[free]_tình yêu của chúng ta


Lộ An Thuần đứng khỏa thân trước tấm gương to, nhìn chữ màu đen trên ngực trái, tên viết tắt theo phong cách Gothic tựa như vết bớt màu đen được in trên cơ thể cô, cùng phập phồng với mỗi nhịp tim và mỗi một lần hít thở.
 
Cô đưa ra quyết định như vậy có lẽ là do xúc tác của cồn, nhưng sau khi tỉnh táo lại Lộ An Thuần cũng không hối hận.
 
Cô muốn để lại một dấu ấn liên quan đến anh trên người mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cũng chỉ có Nguỵ Phong biết, bộ dạng thật sự hư hỏng của cô sau khi cô tháo lớp mặt nạ dịu dàng ngoan ngoãn kia xuống.
 
Đêm khuya, cô gửi một tin nhắn cho Nguỵ Phong: “Đau lắm luôn ấy, còn hơi ngứa nữa.”
 
Dịch vụ hậu mãi bán điện thoại cũ: “???”
 
Thuần: “Em nói xăm ấy.”
 
Dịch vụ hậu mãi bán điện thoại cũ: “Anh có thể nói mấy câu cợt nhả được không?”
 
Thuần: “Không thể, anh có liêm sỉ chút đi.”
 
Dịch vụ hậu mãi bán điện thoại cũ: “Bà xã, anh muốn xem thử.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thuần: “Anh còn muốn lên trời nữa à.”
 
Dịch vụ hậu mãi bán điện thoại cũ: “Vị trí cụ thể là gì thế?”
 
Thuần: “Là vị trí chắc chắn sẽ không có ai phát hiện ra.”
 
Dịch vụ hậu mãi bán điện thoại cũ: “Mô tả đơn giản mà rõ ràng quá cơ.”
 
Lộ An Thuần suy nghĩ, thong thả nhập chữ vào, trả lời: “Vị trí đấy dù có mặc Bikini thì cũng không bị ai phát hiện.”
 
Nguỵ Phong bỏ điện thoại xuống, nằm trên giường gỗ cứng ngắc nhìn trần nhà.
 
Trần nhà và bốn bức tường xung quanh như đang dồn ép về phía anh, anh cảm thấy cơ thể sắp bị kéo căng thành lò xo, khô nóng không chịu nổi.
 
Anh sắp bị cô chơi chết rồi.
 

 
Toàn bộ kỳ nghỉ đông Nguỵ Phong đều đi làm việc bán thời gian để kiếm tiền, nếu nói hẹn hò nghiêm túc thì chỉ có một lần, Lộ An Thuần không dễ dàng gì gặp được anh, anh cũng không cho phép cô đến quán bi-a vàng thau lẫn lộn kia.
 
Lộ Bái vẫn đang bận rộn ở phương Bắc, thỉnh thoảng có về thì cũng chỉ ở có hai ngày rồi vội vàng đi ngay.
 
Đó là khoảng thời gian sung sướng thoải mái nhất của Lộ An Thuần.
 
Cô biết sự tự do này sẽ không quá dài lâu, có thể nhiều thêm một ngày thì cũng là một ngày.
 
Mà người ba bị bệnh nan y của Liễu Như Yên cũng không chịu được qua mùa đông năm nay, đêm đó cô ấy nhận được điện thoại, biết được tin ba đã mất, cô ấy khóc lóc chạy ra khỏi biệt thự.
 
Lộ An Thuần lo lắng cho sự an toàn của Liễu Như Yên nên cô đến bệnh viện cùng cô ấy.
 
Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy ba của Liễu Như Yên và Liễu Lệ Hàn, bởi vì trị bệnh bằng hoá chất nên người đàn ông rụng hết tóc, da dẻ bị huỷ hoại trắng bệch, cơ thể bị bệnh tật tra tấn chỉ còn da bọc xương, nhìn trông vô cùng hốc hác và đáng sợ.
 
