[free]_tình yêu của chúng ta


Chiếc áo sơ mi trắng của Ngụy Phong bị đồ uống của Liễu Lệ Hàn làm bẩn. Cũng may giám đốc đã chuẩn bị trước cho mỗi nhân viên của mình hai bộ vest để thay nếu cần. Hai bộ đồ này đều được đặt may theo số đo của mỗi người nên sau khi kết thúc bữa tiệc thậm chí bọn họ còn có thể bỏ đồ vào vali mang về luôn.
 
Tiền lương một giờ là 1000 tệ, còn được tặng hai bộ vest được đặt may phù hợp nữa chứ. Nghe xong chuyện này, Chúc Cảm Quả cười ngoác cả miệng.
 
Nhưng không hiểu sao Ngụy Phong lại chẳng cảm nhận được chút vui vẻ nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh nghe mấy nhân viên phục vụ nói tiệc rượu tối nay được tổ chức để chào đón một cô con gái nhà giàu. Ba cô là Lộ Bái, một ông trùm trong lĩnh vực bất động sản trong nước.
 
Đúng như lời Chúc Cảm Quả nói. Cô gái kia... Không phải là người mà những người như bọn họ có thể với tới.
 
Đang lúc rảnh rỗi nên Ngụy Phong bèn đi xuống phòng thay quần áo dưới mặt đất thay một bộ đồ mới. Anh vừa mới cởi hết cúc áo sơ mi thì cô gái cứ quanh quẩn trong tâm trí đã chạy theo tới đây rồi chui vào phòng thay quần áo một cách nhanh gọn.
 
"..."
 
Ngụy Phong không ngờ Lộ An Thuần lại đột nhiên xuất hiện nên vô thức cầm quần áo lên che trước người mình, còn là che kiểu có còn hơn không nữa chứ.
 
Lộ An Thuần cẩn thận thò đầu ra ngoài cửa nhìn xung quanh một vòng. Sau khi chắc chắn không có ai nhìn thấy, cô mới nhẹ nhàng đóng cửa phòng thay quần áo lại.
 
Cô dựa lưng vào cửa nhìn anh một cái, ánh mắt rất trắng trợn không nể nang gì.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một suy nghĩ trào dâng trong lòng Ngụy Phong. Đó là cuối cùng thì cơ bụng mà trước đây mình đã rèn luyện vô số lần gần như đến mức tự ngược… giờ đã có ý nghĩa rồi.
 
Cơ bắp trên người anh rất đẹp. Đây là điều mà Ngụy Phong cực kỳ tự tin.
 
Tám múi cơ bụng chỉnh tề như một miếng chocolate vậy. Đường nhân ngư uốn lượn chạy dọc xuống đến khi bị cạp quần che khuất. Mỗi thớ cơ trên người anh đều tràn đầy năng lượng.
 
Làn da của Ngụy Phong cũng thuộc kiểu trắng lạnh căng tràn sức sống.
 
Ngụy Phong bỏ cái áo sơ mi trắng đang che trước người ra, rất phóng khoáng đối mặt với cô.
 
Lộ An Thuần cảm thấy hình như mình đọc được cả sự tự tin dưới đáy mắt anh. Cô rất buồn cười nhưng phải cố hết sức nhịn xuống, không quan sát cơ thể anh nữa mà ngẩng đầu lên đối mặt với anh.
 
Không gian trong phòng thay quần áo không được lớn cho lắm, cùng lúc chỉ có thể chứa được hai người đang đứng mà thôi.
 
Nhiệt độ bên trong bắt đầu từ từ bốc lên cao, có cảm giác như mỗi hạt bụi trong này cũng đang dần nhuốm lửa sau đó nổ tung vậy.
 
Lộ An Thuần sợ có người đi ngang qua cửa nghe thấy nên tiến lên một bước nhỏ đè thấp giọng xuống chất vấn anh: "Cậu làm gì ở chỗ này vậy?"
 
