Gả Cho Trúc Mã Là Đối Thủ Một Mất Một Còn



Bùi Trạc vừa trở về, nàng đã lập tức tới phủ Thừa tướng.

Người nào không biết rõ còn tưởng nàng nhớ hắn đến mức nào, lại có thể gấp không chờ nổi vội chạy đến phủ Thừa tướng gặp hắn.

Chỉ bằng mấy vì trưởng bối trong nhà luôn nghĩ quan hệ giữa hai người bọn họ rất tốt, nếu lúc này nàng chạy đến phủ thừa tướng, vậy không phải đang chứng minh phỏng đoán của bọn họ sao, đến lúc đó cho dù nàng có mười cái miệng cũng không thể nói rõ.

Lê Ngưng: “Vẫn nên chờ thêm mấy ngày lại nói.”

Dù sao Bùi Trạc vừa trở về, tạm thời chắc chắn không thể đi được, nàng còn rất nhiều thời gian.

Lục Chỉ Du chỉ cười không nói.

*

Buổi trưa Lục Chỉ Du về nhà, Lục Kiêu vẫn chưa từ trong cung quay về.

Tận cho đến khi chạng vạng tối, mới có tiếng vó ngựa đạp cửa bên ngoài vang lên.

Đây không phải lần đầu tiên Lục Kiêu xuất chinh, đã trải qua rất nhiều lần ra trận đánh giặc.

Cha nương quan tâm hỏi han mấy câu, người một nhà liền bắt đầu cùng nhau dùng bữa tối.

Ăn tối xong, hai huynh muội đến thư phòng nói chuyện.

Lục Chỉ Du quan tâm nhất là chuyện sắp xếp sau này của huynh trưởng.

Hiện tại không còn chiến sự, một là tiếp tục trấn thủ biên quan, hai là ở lại hoàng thành làm việc.

Lục Kiêu liền nói cho nàng ấy những chuyện hôm nay tiến cung Thánh thượng sắp xếp.

Lần này hắn và Bùi Trạc đều lập công, Thánh Thượng đều phong hiệu Đại tướng quân cho Lục Kiêu và Bùi Trạc, để Lục Kiêu đảm nhận Đại tướng quân Tả Kiêu Vệ, còn Bùi Trạc làm Vũ Lâm Vệ chỉ huy sứ.

Hai người đều bắt đầu nhậm chức từ năm sau.

Đại quân đóng quân ngoài thành, trước khi Lục Kiêu và Bùi Trạc nhậm chức, ngày nào cũng cần đến quân doanh tuần tra và huấn luyện binh lính.

Nói chuyện một hồi trời đã về khuya, tận đến khi Lục Mẫu cho người đến thúc giục Lục Chỉ Du quay về nghỉ ngơi.

“Ngày mai, ta đi gặp với mấy người bằng hữu ở học đường, sau đó đến quân doanh, sẽ cố gắng nhanh chóng về với muội.”

Lục Kiêu vỗ nhẹ đầu muội muội.

Lục Chỉ Du gật đầu lại dừng một chút

“Ôn chuyện với các bằng hữu ở học đường?”

“Đúng vậy, có lẽ muội cũng quen.”

Trước đây tuy huynh muội hai người không học chung một học đường, nhưng mỗi lần Lục Kiêu đều sẽ đến đón muội muội về nhà, Lục Chỉ Du không có giờ học cũng sẽ đến học đường chờ huynh trưởng.

Bởi vậy, về cơ bản những người bạn tốt của Lục Kiêu ở học đường Lục Chỉ Du đều đã từng gặp, đồng học Lục Kiêu đều biết hắn có một muội muội vô cùng yêu thương.

Lúc Bùi Trạc mười bốn tuổi học cùng một học đường với Lục Kiêu, cùng một phu tử dạy dỗ, lần này hai người bọn họ lại cùng kề vai lên chiến trường, Lục Chỉ Du nghĩ ngày mai chắc chắn Bùi Trạc cũng sẽ tới.

Lục Chỉ Du mím môi, một lần nữa nhìn về phía huynh trưởng.

