Giang Sơn Vạn Lý


Lý Giản Khuyết ngồi lại trong căn phòng ấy, một mình ngơ ngác. Tề Sâm ngoài cửa thấy vậy thì đi vào.

- Vương gia, Tây Vu vương liệu có hơi quá? - Cậu dùng giọng điệu dè dặt hỏi.

- Không quá, là ta có chút... - Chàng dừng lại thở dài. - Việc này chung quy vẫn là không đúng.

Giản Khuyết lắc đầu, tự thấy bản thân có lỗi. Chàng cầm tách trà lên uống một ngụm.

- Nhưng dùng danh của Yết tướng quân có đến mức đó? - Tề Sâm khó hiểu.

- Yết Hựu tướng quân năm đó có thể nói là chỉ hơn không kém phụ thân của ta. Năm đó ông ấy một mình thống lĩnh đại quân đánh đuổi hai đường xâm lược của Đại Xuyên và Bắc Nguyệt.

- Ông ấy nổi danh như vậy ạ, thậm chí còn hơn cả Tể tướng năm đó sao? Ông ấy là người thế nào vậy vương gia? - Tề Sâm có vẻ hơi hiếu kỳ.

- Tò mò sao?

Giản Khuyết tùy ý cầm bình trà tự châm trà cho mình.

- Ta quả thật có chút tò mò.

Lý Giản Khuyết cầm tách trà thổi mấy hơi, trà cũng đỡ nóng chàng mới nhấp môi.

- Yết Hựu tướng quân năm đó đúng là người người kính nể, một lòng trung thành với Hiếu Đế, hoàng đế thứ hai của nước ta. Ông ấy còn là một tấm gương sáng cho lòng chung thủy. - Chàng cầm tách trà rồi nhâm nhi.

- Thì ra là vậy, thế ông ấy chính là người như Tể tướng sao vương gia? Là kiểu người hiền hòa ấy.

- Nếu ngươi muốn biết thì cứ nhìn vào Tôn Hách, huynh ấy chính là bản sao hoàn hảo của tướng quân.

Chàng nhìn theo hình bóng của Thích Tôn Hách trong dòng người tấp nập bên dưới dần mất hút.

- Quả thật phụ thân ta đã sớm đoán Tôn Hách sẽ có đôi phần giống với Yết Hựu tướng quân năm đó nhưng không ngờ so với lời kể của phụ thân về tướng quân thì Tôn Hách càng ngày càng giống.

- Vậy sao? - Tề Sâm mang theo chút nghi hoặc nhìn theo bóng hình của Hách giờ đã khuất đi.

Lý Giản Khuyết tay cầm quạt vẫn nho nhã ngồi đấy ngắm thiên hạ mênh mông qua cửa sổ.

- Vương gia, vậy kế hoạch về sau của chúng ta thì sao? - Tề Sâm chợt cất tiếng hỏi.

- Không vội, Tôn Hách còn đang đợi, ta cũng đang đợi. - Chàng nhìn nơi xa xăm.

- Đợi? Người đang đợi cái gì? - Cậu có hơi khó hiểu.

- Đợi người đến tìm ổ khoá, đợi cá lọt lưới quay về. - Thanh âm chàng như có vài phần bí hiểm.

Lý Giản Khuyết cầm tách trà lên uống một ngụm.

Sau đó lại là một ngày bình phàm trôi qua. Trời lại sáng, một ngày mới lại đến với Đại Nguyệt.

Bên phía Y Sát, Ly Nương đang ngồi trong phòng của bản thân, tay vẫn đang cầm chiếc chìa khoá ấy mà ngắm nghía, bên cạnh còn có chiếc rương kia và hai ba tờ giấy tờ giấy mà cô nhờ Hàm Nhi chép giúp.

Cốc, cốc.

Tiếng gọi cửa chợt vang.

- Ly Nương, là ta. - Giọng của Hàm Nhi.

Ly Hà Y lập tức mở rương ra và bỏ chiếc chìa khoá vào.

- Ừm, vào đi.

Hàm Nhi bước vào, trên tay cầm theo một cuộn giấy nhỏ như mật báo. Cô tiến đến đưa nó cho Hà Y.

- Cái này là A Khả lấy được trên chân của một con bồ câu bay về hướng sườn núi.

Ly Hà Y nhận lấy cuộn giấy. Cô mở nó ra. Bên trong chỉ viết rằng: " Hôm nay, Y Sát Chi Địa, giờ Thân, nhiệm vụ quan trọng, Điệp Y. "

Cô nhìn tờ giấy một hồi. Rồi đưa nó cho Hàm Nhi.

- Đem đi đốt giúp ta. - Miệng dù đang nói nhưng ánh mắt cô như đang chất chưa nhiều tâm tư.

Hàm nhận lấy cuộn giấy rồi đem nó đến chỗ chậu than giữa phòng y.

- Ly Nương, trên mẩu giấy đó rốt cuộc là viết thứ gì vậy? Ta thứ người trông cứ suy tư. - Cô vừa nói vừa đi lại chỗ Ly Nương.

- " Hôm nay, Y Sát Chi Địa, giờ Thân, nhiệm vụ quan trọng, Điệp Y. " - Ly Hà Y nói.

- Điệp Y là ý gì? - Hàm Nhi nhíu mày khó hiểu nhìn y.

- Ta không rõ, nhưng có lẽ ta đoán được vài phần. - Ánh nhìn của cô chợt trở nên vô định. - Cái này có lẽ là Đổng Lương lén gửi cho ta.

- Trung vệ sao phải lén gửi vậy Ly Nương? Trực tiếp đến nói không phải là được rồi sao?

- Ta e là hắn bị lão già kia để ý rồi, lợi dụng người của Kiếm Điệp thì chắc chắn Tứ Kiếm sớm muộn gì cũng sẽ phát giác được, nhưng ta không ngờ lại nhanh như vậy. - Cô mím chặt môi, ánh mắt trở nên lo lắng lúc nào không hay.

Ly Nương đột nhiên đứng dậy.

- Hàm Nhi, bây giờ là giờ nào rồi?

- Bây giờ là giờ Thìn.

- Ừm, được.

Nói rồi cô đi ra khỏi phòng mình.

- Hàm Nhi ngươi đi làm việc của ngươi, ta có việc cần tìm cô ta nói chuyện.

- Vâng, ta sẽ căn dặn mọi người không làm phiền.

Ly Nương nghe vậy thì không đáp gì, một mạch đi thẳng, dường như rất vội.





Nhấn để mở bình luận

Giang Sơn Vạn Lý