"Đi làm thêm, kiếm tiền." Ngụy Phong vuốt tay: "Chưa đủ rõ ràng à?"
 
"Ngụy Phong, cậu... không thể tới nhà tôi được."
 
"Hử?"
 
Lộ An Thuần không biết giải thích chuyện của em trai mình với anh như thế nào nên không thể làm gì khác hơn là đổi thành một cách nói khác anh dễ chấp nhận hơn: "Không được để cho bọn họ biết... Chuyện giữa tôi và cậu."
 
"Tôi và cậu..."
 
Ngụy Phong cũng đè thấp giọng xuống, thì thầm phun hơi ấm vào bên tai cô: "Thì có chuyện gì?"
 
Lộ An Thuần bị anh chọc ghẹo làm tai ngứa ngáy. Anh thật sự muốn cắn vào tai cô!
 
"Có một số việc không cần phải nói rõ ràng."
 
"Cậu không nói rõ thì sao tôi biết được?"
 
Lộ An Thuần thở hắt ra một hơi nhẹ nhàng rồi đáp: "Không thể để bọn họ biết tôi đang có ý định tiếp xúc với cậu được."
 
"Hiểu rồi, người như tôi sẽ làm cô thiên kim tiểu thư như cậu mất mặt."
 
"Đúng thế. Bọn họ toàn là... Toàn là một đám thích nịnh bợ." Lộ An Thuần chỉ đành phải mượn lời của Liễu Lệ Hàn, trong lòng không ngừng nói xin lỗi bọn họ: "Nếu bọn họ biết được thì sẽ khinh thường tôi."
 
Một giây tiếp theo, thiếu niên kia siết chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô rồi đè cô lên vách tường lạnh như băng.
 
Lộ An Thuần cảm nhận được rõ ràng cơn đau dội lên từ chỗ xương sống bị đụng trúng.
 
Cô chọc anh giận rồi.
 
Ngụy Phong trước mặt cô bây giờ đang mặc vest, trông có vẻ càng nghiêm túc hơn bất kỳ ai khác. Chỉ là sức mạnh hoang dại trên người anh... Lại chưa bao giờ biến mất.
 
"Đau quá!" Lộ An Thuần nhỏ giọng cự lại.
 
Anh dí khuôn mặt điển trai với ngũ quan sắc bén của mình lại gần cô, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng: "Đã khiến cậu mất mặt như thế sao mẹ nó cậu còn chọc tới tôi làm gì?"
 
Cô gái đang gần anh trong gang tấc khẽ mím môi lại.
 
Đôi môi kia vừa mỏng manh vừa mềm mại trong suốt, trông như thịt quả nhãn vậy, khiến người ta không kiềm chế được mà muốn cắn cho một cái.
 
"Ngụy Phong, cậu thật sự đang làm đau tôi." Giọng của cô gái êm dịu, hô hấp cũng khẽ khàng, tựa như một làn gió vuốt nhẹ qua mặt anh vậy: "Cậu buông tôi ra được không, đau..."
 
"Lại giả vờ."
 
Cô luôn có năng lực này. Anh biết rất rõ rằng miệng cô gái này toàn lời nói dối nhưng lại không nhịn được mà... Thuận theo cô.
 
Ngụy Phong hơi thả lỏng tay một chút nhưng không buông hẳn ra mà vẫn nắm lấy cổ tay cô: "Lộ An Thuần, tôi hỏi cậu một câu cuối cùng, có phải tôi làm cậu mất mặt không?"
 
Nếu đúng là như vậy thì anh sẽ xoay người rời khỏi đây ngay lập tức, sau này không bao giờ mơ mộng hão huyền nữa.
 
Lộ An Thuần cảm nhận được phần bụng bằng phẳng đang dính sát vào người mình của anh. Cô hơi đỏ mặt, không trả lời thẳng vào vấn đề này...
 
