Hai Giới Trùm Làm Ruộng



Bệnh viện An Tâm.
Hoàng Văn Bân xách theo một hộp đồ ăn đi về khu phòng bệnh của bệnh viện.
Trên hành lang dài có mấy cô y tá đang tụ tập lại ríu ra ríu rít bàn luận về việc gì đó.
Hoàng Văn Bân cũng nhìn về mấy hộ sĩ rồi nghiêng đầu hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Bệnh nhân phòng 406 đã tỉnh lại, thật kỳ diệu, các bác sĩ đã chẩn đoán là chết não rồi, không nghĩ là có thể hồi phục.”
“Hiện tại là thời đại dị năng mà, chẳng lẽ là đã thức tỉnh dị năng sao?”
“Không có.

Người của cục dị năng cũng đã đến kiểm tra rồi, không có dao động dị năng.”
“Hay là đã mời được Dị năng giả hệ trị liệu tới?”
“Nghe nói Khang gia đang đăng ký lượt rồi, nhưng mà vẫn chưa tới lượt thì phải? Hay là họ chen hàng?”
“……”
Hoàng Văn Bân nghe mấy hộ sĩ bàn luận mà ngẩng đầu lên rồi nhìn con số phòng ở trên cửa mà mặt biến sắc rồi một dòng suy nghĩ chạy ngang qua đầu: Không phải … là nhầm người rồi đấy chứ?
……
Biệt thự Phó gia.
“Đại ca.” Phó Huy nhìn Đàm Thiếu Thiên mà sắc mặt có chút cổ quái.
Đàm Thiếu Thiên: “Sao vậy? Tự dưng gọi tôi tới gấp thế?”
Phó Huy cầm mấy hộp đồ ăn đưa cho Đàm Thiếu Thiên rồi nói: “Đây là điểm tâm mà chú Hoàng tự tay làm.

Bảo tôi mang đến cho cậu nếm thử.”
Đàm Thiếu Thiên vừa lòng nói: “Khách khí vậy?”
Phó Huy nhìn Đàm Thiếu Thiên mà sắc mặt cũng rất phức tạp mà nói: “Nhưng mà có chuyện này muốn nói với cậu.

Con trai của chú Hoàng vẫn đang còn nằm ở phòng 409 và tình hình cũng chưa có chuyển biến gì.

Nhưng mà người bệnh nằm ở phòng 406 đã bị bác sĩ phán chết não thì tỉnh lại rồi.”
“Ka – cha -rack ” Miếng điểm tâm trong tay Đàm Thiếu Thiên nát thành vụn.
Đàm Thiếu Thiên trừng mắt đứng lên có chút hoảng sợ nói: “Ý cậu là?”
Bạch Văn Bân gật đầu nhìn Đàm Thiếu Thiên rồi nói với giọng điệu hết sức quái lạ: “Nói cách là khác thì vị kia đã đi nhầm cửa rồi.”
Đàm Thiếu Thiên: “……” Đúng, khả năng cao là anh dâu hắn đi nhầm cửa rồi.
Tạ Ngạn có chút nghi hoặc nói: “Có lầm không vậy? Vị kia là Dị năng giả cấp A đó.

Không lẽ Dị năng giả cấp A lại nhìn nhầm hả? Hay là đang có suy tính khác?”
Đàm Thiếu Thiên: “……” Dị năng giả A cấp thì sao chứ? Dị năng giả cấp A thì phải biết số hết hay gì? Người thức tỉnh muốn kỳ thị người thất học đúng không?
Phó Huy nhìn Đàm Thiếu Thiên đang sợ hãi thì hỏi thăm: “Đàm thiếu, hiện tại ……” Phải làm sao bây giờ?
Đàm Thiếu Thiên: “Làm sao bây giờ? Tôi làm sao biết phải làm sao bây giờ chứ?”
Tạ Ngạn chớp mắt nói: “Nếu nhầm người thì đi làm lại là được mà.”
Đàm Thiếu Thiên vỗ cái trán rồi hoảng sợ mà che mặt lại nói: “Gods! Làm sao tôi có thể nói với anh dâu tôi là anh ấy đã đi nhầm cửa chứ? Vì sao cậu lại kiếm cái nhiệm vụ khó nhằn này cho tôi vậy hả? Hay tôi đổi với các cậu nhé.

Hay tôi làm thêm mấy nhiệm vụ cấp S nữa để các cậu đi nói lại với anh dâu tôi đi.

