[free]_tình yêu của chúng ta


Bởi vì Liễu Lệ Hàn gây chuyện như vậy nên Lộ An Thuần không dám đến ngõ Thanh Hà thăm Ngụy Nhiên nữa.
 
Cô ngoan ngoãn ở nhà, thỉnh thoảng lại mời Ninh Nặc đến nhà bơi lội chơi dưới nước, hoặc là uống trà chiều và ăn đồ ngọt.
 
Mặc dù Lộ Bái không nghi ngờ gì, nhưng cô cũng không dám mạo hiểm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lỡ như có gì thì sao.
 
Lộ An Thuần không chấp nhận nổi cái lỡ như kia, cô đã mất mẹ rồi, em trai là người thân duy nhất mẹ để lại cho cô, cô nhất định phải bảo vệ em ấy thật tốt.
 

 
Buổi sáng ngày mùng một tháng chín, Lộ An Thuần thay đồng phục nữ của trường THPT số 1 Nam Gia, bộ đồng phục xinh xắn vừa như in, đôi giày da nhỏ màu đen làm bằng da thật, áo sơ mi trắng phối với chân váy đồng phục dài xếp ly tối màu, một chiếc nơ bướm màu đỏ sẫm được thắt trên cổ áo sơ mi, trên ngực trái cài huy hiệu mang logo trường THPT số 1 Nam Gia.
 
Chỉ một bộ đồng phục… Đã đẹp hơn quần áo bình thường của cô, Lộ An Thuần cực kỳ thích bộ đồng phục này, cô đứng chụp ảnh tự sướng trước gương một lúc lâu.
 
Giống như tất cả những cô thiếu nữ đang độ tuổi xuân thì khác, cô rất thích cái đẹp, cũng rất thích chăm chút cho bản thân.
 
Chỉ tiếc, cô không thể có được sự đẹp đẽ này dưới ánh mặt trời.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lộ An Thuần gặp được Ninh Nặc ở dưới tầng, cô ấy dựa vào hàng rào, chán đến chết nhai kẹo cao su.
 
“Để cậu đợi lâu rồi!”
 
Ninh Nặc quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt, cười nói: “An An, tớ bảo đảm, cậu sẽ trở thành người được chọn cho vị trí hoa khôi của trường chúng ta.”
 
“Cái gì thế, trường của các cậu còn có chuyện chọn hoa khôi nữa à?”
 
“Chẳng lẽ trường cấp ba lúc trước của cậu không chọn?”
 
Lộ An Thuần lắc đầu: “Không chọn.”
 
Lộ Bái chạy bộ buổi sáng xong, vừa hay gặp được hai cô gái đi ra ngoài, ông ta dùng khăn lông trắng lau mồ hôi trên mặt: “An An, bảo tài xế đưa hai đứa đi đi.”
 
“Không cần đâu ba, con cố ý dậy thật sớm là để đi bộ đến trường đấy, còn có thể làm quen đường xá, mà cũng không xa lắm.”
 
Lộ Bái không kiên trì, ông ta nhận lấy cặp sách trong tay quản gia rồi đeo lên lưng cho cô, vươn đầu ngón tay nâng cằm cô gái lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô: “Ba rất vui vì con đồng ý đến thành phố C, ngoan vào, đừng khiến ba thất vọng.”
 
“Vâng, con biết rồi.”
 
Tất nhiên Ninh Nặc không nghe thấy sự đe dọa trong giọng ông ta, dọc đường đi cô ấy đều hâm mộ Lộ An Thuần: “Ba cậu đối xử với cậu tốt quá! Vừa nhìn đã biết là chú ấy rất thương cậu rồi!”
 
Lộ An Thuần đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, khoé môi nở một nụ cười nhạt: “Đúng vậy, ba đối xử với tớ rất tốt.”
 
“Hơn nữa! Quan trọng nhất là ba của cậu rất đẹp trai! Dáng người cũng siêu chuẩn, không vác cái bụng bia giống ba tớ, hoàn toàn không quan tâm đến hình thể chút nào, tớ đã bảo ông ấy bao lần rồi mà ông ấy còn bảo tớ béo, tớ béo đâu mà béo.”
 
Ninh Nặc lầu bà lầu bầu trách móc ba mình, nhưng cô ấy không hề biết Lộ An Thuần nghe thấy cô ấy nói những lời này lại hâm mộ cô ấy đến mức nào.
 
