[free]_tình yêu của chúng ta


Trước cửa Tân Quang Thiên Địa, lái xe Kiều Chính tới đón cô, thấy cô xách túi lớn túi nhỏ, ông ấy vội cầm chúng cho cô: “Ồ, cháu mua không ít nhỉ!”
 
“Sắp khai giảng nên cháu mua một ít quần áo mới.”
 
“Lên xe đi, hôm nay ba cháu bày tiệc, về nhà sớm muốn ăn cơm với cháu, không ngờ cháu lại không ở nhà. Sắc mặt ba cháu khó coi lắm, ông ấy còn mắng cả dì Liễu nữa, trách vì sao cô ấy không đưa cháu về nhà cùng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tâm trạng của Lộ An Thuần chẳng dễ gì mới lắng lại được, cô lấy lại bình tĩnh, lo lắng hỏi: “Cô ấy không sao chứ?”
 
“Không sao.”
 
“Vậy chú mau chở cháu về đi.”
 
Lái xe khởi động xe, phóng chiếc xe bảy chỗ cải tiến lên trên cầu vượt, lao về nhà nhanh như chớp.
 
...
 
Sau khi Lộ An Thuần ra về, cậu bé Ngụy Nhiên ngồi ở ngưỡng cửa của cửa hàng điện thoại di động cũ, nhìn theo hướng cô đi khỏi, đeo tai nghe nghe những bài hát đang nổi tiếng, thở ngắn than dài.
 
Đúng lúc này, Chúc Cảm Quả xách một túi giấy dầu tới, lúc vào nhà cậu ấy còn quệt dầu lên mặt Ngụy Nhiên: “Bà tôi bảo tôi mang cho hai anh em cậu một ít sườn heo xông khói.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thay tôi cám ơn bà Chúc nhé.”
 
Ngụy Phong sai Ngụy Nhiên: “Em đi lấy một ít cam đường Bồ Giang* mua mấy hôm trước cho anh Trư Can của em đi.”
 
*Cam đường Bồ Giang là giống cam đặc sản của Bồ Giang, Tứ Xuyên. Cam đường Bồ Giang được xếp vào danh sách một trong một trăm thương hiệu nông sản tiêu biểu hàng đầu của Trung Quốc.
 
Ngụy Nhiên bèn nhặt hết tất cả những quả cam đường còn lại đưa cho Chúc Cảm Quả mang về.
 
“Chỉ là chút sườn heo xông khói thôi mà, bọn cậu không cần phải tặng lại gì đâu.”
 
“Bà cậu thích ăn cam đấy.”
 
Chúc Cảm Quả không còn cách nào khác đành nhận lấy túi cam.
 
Cậu ấy là bạn chơi với Ngụy Phong từ nhỏ đến lớn nên hiểu rất rõ tính cách của Ngụy Phong, xưa nay anh không thích nợ gì người khác, hàng xóm láng giềng cho gì anh cũng đều có quà đáp lại.
 
Hồi học tiểu học, trong tiết Mỹ thuật, vì không có bút sáp màu nên anh đành phải ngồi nhìn các bạn khác vẽ tranh, nom hết sức đáng thương. Bạn nữ ngồi bàn trên thấy vậy bèn cho Ngụy Phong mượn vài ba cây bút sáp màu để anh hoàn thành bài tập mỹ thuật.
 
Cô bạn ấy mập mạp, cũng không xinh xắn gì, thường hay bị bạn bè trong lớp trêu là con bé thủ heo.
 
Sau khi tan học, Ngụy Phong ra vườn hoa hái được mấy bông hoa dại, dùng giấy màu của tiết Mỹ thuật gói lại, còn dùng dây ruy băng bó thành một bó hoa xinh xắn tặng cho cô bạn cho anh mượn bút sáp màu coi như quà đáp lễ, giúp cô ấy được một phen hãnh diện trước các bạn trong lớp.
 
Cô bạn cho mượn bút sáp màu bật khóc ngay tại chỗ.
 
Ngụy Phong là người rất nhạy cảm, chu đáo, đôi mắt đen láy sắc như dao của anh có thể nhìn thấu niềm khát vọng sâu nhất trong lòng mọi người.
 
