[free]_tình yêu của chúng ta


Trong trận thi đấu thứ hai, Ngụy Phong không ra sân, Tề Minh bị hủy tư cách thi đấu nhưng cuối cùng trường THPT số 1 Nam Gia đã kéo điểm số chênh lệch rất xa ở trận đấu trước nên đã giành chiến thắng với cách biệt ba điểm.
 
Tề Minh vắt áo khoác trên vai, khó chịu đi ra khỏi sân vận động, vừa rồi cậu ta đã bị giáo viên thể dục dẫn dắt đội bóng phê bình nặng nề, suýt nữa đã bị kỷ luật.
 
Nhưng cậu ta không sợ, vì cậu ta là cậu chủ của tập đoàn Tề Thị nên trường học không dám xử lý cậu ta.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cậu ta và đồng đội của mình đang mắng nhiếc mấy tên chó trên sân thi đấu thì bỗng nghe có người gọi mình ở phía sau: “Tề Minh.”
 
Tề Minh quay đầu nhìn lại thì thấy một thiếu niên tóc húi cua, mặc bộ đồ thể thao đang chạy đến.
 
Khi trận đấu vừa mới bắt đầu, hình như người này nằm trong đội hậu cần nên nhiệt tình đưa nước và khăn mặt cho một số đội viên có hoàn cảnh gia đình khá giả.
 
“Tôi là Liễu Lệ Hàn, rất hân hạnh khi được biết cậu.”
 
“Tên mày liên quan quái gì đến tao.”
 
Tề Minh vừa nhìn đã biết thằng nhãi này không nằm trong giới của họ, quần áo mà nó mặc trên người thuộc những nhãn hàng thấp kém nên Tề Minh không muốn phản ứng lại.
 
Liễu Lệ Hàn không định từ bỏ mà cứ bám riết theo cậu ta: “Cậu và Ngụy Phong có mâu thuẫn với nhau đúng không? Chắc hẳn đó không phải là lần đầu hai người gặp nhau, tại sao cậu ta gây chuyện với cậu thế?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chuyện - này - liên - quan -méo - gì - đến - mày.” Tề Minh lặp lại lần nữa, cho thấy mình cực kỳ mất kiên nhẫn.
 
Liễu Lệ Hàn chỉ cười, cậu ta đã quen với sự lạnh lùng và khinh thường của đám cậu ấm này rồi, bèn đề nghị: “Cậu có muốn hợp tác cùng tôi không, chúng ta đều cùng ghét chung một người.”
 
Tề Minh nghe vậy bèn nhìn cậu ta lạnh lùng: “Mày là cái thá gì?”
 
“Cậu chưa từng nghe câu kẻ thù của kẻ chính là bạn sao, chúng ta có cùng kẻ thù đấy.”
 
“Thằng đó đã làm gì mày rồi?”
 
“Tôi chỉ cảm thấy loại người như cậu ta nên quay về trong vũng sình của mình, đừng có tơ tưởng đến những thứ không thuộc về mình.”
 
Tề Minh nhẹ nhàng chớp mắt rồi bảo: “Nói tiếp đi.”
 
Liễu Lệ Hàn thấy Tề Minh đã lung lay bèn bước lên phía trước: “Cậu hãy thử xem, nếu muốn tự mình ra tay e rằng sẽ tốn rất nhiều sức lực nhưng tôi và cậu ta học cùng lớp nên hợp tác với tôi là lựa chọn tốt nhất.”
 
Ngay sau đó, Tề Minh bèn đạp một cú vào đầu gối Liễu Lệ Hàn khiến cậu ta phải khụy một gối xuống đất, trút hết cơn giận do Ngụy Phong vừa rồi vào Liễu Lệ Hàn.
 
“Con mẹ nó mày là cái thá gì mà muốn hợp tác với tao.”
 
“Ông đây thấy chướng mắt kiểu người tự cho mình đúng như mày nhất.”
 
“Có phải mày cảm thấy trên đời này chỉ có mày là thông minh còn những kẻ khác đều là đồ ngu đúng không?”
 
Tề Minh đạp mạnh lên người Liễu Lệ Hàn mấy cái, nhờ mấy thiếu niên đi cùng kéo ra mới thôi.
 
