[h+] Fwb


Con ngươi bị mở to, ánh đèn pin y tế chiếu thẳng vào mắt cậu. Sau khi kiểm tra tổng quát và hỏi vài câu hỏi thì bác sĩ chỉ dặn dò mẹ cậu vài điều rồi sau đó rời đi. Lúc tỉnh dậy vào giữa đêm cậu đã biết bản thân đang nằm ở bệnh viện, chân phải thì bị bó bột, cậu cũng nhớ được vì sao mình lại ở đây. Lúc đó cậu cũng rất muốn gọi mẹ để báo cho bà biết rằng cậu đã tỉnh nhưng nhìn đâu cũng chỉ thấy một màu tối om, cậu còn chẳng biết là mẹ mình có ở đó hay không, nên đành nhắm mắt ngủ tiếp chờ đến sáng mai. 

Lúc tỉnh dậy cậu cảm thấy cơ thể cũng bình thường, trừ một số chỗ bị băng bó gây khó chịu ra thì ngoài ra cậu không cảm thấy đau mấy. Cứ tưởng là bản thân chỉ bị xây xát vài chỗ và không có gì đáng quan ngại nhưng đến khi mẹ cậu kể lại cậu mới biết mình và ba đã trải qua một trận thập tử nhất sinh, tính đến nay cậu đã hôn mê hơn một tuần rồi.

- Cái cậu tên Vegas thật sự rất tốt, hôm vụ việc xảy ra cậu ấy là người đã hiến máu cho con. Thật sự mẹ không biết mang ơn cậu ấy làm sao cho hết, đợi khi nào con khỏi hẳn chúng ta sẽ mời cậu ấy đến nhà ăn cơm. À phải, nếu con tỉnh dậy sớm một chút là sẽ được gặp Bible rồi. Nó lo cho con lắm, chiều nào nó cũng vào đây phụ mẹ chăm con, nếu đến ngày nghỉ nó sẵn sàng ở cả ngày trong bệnh viện. Ngày nào nó cũng ở bên giường bệnh nói chuyện cùng con, mong con sẽ tỉnh lại. Mẹ vẫn chưa dám báo cho nó biết là con đã tỉnh lại, nếu không nó sẽ bỏ học mà chạy vào đây mất...

Build mơ màng ngồi đó nghe mẹ kể về những chuyện xảy ra lúc cậu mất đi ý thức, bà kể rất nhiều chuyện, nhắc đến rất nhiều người, nhưng cậu chờ mãi, chờ mãi cũng chẳng thấy bà nhắc đến một người. Đôi lúc cậu có liếc mắt sang giường bên cạnh nhưng bà tuyệt nhiên không nói gì về tình trạng của người nằm bên đó cho cậu nghe.

- Còn ba thì sao ạ?

Đang say sưa kể thì bà bị câu hỏi này của cậu cắt ngang, người mẹ có hơi khựng lại giây lát. Bà không dám nhắc đến ông ấy vì bà sợ cậu sẽ kích động khi nhớ lại. Bản thân bà khi nghe qua đoạn ghi âm của camera hành trình còn ám ảnh, huống hồ gì cậu là người trực tiếp trải qua vụ việc đó. 

- Ba con... ba con ông ấy tỉnh lại từ trước rồi nhưng... tình trạng sức khỏe của ông ấy không được ổn cho lắm.

Mặt Build lập tức biến sắc khi nghe bà nói vậy, cậu kích động đến mức bật dậy.

- Ba bị làm sao ạ?

- Ấy ấy con đừng cử động mạnh, ông ấy không sao. Ngoan, mau nằm xuống đi, để ảnh hưởng đến vết thương sẽ không tốt.

Hơi thở Build lúc này có chút dồn dập, không hiểu sao mắt cậu lại cay xè muốn khóc. Nhìn sang giường bệnh bên cạnh, cậu thấy ba mình vẫn nằm đó bất động, cậu nghĩ có khi nào mẹ lừa mình, thật ra ông vẫn chưa tỉnh lại và tình trạng ông đang rất tệ? Nghĩ vậy Build liền vùng vằn muốn bước xuống giường, cậu muốn đến gần để xem tình trạng thật sự của ông.

- Build à con làm gì vậy? Con không thể cử động nhiều được đâu.