Liễu Như Yên khóc đến khàn cả giọng tựa như tất cả những đứa trẻ mất ba mất mẹ trên khắp thế giới này, không có bất cứ ngôn từ nào có thể xoá nhoà được nỗi buồn đau sâu sắc ấy.
 
Khi Lộ An Thuần còn rất nhỏ đã cảm nhận được nỗi tuyệt vọng và đau khổ này.
 
Cô ngồi trên hàng ghế lạnh như băng trong bệnh viện, tài xế Kiều Chính đưa hai người họ đến đây, lúc này ông ấy cũng ngồi trên ghế với Lộ An Thuần.
 
“Chú Kiều chú về nghỉ ngơi trước đi, giờ đã khuya rồi.”
 
“Ông Lộ đã nói rồi, chú nhất định phải ở cạnh cháu cho đến khi nào đưa cháu về biệt thự an toàn.”
 
Khoé miệng Lộ An Thuần nhếch lên đầy thất vọng, quay đầu lại nhìn Liễu Như Yên đang đau buồn gào khóc trong nhà xác.
 
“Chú Kiều, nếu có một ngày ba cháu mất, cháu nghĩ có lẽ cháu sẽ không rơi giọt nước mắt nào cho ông ta đâu.”
 
Có lẽ Kiều Chính sẽ thấy kinh ngạc với những lời cô nói.
 
Trên thế giới này, có đứa trẻ nào lại không rơi nước mắt khi ba mẹ mình mất sao? Vậy chắc chắn đứa trẻ ấy là một người lạnh lùng vô tình.
 
Nhưng sắc mặt Kiều Chính lại bình tĩnh như chẳng có gì, không hề giật mình vì lời nói lạnh lùng thờ ơ của Lộ An Thuần.
 
Có lẽ, từ lâu ông ấy đã nhận ra mối quan hệ của hai ba con này không được bình thường. Đúng vậy, ngày nào ông ấy cũng ở bên cạnh Lộ Bái, sao ông ấy có thể không biết ông ta là người như thế nào chứ?
 
“An An, cháu có muốn kể chuyện của mẹ cháu với chú không.”
 
Lộ An Thuần kinh ngạc nghiêng đầu nhìn ông ấy: “Mẹ cháu? Sao chú lại nhắc đến mẹ cháu làm gì?”
 
“Chú nghe nói mẹ cháu qua đời từ khi cháu còn nhỏ, cháu có từng khóc thút thít vì bà ấy không?”
 
“Có ạ, cháu khóc còn lớn hơn cả chị Liễu, khi đó cháu vẫn còn là trẻ con, chú biết đấy, đối với trẻ con thì chuyện mất mẹ này, thật sự còn đáng sợ hơn cả trời sập gấp trăm nghìn lần.”
 
“Lúc mẹ cháu đi có bình thản không?”
 
Lộ An Thuần không biết vì sao Kiều Chính lại hỏi những chuyện này, người làm việc bên cạnh Lộ Bái phải giữ sự cẩn thận tuyệt đối từ lời nói đến việc làm, mà hình như những lời đêm nay ông ấy nói đã vượt quá phận sự của ông ấy.
 
Nhưng Lộ An Thuần không ngại, bởi vì cô hy vọng có một người có thể tâm sự chuyện của mẹ với cô, những việc này đã đè nén trong lòng cô suốt bao nhiêu năm qua, trước giờ chưa từng có ai quan tâm đến.
 
Không một ai quan tâm bà mất có bình thản không, không ai quan tâm bà có hạnh phúc hay không… Ngay cả Lộ Bái ngoài miệng nói yêu bà đến mức nào, chẳng qua cũng chỉ là muốn chinh phục và chiếm hữu bà.
 
“Mẹ cháu cắt cổ tay tự tử trong bồn tắm.” Lộ An Thuần cúi đầu, bình tĩnh tự thuật lại: “Tuy rằng hình ảnh rất máu me đáng sợ, nhưng cháu nhìn thấy trên khoé miệng bà ấy có nụ cười, cháu nghĩ… Có lẽ khoảnh khắc rời khỏi thế giới này bà ấy rất bình thản hạnh phúc.”
 