Liễu Lệ Hàn đứng dậy một cách khó khăn, cậu ta xoa vết máu bầm trên mặt, đôi mắt chỉ toàn một màu âm u.
 
Cậu ta chịu đựng đủ rồi, sớm hay muộn cũng có ngày cậu ta sẽ khiến những người đã coi thường mình phải trả cái giá đắt!
 

 
Ngụy Phong bước lên xe gắn máy, đeo mũ bảo hiểm vào, ghim chìa khóa rồi nổ máy xe chuẩn bị rời đi.
 
Cô gái nhỏ như chú chuột chũi không biết từ nơi nào nhanh chóng chui ra rồi cản trước xe máy, đè tay lái của anh lại: “Cậu xuống đây.”
 
Ngụy Phong xuống xe, hếch cằm nhìn cô.
 
Trên trán cô gái nhỏ chỉ toàn mồ hôi, có lẽ đã chạy cả quãng đường đuổi theo anh, lồng ngực cô không ngừng nhấp nhô, cả logo của trường THPT số 1 Nam Gia cũng lên xuống theo từng nhịp thở của cô. 
 
Cô không nói lời nào mà chỉ ấn vào ngực và bụng của anh giống như đang kiểm tra vết thương.
 
Vừa rồi Tề Minh đạp anh mấy cước như muốn lấy mạng của anh.
 
Tên đeo kính đó… trông có vẻ hào hoa và tử tế, không ngờ chẳng khác gì chó điên.
 
Ngụy Phong thấy Lộ An Thuần sờ mó cơ thể anh một cách trắng trợn chẳng khác gì lưu manh bèn cười khẽ: “Tôi cởi ra cho cậu sờ nhé?”
 
Cô đánh anh một cái coi như trừng phạt, Ngụy Phong bỗng rên lên, Lộ An Thuần hối hận vì đã xuống tay khá mạnh bèn vội vàng xoa xoa cho anh: “Cuối cùng cậu có sao không? Cậu ta đạp ác thật đấy, tôi nhìn thôi mà cũng đau thay cậu.”
 
“Không biết nữa, hay là cậu kiểm tra thử đi.”
 
Cô gái này cùng thành thật kéo Ngụy Phong đi đến một con ngõ vắng vẻ không người, sau đó xốc vạt áo mỏng dánh của anh lên xem.
 
Từng múi bụng của anh vừa vuông vức vừa rắn rỏi, bộ ngực đầy săn chắc trông còn… to hơn của cô.
 
Lộ An Thuần không nhìn những bộ phận khiến người khác đỏ mặt kia nữa, cô ngắm nghía vết đỏ ửng trên khuôn ngực, hình như không có vấn đề gì lớn. Truyện được nhóm dịch đăng ở luvevaland.co. Nhóm sẽ public 51 chương, từ chương 52 mọi ngươi có thể vào group Động spoil và review truyện (search trên facebook, tên nhóm viết hoa hết) hoặc vào bằng link https://www.facebook.com/groups/spoilandreview để đọc không tốn MP. Mọi người nhớ trả lời câu hỏi để được duyệt vào nhóm nhanh hơn nha.
 
“Cậu ta đạp mạnh vậy không ảnh hưởng đến nội tạng chứ?”
 
“Chỉ bằng nó mà muốn cho tôi ăn đau sau, ăn cơm thêm vài năm nữa hẵng nói.” Ngụy Phong khinh thường trả lười.
 
“May mắn tay vừa rồi cậu không đánh nhau với cậu ta.” Lộ An Thuần thả áo anh xuống rồi cùng dựa vào tường với anh, đứng sánh vai nhau: “Nếu không sẽ to chuyện mất.”
 
“Nếu cậu không ở đó thì chắc chắn tôi sẽ đánh trả, nhưng cậu có mặt… tôi đành thôi.”
 
“Chuyện này thì liên quan gì tới tôi?” Cô nghiêng đầu nhìn anh.
 
“Tôi không muốn đánh nhau ở trước mặt cậu.” Ngụy Phong nhìn cô gái nhỏ cao chưa tới ngực mình bèn nói: “Hình tượng của tôi ở trước mặt cậu luôn là một người ôn tồn và lễ độ như một quý ông.”
 