- Con muốn qua đó xem thử ba con thế nào. Con nhớ trước lúc con bất tỉnh, con đã thấy đầu ba chảy rất nhiều máu. Con phải tận mắt xem ông ấy có làm sao không.

Cậu chỉ mới xoay nhẹ người cái chân bó bột liền nhói lên một đợt đau điếng, đến mức cậu nhắm cả mắt lại mà hít sâu một hơi, bàn tay bị kim truyền nước đâm vào cũng bắt đầu truyền đến từng trận đau nhẹ. Mẹ cậu thấy cảnh này liền xót con vô cùng, dù đã cố giấu nhưng rồi bà cũng phải nói ra.

- Ba con ông ấy được chẩn đoán là sẽ phải sống đời sống thực vật suốt phần đời còn lại.

Giọng nói của bà cũng lạc đi theo câu nói, dù sự thật có đau đớn nhưng rồi cũng phải học cách chấp nhận. Mắt Build dại đi, con ngươi run run long lanh nước, câu như người kề với cõi chết khi biết bao kỉ niệm tươi đẹp trước đây cùng với ba lũ lượt ùa về trong tâm trí. Build gục đầu xuống khóc lên nấc nỡ, vừa khóc vừa trách bản thân mình.

- Nếu đêm đó... con để yên cho ba lái xe, nếu con không chống cự thì ba đã không ra nông nỗi này. Tất cả là tại con hết, tại con nên ba mới phải sống khổ sở như vậy. Người đáng bị như vậy là con mới đúng... 

Build gào lên mất bình tĩnh, mẹ cậu thấy vậy liền lao tới ôm cậu vào lòng, bà vừa xoa đầu vừa dùng lời nói để trấn an. Nước mắt bà thấm đẫm lưng áo bệnh nhân của cậu.

- Không phải do Build, Build không làm gì sai hết. Là do ông ấy, tất cả đều do ông ấy. Build là bé ngoan, Build không có sai.

Giờ mới thấy Build giống mẹ đến mức nào, cậu không chỉ thừa hưởng nét đẹp của mẹ mà ngay cả tính cách, tâm tư, tình cảm cũng đều giống nốt. Cả hai đều yêu sâu đậm một người, đều phải đau khổ vì một người, và hơn hết là luôn dễ dàng bỏ qua những lỗi lầm của người đó dù cho trái tim đang vỡ thành từng mảnh, thân xác bị tổn thương đến mức đau đớn quằn quại. Tất cả những sự chịu đựng đó đều là vì hai chử "tình yêu". 












1

- Trời ơi, Build ơi, tôi nhớ cậu quá đi!

Fox vừa đẩy cửa vào cậu ta đã lập tức lao tới ôm chằm lấy cậu, theo sau còn có Vegas và Bible. Hắn vừa nhìn thấy cậu đã khẩn trương đến mức muốn chạy đến ôm lấy nhưng ai ngờ lại bị con cáo kia hớt tay trên. 

- Build à, mẹ em đâu rồi. 

- À bà ấy về nhà lấy chút đồ dùng cá nhân cho em, lát sẽ quay lại.

Vegas đi đến đặt lên bàn một túi trái cây, anh lấy ra vài quả rồi mang đến bồn rửa, lúc quay lại mới phát hiện từ nãy đến giờ Bible chỉ đứng yên một chỗ trân trân nhìn cậu chứ chẳng hề tiến lại nói chuyện. Anh lấy làm lạ hỏi.

- Bị sao vậy? Chẳng phải là rất nhớ sao? Mau lại đó nói chuyện với em ấy đi!

Anh huých vai hắn, Bible nghe vậy liền bừng tỉnh tiến tới bên cạnh giường cậu. 

- Lúc cậu hôn mê tôi đã cố xin Vegas đưa tôi đến để gặp cậu, tôi đã hứa là mình sẽ không ồn ào, chỉ tới nhìn cậu một chút thôi là sẽ đi vậy mà anh ấy cũng không chịu. Báo hại đến giờ này tôi mới được gặp lại cậu. Tôi lo cho cậu quá Build, hôm Vegas nói tôi nghe về tình trạng của cậu, tôi đã khóc ầm lên đó. Giờ cậu sao rồi, vết thương của cậu còn đau không hả?