Tôi thà đi đánh dị thú còn hơn.”
Đám Phó Huy, Tạ Ngạn, Bạch Văn Bân nhìn Đàm Thiếu Thiên, rồi quay qua nhìn nhau, ánh mắt đầy khó hiểu rồi cả đám lên tiếng.
“Đại ca, cậu không sao chứ?”
“Dạ U có hung ác như vậy sao?”
“Đại ca, cậu không phải là bị đoạt xá rồi chứ?”
“……”
“Không phải người kia anh dâu của cậu hả? Người một nhà hẳn là dễ nói chuyện.” Phó Huy thử nói.
“Mấy người thì biết cái gì chứ? Mấy người hiểu gì về anh dâu tôi sao?” Đàm Thiếu Thiên tức giận nói.
Phó Huy: “……” Xác thật là không hiểu biết gì.
Bạch Văn Bân nhịn không được nói: “Đại ca à, cậu chính là lôi hệ Dị năng giả cấp A đấy, cậu là thần tượng của bao người trong trung tâm đấy, nếu cậu mà gan chuột như này thì fans của cậu sẽ vỡ mộng hết mất, ….”
Đàm Thiếu Thiên: “……” Vỡ mộng thì ảnh hưởng gì tới hắn chứ? Vỡ thì cứ vỡ thôi.
Đàm Thiếu Thiên làm tốt tư tưởng, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Trình Chu rồi giải thích rõ tình hình hiện tại.
Trình Chu nghe xong thì cũng đã để lại một câu rất vô trách nhiệm: “Việc mình làm thì tự mình giải quyết hậu quả đi.”
Phó Huy nhìn Đàm Thiếu Thiên cẩn thận hỏi: “Anh trai cậu có giúp không?”
Đàm Thiếu Thiên nắm chặt nắm tay làm khớp xương kêu lên răng rắc nói: “Anh ta là một tên phu quản nghiêm mà.

Vừa nghe xong thì anh ta cũng biết đây là việc khó giải quyết nên anh ta trốn còn nhanh hơn rùa rụt đầu rồi.

Đáng chết.”
Phó Huy: “……”
……
Biệt thự Đàm gia.
Đàm Thiếu Thiên mang theo hộp đồ ăn vào phòng khách thì thấy Dạ U, Phong Ngữ, Annie đang ngồi trước TV xem.

Dịch Thù Tuyết ở ngồi cười ở một bên nói chuyện, khung cảnh nhìn rất ấm áp.
Dịch Thù Tuyết nhìn Đàm Thiếu Thiên rồi lên tiếng hỏi: “Đã về rồi sao?”
Đàm Thiếu Thiên gật đầu có chút khẩn trương nói: “Dạ.

Đây là điểm tâm của chú Hoàng làm ạ.”
Dịch Thù Tuyết cười cười nói: “Điểm tâm của ngự trù thế gia sao? Đúng là cơ hội hiếm có đấy.

Chúng ta có lộc ăn rồi.”
Dịch Thù Tuyết biết đám Dạ U rất thích mỹ thực nên bà đã mua không ít để ở trong nhà.

Tuy là đồ mà Dịch Thù Tuyết chọn mua đều là hàng tốt nhưng so với đồ ăn của ngự trù thế gia làm ra thì vẫn có chênh lệch khá lớn.
“Đây là tạ lễ sao?” Dạ U mở hộp đồ ăn ra rồi chia cho mỗi người một phần.
Đàm Thiếu Thiên ho nhẹ hai tiếng rồi tìm từ để chuẩn bị nói.
Dạ U nhìn qua Đàm Thiếu Thiên thấy vẻ mặt của đối phương khá lạ nên rất nhanh đã tìm ra manh mối rồi nói: “Cậu có gì muốn nói?”
Đàm Thiếu Thiên có chút xấu hổ nói: “Anh dâu, có chuyện này.”
Dạ U: “Muốn nói cái gì?
Đàm Thiếu Thiên hít sâu một hơi xây dựng lại tâm lý một chút sau đó lấy một cái thẻ có số ra rồi dè dặt lên tiếng: “Anh dâu, anh nhìn này, đây là số 6, đảo ngược lại chính là số 9.”
Phong Ngữ đang ăn điểm tâm thì ngẩng đầu lên nhìn Đàm Thiếu Thiên rối cảm thấy rất khó hiểu mà hỏi lại: “6 đảo lại là 9.

Rồi sao?”
Dạ U nhìn Đàm Thiếu Thiên rồi nhớ lại cái gì đó rồi ánh mắt cũng lạnh dần.

Đàm Thiếu Thiên bị Dạ U nhìn như vậy thì nhịn không được mà rụt cổ.