Mọi người luôn tin tưởng những chuyện bọn họ tình nguyện tin, có lẽ đây chỉ là nỗi ám ảnh của Lộ An Thuần, cô tình nguyện tin tưởng mẹ đã vui vẻ rời khỏi thế giới này.
 
“Cháu không nên nói những lời này, nhưng cháu tin trên thế giới này ngoại trừ cháu ra thì vẫn còn có người khác cũng yêu bà ấy sâu đậm.” Giọng nói của Lộ An Thuần nặng nề: “Hạnh phúc bà ấy có được quá ngắn ngủi nên trước khi rời đi bà ấy cũng không có gì để tiếc nuối.”
 
Kiều Chính mím chặt đôi môi khô khốc, đôi mắt đen nhánh có chút gợn sóng khó phát hiện thoáng lướt ngang qua, trong phút chốc Lộ An Thuần nhìn về phía ông ấy, biểu cảm của ông ấy lập tức trở nên ôn hoà, nói với cô: “Đã khuya rồi, An An, để chú đưa cháu về nhà trước.”
 
Lộ An Thuần gật đầu, cô đến nhà xác nhẹ nhàng an ủi Liễu Như Yên mấy câu, sau khi xã giao lịch sự xong, cô đi theo tài xế Kiều Chính rời khỏi nhà tang lễ.
 
Phía đông đã có tia sáng ló rạng, xe bảo mẫu Alphard màu đen đỗ ven đường, Kiều Chính mở cửa xe ra cho cô.
 
Lúc Lộ An Thuần lên xe, bỗng nhiên cô nghe thấy ông ấy nhẹ nhàng nói một câu…
 
“Người chết không uổng, nhưng người còn sống thì sao.”
 
Lộ An Thuần kinh ngạc nhìn về phía ông ấy, xuyên qua cửa kính xe màu đen, Kiều Chính quay đầu lại liếc nhìn về phía nhà tang lễ.
 
Dường như câu nói kia đang cảm thán cho chuyện của Liễu Như Yên.
 
Lộ An Thuần không nghĩ gì nhiều.
 

 
Ba tháng, vạn vật sinh sôi nảy nở, cây hoa anh đào trong sân cũng nở hoa rồi, hoa rụng rực rỡ.
 
Lộ An Thuần sinh ra vào mùa xuân, đây là một mùa vô cùng thuần khiết và tốt đẹp. Chòm Bạch Dương cũng là chòm sao cứng cỏi bền bỉ, dũng cảm tiến tới.
 
Nếu cô sinh ra ở một gia đình bình thường, cô sẽ có ba mẹ yêu thương cô, có lẽ sẽ có một em trai hoặc em gái. Cô thường xuyên mơ mộng, có lẽ cô thật sự thẳng thắn, lãng mạn mà nhiệt tình giống tất cả những cô gái chòm Bạch Dương sinh ra vào mùa xuân.
 
Không giống bây giờ, ai ai cũng đeo mặt nạ dối trá, mở miệng ra là nói dối.
 
Vào ngày sinh nhật cô, Lộ Bái đã trở về.
 
Ông ta tổ chức một buổi tiệc mừng sinh nhật mười tám tuổi hoành tráng cho Lộ An Thuần, Liễu Như Yên thoát khỏi nỗi đau mất ba cũng nhiệt tình giúp cô sắp xếp chuẩn bị, hai phần ba số bạn học trong lớp đều được mời đến. Đương nhiên, đa phần đều là cậu ấm cô chiêu trong giới này.
 
Không chỉ là bạn bè mà còn có rất nhiều đối tác làm ăn của Lộ Bái, những cô chú này tặng Lộ An Thuần rất nhiều món quà quý giá đắt đỏ, đồng thời nâng ly rượu gửi đến cô lời chúc chân thành.
 