"Ngụy Phong, tôi là con gái. Mặc dù con gái thì ai cũng có chút lòng hư vinh nho nhỏ nhưng trong lòng tôi chưa bao giờ khinh thường cậu dù chỉ một lần."
 
Một lúc lâu sau, cuối cùng thì ngọn lửa thiêu đốt hừng hực trong cơ thể thiếu niên cũng bị dập tắt.
 
Đúng, cô là con gái.
 
Mà con gái thì lúc nào cũng đầy lý do lý trấu. Anh không thể so đo với cô, cũng không thể không tha thứ.
 
Lộ An Thuần hơi ngẩng đầu lên. Tầm mắt cô đập thẳng vào trái cổ của anh, thấy cục xương đó đột ngột cuộn xuống một cái theo động tác nuốt, trông như đang kiềm chế gì đó.
 
"Ngụy Phong, hôm nay thì thôi bỏ qua nhưng sau này cậu đừng tới nhà tôi nữa. Cậu đồng ý với tôi đi."
 
"Vậy cậu cũng đừng đến tìm tôi."
 
Nói xong, thiếu niên xoay người muốn đi ra ngoài nhưng Lộ An Thuần lại kéo người ta lại: "Cậu đã mặc xong quần áo đâu."
 
Ngụy Phong nhanh nhẹn mặc áo sơ mi vào. Lộ An Thuần kéo vạt áo anh, giơ đầu ngón tay thon dài trắng nõn lên cài cho anh từng cúc áo một: "Cậu đừng tức giận. Cậu là con trai mà, nên thông cảm cho sự cẩn thận của con gái chứ, đúng không?"
 
Thỉnh thoảng đầu ngón tay lạnh như băng của cô lại chạm phải cơ bụng anh khiến anh nổi hết da gà da vịt.
 
"Cậu đang đùa giỡn tôi." Mắt anh rất lạnh lùng nhưng cũng không ngăn cản hành động của cô: "Lộ An Thuần, mẹ kiếp chứ cậu đang đùa giỡn tôi."
 
Nhưng mà anh... Chỉ có thể chìm đắm, chỉ có thể khuất phục, chỉ có thể là một kẻ thua cuộc.
 
Lộ An Thuần cong miệng lên: "Làm gì có, tôi đang dỗ dành cậu mà. Cậu không nhìn ra hả?"
 
"Đã quen chưa cô cả?"
 
Lộ An Thuần cười rộ lên để lộ một chiếc lúm đồng tiền ở khóe miệng bên trái, cứ nhoáng lên lúc hiện lúc không... Giống như khi cầm cát trong tay vậy, biết rõ là không thể cầm được nhưng vẫn cố chấp siết chặt lấy không muốn thả ra.
 
"Quen rồi. Tiện đây tôi thay mặt cho Liễu Lệ Hàn... Là cái cậu vừa rồi ấy, nói với cậu lời xin lỗi. Mấy lời lúc nãy của cậu ta thật sự không lễ phép chút nào. Cậu đừng giận nhé."
 
Đôi mắt lạnh nhạt nhưng đầy đanh thép của anh khóa chặt lấy cô: "Quan hệ giữa cậu và thằng đó là gì mà đòi thay mặt nó xin lỗi tôi?"
 
"Người tới nhà tôi hôm nay đều được xem như là bạn tôi cả." Lộ An Thuần cũng không né tránh mà thẳng thắn trả lời anh.
 
Ngụy Phong hơi cong môi lên nói với vẻ mỉa mai: "Bạn của cậu cũng nhiều phết đấy, mặt hàng gì cũng có. Cậu không biết chọn bạn mà chơi à?"
 
"Cậu cũng là bạn tôi mà."
 
"Dối trá."
 
Lộ An Thuần ngửi thấy mùi sữa tắm hương chanh thoang thoảng trên cơ thể chàng trai trước mặt, rất thơm, khiến cô không nhịn được mà hít thở nhiều hơn một chút: "Ngụy Phong, cậu có cần phải nói chuyện cái kiểu chọc gậy bánh xe thế không hả?"
 