“Ha ha ha ha.”
 
Lộ An Thuần cười như nắc nẻ: “Bây giờ cậu mới muốn giữ hình tượng này trước mắt tôi à, muộn rồi!”
 
Ngụy Phong cũng cười, trong mắt ngập tràn hình bóng của cô.
 
Lộ An Thuần kéo tay áo của anh: “Chúng ta cùng đến bệnh viện đi, vẫn nên chụp x-quang để đề phòng bất trắc.”
 
“Không cần, thật sự không sao.” Ngụy Phong hỏi cô: “Cậu không đi xem Mao Mao của cậu có bị bệnh không à?”
 
“Nó tên Cầu Cầu chứ không phải Mao Mao!”
 
“Như nhau cả mà.”
 
“Hoàn toàn không giống nhau, cậu đừng nói nhảm nữa, đến bệnh viện với tôi.”
 
“Đi xem chú chó của cậu trước.”
 
“Cậu chính là chú chó của tôi.”
 
“...”
 
Ngụy Phong dừng bước rồi quay lại nhìn cô: “Thật không?”
 
Lộ An Thuần khó chịu bèn hừ một tiếng: “Cầu Cầu của tôi ngoan ngoãn lắm, cậu phải học tập nó nhiều vào.”
 
Anh khẽ cười thành tiếng rồi bước lên xe máy, lấy một nón bảo hiểm hình Angry Bird từ trong cái hộp phía sau ra rồi đeo lên cho cô: “Nó mà so với tôi được sao?”
 
“Vậy có đến bệnh viện hay không?”
 
“Lên đi, đi với tôi.”
 
Lộ An Thuần leo lên xe máy rồi đến bệnh viện chụp x-quang cho Ngụy Phong trước, sau khi xác nhận anh không có vấn đề gì, lúc này hai người mới đến phòng khám xem Cầu Cầu thế nào.
 
Liễu Như yên có việc nên phải đi trước, còn Cầu Cầu ở lại phòng khám phẫu thuật. Bác sĩ nói chú chó con gãy mất một chiếc xương sườn nhưng chó có tính nhẫn nại rất mạnh nên không biểu hiện đau đớn quá nhiều, may mắn đưa đến  phòng khám kịp thời, nếu kéo dài thêm nữa e rằng hậu quả khó lường. Truyện được nhóm dịch đăng ở luvevaland.co. Nhóm sẽ public 51 chương, từ chương 52 mọi ngươi có thể vào group Động spoil và review truyện (search trên facebook, tên nhóm viết hoa hết) hoặc vào bằng link https://www.facebook.com/groups/spoilandreview để đọc không tốn MP. Mọi người nhớ trả lời câu hỏi để được duyệt vào nhóm nhanh hơn nha.
 
Cũng may cuộc phẫu thuật tương đối thành công, lúc này tác dụng của thuốc mê vẫn chưa biến mất nên chó con vẫn còn ngủ sau trong lồng ấp.
 
Lộ An Thuần đau lòng khôn nguôi, vươn tay vuốt ve bộ lông xoăn trắng mịn như nhung của chú chó một cách đầy yêu thương.
 
Ngụy Phong nhìn chú chó quấn băng vải nửa người bèn nhíu mày hỏi: “Tại sao xương sườn của nó gãy mất rồi.”
 
“Là do ba tôi…”
 
Ngụy Phong không hỏi thêm nữa, có lẽ cũng đoán ra phần nào.
 
Lộ An Thuần bỗng nhiên xoay người đi tìm lễ tân của phòng khám thú y: “Xin hỏi có khách hàng nào bên đây muốn nhận nuôi Cầu Cầu hay không? Tôi… tôi muốn tìm gia đình khác cho Cầu Cầu, tôi không nuôi nó tiếp được.”
 
“À.” Cô lễ tân khó xử nói: “Có một vài vị khách tình nguyện nhận nuôi Cầu Cầu nhưng chúng tôi vẫn hy vọng nếu cô đã nuôi thì phải chịu trách nhiệm tới cùng, không nên tùy tiện đổi ba mẹ.”
 