Lộ An Thuần mặc một bộ lễ phục dạ hội màu trắng mang phong cách cổ điển, trông vừa thanh lịch vừa phóng khoáng, tựa như cô công chúa nhỏ bước ra từ cung điện Châu Âu. Mái tóc dài được búi trên đỉnh đầu, có một chuyên gia trang điểm giúp cô chải nó thành một búi tóc tinh xảo và cố định nó bằng một chiếc trâm cài tóc phức tạp, những sợi tóc mái khẽ rũ bên xương quai xanh trắng nõn của cô.
 
Trang phục lộng lẫy như vậy chỉ để khiến Lộ Bái nở mày nở mặt, bình thường cô không được phép trang điểm đẹp như này.
 
Lộ An Thuần lễ phép dịu dàng đáp lại từng lời chúc phúc một, trên gương mặt cô nở một nụ cười vừa phải, mãi đến khi cơ mắt đã hơi cứng lại.
 
Ninh Nặc kéo Lộ An Thuần đến bên cạnh bàn tiệc đứng bên ngoài vườn hoa, nhỏ giọng hỏi cô: “Này, Nguỵ Phong không đến à?”
 
“Sao tớ dám mời anh ấy!” Lộ An Thuần không chút do dự nói: “Hơn nữa gần đây anh ấy đang chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh độc lập của trường Đại học Hàng không Bắc Kinh.”
 
“Cũng đúng ha, với cả cậu ấy với Chúc Cảm Quả cũng không có quần áo phù hợp, đến có khi còn bị người khác chê cười nữa.” Ninh Nặc nói năng không lựa lời: “Có thể sẽ giống lần trước, mặc đồ của nhân viên phục vụ.”
 
Lý trí nói cho Lộ An Thuần biết cô nên hùa theo Ninh Nặc, giống như cô đang hùa theo những người xung quanh.
 
Ngoại trừ Nguỵ Phong, cô chưa bao giờ tiết lộ suy nghĩ và cảm xúc thật của mình với bất kỳ ai.
 
Nhưng khi nghe thấy những lời này, có làm thế nào thì Lộ An Thuần cũng không thể duy trì được sự kiềm chế như lúc trước, cô trịnh trọng và nghiêm túc nói với Ninh Nặc: “Nặc Nặc, cậu là người bạn đầu tiên tớ quen được sau khi đến thành phố C, tớ biết cậu không có ác ý, nhưng sau này cậu đừng có cười cợt Nguỵ Phong như vậy nữa có được không.”
 
Ninh Nặc hơi giật mình, cô ấy không nghĩ đến Lộ An Thuần lại đột nhiên nghiêm túc như vậy.
 
“Tớ… Tớ chỉ đùa thôi.” Cô ấy nhẹ nhàng đẩy Lộ An Thuần, vẫn cười nói: “Cậu sao thế, sao tự dưng lại như vậy.”
 
“Tớ biết chỉ là nói đùa, nhưng tớ không thích nói đùa như vậy.”
 
“Được rồi, được rồi! Tớ biết rồi, cậu không thích người khác lấy cậu ấy ra làm trò đùa, đã hiểu đã hiểu!” Ninh Nặc kéo tay cô làm nũng, nói: “Tha thứ cho tớ đi An An, tớ không dám nữa, tớ sẽ không nói cậu ấy như vậy nữa.”
 
Lộ An Thuần khẽ cười: “Cậu làm nũng với tớ làm gì, cái giọng õng ẹo này á, cậu giữ lại dùng cho Từ Tư Triết đi.”
 
Ninh Nặc bĩu môi: “Đừng nói đến cậu ta nữa, tớ đã nhìn rõ rồi, rõ ràng cậu ta là cái điều hoà trung ương mập mờ với rất nhiều cô gái, tớ không muốn làm đồ đần nữa.”
 
Thấy Lộ An Thuần không nói lời nào, cô ấy chọc cô: “Này, sao cậu không nói câu nào thế?”
 
