình yêu của chúng ta