Giai Ngẫu Thiên Thành


9

Tôi trở lại trường học rồi đi thẳng đến phòng giảng dạy và nghiên cứu.

Giảng viên và trợ giảng đều ở đó.

Thầy hướng dẫn đi thẳng vào vấn đề, hỏi tôi Tống Dã đã cầu hôn chưa?

Trước đây tôi đã hỏi ý kiến ​​của thầy ấy và thầy cũng bảo có lẽ Tống Dã đang bí mật chuẩn bị cầu hôn.

Hiện tại xem ra là không thành rồi.

Thầy hướng dẫn cau mày.

Thầy phó hướng dẫn hỏi: "Sao vậy? Vẫn chưa tìm được người sao?"

Tôi kể cho anh ấy nghe về bức tranh và cho anh xem bức ảnh.

“Hắn cùng người khác đã định chuyện cả đời rồi. Mai em sẽ chia tay với hắn.”

Mắt tôi như mờ đi, cả người nhũn ra đầy mệt mỏi. Ngã người xuống ghế trong trạng thái choáng váng.

Thầy phó hướng dẫn cầm lấy điện thoại nhìn hồi lâu, sau đó phóng to nhìn kỹ hơn.

"Việc em phải làm bây giờ không phải là chia tay mà gọi cảnh sát."

“Cái gì?” Tôi ngạc nhiên.

Anh ấy đưa cho tôi bức ảnh.

Hai tay đan chéo vào nhau, một tay to, một tay nhỏ, một tay trắng, một tay hơi đen.

Anh nói: "Tay của nữ chủ động bắt chéo, còn tay của nam lại bị động. Đây không phải vấn đề. Mấu chốt là tay nam đang ở trạng thái vô thức."

"An Bình, em bất cẩn quá, lẽ ra em nhìn cái phải biết rồi chứ."

Thầy hướng dẫn đi tới, nhìn kỹ rồi gật đầu.

Tim tôi bắt đầu đập loạn xạ, run run cầm lấy điện thoại lên xem xét cẩn thận.

Đúng như lời thầy ấy đã nói.

Ở những trạng thái ý thức khác nhau, bàn tay của con người cũng khác nhau, tình trạng của bàn tay này cho thấy chủ nhân của nó đang ở trạng thái vô thức.

Tống Dã, chuyện gì đã xảy ra với hắn? Làm sao lại bất tỉnh?

Sự lo lắng lập tức đạt đến đỉnh điểm.

Tôi ngơ ngác nhìn họ.

Thầy hướng dẫn lấy điện thoại di động ra bấm số gọi cảnh sát.

Chứng run tay của tôi như chuyển biến nặng hơn thành bệnh Parkinson khi tôi bắt đầu sợ hãi rằng Tống Dã đang gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Thầy phó hướng dẫn vỗ nhẹ vào vai tôi để trấn an.

Đừng nghĩ về nó nữa, không thấy có nghĩa là không phải, tôi vẫn còn hy vọng.

Ngay sau đó, cảnh sát đã tìm thấy Tống Dã bằng cách định vị GPS của Chu Tuyết.

Thầy hướng dẫn và cả thầy phó hướng dẫn cũng cùng tôi đến đó.

Tại nhà thuê của Chu Tuyết.

Tôi thấy Tốn Dã bị trói vào giường trong trạng thái bất tỉnh.

Quần áo của hắn đã bị cởi bỏ.

Trên người hắn có rất nhiều vết máu, trên đầu đầy những vảy máu đã đông.

Tôi nhìn đôi mắt hắn nhắm chặt mà không cầm được nước mắt.

Mọi người xung quanh phải ngăn cản tôi lao tới.

Cảnh sát nhanh chóng gọi 120 và khẩn trương chụp ảnh để thu thập chứng cứ.

Họ đã bắt giữ được Chu Tuyết.

Sau đó đưa Tống Dã đến bệnh viện.

May thay, xe cứu thương tới kịp thời để đưa Tống Dã nhập viện.

10

Một người đàn ông gặp phải chuyện như thế này, sẽ như thế nào?

Nếu như là một người phụ nữ, khả năng cao là cuộc đời đã bị hủy hoại rồi.

Tôi ở trong viện cùng Tống Dã.

Mất một ngày một đêm, hắn cuối cùng cũng tỉnh dậy.

Sau khi tỉnh dậy nhìn thấy tôi, hắn yếu đuối như một chú cừu nhỏ.

Hắn nắm chặt lấy tay tôi, bắt đầu khóc huhu.

Vừa khóc hắn còn không quên giải thích: “An Bình, anh không đến gặp Chu Tuyết. Cô ta liên lạc với anh, nhưng tôi đã từ chối, anh còn chặn số của cô ta.”

"Trong lòng anh thật sự không còn chút hình bóng nào của cô ta cả, một chút cũng không có."

"Được ở cạnh em, anh có thể cảm nhận được hạnh phúc, hạnh phúc thực sự, anh sẽ không để cho bất cứ ai phá hoại hạnh phúc này".

"Em nhất định phải tin anh."

Tôi nhẹ nhàng an ủi, nắm tay hắn, nói, tôi tin hắn.

Chu Tuyết đã bị triệu tập đi.

Cảnh sát nói, khi cô ta ở nước ngoài đã bị những người bạn đi du học cùng x.âm p.hạm vô cùng dã man, cô ta cảm thấy bản thân đã bị làm cho dơ bẩn rồi. Bởi vậy, cô ta mới về nước, tìm Tống Dã. Cô ta cảm thấy Tống Dã sẽ không ghét bỏ, sẽ chấp nhận cô ta, sẽ cảm thấy đau lòng vì cô ta.

Trong lòng Chu Tuyết, Tống Dã không xứng với cô ta lúc ban đầu.

Cô ta bây giờ đã trở thành như thế này, Tống Dã mới có thể với được.

Nhưng không ngờ, Tống Dã từng một lòng một dạ với cô ta, bay giờ đến gặp cũng không muốn gặp cô ta.

Cô ta đã mất đi chút hy vọng cuối cùng còn sót lại, trở nên điên cuồng, cô ta nhặt một viên gạch, đánh ngất Tống Dã trên đường hắn chạy đến cầu hôn tôi.

Sau đó cô ta đưa Tống Dã về căn nhà thuê.

Vì đề phòng Tống Dã sẽ tỉnh dậy, cô ta còn cho hắn uống thuốc ngủ.

Cô ta một lòng muốn gạo nấu thành cơm, muốn biến Tống Dã trở lại dáng vẻ giống như trước khi cô ta ra nước ngoài, chỉ hướng về cô ta, chỉ yêu một mình cô.

Tống Dã đã bị cô ta hủy hoại rồi.

Tôi nghe xong, không kiềm chế được mà rơi nước mắt. Ngôn Tình Cổ Đại

Vô cùng đau lòng.

Thấy tôi đau lòng như vậy, Tống Dã cũng cố gắng bò dậy, dựa vào trong lòng tôi khóc.

Đàn ông muốn khóc thì cứ khóc, đàn ông rơi nước mắt đâu phải tội.

Tôi nhẹ nhàng vỗ về hắn, tôi nghĩ, có lẽ cả đời này, tôi sẽ không bao giờ rời xa Tống Dã nữa.


Nhấn để mở bình luận

Giai Ngẫu Thiên Thành