Nếu là lúc trước, có lẽ Lộ An Thuần sẽ nói ra mấy câu cô ấy thích nghe, nhưng bây giờ Lộ An Thuần không muốn tiếp tục lừa mình dối người nữa, sau đêm nay cô không còn là trẻ con nữa.
 
“Từ Tư Triết không phải điều hoà trung ương.”
 
“Hả, vậy sao, cậu cảm thấy như thế à?”
 
“Cậu ta là cặn bã, một tên trai đểu chính hiệu.”
 
“…” Sắc mặt Ninh Nặc thay đổi.
 
Đúng vậy, đây không phải câu cô ấy muốn nghe, không có lời nói thật nào dễ nghe, nhưng con người phải học cách chấp nhận sự thật, không lừa mình dối người nữa thì mới có thể thật sự trưởng thành.
 
Rất lâu sau Ninh Nặc mới thở dài, nói với Lộ An Thuần: “Thật ra cậu nói rất đúng.”
 
Cô ấy vẫn luôn biết, cũng đã nhìn ra từ lâu, chỉ là cô ấy không muốn tin tưởng thôi.
 
Cô ấy dùng cái ly tam giác cụng ly với ly của Lộ An Thuần: “Cảm ơn cậu đã nói thật với tớ.”
 
“Đáng nhẽ tớ phải nói thật với cậu từ lâu rồi, nhưng tớ cũng rất yếu đuối, không có đủ dũng cảm.”
 
Khoé mắt Ninh Nặc mang ý cười, nhìn cô gái trước mặt: “Tớ có cảm giác sau đêm nay chúng ta mới thật sự trở thành bạn tốt.”
 
“Ừm!”
 
“Tớ bảo này, dù người không đến tận nơi thì ít nhất cũng phải có tin nhắn chúc mừng chứ nhỉ.” Ninh Nặc vui đùa trêu chọc Lộ An Thuần: “Cậu ấy có gửi tin nhắn cho cậu không?”
 
Lộ An Thuần nhìn thanh tin nhắn trống rỗng trên điện thoại: “Không có, có khi anh ấy còn đang làm thêm đấy.”
 
“Chẳng lẽ làm thêm thì không có thời gian nhắn tin à, hừ, uổng công cậu còn nói đỡ cho cậu ấy.”
 
Lộ An Thuần cười nói: “Không sao mà.”
 
Ninh Nặc vỗ vai cô, sau đó đi nói chuyện với mấy cô gái khác, tuy ngoài miệng Lộ An Thuần nói không sao nhưng trong lòng cô vẫn để ý, thỉnh thoảng cô lại liếc mắt nhìn điện thoại.
 
Cái tên này, cô không mời anh đến tiệc sinh nhật, đến cái tin nhắn chúc mừng anh cũng không gửi cho cô sao!
 
Tình yêu cây khế đến vậy luôn!
 
Qua một lúc sau, Lộ An Thuần nhận được tin nhắn chúc mừng sinh nhật do Chúc Cảm Quả gửi đến.
 
Chú Dế Dũng Cảm: “Vì cậu mà mặt trời càng chói lọi hơn, vì cậu mà ánh trăng càng thêm thuần khiết, trong ngày đặc biệt này, bạn của tôi, tôi xin gửi đến cậu lời chúc sinh nhật chân thành nhất, mong cho cậu mỗi năm đều như hôm nay, mỗi tuổi đều như hiện tại. [hoa hồng]”
 
Thuần: “Cảm ơn cậu, bạn của tôi, thật ra cậu chỉ cần gửi bốn từ chúc mừng sinh nhật là được, không cần phải copy cả đoạn văn mạng dài vậy đâu.”
 
Chú Dế Dũng Cảm: “Anh đây tự viết đấy! Anh Phong còn sửa lại một lượt cho tôi nữa, cậu ấy nói cậu ấy cảm động phát khóc luôn.”
 
Thuần: “Anh ấy đâu rồi?”
 
Chú Dế Dũng Cảm: “Vừa tan học đã đến quán bi-a làm thêm luôn rồi.”
 