Đó mới là một người cha tốt bình thường, sẽ tranh cãi với con trẻ nhưng không tổn thương nhau, lại càng không dùng danh nghĩa tình yêu để… Khống chế và giam cầm.
 
Các kiến trúc xung quanh nằm san sát nhau như đang đi ngang qua khu rừng đô thị, khi thì đi xuyên qua đường hầm, khi thì đi thang máy lên tầng, sau khi cửa thang máy mở ra lại là một con đường cái khác.
 
Ninh Nặc thấp giọng hỏi Lộ An Thuần: “Này, cậu có ghét vị kia nhà cậu không… Chị gái của Liễu Lệ Hàn ấy?”
 
“Tớ không ghét.”
 
“Sao lại thế, chắc chắn chị ta muốn thay thế vị trí của mẹ cậu đấy, muốn lên làm vợ cả! Hừ, người như vậy là không biết xấu hổ nhất luôn, đào mỏ.”
 
Lộ An Thuần không biết vì sao Liễu Như Yên lại lựa chọn ở bên Lộ Bái, có lẽ là vì tiền, có lẽ là vì địa vị, hoặc giống như lời Ninh Nặc nói, muốn có được một cuộc hôn nhân đầy vẻ vang.
 
Nhưng… Dù có là lý do nào thì Lộ An Thuần cũng cảm thấy, bảo hổ lột da sẽ chẳng có kết quả gì tốt.
 
Lộ Bái đối xử với mẹ cô như thế nào thì sẽ đối xử với cô ấy như thế.
 
Cô không hận cô ấy mà chỉ thấy thương cho cô ấy.
 
“Thật ra chị ấy đối xử với tớ cũng khá tốt.” Lộ An Thuần nắm thật chặt quai đeo cặp sách: “Có đôi khi chị ấy sẽ giúp tớ, che chở cho tớ trước ba.”
 
“Vậy cũng tốt, ít nhất sẽ không nói xấu cậu linh tinh, châm ngòi quan hệ ba con của cậu.”
 
“Chị ấy chỉ lớn hơn tớ mấy tuổi, nghe nói là chị ấy mới tốt nghiệp đại học được một thời gian, có lẽ không phải loại người mưu mô vậy đâu.”
 
“Nếu chị ta là người tình của ba cậu, vậy cậu xưng hô với chị ta thế nào, Liễu Lệ Hàn xưng hô với ba cậu thế nào thế.” Ninh Nặc bấm tay tính toán: “Chẳng lẽ cậu phải gọi chị ta là dì à? Liễu Lệ Hàn gọi ba cậu là anh? Thế chẳng phải cậu là cháu gái của Liễu Lệ Hàn à?”
 
“Làm gì phức tạp đến mức ấy.” Lộ An Thuần cũng sắp bị cô ấy làm cho choáng hết cả đầu: “Lúc không có mặt ba tớ thì tớ gọi chị ấy là chị Liễu, lúc có ba thì gọi là dì thôi. Liễu Lệ Hàn… Cậu ta vẫn gọi là ông Lộ, cũng không có chuyện tớ làm cháu gái của cậu ta đâu.”
 
“Cũng đúng, người tình chỉ đến vậy thôi, sao mà bằng vợ cả được.”
 
Hai người nói chuyện câu được câu không, cuối cùng cũng đến trường THPT số 1 Nam Gia.
 
Trường học nằm ở vùng thấp nên cần phải đi một đoạn đường xuống dốc rất dài mới đến nơi, đương nhiên có năm cái thang máy riêng dành cho học sinh, bạn nào không đi xe có thể đi thang máy xuống.
 
Đây là lần đầu tiên Lộ An Thuần nhìn thấy chuyện phải đi thang máy mới đến trường, không thể không cảm thán sự thần kỳ của thành phố C.
 
Sau khi ra khỏi thang máy sẽ thấy một dãy thiết bị kiểm soát ra vào của trường học.
 
Khuôn viên trường THPT số 1 Nam Gia theo phong cách kiến trúc châu Âu, tuy đã hơi cũ kỹ, nhưng càng lâu đời thì lại càng có cảm giác của phong cách cổ điển, tiện tay chụp một bức ảnh, thêm một lớp kính lọc màu ngả vàng thì sẽ có cảm giác rất giống phim nghệ thuật.
 
