Giang Sơn Vạn Lý


Ly Hà Y? - Giản Khuyết kinh ngạc hỏi.

Tay cầm lấy cái hộp mà chàng đưa. Hách cũng ngồi xuống. Tay Khuyết cứ mở hộp, miệng vẫn cứ nói.

- Nữ nhân à? Ta chưa nghe qua bao giờ.

- Nữ đấy, có lẽ do huynh không biết thôi chứ cô ta hình như cũng khá nổi danh trong mười năm trở lại đây.

Khuyết không đáp, nhưng khuôn mặt hiện rõ sự bất ngờ. Nổi tiếng là Thân vương nhưng quả thật tin tức của chàng không nhạy một chút nào.

Khuyết mở được. Bên trong là một xấp giấy, đều là ghi chép sơ lược các vụ án gần vùng biên cương mà Hách thu thập được, tầm hơn năm sáu tờ giấy đầu là về Y Sát và Ly Hà Y. Trong đó có một tờ giấy có vẽ lại dung nhan của Hồng Y đứng đầu Y Sát.

- Ấy, Hách. - Lý Giản Khuyết cầm tờ giấy đưa cho Thích Tôn Hách cùng xem.

- Sao?

- Đây là Ly Hà Y à? Là một nữ tử xinh đẹp tựa hoa đó nha, nhưng mà hơi tiếc. Sao lại chỉ vẽ được nửa khuôn mặt dưới thôi nhỉ?

Khuyết rút tay lại, tự mình ngấm nghía bức ảnh, khuôn mặt biểu hiện rõ sự không hài lòng.

- Biết làm sao được, người thấy mặt cô ta đều chết cả rồi, huynh nếu mà muốn biết mặt cô ta có lẽ phải kêu người chết đội mồ sống dậy rồi. - Hách nhìn trời đất, cây cỏ, tay cầm tách trà ban nãy rót cho Khuyết nhâm nhi.

- Ấy, bỏ xuống, trả trà cho ta. - Chàng giựt lấy.

Thích Tôn Hách chề môi, liếc mắt một cái cũng thôi.

- Thôi được rồi, vui đùa vậy là cùng. Số vụ án đó huynh có đọc không, không đọc thì trả ta.

- Ấy từ từ, đọc đọc. - Chỉnh lại tư thế, Khuyết cầm từng tờ đọc lên thành tiếng nhưng không quá lớn. - Y Sát là một tổ chức đột nhiên nổi danh từ khoảng mười năm trước, đứng đầu là một nữ tử thân thủ bất phàm tên là Ly Hà Y hay còn được biết đến là Ly Nương, Y Sát phân thành các cấp bật theo như đã từng công bố trong giang hồ thì từ cao đến thấp là Hồng Y, Tử Sắc, Lam Sắc, Lục Sắc, Hoàng Sắc, Bạch Y, Hắc.

Đột nhiên Khuyết ngừng đọc. Như ngẫm nghĩ thứ gì, chàng suy tư thấy rõ. Tôn Hách thấy vậy bèn hỏi.

- Này Giản Khuyết, sao đấy, không đọc nữa à.

- Không phải, chỉ là cái tên Ly Hà Y này..chậc, Hà Y, Hà Y. - Chàng lại tiếp tục suy nghĩ.

Thích Tôn Hách có vẻ hiểu được vấn đề nhưng không vội giải thích cho Khuyết, cứ vậy để chàng suy tư, bản thân thì lại tự rót cho bản thân một ly trà, uống một ngụm.

- Hà Y, Hồng Y. - Tôn Hách nói, tựa như một gợi ý.

- Ấy. Đúng rồi. - Khuyết quay ngoắt nhìn Hách. - Hà Y* với Hồng Y không phải đều là y phục màu đỏ sao? Không lẽ...

- Giả đó. - Hách bình thản vừa uống trà vừa nói, "nhìn ra được trà có vẻ không tồi".

- À, vậy thì trách không được, vậy cái họ Ly này hay ấy, mém chút nữa ta lại đọc thành Lý, vậy thì nhầm to. - Khuyết búng búng vào tờ giấy.

- Có khi tên thật của cô lại là họ Lý thì sao? - Có vẻ là một bông đùa nhưng biểu cảm của Hách lại nghiêm túc hơn cả.

Nhìn được khuôn mặt ấy, Lý Giản Khuyết hơi bất ngờ.

- Này Hách, đừng đùa như thế, chắc chắn không thể xảy ra đâu, hoàng tộc thì chẳng thể nào lại trở thành một sát thủ khét tiếng như thế được.

Thích Tôn Hách nghe thấy vậy thì cuối đầu, quay sang nhìn phía cửa phòng đã đóng.

- Nhưng hoàng tộc không phải đều rất máu lạnh sao? Sinh nhà ở nhà đế vương có lẽ còn đáng sợ hơn giang hồ hiểm ác gấp trăm, gấp ngàn lần, đó không phải là điều hiển nhiên à?

Lý Giản Khuyết im lặng, câu trả lời có lẽ vẫn chưa hồi đáp hết câu hỏi. Nhưng hình như nó đã chạm đến một giới hạn nào đó của cả hai người. Bất giác không gian tĩnh lặng đến đáng sợ. Chẳng ai nói với ai thứ gì, chỉ vì một câu hỏi mà cả thế giới nhưng chợt bất động.





Nhấn để mở bình luận

Giang Sơn Vạn Lý