Đàm Thiếu Thiên cũng có chút ủy khuất, rõ ràng là Dạ U mang Annie đi nhầm cửa chứ bộ? Tại sao lại mọi việc lại giống như là hắn đã gây ra tội ác tày trời thế này? Oan quá!!!
Annie xoay đầu nhìn Đàm Thiếu Thiên vài lần rồi bỗng nhiên thốt lên: “A! Đi nhầm cửa rồi.”
Đàm Thiếu Thiên: “……” Nghĩ ra rồi sao? Nghĩ ra là được rồi.
Dạ U đỏ mặt nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Không được nói cho Trình Chu.”
Đàm Thiếu Thiên: “……” Này thì hơi muộn, hắn đã nói rồi.
Dạ U đứng lên quay qua nhìn Annie nói: “Đi.”
Annie nhìn Dạ U chớp mắt nói: “Giờ đi luôn ạ? Hay để xem nốt tập này rồi mình đi.”
Dạ U lắc đầu rồi hơi thẹn quá hoá giận mà nói: “Không coi nữa.

Mau giải quyết xong rồi về.”
Dịch Thù Tuyết cười cười nói: “Thật ra thì con cũng không cần gấp như vậy mà, mấy đứa cứ ăn xong điểm tâm đi đã.

Dù sao thì con của Hoàng Văn Bân cũng đã nằm nhiều năm như vậy rồi, có nằm thêm vài ngày cũng chẳng sao đâu.”
Dạ U có chút ảo não nói: “Muốn hiện tại đi luôn ……”
Dịch Thù Tuyết gật đầu nói: “Được rồi, để cô đưa các con qua đó.”
……
Bệnh viện An Tâm.
“Hoàng ngự trù à, con trai của ông cũng tỉnh lại rồi.” Nhìn Hoàng Văn Bân bước vào mà mấy hộ sĩ vui mừng tiến lên thông báo.
Hoàng Văn Bân gật đầu rồi kích động nói: “Tỉnh rồi sao? Tỉnh lại là tốt quá rồi! Để tôi chạy tới xem.”
Hoàng Văn Bân đi rồi thì mấy hộ sĩ lại ríu rít nói chuyện.
“Phong thuỷ của bệnh viện chúng ta cũng thật quá tốt.

Cũng đã là người thực vật rồi mà còn có thể tỉnh lại.”
“Nghe nói cũng có nhiều người nhà bệnh nhân cũng nghe tiếng nên muốn mang mấy bệnh nhân sống thực vật qua bệnh viện chúng ta chữa trị nữa.”
“Tôi lại cảm thấy là do Dị năng giả đấy.

Chắc là Dị năng giả đã ra tay.”
“Không lẽ trong bệnh viện chúng ta cũng có Dị năng giả hệ trị liệu sao?”
“Nếu bệnh viện chúng ta mà có Dị năng giả thì người ta cũng sớm chạy qua máng khác rồi.

Lương khởi điểm của Dị năng giả hệ trị liệu 1 năm cũng 5 ngàn vạn đấy.

Đi chỗ nào cũng tốt hơn ở bệnh viện này.”
“……”
……….
Hoàng Văn Bân mở cửa đi vào phòng bệnh.
“Ba ơi, ba đã tới rồi” Hoàng Thiện đã có thể ngồi dậy rồi.

Nhưng hắn cũng đang ngồi trên giường suy ngẫm mà không biết nghĩ tới cái gì.
Hoàng Văn Bân gật đầu nói: “Ừ, con cảm thấy sao rồi?”
Hoàng Thiện cười cười nói: “Con cảm thấy khá tốt, mà hình như con thấy thiên sứ đã tới cứu con thì phải.

Trước khi con tỉnh lại thì con cũng mơ mơ màng màng nghe được có người nói.

Ba, ba nói vì sao người kia lại cứu con? Hay là do tên của con khá đặc biệt.”
Do đã loạn đến mức hơi bị quê độ rồi (乌龙: Wū lóng – Ô long - nghĩa tương đương với đá phản lưới nhà), và cũng vì tránh nhầm lẫn thêm lần nữa nên Dạ U đã nhờ Dịch Thù Tuyết viết một tấm thẻ tên bệnh nhân để xác minh.
Hoàng Văn Bân: “……”
Khang Dũng cũng đang bước về phía phòng bệnh của con trai mình thì đi ngang qua phòng bệnh của con trai Hoàng Văn Bân, nhìn thấy Hoàng Văn Bân đang ở trong phòng thì cũng vui vẻ chạy vào chúc mừng: “Ông Hoàng à, nghe nói con trai ông cũng tỉnh lại rồi phải không, chúc mừng ông, chúc mừng ông.”
Hoàng Văn Bân gật đầu nhưng ông lại có cảm xúc muốn đấm cho người trước mặt một cú.

Ông cũng biết là việc này không liên quan đến Khang Dũng nhưng ông vẫn cảm thấy khó chịu.
Hoàng Văn Bân cũng đối phó qua loa với Khang Dũng vài câu rồi xoay người rời đi.
Vốn thì Khang Dũng cũng đang muốn mở tiệc chúc mừng với Hoàng Văn Bân nhưng nhìn thấy thái độ lãnh đạm của đối phương nên ông cũng từ bỏ.
……
Trung tâm điều tra Dị năng.
Trên màn hình là một hình ảnh đang được phóng to, trên ảnh là hình ảnh Trình Chu đang cùng mẹ Trình sắp xếp cho hôn lễ của Trình Dương.

