Giai Ngẫu Thiên Thành


1.

Tuần này, giảng viên hướng dẫn sắp xếp cho tôi chuẩn bị tài liệu giải phẫu.

Nhiệm vụ không nặng, nhưng dù sao có thêm một người cùng làm cũng tốt hơn.

Nếu như Tống Dã đã muốn trở thành bạn trai của tôi, vậy tôi sẽ cho hắn một cơ hội để tìm hiểu tôi kỹ hơn, để hắn có thấy rõ, An Bình tôi, không phải kiểu người giống như hắn vẫn nghĩ.

Tất cả mọi thứ đều như dự tính.

Sau khi đi theo tôi vào phòng trưng bày, mặt mũi Tống Dã lập tức thộn ra.

Tiêu bản người hoàn chỉnh, tiêu bản còn nửa, còn một bộ phận đủ kiểu lần lượt xuất hiện, gương mắt hắn chớp mắt trở nên tái nhợt.

Hắn quay người đẩy cửa, chạy vào nhà vệ sinh nôn mửa.

Sau khi nôn mất nửa tiếng, hắn mới yếu ớt chầm chậm bước ra, mặt cắt không còn một giọt m.áu.

Tôi đứng ở trước cửa, đưa cho hắn một chiếc khăn giấy.

Đợi đến khi sắc mặt hắn tốt hơn một chút, tôi mới bình tĩnh nói:

"Tống Dã, anh vừa thấy rồi đấy, đây là một phần chương trình mà tôi thường phải học, bây giờ anh còn muốn tôi trở thành bạn gái của anh không?"

Ánh mắt hắn ngập tràn khiếp sợ, những vẫn ráng gật gật đầu.

Quả nhiên là Tống Dã.

Rõ ràng biết trong núi có hổ, vẫn nhất quyết muốn chạy vào núi.

Không uổng công tôi kiên định thích hắn suốt ba năm.

Tôi hỏi:

"Thế anh còn có thể xem tiếp không? Có ích nhiều cho việc anh hiểu được cách suy nghĩ của tôi đấy."

Hắn lập tức dựa vào tường, đợi đến khi đứng vững lại được mới gật gật đầu.

Trong lúc hắn chạy vào nhà vệ sinh nôn, mấy đàn anh đàn em đã chạy tới giúp tôi, tài liệu đã được bày ra hết rồi.

Tôi đưa Tống Dã đến phòng thí nghiệm. Hắn có sợ hãi, không muốn đi vào cho lắm.

Tôi lặng lẽ nhìn về phía hắn, chờ đợi hắn thích ứng.

Rất lâu sau, hắn mới mở cửa, bước vào trong.

Vừa bước vào phòng, mùi formalin xộc thẳng vào mũi.

Hắn cau mày, nhìn xung quanh.

Trong phòng thí nghiệm, xung quanh các góc đều được đặt các tủ trưng bày, ở giữa còn có bốn chiếc bàn.

Không có cơ thể người nào đập thẳng vào mắt, hắn thở phào nhẹ nhõm.

Trên mỗi chiếc bàn đều được phủ một tấm vải.

Tôi đưa anh ta đến chỗ chiếc bàn cuối cùng, sau đó nhấc tấm vải lên.

Trên chiếc bàn này bày mẫu vật của các cơ quan s.inh s.ản. Tất cả các phần có liên quan được bày ở đó, không thiếu một bộ phận nào.

Tống Dã nhận ra một vài cơ quan, đôi mắt lập tức mở to, vừa muốn nôn lại vừa muốn xem.

Tôi đeo khẩu trang và găng tay lên, kiểm tra từng cái hắn.

Hắn không chớp mắt nhìn chằm chú.

Tôi chỉ vào một cơ quan, nói với hắn: “Đây là t.ử c.ung của phụ nữ, thường chỉ có kích thước bằng nắm tay. Nhưng sau khi mang thai, nó có thể giãn ra rất nhiều, đủ lớn để chứa một bào thai nặng bảy, tám cân. "

Hắn có vẻ rất ngạc nhiên: "Lúc đầu nhỏ như vậy mà cũng chịu được á? Cơ thể phụ nữ trong quá trình bị kéo án có phải sẽ rất đau không?"

Tôi lắc đầu: "Không đau, Tạo Hóa vô cùng tuyệt vời."

"Nhưng mà phụ nữ sẽ rất mệt.” Tôi nhanh chóng nói thêm một.

Tôi chỉ vào một cơ quan khác:

"Đây là cơ quan s.inh d.ục của năm giới. Người này khi còn sống đã từng q.uan h.ệ với rất nhiều người, những đặc điểm cho thấy đây là một người lăng nhăng rất rõ ràng."