Phát hiện ánh mắt muội muội ngập tràn chờ mong, Lục Kiêu nghĩ: “Nếu muội muốn đi, vậy ngày mai đi cùng ta đi.”

Lục Chỉ Du lại nói: “Chỉ là nếu chỉ có mình muội là nữ quyến sẽ không được tự nhiên, nếu có thêm A Ngưng đi cùng muội thì không còn gì tốt hơn.”

“Trường Nhạc quận chúa?” Lục Kiêu biết rõ quan hệ của muội muội và quận chúa, rất nhanh đã đồng ý: “Nếu quận chúa chịu cho thể diện, vậy thì quá tốt.”

Sáng sớm hôm sau, Lục Chỉ Du liền phái người đến phủ trưởng công chúa truyền lời nói hôm nay Lê Ngưng tới Mãn Hương lâu.

Lê Ngưng đang nằm trong ổ chăn ngủ ngon lành, nghe Đông Tuyết bẩm báo, lười biếng nói một câu: “Món ngon ở Mãn Hương Lâu cũng chỉ có mấy món như vậy, để ngày khác tới ăn cũng được.”

Huống chi hôm nay trời còn lạnh như vậy, Lê Ngưng thật sự không muốn rời khỏi ổ chăn ấm áp.

Đông Tuyết nhìn quận chúa mơ màng sắp ngủ, chuẩn bị khép mi mắt lại, bổ sung thêm: “Lục cô nương còn nói, hôm nay Bùi công tử cũng có ở đây.”

Mí mắt Lê Ngưng vừa khép lại đã lập tức mở ra, mơ màng trong mắt dần tan đi, hỏi: “Ai ở đó?”

Đông Tuyết: “Bùi công tử.”

Vừa nói đến chữ “Bùi”, Đông Tuyết đã nhìn thấy quận chúa nhà mình vừa rồi còn cực kỳ phản kháng không muốn ra ngoài đã lập tức xốc chăn lên ngồi dậy, nói với các nàng: “Mau hầu hạ ta rửa mặt chải đầu thay quần áo.”

Đông Tuyết vừa hầu hạ quận chúa, trong lòng vừa nói thầm.

Mỗi lần quận chúa đối mặt với Bùi công tử dường như đều rất nhiệt tình.

Quyết đoán đi gặp đối thủ một mất một có lẽ còn mạnh hơn cả đi gặp người trong lòng.

Chuyện này cũng không biết là tốt hay xấu.

Sáng sớm Lục Chỉ Du đã đi theo huynh trưởng ra ngoài đến Mãn Hương Lâu, Lê Ngưng cũng chỉ có thể một mình đến đây.

Xe ngựa xa hoa phô trương đặc biệt của quận chúa dừng lại trước cửa, đã lập tức có sai vặt đến đón.

Lúc người trên xe ngựa xuống, sai vặt thoáng nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, thoáng chốc đỏ mặt, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thêm.

Lục Chỉ Du biết Lê Ngưng tới liền đứng ngoài nhã gian chờ nàng.

Nhìn dáng vẻ Lê Ngưng ăn mặc lộng lẫy thong thả đi tới, Lúc Chỉ Du cảm thấy có hơi kỳ lạ: “Ta còn tưởng phải lát nữa ngươi mới đến.”

Nghĩ tới người bên trong có lẽ sẽ nghe được tiếng các nàng nói chuyện, Lê Ngưng nói chuyện vô cùng khách khí: “Đã được mời đến đây, sao có thể để người khác đợi lâu.”

Lục Chỉ Du nhịn cười.

Hai người cùng đi vào nhã gian.

Bên trong có mấy vị thanh niên nam tử nhìn thấy hai vị cô nương tiến vào, lập tức dừng nói, liên tục nhìn qua.

Sáng hôm nay bọn họ đã gặp Lục Chỉ Du cũng đã chào hỏi nàng ấy, bây giờ tất cả lực chú ý đều đặt trên người vị cô nương bên cạnh.