Lộ An Thuần cắn môi: “Tôi cũng không muốn đổi người nuôi dưỡng nhưng…”
 
Cô biết vì sao Lộ Bái đón Cầu Cầu từ Bắc Kinh về đây, bời vì nó là chú chó mà cô thích nhất, chỉ cần cô làm sai điều gì thì ông ta sẽ trừng phạt con chó này để tra tấn cô.
 
Cho dù cô cẩn thận không gây ra lỗi lầm cũng không bảo vệ được chú chó nhỏ này.
 
Lộ Bái có không biết bao nhiêu cách khiến cô đau khổ.
 
Thế nhưng cô không thể giãi bày chuyện này với người ngoài nên chỉ biết cầu xin cô gái ở quầy thu ngân: “Tôi có nỗi khổ tâm của riêng tôi, cô có thể giúp đỡ tôi hay không.”
 
“Được, vậy tôi chỉ có thể bạn bè trên Wechat của tôi xem có ai tình nguyện nhận nuôi bé cún không, có điều cô đừng ôm quá nhiều hy vọng, con chó này đã bị thương, hơn nửa ở chỗ chúng tôi còn một vài con chó đang đợi được nhận nuôi nên tỷ lệ thành công không lớn lắm.”
 
Lúc này Ngụy Phong bỗng nói: “Cứ để tôi nuôi con chó này.”
 
Lộ An Thuần bỗng quay đầu nhìn anh: “Cậu… Cậu muốn nuôi chó ư?”
 
“Không được coi là nuôi, trong tiệm của tôi cần một con chó giữ nhà, nó có thể làm công cho tiệm tôi, tay làm hàm nhai.”
 
“Ầy.”
 
Lộ An Thuần nhìn quả cầu trắng nhỏ bên trong lồng ấp: “Có lẽ canh cửa… sẽ gây khó khăn cho nó, nó vốn là một chú chó nuôi làm thú cưng, chỉ biết làm nũng đáng yêu, sinh tồn dựa vào sự yêu thích của chủ nhân.”
 
“Vậy tôi sẽ huấn luyện cho nó.” Một tay Ngụy Phong nắm mép hộp, tay còn lại tóm lấy lỗ tai chú chó. Dường như chó con vừa tỉnh lại nên nũng nịu cọ vào tay anh: “Cậu yên tâm giao nó cho tôi đi.”
 
Lộ An Thuần cảm kích nhìn anh, không biết nên nói gì cho phải.
 
Cô nợ anh nhiều quá.
 
“Tôi… Tôi có thể đưa cậu tiền nuôi chó con.”
 
“Tôi nói rồi, tôi tự kiếm được.”
 
“Cảm ơn cậu, Ngụy Phong.”
 
“Khách sáo làm gì, cậu có muốn làm một số hành động thực tế hơn không?” Anh xoay người dựa vào rương thủy tình, nhìn cô bằng thái độ cà lơ phất phơ.
 
“Ví dụ?”
 
“Ví dụ như…”
 
Anh tiến tới dừng lại cách cô không xa, đôi mắt đen láy nhìn chăm chú vào bờ môi mềm mại của cô gái, suýt nữa đã chạm vào đó.
 
Lộ An Thuần nhìn gương mặt điển trai lại lưu manh của anh bèn thở thật nhẹ, vô thức nghiêng mặt sang một bên rồi run rẩy không thôi… cực kỳ căng thẳng.
 
Ngụy Phong khẽ cười: “Được không?”
 
“Không được.”
 
“Tôi muốn.”
 
“Vậy cũng được, một chút thôi nhé.”
 
Anh thở dài rồi đứng thẳng dậy: “Cậu biết có bao nhiêu cô gái theo đuổi ông đây không thế?”
 
Lộ An Thuần thoáng tránh xa anh ra để né bàn tay của anh: “Vậy cậu đi đi.”
 
“Tôi đi đây.” Ngụy Phong giả đò cất bước rời đi: “Cậu đừng khóc nhé.”
 
Lộ An Thuần bèn nắm chặt góc áo của anh.
 
Anh quay đầu nhìn cô, cô cúi gằm mặt, mắt nhìn sang một bên, mặt mày đầy vẻ khó chịu.
 