Bó hoa ấy khiến cô bạn cho mượn bút sáp màu yêu anh rất nhiều năm, cuối cùng, năm lớp mười, cô ấy gom góp dũng khí tỏ tình với anh nhưng lại bị anh tuyệt tình từ chối.
 
Lý do rất đơn giản, anh không hề có ý gì với cô ấy, đừng nghĩ nhiều, anh làm vậy chỉ là để trả ơn mà thôi.
 
Cho nên anh thực sự đúng là một cỗ máy thu hoạch trái tim của các cô gái, các cô gái đều thích anh, không chỉ vì khuôn mặt đẹp trai đỉnh chóp của anh mà còn vì khí chất lịch lãm đầy ngang tàng này.
 
Anh nổi tiếng là khó cưa đổ.
 
Tính đến thời điểm hiện tại, chưa có bạn nữ nào có thể hái được đóa hoa mọc trong bụi gai này.
 
“Đúng rồi, vừa rồi lúc tôi mới ra khỏi cửa, tôi nhìn thấy cô gái đêm đó bị chúng ta dọa sợ, sao cậu ta lại tới đây?”
 
Ngụy Nhiên vội vàng đáp: “Chị ấy tới đây gặp anh em giống các chị khác, chị ấy đến để tỏ tình với anh em.”
 
Chúc Cảm Quả kinh ngạc trợn tròn mắt: “Không phải chứ!”
 
Mặc dù cả con ngõ này đều biết chuyện Ngụy Phong được nhiều người yêu mến, suốt bao năm nay, hễ có cô gái xinh xắn nào tới ngõ Thanh Hà thì mười cô, có tới tám, chín cô là tới để gặp Ngụy Phong.
 
Cô gái hôm nay tới đây rất xinh đẹp nhưng chiếc túi cô cầm trên tay còn có… Mức giá đẹp mắt hơn nhiều.
 
“Chắc chắn cậu ta là con gái nhà giàu đấy, anh trai em có bán mười nghìn chiếc máy cũ cũng không mua nổi cái túi người ta dùng đâu, em thấy cái túi cậu ta cầm không, đó là túi LV bản số lượng giới hạn trên toàn cầu đó.”
 
Mặc dù Chúc Cảm Quả không có xu sứt nào nhưng bình thường cậu ấy lại thích xem tạp chí thời trang, ngắm trai xinh gái đẹp, nắm rõ thông tin của các nhãn hiệu hàng đầu như lòng bàn tay: “Cái túi đấy không phải cứ có tiền là mua được đâu, cả thế giới chỉ có mấy chiếc thôi, cậu ta mua được nó chứng tỏ nhà cậu ta… Không chỉ giàu sương sương thôi đâu mà phải là dạng giàu nhất trong số những người giàu! Tầm cỡ thế lực khổng lồ trong giới tư bản!”
 
Ngụy Phong thản nhiên sửa bo mạch điện thoại: “Làm gì có cô con gái nhà giàu nào ăn mặc như cô ấy, che kín mín hệt như nữ tu vậy, vừa quê mùa vừa lỗi mốt.”
 
Tỏ tình cũng không biết ăn mặc đẹp một chút.
 
Ngụy Phong cảm thấy cô hoàn toàn thiếu chân thành.
 
“Có khi người ta thích phong cách này cũng nên, mặc dù cậu ta mặc đồ lỗi mốt nhưng toàn là của các thương hiệu xịn cả đấy! Có thể là do gu thẩm mỹ không được tốt thôi, dù sao cũng không liên quan gì tới chuyện người ta có nhiều tiền.”
 
Ngụy Phong liếc nhìn Ngụy Nhiên: “Em nghĩ sao?”
 
“Ồ, chị ấy nói chị ấy không đủ tiền mua cho em thật nhiều cốc socola bánh quy hành tinh, chỉ mua được mười chiếc thôi, em nghĩ chị ấy không có nhiều tiền lắm đâu.”
  
“Nghe thấy chưa?”
 