Khuôn viên trường như vậy gắn liền với rất nhiều câu chuyện thanh xuân.
 
Ninh Nặc thấy suốt cả đoạn đường cô đều cầm điện thoại chụp choẹt liên tục, thậm chí còn tự sướng, cười nói: “Lúc đầu tớ còn cảm thấy cậu lạnh lùng xa cách, giờ xem ra cậu cởi mở phết đó chứ, là một cô gái lạc quan, yêu đời nha.”
 
“Sao cậu lại cảm thấy tớ lạnh lùng xa cách thế?”
 
“Chắc là vì cậu quá xinh đẹp.”
 
Ninh Nặc quan sát ngũ quan xinh đẹp của cô ấy: “Những cô gái xinh đẹp luôn khiến người ta cảm thấy chỉ có thể nhìn từ xa, cảm giác cao quý xa cách không thể đến gần, không dễ gần như mấy anh đẹp trai. Ví dụ như nhân viên phục vụ ở buổi tiệc nhà cậu hôm đấy á, cái cậu đẹp trai ý… Chả có mấy cô gái dám đứng ra bảo cậu ấy bưng trà rót nước.”
 
“Ấn tượng của cậu với cậu ấy có vẻ sâu sắc quá nhỉ, đến giờ vẫn còn nhớ như in.”
 
“Đùa chứ, trai đẹp có giá trị nhan sắc cực phẩm cỡ đấy có tìm khắp cả thành phố này cũng không tìm ra được người thứ hai đâu!”
 
“Cậu ấy đẹp trai thật, trường cấp ba lúc trước của tớ cũng có rất nhiều trai đẹp, ở miền Bắc cũng có nhiều người cao lắm, nhưng cậu ấy là người đẹp nhất mà tớ từng thấy.”
 
“Thật không!” Ninh Nặc tiếc đứt ruột sao lúc đó mình lại không hỏi xin số liên lạc của anh.
 
“Nhưng mà này, cậu học ở Bắc Kinh cũng tốt mà, tuy chỗ của bọn tớ cũng không kém nhưng sao cậu lại chuyển trường đến đây thế, chỉ vì muốn ở cùng với ba thôi à?”
 
“Không phải.” Lộ An Thuần cười nói: “Đây là một bí mật.”
 
“Á à! Cậu còn giữ bí mật với tớ nữa! Không được, tớ nhất định phải biết!”
 
Hai cô gái ríu ra ríu rít bước vào lớp bồi dưỡng* của khối mười hai, trong phòng học có rất nhiều gương mặt quen thuộc, tất cả đều đến tham gia buổi tiệc của Lộ An Thuần.
 
*Lớp bồi dưỡng thí điểm học kiến thức kết hợp với thực hành.
 
Thấy Lộ An Thuần đi vào, mọi người nhiệt tình chào hỏi vào cô, Ninh Nặc giới thiệu từng người một: “Đây là Vương Tư Tư, còn đây là Lưu An kỳ, đây là Kỳ Nại Nại…”
 
Lộ An Thuần chú ý thấy có mấy cô gái có gia cảnh bình thường cũng đang tò mò nghiêng đầu quan sát cô, nhưng không dám đến đây làm quen với cô, hoặc là không có hứng thú.
 
Còn có một số người trong ánh mắt có kiêng kị và thù địch, có lẽ là thấy cô được chào đón quá, vừa mới vào lớp mà đã được mấy cô gái vây quanh tâng bốc… Cảm thấy cô là chị đại được nhiều người ủng hộ.
 
Sinh sống bên cạnh Lộ Bái, từ nhỏ Lộ An Thuần đã phải học được cách nhìn mặt đoán ý, nhìn thấu lòng người.
 
Cô có thế nhìn ra được thiện cảm hoặc thù địch từ ánh mắt của người khác.
 
Thế nên cô vừa vào lớp được năm phút, phe phái trong lớp như nào… Cô đã nắm được rõ ràng.
 
Không còn nghi ngờ gì nữa, dưới sự bảo kê vô tư của Ninh Nặc, cô đã bị bắt trở thành công chúa đứng đầu trong nhóm chị em của lớp.
 