Ngụy Phong thở dài, đặt bàn tay lên đầu cô rồi khẽ ấn xuống: “Chịu thua cậu rồi.”
 
“Cầu Cầu tỉnh rồi, chúng ta dẫn nó về đi.”
 
Nhân viên đưa thùng đựng hành lý đến, Ngụy Phong cẩn thận ôm chú chó vào lòng rồi kéo hành lý: “Đúng rồi, phải cho nó ăn gì?”
 
“Thức ăn cho chó.”
 
“Tôi cho nó ăn cơm được không?”
 
“Ừm… Cũng được.” Lộ An Thuần nghĩ không muốn gây thêm phiền phức cho anh: “Cơm thừa cũng được nhưng đừng cho nó ăn xương, không được cho muối vào thức ăn, ức gà thì được. ”
 
Ngụy Phong nghe xong cảm thấy phiền phức quá: “Vẫn nên mua thức ăn cho chó thôi.”
 
“Ừm! Để tôi mua.”
 
Nhân viên cầm một túi thức ăn cho chó xuống, Lộ An Thuần vội vàng móc bóp ra chuẩn bị trả tiền thì Ngụy Phong đưa mã QR trên điện thoại đến, thanh toán cả tiền thuốc lẫn thức ăn cho chó.
 
“Sao động tác của cậu lại nhanh như vậy.”
 
“Là do cậu chậm quá.”
 
“Không được, cậu không thể trả số tiền này.”
 
“Tôi không nghèo đến vậy.”
 
Lộ An Thuần và anh ra khỏi cửa hàng, trong lòng rất khó chịu. Cô cầm ví tiền trên tay rồi lấy ra tờ một trăm tệ: “Tôi trả tiền lại cho cậu.”
 
“Lộ An Thuần, tôi đã nói tôi không nghèo đến thế.”
 
“Nhưng chuyện nào ra chuyện đó, Cầu Cầu là chó của tôi nên tôi phải thanh toán số tiền này.”
 
“Cậu đã đưa nó cho tôi.” Ngụy Phong đặt chó và rương hành lý vào đuôi xe rồi mới ngồi lên xe. Truyện được nhóm dịch đăng ở luvevaland.co. Nhóm sẽ public 51 chương, từ chương 52 mọi ngươi có thể vào group Động spoil và review truyện (search trên facebook, tên nhóm viết hoa hết) hoặc vào bằng link https://www.facebook.com/groups/spoilandreview để đọc không tốn MP. Mọi người nhớ trả lời câu hỏi để được duyệt vào nhóm nhanh hơn nha.
 
“Ngụy Phong, cậu kiếm tiền rất cực khổ, tôi không muốn cậu thanh toán quá nhiều tiền cho tôi, cậu cố gắng tích cóp vì mình không được ư…”
 
Những lời cô vừa nói khiến anh liên tưởng đến những gì Tề Minh đã nói kế bên tai mình lúc đang thi đấu bóng rổ.
 
Anh giật môi, giọng điệu hơi tự giễu: “Cậu cũng cảm thấy tôi không xứng với cậu đúng không?”
 
Một cơn gió lướt qua, hai người đều im lặng.
 
Lộ An Thuần lập tức thu túi tiền lại rồi chủ động đội chiếc mũ bảo hiểm Angry Bird, ngồi lên sau lưng anh, không nói gì đã ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh.
 
Một tiếng “ầm” vang lên, chiếc xe lao ra ngoài như lưỡi dao, tiếng gió rít gào sát bên tai.
 
Lộ An Thuần ra sức ôm lấy eo anh, úp trán vào lưng anh rồi khẽ nói: “Cậu biết rất rõ tấm lòng của tôi mà.”
 
Ngụy Phong nhìn thẳng về trước, lái xe lên cầu vượt, dòng sông Gia Lâm cuồn cuộn ở bên cạnh cùng lao về trước với họ không biết trôi dạt về nơi nao.
 
Một hồi lâu sau, anh mới nghiêm túc cất lời: “Tôi biết, tôi sẽ không nói những câu như vậy nữa.”
 
Lộ An Thuần ôm chặt lấy anh: “Anh Phong, là tôi không xứng với cậu.”

 


Nhấn để mở bình luận

[free]_tình yêu của chúng ta