“Ngụy Phong, cậu lạ nhỉ.” Chúc Cảm Quả cười nhìn Ngụy Phong: “Sao vậy? Cậu không muốn cậu ta là con gái nhà giàu à?”
 
“Liên quan cóc gì tôi.” Ngụy Phong tháo bo mạch điện thoại ra, đáp chẳng khách sáo chút nào: “Tôi đâu có quen biết gì người ta.”
 
“Trong đám con gái cưa cẩm cậu thì cậu quen biết được mấy người chứ.”
 
“Chẳng quen biết ai hết.” Ngụy Nhiên nói xen ngang: “Nhưng mà! Vừa rồi anh em gọt táo cho chị ấy đấy.”
 
“Ồ? Anh em còn biết cả gọt táo cơ à.”
 
“Gọt hơi bị siêu luôn nha, xoay dao một cái, xoẹt xoẹt vài nhát là mấy giây sau đã gọt xong rồi, vỏ liền một mạch không bị đứt đoạn!” Cậu bé khoa tay múa chân tả đầy khoa trương.
 
Chúc Cảm Quả thấy thực sự khó tin. Tính cách Ngụy Phong cứng đầu như một con chó hoang, không ai trêu chọc vào được, đã cắn người là không chịu nhả ra, kiểu gì cũng phải ngoạm đứt được một tảng thịt đầm đìa máu tươi mới chịu thôi. Truyện được nhóm dịch đăng ở luvevaland.co. Nhóm sẽ public 51 chương, từ chương 52 mọi ngươi có thể vào group Động spoil và review truyện (search trên facebook, tên nhóm viết hoa hết) hoặc vào bằng link https://www.facebook.com/groups/spoilandreview để đọc không tốn MP. Mọi người nhớ trả lời câu hỏi để được duyệt vào nhóm nhanh hơn nha.
 
Nếu nói một người như vậy cầm dao đâm người khác thì cậu ấy còn tin chứ bảo là cầm dao gọt táo, hơn nữa còn là gọt táo cho con gái… Chúc Cảm Quả thật sự không thể tin nổi.
 
“Tại sao cậu lại gọt táo cho cậu ta?”
 
Ngụy Phong để điện thoại di động xuống, hời hợt nói: “Tôi làm cô ấy sợ hai lần, cô ấy nghĩ ông đây là một thằng bạo lực nên tôi phải thay đổi ấn tượng của cô ấy một chút.”
 
“Cũng đúng, kiểu đánh nhau bạt mạng của cậu đúng là làm bọn con gái sợ khiếp vía.” Chúc Cảm Quả nở nụ cười, huých cùi chỏ vào Ngụy Nhiên: “Có phải cậu ta cảm động chết đi được phải không?”
 
“Không, chị ấy không nhận.”
 
“Tại tại tại sao?”
 
“Chị ấy nói chị ấy không thích ăn táo, chị ấy chỉ thích ăn cherry thôi.”
 
“...”
 
“Cuối cùng anh em tự ăn quả táo đó, nhai luôn cả hạt.”
 
*
 
Lộ An Thuần trở về biệt thự Giang Đinh, Lộ Bái và Liễu Như Yên đang ngồi trong phòng ăn, trên bàn bày mấy món ăn Tứ Xuyên, mọi người vẫn chưa động đũa.
 
“Xin lỗi, con về muộn.”
 
Lộ Bái không thay đổi sắc mặt, không thể đoán ra được tâm trạng của ông ta: “Đi đâu?”
 
Lúc này, lái xe Kiều Chính xách túi lớn túi nhỏ vào nhà: “Ồ, An An mua được không ít đồ ở Tân Quang Thiên Địa.”
 
Đôi mắt như chim ưng của ông ta nhìn về phía Liễu Như Yên: “Em không đi cùng con bé à?”
 
“Em... Em phải…”
 
Liễu Như Yên lắp bắp nói, Lộ An Thuần ngắt lời cô ấy: “Đừng trách mẹ, tại con không muốn có ai đi cùng, thích đi dạo phố một mình cho tự do nên nói mẹ về trước.”
 
