[full_free]_hôn nhân đẫm nước


Khương Điềm cũng không nhớ tối hôm qua trở về nhà lúc mấy giờ, càng không nhớ rõ bản thân đã leo lên giường như thế nào.
 
Lần nữa tỉnh lại đã 9 giờ sáng.
 
Trong lòng Khương Điềm ngơ ngác một lát thì vội vàng từ trên giường bò dậy: “Toang, toang rồi, lại đến muộn rồi.” 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khương Điềm xốc chăn lên, hai chân trần trụi còn đang mở rộng thành hình chữ đại* một cách thoải mái, trên nhúm lông mu đen nhánh vẫn còn vương dòng tinh trắng đục khô lại, một số ít còn chảy đầy xuống drap trải giường…
 
*Chữ đại: 大
 
Tất cả những gì xảy ra đêm qua từ từ tua lại trong đầu cô.
 
Khương Điềm không có thời gian nghĩ nhiều, nhanh chóng lấy quần áo đi vào phòng tắm để vệ sinh cơ thể, lúc cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện bụng nhỏ đã phình to giống như mang thai ba bốn tháng, cô chỉ ấn nhẹ xuống thôi, tinh dịch nóng ấm bên trong đã phụt ra như thác.
 
Đúng lúc này, điện thoại reo lên.
 
Là tin nhắn từ WeChat boss  gửi tới: [Khương Điềm, cô muộn rồi, tới công ty rồi thì vào văn phòng của tôi.]
 
Trong lòng Khương Điềm lo sợ khi nhìn tin nhắn, hít một hơi thật sâu, liếc nhìn chiếc váy ngắn đang nằm bên giường, dứt khoát thay bằng quần jean.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
…..
 
Trên người Khương Điềm vẫn mặc chiếc áo phông trắng, bên dưới là quần bò bó sát chân thon, trong lòng hơi bồn chồn khi bước vào phòng làm việc của boss. Ông chủ là một người đàn ông không đến bốn mươi tuổi, mặc một bộ âu phục phẳng phiu, nhưng ở công ty đã thiết lập một quy tắc luật bất thành văn.
 
Nếu bất kỳ ai ở công ty vi pham, có thể lấy cơ thể để đền bù, nam hay nữ ông chủ cũng ăn hết.
 
Khương Điềm chưa bao giờ vi phạm nội quy của công ty, cho nên loại quy tắc bất thành văn này cô cũng không quan tâm lắm, nhưng bây giờ đối mặt với ánh mắt sắc bén lộ liễu của ông chủ, trong lòng bất giác hơi run.
 
Ông chủ vui vẻ hòa nhã vẫy tay với cô: “Khương Điềm, lại đây.”
 
Khương Điềm âm thầm nuốt nước miếng, đi đến bên cạnh ông chủ, lúc này mới nhận ra cánh cửa bên cạnh đã tự động đóng lại, trong phòng bỗng tối đi.
Ông chủ liếc nhìn chiếc quần jean bó chặt của cô một cách cợt nhã, ngón tay chạm vào chiếc cúc trên quần cô.
 
Khương Điềm: “Á... boss...” 
 
Trong lòng cô vô cùng kháng cự, nhưng khi nhìn thấy ông chủ nhẹ nhàng cởi chiếc cúc của cô, trái tim nhỏ bé lại đập loạn thình thịch không thể giải thích được, chỉ cảm thấy giữa hai chân có dòng nước ấm chảy xuôi trong âm đạo.
 
“Boss, đừng...”
 
Ông chủ buông lời nghiêm túc ngay thẳng: “Khương Điềm, cô đã làm sai, đã làm sai thì phải trả giá. Cô yên tâm, tôi rất nhân từ, loại hình phạt này sẽ chỉ làm cho cô sung sướng và hài lòng thôi.” 
 
Trong lúc nói, chiếc cúc quần đã bị mở ra, ông chủ kéo khóa xuống, hai tay dùng sức tụt quần cô xuống, bên trong lộ ra một chiếc quần lót  ren màu đen.
Một vài sợi lông ngắn xoăn loáng thoáng lộ ra trong chiếc quần lót nhỏ kia.
 
Ông chủ thầm thở dài một tiếng: “Chà...” Khương Điềm đúng là báu vật trong công ty chúng ta mà" từ lâu hắn đã muốn chiếm cô làm vật sở hữu của riêng mình, nhưng Khương Điềm cần cù chăm chỉ, tất nhiên hắn luôn không có cơ hội ra tay, lần này thực sự đã bị hắn bắt được thóp rồi.
 
Ông chủ đứng dậy, xoay người, đẩy Khương Điềm ngồi vào ghế ông chủ của mình.
 
Quần Khương Điềm bị lột sạch sẽ: “Ưm...boss... Ah...”
 
Ông chủ nhẹ nhàng tách hai chân của Khương Điềm ra, Khương Điềm cắn đôi môi đỏ mọng, nhíu đôi mày thanh tú, lắc đầu với vẻ mặt từ chối: “Đừng mà...boss...”
 
Ông chủ nhìn dáng vẻ nhỏ bé đáng thương sắp khóc kia của Khương Điềm, vô cùng thỏa mãn lòng tự tôn đàn ông của mình, dịu dàng dỗ dành cô rồi gác đôi chân ngọc của cô lên ghế ông chủ, Khương Điềm vội vàng lấy tay che đũng quần của mình: “Ah...“
 
Khuôn mặt nhỏ nhắn vừa thẹn vừa nức nở
 
Ông chủ liếm môi, mắt nhìn chằm chằm vào khu vực thần bí được che đậy bởi lớp ren đen kia: “Ngoan nào, Tiểu Điềm Điềm... Ông chủ thương em nha... Nào...” 
 
Tay của hắn sờ vào tay cô, chỉ muốn lấy hai tay cô ra, Khương Điềm cố hết sức cũng không muốn để cho ông chủ thực hiện được, nhưng bị ông chủ mạnh mẽ giơ tay cao quá đầu, cũng không biết sếp lấy dây thừng từ đâu ra, ông chủ bắt chéo hai tay Khương Điềm ra sau lưng, cột vào phía sau ghế, lại dùng một sợi dây khác cố định hai chân cô ra hai bên.
 
Khương Điềm thấy vậy, trái tim cũng treo lên : “A... boss...Đừng mà...”
 
Ông chủ không quan tâm Khương Điềm có bằng lòng hay không, dê béo đã đến tay làm sao có thể để cô chạy đi được?
 
Hắn lấy ra một cái kéo từ trong ngăn bàn làm việc: “Tiểu Điềm Điềm à, tôi sắp mở quà rồi...” Nói xong thì cầm kéo bắt đầu cắt áo phông trắng của Khương Điềm.
 
Nhiệt độ lạnh lẽo của cây kéo vừa chạm vào làn da trắng nõn mịn màng của Khương Điềm, lập tức làm toàn thân cô nổi đầy da gà.
 
“Boss...Ư ưm ah...” giọng nói của Khương Điềm mang theo nghẹn ngào cầu xin.

 


Nhấn để mở bình luận

[full_free]_hôn nhân đẫm nước