Sắc mặt hắn bỗng chốc trở nên đỏ bừng, mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Ánh mắt hắn không ngừng biến hóa, kinh ngạc, sợ hãi, còn có một chút phấn khích.

Tôi nói cực kỳ nghiêm túc:

"Thật ra nếu như một người đàn ông ngủ với một người phụ nữ phác, vợ anh ta chỉ cần để tâm một chút là sẽ có thể phát hiện ngay lập tức, bởi vì công cụ gây án sẽ thay đổi, muốn giấu cũng giấu không được."

Hắn lập tức bày tỏ quan điểm:

"Anh sẽ không như vậy đâu!"

Đáng yêu thật đấy.

Trong lòng tôi vô cùng vui vẻ, nhưng trên mặt vẫn không tỏ vẻ gì cả, tiếp tục lần lượt giới thiệu từng bộ phận trên bàn cho hắn.

Sau đó, tôi đưa hắn đến chỗ từng chiếc tủ trưng bày để xem các bộ phận cơ thể được trưng bày bên trong, sau đó khi bước đến chỗ trưng bày x.ương người, tôi còn cẩn thận giải thích cho hắn nghe từng chút một.

Tôi chỉ vào hốc mắt, hắn lập tức lùi lại sau. Tôi nói:

"Anh xem, đôi mắt có thu hút, quyến rũ đến mức nào, cũng đều mọc ra từ cái hốc mắt này cả."

Sau đó tôi lại chỉ xuống hốc đầu mũi, hắn cắn cắn môi. Tôi nói:

"Bộ x.ương này khi còn sống đã là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp."

Tôi chỉ vào bộ x.ương để nhấn mạnh, sau đó đưa bức ảnh cho hắn nhìn.

Hắn nhìn bức ảnh rồi lại nhìn bộ x.ương, trong mắt ngập tràn sợ hãi.

Tôi nói với hắn:

"Đừng sợ. X.ương c.ốt là thứ thật nhất, là đại diện tiêu biểu nhất cho sự bình đẳng. Dù khi còn sống trông có như thế nào, sau khi c.hết đi tất cả cũng đều sẽ biến thành bộ x.ương trắng."

"Anh cũng vậy, tôi cũng vậy, mà Chu Tuyết cũng thế."

"Giống như trong Tôn Ngộ Không ba lần đánh c.hết b.ạch c.ốt tinh ấy. Những gì mắt thịt của Đường Tăng thấy đều chỉ là giả, hỏa nhãn kim tinh của Tôn Ngộ Không mới có thể thấy được sự thật, thấy rõ đó chỉ là một con b.ạch c.ốt tinh."

Trong mắt hắn đều là vẻ không thể tin được.

Tôi đoán. trong đầu hắn lúc này toàn bộ đều là: "Chu Tuyết là x.ương trắng, x.ương trắng..."

Tôi đưa hắn đến đây, cũng có mấy mục đích.

Một là để hắn có thể hiểu được cuộc sống học tập của tôi, hai là để hắn có thể thoát khỏi hào quang xinh đẹp của Chu Tuyết, ba là...

Nói chung, có thể hiểu được đến đâu, hoàn toàn là dựa vào ngộ tính của hắn.

Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là phải phác họa lại hình ảnh Chu Tuyết trong đầu hắn để loại bỏ khí chất Chu Tuyết đã hình thành trước đó.

Nếu như đã muốn tôi trở thành bạn gái, trong đầu hắn không thể vẫn có vấn vương, tơ tưởng về người phụ nữ khác được.

Tôi đã từng đọc một cuốn sách Phật pháp, trong đó có một phương pháp gọi là "quan bạch c.ốt*". Đại ý chính là, người một khi đã nhìn thấy b.ạch cốt, sau đó lại thông qua b.ạch c.ốt liên tưởng tới người đẹp thì cho dù người đẹp đó có đẹp đến đâu thì cũng không còn thấy đẹp nữa.

(*Quan b.ạch c.ốt: quan trong quan sát ý mà tui cũng không biết dịch cái thuật ngữ này như nào nên để vậy nhó)

Thông qua "quan b.ạch c.ốt", có thể thoát khỏi chấp niệm với vẻ ngoài một cách vô cùng hiệu quả.

Vừa đúng lúc gặp được thời cơ này, tôi đành đem phương pháp này vào áp dụng với Tống Dã vậy.

Xem phản ứng của hắn, hiệu quả hình như cũng không tồi...


Nhấn để mở bình luận

Giai Ngẫu Thiên Thành