Gả Cho Tôi - Trường Sinh Thiên Diệp


Đường Quý Khai cùng Giang Vãn Kiều rốt cục sắp kết hôn, có được ngày này quả thật phải trải qua mười phần khó khăn.

Lúc Đường Quý Khai cùng Giang Vãn Kiều kết giao, Đường Quý Khai vẫn chưa được hai mươi tuổi, hai người kết giao bốn năm, con của Đường Hoài Giản cùng Cố Trường Đình cũng đã ba tuổi, biết chạy đi mua nước mắm rồi hai người này mới quyết định kết hôn.

Hôn lễ đương nhiên phi thường long trọng, không chỉ vì Đường Quý Khai cùng Giang Vãn Kiều đều là nhân vật có mặt mũi, mà còn vì Giang Vãn Kiều rất sủng ái Đường Quý Khai, mặc dù Giang Vãn Kiều kỳ thật càng thích khi dễ cậu, nhưng mỗi lần khi dễ xong hậu quả rất nghiêm trọng cho nên chỉ ngẫu nhiên ở trên giường khi dễ một chút mà thôi.

Đường Quý Khai trong tay có một công ty giải trí, quy mô không nhỏ. Tống Hữu Trình cùng Đào Kỳ đều là nghệ sĩ dưới trướng. Ông chủ lớn của công ty muốn kết hôn, đây chính là chuyện đại sự a, báo chí cùng trên mạng đều là tin tức này.

Đường Quý Khai cùng Giang Vãn Kiều đứng chung một chỗ vô cùng môn đăng hộ đối, chỉ duy có một điều khiến Đường Quý Khai không hài lòng chính là đã qua bốn năm, vì sao chiều cao của cậu vẫn không thay đổi vậy? Đã nói hai mươi ba tuổi sòn cao, mà sao bây giờ còn chưa tới vai Giang Vãn Kiều nữa.

Đừng nhìn Giang Vãn Kiều hai mắt đào hoa, vừa cao vừa gầy mà nhâm, chỉ có Đường Quý Khai biết rõ, cởi áo ra chính là tám múi cơ bụng, mặc dù nhìn cũng không xoắn xuýt, nhưng như vậy cũng đủ để Đường Quý Khai xoắn xuýt rồi.

Đường Quý Khai còn muốn phản công đâu, thế nhưng cậu mãi chẳng cao, đã vậy luyện cơ bắp cũng mãi không ra.

Lần trước cậu đến phòng tập khổ luyện một tháng, cuối cùng cơ bắp không có lại còn bị thương, phải nằm trên giường rất lâu. Lúc cậu nằm trên giường, Giang Vãn Kiều liền hầu hạ đến hầu hạ đi. Đường Quý Khai khoẻ hơn thì lại phát hiện mình mập ra! Đều là do Giang Vãn Kiều hết.

Giang Vãn Kiều thích nhất là bóp khuôn mặt cậu, luôn nói thịt mềm sờ tới sờ lui rất có cảm xúc, mỗi lần đều khiến cho Đường Quý Khai tức chết.

Trong hôn lễ có rất nhiều người, bên trong đại sảnh đông nghịt người, làm đại ca, Đường Hoài Giản đương nhiên phải có mặt, Cố Trường Đình cũng vậy, còn có hai bánh bao nhỏ ba tuổi, dù sao hai nhóc cũng là song bào thai, dáng dấp chính xác rất giống nhau, chỉ là em trai nhìn nhỏ hơn một chút, hai người đều mắt to, siêu cấp đáng yêu.

Mấy năm gần đây, Nhiếp Gia cùng Đường Gia quan hệ đã hòa hoãn cho nên lúc Phó Tranh tới tham gia tiệc cưới, Nhiếp Hình rốt cục cũng không cần ở ngoài xe nữa, mà theo Phó Tranh cùng nhau tiến vào.

Nhiếp Hình cảm thấy có chút thẹn thùng, giả vờ nghiêm mặt, rất nhanh thì nhìn thấy hai bánh bao nhỏ nhảy chân sao đến, anh trai nắm  tay em trai.

Đường Hoài Giản cùng Cố Trường Đình liền đi ở phía sau, hai bánh bao nhỏ cũng không cần người ôm, vừa đi vừa nhảy giống như hai chú thỏ con, quả thực khiến người không yêu không được.

Nhiếp Hình cũng không phải thường xuyên gặp được hai bánh bao nhỏ, mỗi lần nhìn thấy đều là cách một đoạn thời gian, hai nhóc bánh bao còn nhỏ cho nên biến hóa đặc biệt lớn, nhưng bất luận hai nhóc làm gì cũng rất đáng yêu.

Nhiếp Hình cơ hồ nhìn đến không dứt ra được, nghĩ lại thì không dám nhìn trực tiếp, sợ bị mất mặt.

Hai bánh bao nhỏ thích chạy loạn, anh trai lôi kéo tay em trai, em trai liền cười cười khanh khách, sau đó chạy về phía trước, Đường Hoài Giản phía sau đều đuổi không kịp, quả thực là chật vật không thôi.

Kết quả "ầm" một tiếng, em trai liền đụng đầu vào chân Nhiếp Hình, sau đó té ra sau, đặt mông ngồi xuống đất, cái đầu nhỏ vẫn còn lay động, hình như bị đụng choáng rồi.