"Xin lỗi nhé, con trai ở chỗ chúng tôi tính khí không được tốt cho lắm." Anh vô thức ngửa đầu ra phía sau để mặc cho cô gái ngửi tới ngửi lui trên cổ mình.
 
"Sao tôi lại nghe nói con trai ở chỗ các cậu bề ngoài thì cộc cằn khó ưa vậy thôi chứ về nhà ai cũng sợ vợ cả nhỉ?"
 
"Tôi không sợ."
 
"Vậy hả?" Đôi mắt cô gái trong veo như sương, rất sáng, cũng rất trong: "Thật ra thì vừa rồi trông cậu cực kỳ men lỳ. Cậu đẹp trai hơn Liễu Lệ Hàn nhiều."
 
"Xem ra là cậu yêu tôi hơn."
 
Cô cười hì hì đáp lại: "Đúng vậy, đúng vậy, đúng vậy."
 
Ngụy Phong cụp mắt xuống đối mặt với cô gái.
 
Chẳng hiểu sao bầu không khí lại càng ngày càng trở nên mập mờ.
 
Lộ An Thuần thật sự rất dịu dàng.
 
Dịu dàng ở đây không có nghĩa là mềm yếu, bởi vì ánh mắt của cô vô cùng đanh thép.
 
"Sau này cậu không được tới nhà tôi nữa đâu đấy." Cô chậm rãi kề sát vào tai anh: "Nhưng tối mai tôi sẽ qua nhà tìm cậu."
 
Ngụy Phong có thể cảm nhận được một cách rõ ràng hơi thở ấm áp của cô đang cuốn lấy dái tai mình. Vì bị nhột nên anh lùi về phía sau một bước nhỏ: "Có chuyện gì thì nói bây giờ luôn đi."
 
"Chẳng phải nhà cậu bán điện thoại cũ à? Tôi muốn đến chọn một cái."
 
"Cậu cần à?"
 
Ngụy Phong đã từng nhìn thấy điện thoại di động của cô rồi, là Iphone Pro loại đời mới nhất.
 
"Tôi tự có chỗ dùng, cậu đừng hỏi nhiều, cứ chuẩn bị xong xuôi cho tôi là được." Cô bé cong khoé miệng lên: "Tôi còn muốn một cái sim điện thoại vẫn còn dùng được nữa, giá cả tuỳ cậu hết."
 
"Còn cần gì nữa không? Nói một lần cho xong luôn đi."
 
"Trong danh bạ còn phải có... Số điện thoại của cậu nữa."
 
Nói xong, cô mở cửa phòng thay quần áo rồi lách người ra ngoài, nhanh như thỏ chạy trốn mất dạng.
 
Ngụy Phong cảm nhận hơi thở ấm áp vẫn còn vương lại bên tai. Câu nói cuối cùng của cô cứ như dư âm vang vọng đâu đây.
 
Anh khó chịu đưa tay chạm vào điếu thuốc.
 
*
 
Ban đêm, dưới ánh trăng trong vắt lạnh lùng, vũ hội nhanh chóng bắt đầu trong tiếng nhạc dương cầm dư dương.
 
Chúc Cảm Quả đứng bên cạnh Ngụy Phong cảm thán: "Thật đúng là được mở mang tầm mắt mà. Con nít nhà giàu ít nhiều gì cũng có chút kỹ năng tiệc tùng."
 
Đúng thế, dù là nam hay nữ thì ai cũng có chút nền tảng khiêu vũ.
 
Người có bạn nhảy thì nhảy điệu Waltz, điệu Tango,... Người không có bạn nhảy thì nhảy Hip - hop hoặc Jazz cũng rất vui vẻ. Người thật sự không biết nhảy thì đứng trên sàn góp vui.
 
Lộ An Thuần ngồi bên chiếc đàn dương cầm màu trắng, tao nhã nhấn từng phím đàn.
 