Fox vừa nói vừa phồng má chu môi bất mãn liếc mắt nhìn Vegas đang đứng gọt trái cây. Build chỉ biết cười bất lực với sự trẻ con của cậu ta, buộc miệng nói ra một câu nói đùa.

- Đêm qua em tỉnh giấc là nhờ tiếng sấm, nếu anh đưa Cáo Nhỏ đến sớm một chút thì có khi em đã tỉnh từ lâu rồi. Chỉ cần cậu ấy mở miệng thì em sẽ lập tức giật mình mà bật dậy. 

Bọn họ bật cười với câu nói của cậu, Fox còn tưởng đó là lời khen nên dương dương tự đắc nói.

- Cậu là đang khen cái miệng cáo này của tôi có sức mạnh chữa lành đó hả?

- Không! Là khả năng kêu hồn gọi phách, giọng của cậu uy lực đến mức vọng đến âm ti khiến tôi cũng phải khiếp sợ mà quay về.

Mọi người lại được thêm một tràng cười lớn riêng Fox thì đỏ mặt xấu hổ vì bị trêu. 

- Thôi đừng nói mấy chuyện chết chóc không hay ấy nữa, mau ăn trái cây đi!

Vegas gọt xong một đĩa trái cây liền đưa đến cho cậu, khi Build đón lấy cậu liền chia cho mỗi người một miếng. Khi miếng táo được đưa đến cho Bible, trong phút chốc cả hai đã có một khoảnh khắc chạm mắt nhau. Không hiểu sao cả hai đều thấy ngại ngùng, hắn đưa hai tay đón lấy miếng táo từ cậu, miệng còn khách sáo thốt ra một câu cảm ơn. 

Fox vừa nhai miếng táo ngọt vừa quan tâm hỏi cậu.

- Vậy chừng nào cậu mới đi học lại được vậy Build.

- Cũng sắp kết thúc năm học rồi, tình trạng của tôi lại đang thế này. Có lẽ sẽ rất lâu sau mới hồi phục hoàn toàn. Nên chắc là tôi sẽ học lại vào năm sau.

Nghe vậy Fox liền nhìn Build tiếc nuối nói.

- Vậy là cậu phải học muộn mất một năm rồi.

Lúc này Bible đứng cạnh vẫn im từ đầu đến cuối không biết phải nói gì, như thể việc Vegas và Fox ở đó như một bức tường ngăn cản hắn nói những lời yêu thương với cậu. Đắn đo một hồi hắn mới mở lời.

- Ba mẹ có vào thăm mày chưa?

Build đang nói chuyện với Fox, nghe hắn hỏi cậu liền lia mắt sang, giọng nhỏ nhẹ có hơi yếu ớt nói.

- Buổi trưa cô chú có tới.

Cậu im lặng một hồi sau lại nói tiếp.

- Nghe nói... sắp tới cả gia đình mày sẽ ra nước ngoài định cư.

Nghe xong câu nói đó đột nhiên Bible có chút kích động, hắn gấp gáp nói.

- Ba mẹ tao đã nói gì với mày? Họ đã hứa là sẽ cho tao ở lại mà!? Tao không đi đâu hết, tao chỉ ở lại đây với mày thôi.

Build hơi mím môi, cậu khó xử đáp lại.

- Thật ra... tao thấy ra nước ngoài sống cũng tốt. Mày giỏi như vậy qua đó sẽ có nhiều cơ hội phát triển tài năng hơn. Với lại sống ở môi trường mới chắc chắn mày sẽ gặp được nhiều người bạn mới, có khi chỉ vài tuần là mày quên tao ngay ấy mà.

Nói xong câu đó môi cậu liền nhoẻn lên nụ cười, miệng tuy cười mà lòng lại đau như cắt. Không ai biết được lý do vì sao cậu lại nói như vậy, cũng không ai nhìn rõ được tâm tư Build đang suy tính chuyện gì. Họ chỉ thấy rõ một điều, lời này là Build đang cố ý đuổi hắn đi, đẩy hắn ra xa mình. Bản thân Bible cũng chẳng ngờ là cậu lại nói như vậy, hắn cứ tưởng sau khi cậu tỉnh lại thì cả hai sẽ liền vui vẻ hòa thuận, hắn lại được một cơ hội bù đắp cho cậu. Hắn lắc đầu ngoày ngoạy, cánh mũi cay xè, giọng nói nghẹn đi.