Thiếu nữ thướt tha uyển chuyển, khuôn mặt tinh xảo, đôi môi đỏ bừng hơi cong lên từng bước tới gần.

Dưới áo choàng ngắn màu hồng trắng là váy dài màu hải đường uyển chuyển nhẹ nhàng, bộ diêu trên tóc khẽ đong đưa.

Giờ phút này ánh mắt của toàn bộ các công tử trong nhã gian đều đặt trên người nàng, ánh mắt nhìn theo từng bước chân, chỉ ngoại trừ một người.

Bùi Trạc đã cởϊ áσ giáp, hôm nay chỉ mặc một bộ thường phục màu xanh nhạt, tóc đen búi cao, dáng vẻ nhìn qua không khác gì những công tử nho nhã kiêu ngạo khác trên bàn là mấy.

Dường như hắn không biết nàng tới, không hề nhìn về phía bên này, còn đang nói chuyện cùng vị công tử bên tay trái.

Cho dù ánh mắt vị công tử kia đều tập trung về phía Lê Ngưng, chỉ đáp lại Bùi Trạc cho có lệ, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng tới hứng thú nói chuyện của Bùi Trạc với hắn.

Trường Nhạc quận chúa thân phận tôn quý, mọi người khôi phục tinh thần liền đứng lên hành lễ.

Lê Ngưng nâng tay cản bọn họ không cần đứng lên, cười nhạt khách khí nói: “Hôm nay nhờ ánh sáng của Kiêu ca ca mới có thể cùng chư vị dùng bữa, nếu những nghi thức xã giao đó ảnh hưởng đến hứng thú của mọi người, vậy Lê Ngưng thật sự mang tội lớn.”

Mọi người liên tục nói sẽ không.

Đây là bàn bát tiên đàn hương, còn trống hai ghế, vừa lúc để cho Lục Chỉ Du và Lê Ngưng.

Lục Chỉ Du ngồi bên tay trái Lục Kiêu, Lê Ngưng lại ngồi bên tay trái Lục Chỉ Du, cuối cùng Bùi Trạc lại ngồi bên tay trái Lê Ngưng.

Hai người đều ngồi xuống, người đã đến đông đủ, Lục Kiêu liền cho sai vặt mang đồ ăn lên.

Ngoại trừ Lục Kiêu và Bùi Trạc, Lê Ngưng không quá ấn tượng với bốn người còn lại, nhưng cũng biết rõ bọn họ là công tử thế gia vọng tộc, thân phận địa vị đều không hề thấp.

Thêm nữa lần này vốn tụ họp để ôn chuyện, vì vậy mọi người trên bàn cũng không quá chú ý, vừa ăn vừa nói chuyện.

Ngược lại, hai vị cô nương chỉ yên lặng dùng bữa, chỉ thỉnh thoảng để ý xem bọn họ đang thảo luận chuyện gì.

Sáng nay Lê Ngưng nhận được tin Bùi Trạc sẽ tới đây nên đã nghĩ có cơ hội chèn ép hắn, nhưng nàng còn nghĩ xong cơ hội đã tới rồi.

Sau đó mới phát hiện mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Bùi Trạc không chỉ không nói lời nào với nàng, đến cả liếc mắt cũng không, chuyện này khiến những kế hoạch Lê Ngưng nghĩ ra để hắn có thể mở to mắt nhìn khí thế của nàng không cách nào thực hiện được.

Chỉ là hiện tại ăn cơm vẫn quan trọng hơn, chờ lát nữa xong sẽ cho Bùi Trạc chiêm ngưỡng sự lợi hại của nàng.

Lê Ngưng chỉ ăn mấy món trước mặt mình, những nam tử khác đều ăn ý không đυ.ng đến những đĩa thức ăn này.

Nhưng rõ ràng có một người không có mắt nhìn.

Trong lúc Lê Ngưng vừa duỗi đũa ra lấy một miếng cánh gà trên đĩa thịt gà xào gần nhất, tầm mắt đột nhiên xuất hiện thêm một đôi đũa khác, còn đúng lúc kẹp vào miếng cánh gà nàng đã gắp.