Tiết tấu khúc nhạc "Chopin: Waltz in A Minor" này rất rộn ràng, giai điệu vui tươi khiến cô cũng chìm đắm trong bầu không khí hân hoan đó, môi cong lên thành một nụ cười chúm chím.
 
Trông cô bây giờ rất giống nàng công chúa thùy mị, ngây ngô bước ra từ truyện cổ tích, xứng đáng có được tất cả những điều tốt đẹp trên thế gian này.
 
Chúc Cảm Quả để ý thấy tầm mắt Ngụy Phong cứ như keo 502 hoàn toàn dính chặt cứng vào cô tiểu thư đang mặc váy dạ hội ngồi đánh đàn dương cầm đằng kia.
 
Cậu ấy bèn quơ quơ tay trước mắt anh: "Không phải đâu!"
 
Ngụy Phong kiềm chế không nhìn về phía cô nữa mà trưng ra khuôn mặt vô cảm, tiếp tục sắp đồ ngọt lên bàn và rót thêm trà: "Không phải cái gì mà không?"
 
"Cậu yêu cậu ta rồi."
 
"Có cái con khỉ."
 
"Nhà cậu ta giàu có mấy đời lận đấy. Anh em à tôi nói thật nhé, với hoàn cảnh như chúng ta thì điều này chẳng khác gì hàng loạt đả kích dội xuống đầu."
 
"Cảm ơn cậu đã nhắc nhở tôi về chuyện này lần thứ 365."
 
Ngụy Phong nhìn người đang đánh đàn đằng kia. Dưới ánh trăng sáng, cô mặc một chiếc váy dạ hội màu đen, từng lớp vải mỏng xoã tung bên ghế dài trông như vũ trụ giữa trời đêm đen như mực vậy.
 
Dưới ánh sao sáng lấp lánh, cô mỉm cười vừa trong sáng vừa xinh đẹp.
 
"Cậu có thích cậu ta hay không không quan trọng. Dù sao thì cậu cũng chả xứng với người ta. Quan trọng là... Cậu ta thích cậu thật à?
 
"Có cái mẹ mà thích." Mặt Ngụy Phong không chút thay đổi đáp: "Cô ta đang lừa tôi."
 
"Cái gì?"
 
"Cô ta đến gần tôi là có mục đích khác."
 
Ngụy Phong thiếu gì thì thiếu chứ duy chỉ có kinh nghiệm được con gái thích mình theo đuổi là không hề thiếu chút nào.
 
Anh biết lúc thích một người thì ánh mắt người ta nhìn về phía đối phương sẽ như thế nào. Vừa nóng bỏng vừa si mê... Có cả khát vọng muốn chiếm làm của riêng nữa.
 
Mà lúc cô gái này nhìn anh lại chỉ có vẻ thả thính không thành thạo lắm mà thôi, không có tình yêu.
 
Ngụy Phong là một người rất rõ ràng và rành mạch.
 
Kiểu con gái nhà có điều kiện như này thường thì toàn là người đã được nhìn thấy thế giới rộng lớn, đắm chìm trong thế giới nghệ thuật và biết cách tận hưởng cuộc sống.
 
Thứ mà cô theo đuổi là một hình thức yêu đương cao hơn chứ không phải là kiểu thưởng thức da thịt nông cạn.
 
...
 
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Liễu Như Yên bảo quản gia thanh toán tiền lương cho tất cả nhân viên phục vụ làm part - time.
 
Duy chỉ có tiền lương của Chúc Cảm Quả và Ngụy Phong là ít đi một nửa.
 
Ban đầu bọn họ cũng không thể hiện ra. Mãi đến khi tất cả mọi người đều về cả rồi, bọn họ mới vào vườn hoa yên tĩnh tìm gặp quản gia. Chúc Cảm Quả chất vấn: "Bận rộn làm việc suốt sáu tiếng đồng hồ, theo như hợp đồng thì chúng tôi phải được trả sáu nghìn mới đúng chứ. Tại sao lại chỉ đưa cho chúng tôi ba nghìn thế này?"
 