Thuần: …
 
Quả nhiên.
 
Đối với Nguỵ Phong mà nói, không có bất cứ chuyện gì quan trọng hơn chuyện làm thêm, kiếm tiền chăm lo gia đình.
 
Bởi vì anh là anh trai của Ngụy Nhiên, chỉ điểm này đã đủ khiến Lộ An Thuần không thể tức giận gì với anh.
 
Thuần: “Bây giờ anh ấy đang bận lắm à?”
 
Chú Dế Dũng Cảm: “Có hơi bận thật, mấy hôm nay chuyện kinh doanh của quán bi-a khá tốt, ngày nào cũng phải làm đến mười giờ mới về.”
 
Thuần: “Ồ, bận thế mà anh ấy vẫn có thời gian sửa tin nhắn chúc mừng sinh nhật cho cậu.”
 
Chú Dế Dũng Cảm: “Bởi vì đấy là sinh nhật của cậu chứ có phải ai khác đâu.”
 
Thuần: “Tôi quan trọng thế sao.”
 
Chú Dế Dũng Cảm: “Chẳng thế thì sao, cậu là cục vàng cục bạc của cậu ấy.”
 
Thuần: “[Mỉm cười]”
 
Vậy nên, anh có thời gian sửa tin nhắn chúc mừng sinh nhật cho người khác mà không có thời gian tự tay gửi cho cô lấy một cái sao, dù chỉ là một đoạn trích!
 
Cục vàng cục bạc mà có đãi ngộ như này.
 
Quả nhiên vẫn là tình yêu cây khế.
 
Thuần: “Anh Trư Can, cậu nói thật với tôi đi, rốt cuộc Nguỵ Phong có để ý đến sinh nhật tôi không thế?”
 
Chú Dế Dũng Cảm: “Sao lại hỏi thế làm gì?”
 
Thuần: “Bây giờ anh ấy vẫn chưa gửi tin nhắn chúc mừng sinh nhật tôi, tôi chờ đến mức hoa cũng sắp tàn rồi. QAQ”
 
Chú Dế Dũng Cảm: “Không phải, cậu là nữ thần, cậu ấy là simp chúa, cậu chờ cậu ấy làm gì? Nghe anh đi, thần thái rất quan trọng đấy!”
 
Thuần: “Tôi bắt đầu nghi ngờ không biết có phải anh ấy bắt đầu thấy chán tôi rồi không, chẳng phải con trai các cậu đều thế à, có được rồi là không biết trân trọng nữa.”
 
Chú Dế Dũng Cảm: “Đây không phải là chuyện nữ thần nên nghĩ, kiêu ngạo lên!”
 
Lộ An Thuần bỏ điện thoại xuống, khẽ thở dài.
 
Đúng thật, tâm lý lo được lo mất này của cô rất nguy hiểm.
 
Khi bạn không chút do dự giao ra tất cả sự nhiệt tình lẫn nhược điểm của bản thân thì người khác có thể tuỳ tiện thao túng nhược điểm kia, dù có thế nào thì cô cũng phải có sự dè chừng.
 
Lộ An Thuần cúi đầu gửi một tin nhắn cho Nguỵ Phong…
 
Thuần: “Có lẽ tạm thời chúng ta nên bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ càng.”
 

 
Trong con hẻm nhỏ tối om vắng tanh, Nguỵ Phong lấy điện thoại ra nhìn thấy tin nhắn không đầu không đuôi này, anh còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra thì gáy bị một cây gậy đập trúng.
 
Thoáng chốc máu tươi đã chảy từ trên trán xuống.
 
Anh bị trúng đòn xoay người, tiếp đó lập tức đá một cái lên ngực tên côn đồ đã đánh lén anh, vì quá bất ngờ nên tên côn đồ không kịp đề phòng bị đá bay ra ngoài, va vào tường
 
Nguỵ Phong hơi nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn người ngã trên đất.
 
Khoé miệng tên côn đồ chảy máu, gã ta không thể đứng dậy ngay được, thử mấy lần rồi cuối cùng vẫn ngã quỵ xuống, chật vật há mồm thở phì phò.
 