- Sẽ chẳng nơi nào tốt bằng nơi có mày, chẳng có người bạn nào có thể khiến tao quên đi được mày hết Build!

- Miệng thì mày nói vậy nhưng ai biết được lỡ như mày thích nghi rồi thì mọi chuyện sẽ khác. Với lại chẳng lẽ cả nhà mày đi hết mày lại không đi cùng?

- Tao nói tao không đi đâu hết, tao ở lại đây vì mày!

- Sao phải vì tao chứ? Tao đâu có cần mày!

- BUILD...!

Nhận thấy Bible đang dần mất kiểm soát Vegas liền lên tiếng giải vây.

- Thôi mà, chắc là Build cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi. Em ấy vừa tỉnh lại, đừng để cảm xúc tiêu cực làm ảnh hưởng tới em ấy.

Fox bên cạnh cũng chêm thêm vào.

- Đúng đó, đúng đó. Tôi và Build đang nói chuyện vui mà cậu xen vào làm cậu ấy căng thẳng rồi. Từ lúc này cậu bị cấm nói!

Fox đưa tay tạo thành hình dấu X rồi đưa lên miệng. Bible nghe Vegas và Fox nói vậy liền thất vọng quay mặt đi, có ai biết được là hắn đang tự mình nuốt nghẹn vào trong. Người mà mình ngày đêm lo lắng mong mỏi, giờ đây khi tỉnh dậy liền ra sức đuổi mình đi. Thử hỏi trái tim hắn có bao nhiêu đau đớn chứ. Những ngày sau đó tần suất Bible xuất hiện ở bệnh viện cũng ít hơn, có hôm còn không đến. Cậu biết là hắn giận nên mới không đến nhưng cậu cũng không quá buồn phiền vì dù sao hắn như vậy cũng là đúng với ý cậu. Build là đang cố gắng để hắn chấm dứt tình cảm với mình.















Hôm nay là ngày nghỉ, Bible quyết định là sẽ đến bệnh viện để chăm sóc cho cậu sẵn tiện là làm lành chuyện hôm trước. Hắn nghĩ có lẽ Vegas nói đúng, chắc là Build chỉ đang muốn tốt cho hắn nên mới nói vậy. Hắn cảm thấy hành động giận hờn bỏ mặt cậu như thế này của hắn thật ấu trĩ. Trên đường đi Bible còn chu đáo ghé vào tiệm hoa mua một bó hoa tặng cậu, hoa hắn chọn là hoa lan trắng, hắn mong rằng món quà này có thể khiến cậu nhìn thấy được tấm lòng của hắn mà vui vẻ trở lại. Nhưng khi hắn đến nơi thì lại chẳng có cậu ở đó, phòng hai giường bệnh nhưng giờ chỉ còn lại một người là ba của cậu, mẹ cậu cũng chẳng thấy đâu. Đúng lúc này có một nữ y tá tiến vào thay túi truyền nước cho ba cậu, hắn liền hỏi cô ấy. 

- Chị à, bệnh nhân ở giường này đi đâu mất rồi.

- À ban nãy em ấy nói muốn đi dạo nên đã nhờ chị dìu xuống xe lăn, chị có ngỏ ý đưa em ấy đi nhưng em ấy từ chối. Em thử đi quanh sân bệnh viện kiếm thử xem, chắc em ấy chỉ ngồi đâu đó bên dưới thôi. 

Hắn nghe vậy liền gật đầu cảm ơn rồi rời khỏi đó, mang theo bó hoa chứa cả tấm lòng của hắn. Từ trên hành lang nhìn xuống khoảng sân rộng nhưng thưa thớt người của bệnh viện hắn vẫn không thấy được cậu. Xực nhớ ra phía sau bệnh viện này còn có một con sông, ở đó cũng khá mát mẻ nên hắn nghĩ có lẽ cậu đã ra đó hóng gió. Nghĩ vậy Bible lập tức chạy nhanh ra phía sau bệnh viện và đúng như hắn dự đoán, Build đang ở đó.

Thân ảnh bé nhỏ ngồi lọt thỏm trên chiếc xe lăn, cậu đưa mắt nhìn xa xăm vào mặt sông đang loang loáng lấp lánh do ánh sáng mặt trời chiếu vào. Gió làm tóc mái Build bay nhẹ, mái tóc đã lâu không được tỉa tót nên có vài sợi đâm cả vào mắt cậu. Có lẽ vì thế mà cậu khó chịu, mày hơi cau lại, ánh nhìn toát lên vẻ ưu tư phiền não.