"Hai người làm khách mích lòng nên trả cho hai người ba nghìn đã là không tệ rồi."
 
"Chúng tôi làm mích lòng vị khách nào? Ông nói rõ ràng đi! Gọi người đó đến đây đối chất với chúng tôi."
 
"Hai người cảm thấy việc gọi khách đến đối chất này khả thi à?"
 
"Vậy các người cũng ngang ngược quá rồi đấy! Đã không có chứng cứ thì dựa vào đâu mà trừ tiền của chúng tôi?" Chúc Cảm Quả lẩm bà lẩm bẩm: "Rõ ràng ban đầu đã nói rồi, thế mà cuối cùng ai cũng được nhận đầy đủ trừ chúng tôi."
 
Liễu Lệ Hàn đang khoanh tay đứng hóng chuyện ở bên cạnh đi tới, trên mặt là một nụ cười nhạt đầy khinh thường: "Đối với hai người mà nói thì ba nghìn là đã quá nhiều rồi đấy. Đừng có mà lòng tham không đáy."
 
Vừa nhìn thấy bản mặt khó ưa của tên này, Chúc Cảm Quả lập tức đốp chát lại: "Hoá ra đây là "vị khách" mà chúng tôi làm mích lòng."
 
"Tôi không phải khách." Liễu Lệ Hàn hơi hất cằm lên, kiêu ngạo nói: "Tôi có thể được xem như nửa chủ nhà ở đây. Tôi cũng có quyền quyết định tiền lương của mấy kẻ làm thuê như hai người."
 
Ngụy Phong nghiêng đầu nhìn về quản gia: "Đúng là giữa chúng tôi và cậu ta có xảy ra chút chuyện không vui nhưng chuyện này không hề ảnh hưởng gì đến công việc của chúng tôi cả. Ông không cho chúng tôi biết trước dưới tình huống nào thì tiền lương sẽ bị giảm một nửa nên chúng tôi không chấp nhận việc giảm tiền lương một cách vô duyên vô cớ như thế."
 
Quản gia cũng bối rối không biết phải làm sao đáp lại: "Lần này người phụ trách tiệc rượu là Liễu... bà Liễu. Đó là..."
 
"Tôi là em trai của chị ấy." Liễu Lệ Hàn cắt ngang lời quản gia: "Cho hai người ba nghìn đã là không tệ lắm rồi đấy. Có tin tôi chỉ cần nói một câu là hai người sẽ chẳng lấy được chút tiền nào không?"
 
"Thật đúng là ti tiện bỉ ổi!" Cơn tức của Chúc Cảm Quả bốc thẳng lên đầu. Nghe cậu ta nói vậy, cậu ấy lập tức bùng nổ: "Nếu không phải nhìn thấy cái vẻ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng này thì tôi thật sự đã tưởng cậu là cậu ấm nhà giàu nào rồi đấy. Bây giờ nhìn lại mới thấy cũng chỉ là con chó mà thôi!"
 
"Mày nói cái gì!" Liễu Lệ Hàn xông lên phía trước túm cổ áo Chúc Cảm Quả: "Vừa rồi chưa bị dạy dỗ nên giờ mày ngứa da phải không!"
 
Chúc Cảm Quả là một thanh niên khỏe mạnh, cao to mập mạp, cả người toàn là cơ bắp tràn đầy sức mạnh. Liễu Lệ Hàn gầy hơn rất nhiều nên bị cậu ấy dễ dàng giật được tay ra, sau đó đẩy ngược lại một cái rõ mạnh. Liễu Lệ Hàn bị đẩy lảo đảo ngã thẳng xuống sân cỏ.
 
"Nói thật cho mày nghe nè, tiền này ông đây trả hết không cần một cắc! Bù lại hôm nay ông đây sẽ giết chết mày!" Dứt lời, Chúc Cảm Quả xông lên phía trước ra vẻ muốn đánh cậu ta.
 