Anh trai nhanh chóng đưa tay tới, kéo lấy hai cánh tay nhỏ của em trai, muốn đem nhóc kéo lên, nhưng em trai so với anh trai chỉ nhỏ hơn một chút mà thôi, anh trai cũng chỉ mới ba tuổi cho nên không có sức lực gì.

Kết quả "phịch" một tiếng, anh trai không kéo em lên được, ngược lại bản thân cũng ngồi phịch xuống đất theo.

Nhiếp Hình giật nảy mình, mắt cũng trừng lớn, hai bánh bao nhỏ đều ngã, cũng may bánh bao mặc nhiều quần áo, lại còn nhỏ, cho nên ngã xuống đất cũng giống như trái banh, căn bản không cảm thấy đau.

Thấy em trai muốn đứng lên, Nhiếp Hình liền vội vàng muốn đỡ hai nhóc, nào ngờ khi Nhiếp Hình vừa vươn tay, em trai liền khóc lên.

Anh trai lập tức nhảy dựng, bộ dạng người lớn lau nước mắt trên mặt em trai : "Nam tử hán đại trượng phu không được khóc, em ngã đau sao?"

Lời nói ngay ngắn rõ ràng, cùng với khuôn mặt nhỏ tròn vo của bé thì trông đặc biệt thú vị.

Em trai lắc đầu, níu lấy tay áo anh trai, lời nói của nhóc có chút không rõ, hóa ra là thiếu mất một cái răng cửa, lộ ra lại càng đáng yêu.

Em trai núp vào trong ngực anh trai nói : "Anh ơi, sợ. . . Chú kia thật hung, chú. . . Chú muốn đánh em sao?"

Nhiếp Hình nghe xong thì sững sờ, hai mắt trợn tròn, y đưa tay sờ mặt mình, thật sự có hung ác như thế sao?

Vừa rồi em trai đụng đầu vào chân Nhiếp Hình, sau đó ngẩng đầu lên thì phát hiện Nhiếp Hình đang nhìn mình lom lom, dáng vẻ rất hung, nhóc tưởng rằng chú bị đụng đau thì không vui, muốn đánh người.

Kỳ thật Nhiếp Hình trừng mắt là bởi vì hai bánh bao nhỏ đáng yêu quá đi, y nhịn không được muốn nhiều thêm một chút.

Đường Hoài Giản cùng Cố Trường Đình rốt cục chen tới, còn có cả Giang Vãn Kiều cùng Đường Quý Khai.

Đường Quý Khai nhìn thấy cháu trai nhỏ nhà mình bị dọa khóc, liền vội vàng ôm lấy dỗ dành : "Ai da, tiểu bảo bối không khóc, con ngã đau sao? Chú út thổi cho con, phù ~ "

Nói xong liền hôn một ngụm lớn trên mặt bánh bao.

Anh trai không vui, muốn đưa tay cứu em trai ra khỏi ma trảo của chú út, nhưng nhóc dáng người quá nhỏ, căn bản không cứu được em trai.

Em trai lại rất thích chú út, nhóc ôm cổ chú, cũng hôn trả lại một cái.

Cũng may chỉ là hiểu lầm. Đường Hoài Giản cùng Cố Trường Đình lúc này cũng không dám để các con đi dưới đất nữa, nếu không nhiều người như vậy, sẽ không biết lúc nào bọn nhóc sẽ chạy đi mất.

Nhiếp Hình thấy hai bánh bao nhỏ rời đi thì nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại không bỏ được mà vụng trộm nhìn theo.

Phó Tranh nhịn không được cười nói : "Sao em lại trừng người ta?"

Nhiếp Hình nghe xong, mạnh mẽ trừng mắt Phó Tranh.

Phó Tranh đưa tay ôm eo y, cúi đầu ở trên cổ y hôn một cái : "Bảo bối, thích con nít thì em liền sinh cho anh một đứa đi."

Nhiếp Hình dùng cùi chỏ thúc hắn ta một cái : "Em là đàn ông, không sinh con được."

Phó Tranh không đứng đắn thấp giọng ở bên tai y nói : "Nói không chừng bắn nhiều lần sẽ có, đúng không?"

Nhiếp Hình liếc mắt, nghiến răng nghiến lợi, trong lòng suy nghĩ, một ngày nào đó mình cũng có thể đè Phó Tranh, để hắn kêu cha gọi mẹ, để xem hắn ta còn phách lối được như vậy nữa không.

Chỉ là ngày đó không bao giờ đến. Nhiếp Hình còn không biết, y thử rất nhiều lần đều không thành công, ngược lại để Phó Tranh biết, còn bị giày vò khốc liệt hơn.

Nhiếp Hình kỳ thật giống Đường Quý Khai, đều có một tấm lòng muốn phản công, lại còn nhớ thương nhiều năm.

Hôm nay Giang Vãn Kiều mặc âu phục trắng, vô cùng đẹp trai, giống như vị hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích. Đường Quý Khai mặc dù ngoài miệng không nói nhưng trong lòng đều đã chảy nước miếng rồi, nhất là âu phục trắng còn phối với đôi mắt hoa đào của hắn, cười một tiếng thật sự có thể điên đảo chúng sinh a.


Nhấn để mở bình luận

Gả Cho Tôi - Trường Sinh Thiên Diệp