Lộ Bái bước tới kiểm tra những món đồ hiệu mà Lộ An Thuần mua, lấy điện thoại di động ra kiểm tra thông báo biến động số dư của thẻ tín dụng ở trong điện thoại di động, thản nhiên nói: “Có hai tiếng đồng hồ con không tiêu một xu nào, con đi đâu?”
 
“Đi xem phim.” Lộ An Thuần biết ngay ông ta sẽ hỏi vậy nên lấy cuống vé xem phim đã chuẩn bị sẵn từ trước ra.
 
Lộ Bái xem xong không hỏi thêm gì nữa, nói với Kiều Chính: “Vứt mấy bộ đồ này đi.”
 
“Ơ...” Kiều Chính lúng túng nhìn Lộ An Thuần: “Nhưng...”
 
Lộ An Thuần nhìn mặt thảm, im lặng, không nói tiếng nào.
 
“Sếp Lộ, đây là đồ cô Lộ mua... Thật không hay khi…”
 
Lộ Bái cầm một chiếc váy dây lên, thẳng tay ném nó xuống chân Lộ An Thuần: “Mặc cái thứ này để quyến rũ thằng nào chứ, tùy tiện.”
 
Dường như Lộ An Thuần đã… Quen với chuyện này, cô thản nhiên quay qua nói với Kiều Chính: “Vậy làm phiền chú Kiều.”
 
“Ôi.” Kiều Chính nhặt chiếc váy nằm dưới đất lên, xách túi lớn túi nhỏ ra ngoài.
 
Lộ An Thuần ngồi vào bàn cơm, ngoan ngoãn ăn cơm.
 
Lộ Bái thấy cô nghe lời, sắc mặt ông ta cũng dịu lại, ông ta gắp cho Lộ An Thuần một miếng sườn xào chua ngọt: “Lần sau đi dạo phố thì bảo mẹ đi với con, đi một mình có gì thú vị đâu cơ chứ. Con mới đến đây, chưa quen thành phố này, đường phố ở đây lại phức tạp, chưa chắc cầm bản đồ đã tìm ra được đường.”
 
“Dạ vâng, thưa ba.”
 
“Chuyện bữa tiệc đã sắp xếp xong cả rồi chứ?” Ông ta hỏi Liễu Như Yên.
 
“Đã chuẩn bị xong xuôi rồi ạ, buổi tiệc chào mừng An An này em mời một vài bạn học ở trường THPT số một Nam Gia, có cả nam lẫn nữ, đều là con của bạn làm ăn của anh để các con làm quen với nhau trước. Ngoài ra, kỳ thi đại học năm nay vừa mới kết thúc, em còn mời cả những học sinh có thành tích thi tương đối tốt để họ truyền kinh nghiệm ôn tập trong năm lớp mười hai cho An An.”
 
“Ừm, rất thỏa đáng.” Chẳng mấy khi mới thấy Lộ Bái khen ngợi người khác.
 
Liễu Như Yên thấy tâm trạng của ông ta khá tốt bèn đề nghị: “Vậy… Có thể cho em trai em tới bữa tiệc này không, em cũng muốn giới thiệu cho An An làm quen với thằng bé, nếu vậy thì ở trường, nó và An An có thể chăm sóc cho nhau.”
 
“Em bảo con gái anh chăm sóc cho cậu ta hả?”
 
“Không phải!”
 
Liễu Như Yên kích động tới độ cánh mũi toát mồ hôi, cô ấy vội vàng nói: “Ý em là thằng bé có thể chăm sóc và bảo vệ An An, dù sao cũng đều là trẻ con mà, lỡ như có xảy ra xích mích gì thì dù sao Lệ Hàn cũng được coi như một nửa là người nhà của An An, chắc chắn nó sẽ đứng về phía An An.”
 
Lộ Bái lạnh nhạt đáp: “Tùy em.”
 
...
 
Khói thuốc ngập ngụa trong phòng bi-a, mấy chàng trai trẻ mặc áo ba lỗ và quần đùi hoa đứng vây quanh bàn lần lượt búng bóng.
 
Một đứa trẻ ngậm kẹo mút vào phòng đưa cho Ngụy Phong một bưu kiện EMS, mở ra xem thì hóa ra là thư mời xếp lớp học lại của trường THPT số một Nam Gia.
 