Có mấy cậu nam sinh ở hàng bàn đầu đang tranh nhau một quyển sách, quyển bài tập vật lí bay qua nửa phòng học, đáp thẳng xuống đầu Ninh Nặc, làm rối tung bím tóc được tết cẩn thận của cô nàng.
 
Ninh Nặc quay đầu lại dùng tiếng địa phương mắng: “Chu Siêu Phàm, cậu lại ném sách, có tin bà đây xé từng tờ nhét vào cúc hoa của cậu không.”
 
Lộ An Thuần suýt chút nữa bị mấy câu này làm cho sặc.
 
“…”
 
Con gái của thành phố này, đúng là đánh đá danh bất hư truyền.
 
Một nam sinh cao gầy đẹp trai quay đầu lại, trên môi nở một nụ cười tươi rói: “Cậu giỏi thật đấy, chỉ biết bắt nạt ông đây, có bản lĩnh thì đi mà chửi Từ Tư Triết kia kìa, cậu ta còn đang ném sách đấy.”
 
Từ Tư Triết là lớp trưởng lớp này, cũng được công nhận là hot boy của lớp, một cậu chàng vừa khôi ngô vừa ôn hoà, khiêm tốn.
 
Cậu ấy cũng đang nhìn chằm chằm cô ấy cười.
 
Ninh Nặc vừa thấy Từ Tư Triết đã đỏ mặt, mắng Chu Siêu Phàm: “Cút cho bà nhờ!”
 
Đúng lúc này, Liễu Lệ Hàn bước vào phòng học, một mình cậu ta ngồi ở bàn đầu có vị trí gần bục giảng nhất.
 
Cậu ta vừa vào đã thu hút ánh mắt của tất cả bạn trong lớp, dù sao thì anh chàng này cũng khá nổi tiếng trong trường THPT số 1 Nam Gia, toàn trường đều biết cậu ta dựa vào quan hệ của chị mình, leo lên được cành cao.
 
Hơn nữa tính cách của cậu ta thật sự một lời khó nói hết, dù là nhóm các bạn có gia cảnh bình thường hay nhóm các bạn nhà có điều kiện, nhóm nào cũng chẳng có chỗ dung thân cho cậu ta.
 
Cậu ta giống như một kẻ ngoài cuộc, biến thành một sự tồn tại khá xấu hổ của trường THPT số 1 Nam Gia.
 
“Sao giun đất lại đến lớp chúng ta thế?”
 
“Không biết nữa.”
 
“Tớ thật sự rất ghét cậu ta.”
 
“Đừng có nói chuyện với cậu ta.”
 

 
Mọi người xỉa xói cậu ta, đặt biệt danh cho cậu ta là giun đất, bởi vì cậu ta muốn chen chân vào nhóm bạn giàu có, khinh thường các bạn ở dưới thấp hơn, thế nên cuối cùng tất cả mọi người đều khinh thường cậu ta.
 
Mà Liễu Lệ Hàn vào phòng, không để ý đến ánh mắt mỉa mai cười cợt của những người khác, cậu ta lập tức đi đến bên cạnh Lộ An Thuần, nói với cô: “An An, chị tôi chuyển tôi đến lớp này, nhờ tôi chăm sóc cậu, sau này cậu có cần gì thì cứ bảo, có ai bắt nạt cậu thì nói với tôi, tôi sẽ ra mặt cho cậu, cùng là người nhà cả nên không cần khách sáo đâu.”
 
Xuất phát từ sự lễ phép, Lộ An Thuần gật đầu: “Cảm ơn.”
 
Cậu ta không nói gì thêm mà quay về chỗ của mình, lấy sách giáo khoa ra cắm đầu vào học.
 
Ninh Nặc ghé sát đến bên tai Lộ An Thuần, nhỏ giọng nói: “Vừa vào cái đã chào hỏi cậu ngay rồi, còn cố ý nhấn mạnh là người một nhà, như thế thì sau này trong lớp không có ai dám bắt nạt cậu ta nữa, chả hiểu là ai đang giúp ai luôn!”
 
Lộ An Thuần cũng nhìn ra được ý đồ của Liễu Lệ Hàn, nhưng cô cũng không so đo, lôi kéo Ninh Nặc ngồi xuống: “Chỉ có cậu đa nghi thôi.”
 