Bấy giờ Liễu Như Yên đang đi dạo tiêu thực ở vườn hoa chạy tới, lo lắng đỡ Liễu Lệ Hàn dậy: "Lệ Hàn, em làm sao vậy? Có sao không?"
 
"Không sao đâu ạ. Chị, hai thằng này quá vênh váo nên em dạy dỗ bọn nó một chút thôi."
 
Lộ An Thuần cũng bị động tĩnh bên này kéo tới. Thấy Ngụy Phong lại đối đầu với Liễu Lệ Hàn, trái tim cô chìm xuống, quay đầu lại nhìn về phía biệt thự một cái, hy vọng Lộ Bái đừng nghe thấy động tĩnh mà chạy ra đây.
 
"Có chuyện gì xảy ra vậy?" Liễu Như Yên phủi phủi cỏ bám trên người Liễu Lệ Hàn: "Sao em lại cãi nhau với nhân viên phục vụ thế này?"
 
"Bọn nó... Bọn nó ăn nói vô lễ, cứ khăng khăng nói là quen Lộ An Thuần, còn bắt chuyện với cậu ấy nữa, cũng không nhìn lại một chút xem mình là ai sao. Em nghe không nổi nữa nên mới tiến lên ngăn cản, ai ngờ hai thằng này không biết phải trái, còn đánh em nữa chứ. Nên em đã bảo quản gia giảm một nửa tiền lương của bọn họ."
 
Nghe Liễu Lệ Hàn uất ức mách lẻo với chị, Ngụy Phong cười lạnh một tiếng rồi quay sang nói khẽ với Chúc Cảm Quả: "Xem có giống học sinh tiểu học gặp chuyện là chạy lên mách giáo viên chủ nhiệm không?"
 
"Giống y xì đúc, ha ha. Từ hồi ông đây tốt nghiệp tiểu học đến giờ mới được gặp lại cái loại không bình thường này lần nữa đấy."
 
Liễu Như Yên thở dài: "Chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà em ầm ĩ náo loạn với bọn họ lâu vậy sao? Em quên mình là ai rồi à? Lỡ may bị ông ta biết được thì em sẽ bị mắng đấy. Đến bao giờ em mới trưởng thành lên được đây?"
 
Liễu Lệ Hàn khó chịu xoa xoa mũi.
 
Liễu Như Yên quay sang nói với quản gia: "Bọn họ muốn bao nhiêu tiền thì cứ cho bọn họ chừng đó đi. Có phải chuyện lớn đâu mà ồn ào cái gì, còn ồn ào trong vườn hoa nữa chứ. Ông làm việc càng ngày càng kém chuyên nghiệp."
 
"Xin lỗi bà chủ."
 
Thậm chí Liễu Như Yên còn không hề ngước mắt lên nhìn Ngụy Phong và Chúc Cảm Quả dù chỉ một lần: "Đưa tiền cho bọn họ, để bọn họ đi đi!"
 
Quản gia lập tức kéo Ngụy Phong và Chúc Cảm Quả đi: "Đừng có ầm ĩ nữa. Tôi sẽ kết toán cho hai người."
 
Nhưng Ngụy Phong lại rút tay ra rồi lạnh lùng nói: "Cái gì gọi là chúng tôi muốn bao nhiêu thì cho chúng tôi bấy nhiêu? Cô tưởng chúng tôi là ăn xin à?"
 
"Rốt cuộc cậu muốn thế nào?" Cuối cùng Liễu Như Yên cũng ngước mắt lên nhìn anh.
 
"Sáu nghìn này là tiền lương mà chúng tôi nên nhận được."
 
Trong bóng đêm, đôi mắt của anh trong suốt như hắc diệu thạch vậy. Đường cong khuôn mặt góc cạnh rõ ràng để lộ một luồng sức mạnh không dễ chọc...
 