Anh không tỏ bất kỳ thái độ gì, tiện tay để bưu kiện xuống bàn, cúi người cầm cán cây cơ, đôi mắt đen láy nhắm vào quả bóng màu xanh da trời.
 
Cây cơ cán dài búng một phát, hai quả bóng va chạm với nhau, quả bóng màu xanh da trời gọn gàng lăn xuống chiếc giỏ lưới ở dưới lỗ.
 
Chúc Cảm Quả cầm theo cây cơ lại nhặt bưu kiện EMS lên xem thử: “Được đó anh Phong! Được vào thật rồi!”
 
Trường THPT số một Nam Gia là trường cấp ba trọng điểm của thành phố C, có đội ngũ giáo viên cực kỳ giỏi, rất nhiều con em nhà giàu đều tranh nhau để vào được trường, học phí cũng được đẩy lên tới mức giá trên trời.
 
Ngoài những học sinh con nhà giàu ra, trường THPT số một Nam Gia còn có một bộ phận là hầu hết các học sinh có thành tích hàng đầu của thành phố.
 
Nếu như thành tích không tốt thì có vào được trường THPT số một Nam Gia không? Có thể, tuy nhiên phải có tài năng trên phương diện khác, hơn nữa bắt buộc phải là tài năng xuất chúng vượt xa mọi người mới được…
 
Chẳng hạn như có năng khiếu thể dục thể thao thì phải giành được giải nhất hoặc giải nhì trong các cuộc thi hay các giải thưởng quốc tế, nếu chỉ được giải ba thôi thì không được; hoặc chẳng hạn như giành được huy chương vàng, huy chương bạc của kỳ thi Vật lý, Toán học thì đó phải là huy chương của cuộc thi đẳng cấp thế giới…Truyện được nhóm dịch đăng ở luvevaland.co. Nhóm sẽ public 51 chương, từ chương 52 mọi ngươi có thể vào group Động spoil và review truyện (search trên facebook, tên nhóm viết hoa hết) hoặc vào bằng link https://www.facebook.com/groups/spoilandreview để đọc không tốn MP. Mọi người nhớ trả lời câu hỏi để được duyệt vào nhóm nhanh hơn nha.
 
Dù sao trường học cũng có khả năng dung nạp rất tốt, chỉ cần được tuyển vào trường thì dù thành tích trước đó có tệ đến đâu cũng vẫn có thể được đào tạo trở thành sinh viên trường đại học top đầu cả nước. 
 
Hơn nữa, trường này không có hình thức lớp chọn, đã vào được trường thì đều được đối xử như nhau, có thể xem như nơi này là một nét an yên giữa dòng lũ cuồn cuộn chạy đua gắt gao ở các trường cấp ba trọng điểm tại các thành phố trực thuộc trung ương.
 
Ba của Chúc Cảm Quả là giáo viên Vật lý của trường THPT số một Nam Gia, chính ông ấy là người đã đưa hồ sơ của Ngụy Phong cho ban tuyển sinh của trường.
 
Kỳ thi đại học ở thành phố C áp dụng mô hình “3 cộng 1 cộng 2”*, không còn phân ban tự nhiên hay xã hội, ba môn thi Toán, Anh, Văn sử dụng đề thi chung toàn quốc, học sinh chọn thi một trong hai môn Vật lý hoặc Lịch sử, đồng thời chọn thi hai trong bốn môn Chính trị - Tư tưởng, Địa lý, Hóa học, Sinh học.
 
*Mô hình “3 cộng 1 cộng 2” là một trong hai mô hình thi đại học thí điểm đang được áp dụng cho kỳ thi đại học ở Trung Quốc. Mục đích chung là xóa nhòa ranh giới của việc phân ban tự nhiên – xã hội, học sinh có quyền tự do lựa chọn môn học thế mạnh của mình để thi tuyển. 
 
Nửa năm trước, bà Ngụy mất, em trai mất đi chốn nương tựa, Ngụy Phong cũng không có tâm trạng thi đại học, lúc ấy anh chỉ tham gia thi một môn duy nhất là Toán.
 