Sắp đến giờ vào lớp, hàng phía sau Lộ An Thuần vẫn còn hai chỗ trống, mãi mà không có người đến ngồi.
 
Ninh Nặc nói với cô: “Các bạn trong lớp chúng ta đến đủ rồi, hai chỗ này để lại cho học sinh ngoài trường đến học của năm nay, nghe nói là học sinh thi trượt đại học đi học lại.”
 
“Trường chúng ta cũng nhận học sinh học lại à?”
 
“Chắc là nhờ quan hệ ấy, nghe nói trong đấy có một người… Là con trai của ông Chúc chủ nhiệm lớp đấy.”
 
“Vậy người còn lại là ai thế?”
 
Chu Siêu Phàm ngồi hàng trên quay đầu lại như thật: “Người còn lại kia còn đỉnh hơn, trước giờ trường chúng ta chưa từng xếp lớp cho học sinh học lại, nhưng năm nay lại phá lệ vì cậu ta.”
 
“Thật hay giả thế?” Ninh Nặc không tin lắm.
 
“Mấy năm trước thi vật lý cấp thành phố vào nhầm bên của cấp ba, kết quả càn quét một đống đại thần, ngay cả mấy học sinh xuất sắc nhất của trường THPT thực nghiệm cũng phải nhường đường cho cậu ta. Từ cấp hai đến cấp ba chỉ cần là cuộc thi toán học và vật lí có cậu bạn đó tham gia thì không một ai dám tranh.”
 
“Trời moá… Tôi cũng nghe nói rồi! Năm ngoái có một đàn anh đứng đầu toàn khóa của trường chúng ta, bị cậu ấy ngược cho khóc luôn.” Ninh Nặc kinh ngạc nói: “Nhưng sao cậu ấy lại học lại thế?”
 
“Không biết, nghe nói là do học lệch môn.”
 
Lúc hai người nói chuyện, Lộ An Thuần nhìn thấy Chúc Cảm Quả ôm một quả bóng rổ màu nâu đi đến, cậu ấy bước đi bất cần đời…
 
“Chào mọi người, không cần tự giới thiệu đâu nhỉ, thấy mặt tôi có phải rất đáng sợ không. Không sai, tôi là con của ông Chúc chủ nhiệm lớp đây, yên tâm, chắc chắn tôi không phải gián điệp đâu, tôi cùng chiến tuyến với mọi người đấy.”
 
Các bạn học cười ầm ĩ, chấp nhận cậu ấy chỉ trong một giây, thậm chí còn có hai nam sinh đến chơi bóng với cậu ấy. 
 
Chúc Cảm Quả vô tình ngẩng đầu nhìn thấy Lộ An Thuần, nụ cười trên môi cũng phai nhạt, trong giọng chứa đầy sự mỉa mai…
 
“Tôi còn tưởng là ai, hoá ra là cô tiểu thư không ai với tới được, sao lại học chung lớp với bọn tôi thế?”
 
Lộ An Thuần cũng rất kinh ngạc, không ngờ Chúc Cảm Quả lại chuyển đến lớp cô.
 
Nếu cậu ấy đã đến đây rồi, vậy vị trí còn trống bên cạnh cậu ấy…
 
Giây tiếp theo, cả lớp trở nên yên tĩnh.
 
Một thiếu niên mặc áo phông trắng đứng ngoài cửa.
 
Anh khoác trên vai chiếc áo khoác đồng phục học sinh kiểu vest lịch sự, mặc ra cảm giác như côn đồ đầu đường xó chợ, mái tóc ngắn rõ ràng còn hơi rối, trên trán còn có mấy cọng tóc rủ xuống, hai mắt díp lại, anh ngáp một cái rồi bước vào với bộ dạng như chưa cả tỉnh ngủ.
 
Chu Siêu Phàm kinh ngạc nhìn áo khoác đồng phục nhăn nhúm trên vai anh.
 
Học hai năm ở trường THPT số 1 Nam Gia, đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy có người có thể mặc bộ đồng phục siêu xịn xò mà… Thành ra như vậy.
 
Khi đi ngang qua Chu Siêu Phàm, Ngụy Phong nâng mí mắt mệt mỏi lên, liếc nhìn cậu ta…
 
“Hai người không thấy nóng à?”

 


Nhấn để mở bình luận

[free]_tình yêu của chúng ta