Không hiểu sao lúc này Bible cảm giác có chút hồi hộp, hắn hít một hơi thật sâu, tay nắm chặt bó hoa nhưng chẳng dám dùng lực vì sợ sẽ làm hỏng nó. Bible từ tốn tiến tới chỗ cậu, trong ánh mắt không giấu nổi ý cười bắt chuyện với cậu.

- Cảnh đẹp như vậy mà ngắm một mình thì sẽ cô đơn lắm đó.

Build như bị tiếng nói làm cho giật mình mà thoát khỏi suy nghĩ. Khi đã nhận thức được ai đang đứng cạnh mình cậu mới bình tĩnh tiếp chuyện.

- Tao đâu có ngắm cảnh, chỉ là tự đẩy xe mệt quá nên dừng lại suy nghĩ vu vơ thôi.

Câu trả lời của Build không tạo cho hắn điểm nào hứng thú, hắn chẳng biết nên nói tiếp thế nào nên đành chuyển chủ đề sang bó hoa vậy.

- Lúc tới đây tao có ghé qua tiệm hoa, mày xem có thích không?

Build đứa mắt nhìn những bông hoa trắng tinh khiết trên tay hắn, mùi hương truyền tới cũng khiến cậu cảm thấy thật dễ chịu. Build vô thức đưa tay đón lấy, miệng vẫn không quên nói câu cảm ơn. Bible nhìn biểu cảm si mê của cậu khi nhìn những bông hoa, hắn đoán chắc là cậu đã thích.

- Những bông hoa này thay cho lời xin lỗi của tao. Xin lỗi vì mấy ngày qua không ở bên mày thường xuyên.

Build nhìn bó hoa trong tay rồi lại hướng về mặt sông phía trước, giọng có hơi bất cần nói.

- Tao cảm thấy mày không tới cũng tốt, tao có nhiều thời gian để nghỉ ngơi hơn.

Bible hơi rũ mắt xuống, hắn nửa ngồi nửa quỳ để ngang bằng với cậu, ánh mắt có phần đáng thương nói.

- Sao vậy, còn giận tao hả?

Đưa đôi con ngươi sâu thẳm vô hồn nhìn hắn, cậu nghiêng đầu hỏi lại.

- Tại sao mày lại nghĩ tao giận mà không nghĩ là tao đang tận hưởng những khoảnh khắc không bị mày làm phiền?

Bible thở dài một hơi, hắn chỉ đành bất lực mà dùng lời nói ngọt ngào để dỗ cậu.

- Từ hôm mày tỉnh lại mày khác quá Build. Có phải những chấn thương khiến mày đau lắm không? Đợi khi nào mày bình phục rồi tao sẽ đưa mày đi chơi, chúng ta sẽ trở lại vui vẻ như trước đây, cùng đi học, cùng về nhà, cùng ngủ, cùng ăn. Sau này khi sự nghiệp tao ổn định tao sẽ chăm lo cho mày suốt phần đời còn lại luôn.

Nói đoạn, hắn nắm lấy tay cậu, dùng ánh mắt chân thành nhất để nói ra câu tỏ tình từ tận đáy lòng.

- Sau này tao không muốn mày xem tao là bạn nữa... hãy xem tao như bạn đời của mày nha!?

Trái tim Build run lên từng hồi, từng tế bào thần kinh đều đang truyền đến đại não cậu một cảm xúc khó tả, nó nói rằng cậu đang hạnh phúc. Nhưng sao tâm can cậu lại đau như vậy, phút chốc tâm trí lại hiện lên hình ảnh người ba đang nằm bất động trên giường bệnh. Build giật mình rút tay ra khỏi tay hắn, thái độ cậu thay đổi một cách chóng mặt đến Bible cũng không lường trước được.

- Tao phải nói bao nhiêu lần nữa thì mày mới hiểu đây Bible? Tao không cần mày nữa, tao cũng không cần mày phải nuôi tao. Tao có tay có chân nên sẽ tự nuôi sống bản thân mình được. Bạn đời gì chứ? Mày nói chuyện có nực cười quá không Ble? Chỉ ở gần mày nửa tiếng thôi tao đã ngán ngẩm thì mày nghĩ tao nhìn bản mặt mày cả đời nổi không?

