Gả Cưới



Rất nhanh, hôn kỳ của hai nhà đã định, ngay ngày mười lăm tháng sau.

Còn hơn một tháng, mỗi ngày Lê Nguyệt Uyển đều ở trong viện của mình may giá y*, tập tục bản triều là tân nương gả đi cần tự mình may giá y, Tri Thư cùng Tri Lễ cũng ngồi một bên làm trợ thủ.

(*) Giá y: áo cưới

Mà Triệu Thiên Thạc lại rời nhà, cả ngày ở trong quân doanh ngoại ô huấn luyện binh sĩ.

Hắn biết rõ mình không thể trốn thoát hôn sự này, nhưng trong nội tâm vẫn quật cường, không muốn đối mặt.

Trong khoảng thời gian này, Triệu Thiên Thạc âm u cả ngày, đối xử với binh sĩ cũng cực kỳ nghiêm khắc.

Người xui xẻo nhất cũng là các binh sĩ, hở một chút là sẽ bị tướng quân phạt luyện.

Ai nấy oán trời oán đất.

Cũng may mấy ngày trước ngày cưới, Triệu Thiên Thạc bị mẫu thân sai người gọi về.

"Trước khi thành hôn, không được đi đâu hết, cứ ở yên trong phủ!" Lưu lão phu nhân nghiêm túc trừng mắt nói với hắn.

"Con biết rồi..." Triệu Thiên Thạc bất đắc dĩ đồng ý, sau đó trở lại tiểu viện của mình bắt đầu luyện võ.

Mấy ngày nay, Triệu Thiên Thạc thành thật ở lại phủ đệ, khắp nơi trong phủ đều đang bận rộn, chỉ có hắn giống như người không có việc gì cả ngày ở trong viện múa đao lộng thương, chẳng quan tâm tới hôn sự.

Rất nhanh đã đến ngày thành hôn, Lê Nguyệt Uyển đã bị đánh thức từ sáng sớm, sau đó được nha hoàn hầu hạ rửa mặt trang điểm, từ lúc trang điểm đến lúc mặc hỉ phục cũng đã hơn một canh giờ sau.

Khuôn mặt Lê Nguyệt Uyển nhỏ như quả trứng ngỗng, lông mày lá liễu nhỏ nhắn, mặt mày cong cong, cái mũi tinh xảo, môi đỏ bừng mê người, làn da nàng vốn trắng nõn, không cần thoa phấn son thật dày.

Tóc điểm xuyết hoa châu mai, trâm cài tóc, trên đỉnh đầu là mũ phượng do Thánh Thượng sai người đưa tới, mặc áo choàng đỏ thêu hoa, trên vai khoác khăn choàng, chân nhỏ mang giày thêu đỏ, cuối cùng là dùng khăn voan đỏ tươi che lại dung nhan.

Lúc này trong lòng Lê Nguyệt Uyển nổi lên một chút khẩn trương cùng không nỡ, không nghĩ tới mình sắp lập gia đình, không biết có thể ở chung với Triệu tướng quân không, trong mắt cũng nổi lên nước mắt, nắm chặt khăn trong tay, nghĩ đến lập tức phải rời khỏi phụ mẫu, nước mắt có chút không khống chế được rơi xuống, rơi xuống váy đỏ, nhuộm thành dấu vết sẫm màu.

"Tiểu thư, hôm nay là ngày vui, người nên vui vẻ mới đúng, rơi lệ là không may mắn đâu." Ma ma bên cạnh phát hiện tinh thần tiểu thư sa sút, tiểu thư tự mình nhìn từ nhỏ đến lớn, cũng không khỏi thương cảm, vẫn không nhịn được lên tiếng an ủi.

"Ta biết, ma ma..." Lê Nguyệt Uyển dùng khăn lau khô nước mắt khóe mắt, sửa sang lại cảm xúc cùng dáng vẻ đoan chính ngồi ở bên giường chờ đợi tân lang đón dâu.

Bên kia, Triệu Thiên Thạc, mặc hỉ phục màu đỏ sậm, đầu đội mũ quan, cưỡi trên con ngựa cao to.

Vóc người Triệu Thiên Thạc vốn cao lớn rắn chắc, hỉ phục cũng vừa người, càng thể hiện rõ dáng người uy vũ của hắn.

Hắn cưỡi ngựa đi đầu đội ngũ, người cưỡi ngựa bên cạnh đều là chiến hữu của hắn, ai nấy đều tràn đầy vui mừng, chỉ có Triệu Thiên Thạc mặt không biểu cảm đi tới.

Trịnh Vũ và Hứa Thương Hải ở bên cạnh liếc nhìn nhau, lần lượt lắc đầu thở dài.

Bọn họ đều là huynh đệ vào sinh ra tử của Triệu Thiên Thạc, cũng hiểu rất rõ tính khí của hắn.

Nếu không phải Liễu tiểu thư đã định ra hôn ước với người khác, Triệu Thiên Thạc hoàn toàn không đồng ý hôn sự với Lê tiểu thư.

Nương theo dàn nhạc lễ giáo khua chiêng gõ trống, đoàn người Triệu Thiên Thạc đi tới cửa Lê phủ.

Một đám người vốn định náo hôn, nhưng nhìn thấy Triệu Thiên Thạc mặt đen, trong nháy mắt sợ hãi.

Bởi vậy Triệu Thiên Thạc rất thuận lợi tiến vào phủ đệ, cõng Lê Nguyệt Uyển ra khỏi khuê phòng.

Lê Nguyệt Uyển không có huynh đệ, cho nên chỉ có thể do tân lang cõng ra khuê phòng.

Nàng ghé vào trên lưng rộng dày của Triệu Thiên Thạc, trên mặt không khỏi đỏ ửng, ngoại trừ khi còn bé được phụ thân cõng chơi đùa, đây là lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với nam nhân, tay trắng nõn khẩn trương vịn vào đầu vai hắn.

Xung quanh đều là tiếng ồn ào, không biết qua bao lâu, mình đã vững vàng được đặt trong kiệu.

Lần này chỉ còn lại một mình mình, mặt vẫn hơi nóng.

Nàng đưa tay vỗ nhẹ lên mặt mình, muốn mình bình tĩnh lại, nhưng trên đùi dường như còn lưu lại nhiệt độ của bàn tay lớn của Triệu Thiên Thạc, nóng hổi.

"Đi." Lê Nguyệt Uyển còn đắm chìm trong đụng chạm vừa rồi, ngoài kiệu liền truyền đến một tiếng nói hùng hậu.

Cỗ kiệu bị người nâng lên, Lê Nguyệt Uyển có thể cảm giác được mình đang bị người khiêng đi, bên ngoài vẫn vô cùng náo nhiệt, bên tai tràn ngập tiếng chiêng trống.




Nhấn để mở bình luận

Gả Cưới