"Chứ không phải thứ mà cô bố thí cho chúng tôi. Mời cô làm rõ điểm này."
 
"Thằng khốn nạn kia, mày vẫn còn cứng mồm đúng không!" Liễu Lệ Hàn mất hết kiên nhẫn hùng hùng hổ hổ lên tiếng: "Bọn này chưa so đo với mày chuyện mày quấy rối An Thuần thì thôi! Mày còn dám không nể mặt à? Có tin tao báo cảnh sát gô cổ mày không?"
 
Vẻ mặt Liễu Như Yên trở nên u ám. Cô ấy nhìn về phía Lộ An Thuần: "Bọn họ quấy rối em à?"
 
Nếu đúng là như vậy thì chuyện lớn rồi.
 
Chúc Cảm Quả nhìn thấy Lộ An Thuần ở phía xa xa nên vội vàng nói: "Được rồi, người trong cuộc tới rồi. Các người hỏi cậu ta một tiếng chẳng phải sẽ biết rốt cuộc chúng tôi có quấy rối cậu ấy hay không à? Mặc dù chúng tôi nghèo nhưng không làm ra được mấy chuyện mà thú đội lốt người mới làm được như này đâu. Không giống một số kẻ vỏ người mà nhân ngợm, cái thứ hủ bại từ bên trong."
 
"Mày nói cái gì!" Liễu Lệ Hàn trợn mắt lên nhìn.
 
"Nói mày đấy." Chúc Cảm Quả không cam lòng yếu thế đốp chát lại: "Nào cô cả, tự cô qua đây nói một tiếng đi xem chúng tôi có làm không! Có phải cô còn theo đuổi..."
 
Ngụy Phong không nể nang gì mà dẫm thật mạnh lên chân Chúc Cảm Quả, khiến cậu ấy đau đến nỗi phun luôn mấy lời xỉ vả ngay tại chỗ, lời vừa rồi cũng kịp thời dừng lại.
 
"Bọn họ không quấy rối em, chỉ là nhận nhầm người mà thôi." Lộ An Thuần đứng từ đằng xa nói vọng lại: "Em hơi mệt nên về phòng trước đây. Chị Liễu, chị bảo bọn họ đừng ồn ào nữa, ba nghe thấy sẽ tức giận."
 
Liễu Như Yên cũng sợ Lộ Bái nghe được sẽ đi ra đây nên vội vàng muốn dàn xếp ổn thoả mọi chuyện. Cô ấy nhìn về phía Ngụy Phong và Chúc Cảm Quả: "Thế rốt cuộc hai người có lấy tiền nữa không vậy?"
 
"Tất nhiên tiền thì vẫn phải lấy chứ. Nhưng cũng phải nói cho rõ ràng, đừng có làm như chúng tôi tới nhà cô xin ăn như vậy, đồ đáng ghét." Chúc Cảm Quả hét lên: "Chúng tôi đều là giai cấp công nhân lao động vì vinh quang, đứng thẳng lưng kiếm tiền. Đừng có mơ chúng tôi sẽ quỳ gối khom lưng trước lũ tư bản các người."
 
Ngụy Phong không lên tiếng đáp lại nữa mà chỉ dõi mắt về phía xa xa theo bóng lưng chạy trốn của cô gái kia, mãi đến khi cô dần dần biến mất trong màn đêm dày đặc của vườn hoa.
 
Anh không muốn tranh chấp tiếp nữa nên hơi nản lòng nói nhỏ: "Đi thôi."
 
Dứt lời, anh xoay người rời đi.
 
Chúc Cảm Quả vội vàng đuổi theo: "Ơ kìa! Không lấy tiền à!"
 
Ngụy Phong sải bước rời khỏi căn nhà sang trọng quý phái của nhà họ Lộ, không hề quay đầu lại dù chỉ một lần.

 


Nhấn để mở bình luận

[free]_tình yêu của chúng ta