Hơi thở Bible dần trở nên dồn dập, mày rậm nhíu lại, hắn mất bình tĩnh nói.

- Mày bị làm sao vậy Build, tại sao mày cứ phải cay nghiệt với tao như vậy, tại sao cứ liên tục dùng lời nói để tổn thương tao vậy Build?

Cậu cười khẩy một cái.

- Lời nói của tao làm tổn thương mày? Vậy nó có bằng những gì mày đã từng làm với tao không?

Hắn có thể thấy rõ từng đường tia máu nổi lên trong mắt cậu, nó như đang muốn nuốt chửng ăn tươi hắn.

- Nếu như mày muốn nghe một câu thật lòng thì tao xin nói thẳng là tao không còn thích mày nữa. Sau những chuyện đã xảy ra thì giờ tao chỉ muốn gia đình tao được yên ổn, tao không muốn dính dáng gì tới mày hết cho nên tao mới khuyên mày là nên theo ba mẹ ra nước ngoài sinh sống. Chỉ khi mày rời khỏi đây thì gia đình tao mới hạnh phúc được.

Bible mất bình tĩnh, hắn nước mắt lưng tròng nói.

- Mày nói dối! Rõ ràng mày vẫn còn tình cảm với tao, mày chỉ đang chối bỏ cảm xúc thật của mày thôi. Mày nghĩ ba mày ra nông nổi này là vì mày nên mày mới căn rứt lương tâm mà đuổi tao đi...

Bị nói trúng tim đen cậu liền chột dạ.

- TAO KHÔNG CÓ!

- MÀY CÓ! Mày đừng bao giờ nói câu mày đã hết yêu tao, rõ ràng mày vẫn còn. Vậy thì để tao chứng minh cho mày thấy.

Rồi hắn lấy từ trong túi quần ra một chiếc hộp nhỏ, đó là chiếc hộp đựng chiếc kẹp tóc mà mẹ cậu đã đưa cho hắn.

- Mày đã luôn giữ nó, mày trân trọng nó vì nó là món quà đầu tiên mà tao đã tặng cho mày.

Cậu đơ ra trong giây lát khi thấy chiếc kẹp trên tay hắn sau đó liền không giấu nổi cảm xúc mà phải buông lời chế giễu nó để che lấp đi thứ cảm xúc thật đang lấn át mình.

- Tao tưởng là cái gì to lớn lắm ai ngờ chỉ là chiếc kẹp tóc cũ. Tao đã nhờ mẹ bỏ đi nhưng không ngờ là bà ấy lại giữ lại rồi đưa cho mày. Nó nằm trong tay mày thì coi như là trả lại cho mày rồi đi, tao không cần nó nữa.

Build càng nói Bible càng cảm thấy tuyệt vọng, hắn cố chấp nhét kẹp tóc vào tay cậu, ép cậu phải nắm lấy nó.

- Đừng chối bỏ nó mà Build, tao xin mày đó!

Build nhìn kẹp tóc lấp lánh trong tay mình, những hình ảnh về buổi đi chơi cùng hắn hôm đó cũng ùa về trong tâm trí. Cậu nhớ gương mặt hắn thơ thẩn khi ngắm nhìn cậu đeo nó, cậu nhớ bàn tay dịu dàng của hắn khi đeo nó cho cậu. Nhưng rồi hình ảnh ba toàn thân đầy máu lại vụt hiện lên. Cậu sợ hãi quá, cậu sợ càng nhớ về kỉ niệm cùng hắn thì cậu sẽ càng lún sâu không dứt ra được. Build ngước mắt lên nhìn hắn, mặt cậu lạnh băng nói.

- Mày để tao làm đến nước này thì mày mới chịu buông tha cho tao đúng không?

Nhìn vào ánh mắt sắt lạnh đó hắn thật không biết cậu đang tính làm gì, rồi trong vài giây hắn không kịp phản xạ lại cậu đã vung mạnh tay ném món quà của hắn xuống mặt sông đang chảy. Tay chân hắn như rụng rời, tim và nhịp thở đều hẫng đi một nhịp. Câu nói của mẹ cậu đội nhiên vang lên trong đầu hắn.


Nhấn để mở bình luận

[h+] Fwb