Hai đôi đũa mỗi đôi kẹp một bên, sức lực ngang nhau, không ai chịu bỏ ra.

Tiếng nói chuyện trên bàn đột nhiên dừng lại, không khí giương cung bạt kiếm phủ kín nhã gian.

Bốn nam tử còn lại trước đây từng cùng học đường với Bùi Trạc, ít nhiều cũng từng nghe qua một số chuyện về quan hệ của hai người.

Hai người Trường Nhạc quận chúa và Bùi tiểu công tử kết thù từ lâu, là đối thủ một mất một còn.

Vốn dĩ hôm nay nghe nói quận chúa và Bùi Trạc đều ở đây, còn tưởng hai người bọn họ đã bỏ qua hiềm khích lúc trước, bắt tay giảng hòa.

Nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ của hai người bọn họ dường như không phải muốn ăn miếng cánh gà kia mà là ăn tươi nuốt sống đối phương.

Xem ra không chỉ không thể tiêu tan ân oán trước đây, ngược lại thù hận ngày càng sâu…

Vì thế, bàn ăn vốn vui vẻ hòa thuận đột nhiên cảm giác được nguy cơ tứ phía.

Lê Ngưng hơi nheo mắt lại, kiêu ngạo nâng cằm lên, nhìn về phía chủ nhân đôi đũa khác.

Bùi Trạc không dao động, hàng mi dài buông xuống, chỉ nhìn chằm chằm miếng cánh gà, giống như không hề để ý đến ánh mắt không thiện cảm của Lê Ngưng nhìn tới đây.

Ai không biết Trường Nhạc quận chúa từ nhỏ đã được sủng ái đến mức nào, nữ nhi duy nhất của trưởng công chúa, cháu gái ruột của đương kim Thánh Thượng, từ nhỏ đã muốn gì được nấy.

Bùi Trạc là nhi tử nhà thừa tướng, lại vừa lập được chiến công, được phong làm Đại tướng quân, hiện tại vô cùng nổi bật.

Tình hình trước mắt không ai nhường ai, thế cục chạm vào là nổ ngay, những người còn lại mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, giả vờ như không quan tâm tới động tĩnh nơi này, lại âm thầm chú ý tới hành động của hai người bọn họ, lo sợ bọn họ không nhịn được lao vào đánh nhau, chờ đến khi hạ màn mới chạy tới can ngăn.

Bây giờ hắn càng ngày càng keo kiệt, đến cả miếng cánh gà cũng muốn tranh với nàng.

Lê Ngưng không vui thu hồi tầm mắt, một lần nữa nhìn về phía miếng cánh gà kia, nhìn về phía đôi đũa hắn đang cầm.

Khoan đã, đũa hắn của hắn, vậy nói cách khác….

Nghĩ đến chuyện gì đó, khuôn mặt Lê Ngưng lập tức buông lỏng, đè nén cảm giác chán ghét trong lòng.

Lục Chỉ Du nhìn thấy chỉ gắp thêm một miếng măng mềm vào chén Lê Ngưng.

“A Ngưng, món này ngon, ngươi ăn thử đi.”

Trong mắt Lê Ngưng tỏ vẻ cảm kích, thu đũa lại, không hề liếc mắt nhìn miếng cánh gà kia thêm nữa.

Cắn một miếng măng mềm, khen : “Đúng là ăn rất ngon.”

Cục diện căng thẳng được giải quyết trong im lặng, mọi người thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục dùng cơm.

“Nếu Trường Nhạc quận chúa đã thích miếng cánh gà này như vậy.” Bùi Trạc kẹp miếng cánh gà kia lên nhìn, lại chuyển về phía Lê Ngưng: “Nhường cho quận chúa.”

Vì thế, Bùi Trạc làm trò trước mặt mọi người, bỏ miếng thịt gà vào chén của Lê Ngưng.



Nhấn để mở bình luận

Gả Cho Trúc Mã Là Đối Thủ Một Mất Một Còn