Giới Tu Tiên Này Kỳ Lạ Quá



Trò chơi có hướng dẫn đơn giản rõ ràng, Tống Nhất chưa từng chơi trò chơi mà cũng quen tay rất nhanh.
Cái này hoàn toàn khác với tu luyện thực tế, không hề có logic gì, chỉ cần nhớ thao tác là được, nhớ được công pháp rất dễ dàng, thao tác mấy lần là lấy được pháp bảo, cơ duyên nhiều như rau cải trắng ven đường...
Tống Nhất không hiểu, cái thứ nhìn là biết giả tạo này sao lại thu hút mọi người như vậy?
Chẳng mấy chốc cô đã lên cấp Luyện Khí, Trúc Cơ, sau đó đến Trúc Cơ viên mãn, chuẩn bị tiến vào Kim Đan.
Tống Nhất nghĩ, quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, trò chơi này cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Nhưng đến cửa này, cô lại không thể lên được nữa.
Muốn đột phá Kim Đan thì phải có một viên phá chướng đan, một là mua bằng linh thạch trong trò chơi, hai là đi săn giết một con yêu thú gọi là "Boss" để đổi lấy nguyên liệu rồi tìm luyện đan sư luyện chế.
Nhưng linh thạch của Tống Nhất không đủ, mà con boss kia, cô đã nghĩ rất nhiều cách để đây nhưng không thể nào đẩy được.
"Không thể nào! Chỉ thiếu một chút nữa thôi!"
"Cửa này có yêu cầu rất cao về ý thức và thao tác, chỉ có một vài đại lão qua được, người bình thường toàn phải đập tiền, nạp một ít linh tệ sẽ đơn giản ngay." Lý Văn Văn nhắc nhở cô.
Trò chơi này do Linh Du Tông phát hành.
Đây là lối chơi quen thuộc của các trò chơi thuộc tông môn gian ác này, dùng tiền mua trải nghiệm trò chơi.

Nhưng cũng hết cách, dù mọi người biết, chửi thì chửi, nhưng vẫn cống tiền cho họ.
"Tớ sẽ không dùng tiền đâu!" Tống Nhất nói chắc như đinh đóng cột.
Nhưng trước đây Tống Nhất chưa từng gặp lối chơi này, cô rất tự tin về bản thân, chỉ thiếu một chút? Vậy chắc chắn sẽ có thể giải quyết nhanh chóng.

Nhưng cô không biết rằng, thực tế thì loại "Một chút" này chính là "Nhiều chút".
Hơn nữa nếu như dùng tiền, vậy chẳng phải là chứng tỏ cô sẵn sàng bỏ tiền cho một thứ vô giá trị như vậy hay sao?
Cũng khó cho Tống Nhất, đã có chút nghiện rồi mà vẫn không quên mục đích ban đầu của mình.
Luôn bị cửa này làm khó, trái lại đã khơi dậy ý chí thắng bại của Tống Nhất.

Chết vô số lần vẫn cố chấp chơi lại: Cô không tin luôn đấy!
Phải biết rằng, có thể tu luyện tới cảnh giới như Tống Nhất, mặc kệ thiên phú ra sao, nhưng nhất định phải có sự cố chấp và kiên nhẫn.

Nếu như trên người không có những điều này thì không thể nào đột phá các cửa ải.
Rất không khéo đó là, sự cố chấp trên người cô đã bị trò chơi kích hoạt: Cô xông pha vô số cửa sinh tử, chẳng lẽ còn có thể thua một trò chơi như vậy chắc?
Rất nhiều năm sau, Tống Nhất sẽ hiểu một đạo lý: Con người ấy à, so đo với cái gì cũng được, nhưng không thể so đo với trò chơi.
Nhưng bây giờ cô vẫn không hiểu đạo lý này, cái hố này là cô chủ động giẫm lên.
Lý Văn Văn cảm thấy Tống Nhất đã hơi mê muội, trạng thái không đúng lắm, bèn khuyên: "A Nhất, không cần phải nghiêm túc như vậy, đây chỉ là một trò chơi thôi mà."
Cách tốt nhất để khuyên một người tránh xa trò chơi chính là, tỏ ra mê muội cả người đó (Không phải).
Tống Nhất lại nghiêm mặt nói: "Tớ biết, tớ không mê, nhưng mà chỉ thiếu một chút nữa thôi..."
Tuy nói như vậy, nhưng cô vẫn chơi đến hết tiết.

Lúc bị tự động truyền tống về phòng học, cô đang chơi; lúc ăn cơm trưa, cô vẫn đang chơi...
Lý Văn Văn: Được thôi, cậu nói không mê là không mê.
Cảm xúc của Tống Nhất sắp nổ tung.
Thất bại không đáng sợ, cô đã trải qua rất nhiều lần.
Nhưng điều đáng ghét chính là cái cảm giác rõ ràng sắp qua rồi, nhưng lần nào cũng thiếu một chút.
Hơn nữa lúc tử vong trò chơi còn nhảy ra một cửa sổ: Suýt nữa thì thành công! Con đường tu chân dài đằng đẵng, còn nhiều gian nan, tu sĩ vẫn phải tiếp tục cố gắng.
Bị nhắc nhở như vậy, Tống Nhất muốn từ bỏ cũng khó: Sao nào, chẳng lẽ cô sẽ biết khó mà lui? Cô là loại người như vậy ư?


Nhấn để mở bình luận

Giới Tu Tiên Này Kỳ Lạ Quá