Đám người của gã áo sơ mi hoa lúc trước đây từng khiêu khích, đúng y như bôi keo da chó, quẳng cũng không quẳng đi được, ngừng nghỉ được mấy tháng, nếu không phải nghe thấy tin Nguỵ Phong sắp sửa tham gia thi tuyển sinh độc lập của trường Đại học Hàng không Bắc Kinh nên lại chạy ra gây chuyện, muốn đánh anh một trận thật ác khiến anh bị thương nặng, bỏ lỡ kiểm tra sức khoẻ của trường Đại học Hàng không Bắc Kinh.
 
Mấy người cầm gậy gộc đuổi theo đánh anh, bánh kem tinh xảo Nguỵ Phong đặt trước mấy tuần cũng bị nhóm người này đánh cho nát nhừ, tuy có hộp bảo vệ nhưng rõ ràng bánh kem đã không còn ra hình thù gì nữa.
 
Nguỵ Phong thật sự tức phát điên, anh như con chó đối đầu trực diện với đám người kia.
 
Anh đánh nhau vừa tàn nhẫn vừa không muốn sống, tuy đối phương người đông thế mạnh và người lao tới còn đang cầm gậy trong tay, nhưng Nguỵ Phong vừa cúi người đã né đòn được, anh nhấc bổng người kia lên, khiêng lên cao rồi quăng xuống!
 
Miệng người kia há hốc ra như cá sắp chết, mấp máy mấy cái nhưng lại đau đến nỗi không hét được thành tiếng, cũng không bò dậy nổi.
 
Gã áo sơ mi hoa hận đến ngứa răng, thấy anh đánh một hiệp đã đánh ngã được người mình, lửa giận xông lên đầu khiến gã ta mất lý trí, gã lấy dao ra đâm về phía ngực Nguỵ Phong!
 
Ngụy Phong lập tức thấy lạnh hết sống lưng, rợn hết cả tóc gáy, anh nghiêng người theo bản năng, loạng choạng nắm lấy cánh tay gã áo sơ mi hoa.
 
“Rắc” một tiếng, gã áo sơ mi hoa đau đến nỗi kêu gào thảm thiết, cổ tay bị bẻ gãy, con dao rơi xuống đất.
 
Tất cả mọi người sợ đến choáng váng.
 
Nguỵ Phong chậm rãi nhặt con dao găm trên mặt đất lên, trong ánh mắt là sự lạnh lùng vô tận, chậm rãi đi về phía gã ta.
 
Gã áo sơ mi hoa liên tục lui về phía sau, cao giọng gào: “Mày muốn làm gì! Mày không cần tương lai của mày nữa à!”
 
Chỉ nghe “Vèo” một tiếng, con dao găm xẹt ngang qua tai gã áo sơ mi hoa, ghim sâu vào bức tường đen sau lưng anh ta, chỉ một chút nữa thôi là nửa lỗ tai của gã đã bị cắt đứt.
 
Chân gã áo sơ mi hoa mềm nhũn, ngã ngồi trong góc tường, hoảng hốt ngẩng đầu nhìn lưỡi dao vung vẩy trên đỉnh đầu mình.
 
“Hôm nay là ngày lành, trên tay ông đây không muốn dính máu.”
 
Nguỵ Phong lạnh lùng nói xong, ôm hộp bánh kem đã nát kia đi nâng chiếc xe máy đã đổ dưới đất lên.
 
Trên điện thoại, tin nhắn của Lộ An Thuần lại gửi đến…
 
Thuần: “Nguỵ Phong, anh thật sự không yêu em sao.”
 
Anh khởi động động cơ, thuận tiện dùng mu bàn tay lau vết máu chảy ra trên trán, gửi cho cô một đoạn ghi âm
 
“Bà xã, ngoan, anh sắp đến rồi đây.”




 


Nhấn để mở bình luận

[free]_tình yêu của chúng ta