Điểm tối đa của môn Toán là một trăm năm mươi, anh thi được một trăm năm mươi điểm.
 
Giống hầu hết các học sinh nam khác, anh học lệch ban tự nhiên, hồi cấp hai, anh giành được tất tần tật các giải Toán, Lý dễ như bỡn, đầu óc thông minh như thể bật hack.
 
Lần này, trường THPT số một Nam Gia đồng ý đặc cách nhận anh vào học cũng vì hy vọng anh sẽ lập được thành tích xuất sắc trong các kỳ thi Toán quốc tế cho trường.
 
Chúc Cảm Quả vừa búng bóng vừa hỏi anh: “Cậu đã tìm được gia đình nhận nuôi em trai cậu chưa?”
 
“Tôi đã xem thử mấy nhà rồi nhưng đều không ổn.”
 
Ngụy Phong cầm viên phấn giống như viên xúc xắc thoa đầu cây cơ, thản nhiên nói: “Có nhà đã có con rồi, có nhà lại trông mặt mũi ba mẹ không tử tế, tôi sợ thằng bé bị bạo lực gia đình.”
 
“Nói thật nhé, em trai cậu lớn tướng vậy rồi còn có nhà chịu nhận nuôi là đã tốt lắm rồi, vậy mà cậu còn kén cá chọn canh.”
 
Ngụy Phong liếc nhìn cậu ấy: “Cậu nghĩ đây là chuyện ra chợ bán rau, bán thịt đấy à?”
 
Bà Ngụy mất quá đột ngột, Ngụy Phong thầm thấy may mắn vì mình bỏ thi đại học, nếu năm nay anh đi học thì không biết cậu bé sẽ phải làm thế nào.
 
Còn một năm nữa, chắc hẳn anh có thể tìm được gia đình nhận nuôi phù hợp, tìm cho cậu bé một cặp ba mẹ tốt.
 
Chúc Cảm Quả nheo mắt đánh bóng nhưng không trúng vào lỗ, quả bóng màu xanh lá lăn tới trước mặt Ngụy Phong.
 
“Đúng rồi, có việc đấy, cậu nhận không? Giá tiền cũng không đến nỗi nào.”
 
“Việc gì?”
 
“Nhà giàu mở tiệc muốn thuê mấy chàng trai ưa nhìn tới hầu rượu với bưng đồ. Chú tôi đang phụ trách vụ này, bảo tôi xem thử xem có bạn bè nào phù hợp điều kiện không, tôi lập tức nghĩ ngay tới cậu.”
 
Chúc Cảm Quả bước tới trước mặt anh, huých khuỷu tay vào bộ ngực rắn chắc của anh: “Không phải ai muốn làm vụ này cũng được đâu, quan trọng là phải đẹp trai.”
 
“Bảo tôi đi hầu hạ đám con cái nhà giàu đấy à?”
 
“Hầu hạ với chẳng không hầu hạ cái gì chứ, chúng ta đều là giai cấp vô sản, chỉ đứng không thôi cũng kiếm được tiền, lao động là vinh quang!”
 
Ngụy Phong dễ dàng búng quả bóng màu xanh lá xuống lỗ, uể oải nói: “Tôi không quen mặc âu phục, bó sát vào người bức bối lắm.”
 
Chúc Cảm Quả cười tủm tỉm hỏi: “Một ngàn một giờ thì cậu có còn thấy bức bối nữa không?”
 
“Tôi là loại người thấy tiền là sáng mắt chắc?”
 
“Đương nhiên rồi.”
 
Ngụy Phong nhếch khóe môi nhìn cậu ấy, cười một tiếng: “Nhắn thời gian, địa điểm qua điện thoại cho tôi.”
 
“Đến lúc đó tôi qua gọi cậu, chúng ta cùng đi với nhau.”
 
“Không phải cậu bảo phải đẹp trai hay sao?”
 
Chúc Cảm Quả lập tức xù lông: “Ý cậu là gì đấy! Nói cho rõ ràng xem!”
 
...

 


Nhấn để mở bình luận

[free]_tình yêu của chúng ta