Các thủ tục chuẩn bị cho hôn lễ thời nay cũng còn rất rườm ra và đủ loại phát sinh.
Trình Chu đi theo Lý Thái Bình mua sắm đồ cưới, thoạt nhìn cũng không phát hiện ra bất cứ điều gì bất thường.

Trong video thì Lý Thái Bình đi vào chợ bán sỉ mặc cả nhiệt tình với ông chủ quầy hàng, còn Trình Chu thì thỉnh thoảng nói đỡ vài câu, nhìn khá hài hoà và không thấy có gì bất thường cả.
Nhưng màn hình lớn đột nhiên thay đổi, màn hình chuyển qua thành dạng folder có nhiều bức ảnh cùng xuất hiện.

Hình bên trái đang hiện là ảnh Trình Chu xuất hiện ở thành phố H, bên phải là hình ảnh ở thủ đô, trên góc ảnh là mốc thời gian chụp hình.
“Trình Chu thường xuyên qua lại giữa thành phố H và thủ đô, hai nơi này cũng cách nhau cả ngàn km, nhưng chỉ có 1 lịch trình bay còn lại không hề tìm thấy lịch chạy tàu cao tốc hay xe lửa nào.”
“Đây là báo cáo sức khoẻ của Khang Diệp và Hoàng Thiện của bệnh viện An Tâm.

Hai người này đều bị phán 1 chết não 1 thực vật, nhưng đã tỉnh lại vào 2 ngày trước.”
“Đây là chiếc Mercedes- Benz GLC đã chụp đươc các đây 2 ngày ở bệnh viện An Tâm, đây là xe chuyên dụng của Đàm gia dùng để mua đồ ăn.” Đây có thể coi là chiếc bình dân nhất giữa dàn xe của Đàm gia rồi.
“Lái xe chính là Dịch Thù Tuyết, hàng phía sau không thấy người, xe của Dịch Thù Tuyết dừng ở dưới lầu bệnh viện An Tâm 7 – 8 phút là đi.

Trong xe hẳn có người nhưng đã bị che mất.”
“Cho nên, hiện tại chúng ta cũng có thể xác định được là dị năng của Trình Chu cùng loại với Dị năng của U linh - Thuấn di, còn Dạ U và Annie thì có một người là dị năng hệ trị liệu còn 1 người là dị năng loại ẩn thân và có thể giúp người khác ẩn thân luôn.” Lý Thanh Văn nói.
“Tại sao Dị năng giả hệ trị liệu kia lại muốn cứu Khang Diệp và Hoàng Thiện.” Đoạn Phẩm Nhất có chút tò mò nói.
Sắc mặt của Lý Thanh Văn cũng có chút khác thường nói: “Căn cứ vào các tin tức trước mắt thì có thể giải thích như sau, Hoàng Văn Bân đã đoán được một ít gì đó nên ông ta cũng nói chuyện qua lại với Đàm Thiếu Thiên và đám bạn của cậu ta, sau đó ông ta còn nhờ người tặng đồ ăn và còn nhận thầu làm đầu bếp chính cho hôn lễ của Trình Dương.”
“Còn Khang gia thì tôi cũng chưa thấy có liên hệ gì.

Nhưng từ những manh mối xuất hiện thì chuyện này cũng được giải thích cơ bản là Dị năng giả hệ trị liệu kia cũng không muốn cứu Khang Diệp, có thể là…… Đi nhầm cửa nên tiện thể cứu luôn.”
Đoạn Phẩm Nhất ho nhẹ hai tiếng rồi khó khăn mà nói: “Đi nhầm cửa? Nhầm ….

Chắc không đến mức vậy ……”
Bạch Nham có chút bất đắc dĩ nói: “Với tình huống trước mắt thì đây là cách giải thích hợp lý nhất rồi.”
Chuyện này chắc là vậy rồi, cũng không biết là Khang gia may mắn hay Hoàng ngự trù xui xẻo nữa.

Giờ thì thành một người nợ tới 2 ân tình rồi, Khang gia còn chưa biết chuyện gì đã chiếm tiện nghi lớn đến vậy của Hoàng Văn Bân, cũng không biết Khang gia muốn trả sao đây?
Đoạn Phẩm Nhất cau mày nói: “Không phải kết quả báo cáo Dị năng giả hệ trị liệu kia đã là cấp A hay cấp S gì rồi sao?”
Bạch Nham cau mày nói: “Hiện tại cũng chưa có bằng chứng nào chứng minh thức tỉnh dị năng và IQ có liên hệ với nhau mà.”
Tại một học viện dành cho trẻ em đặc biệt ở An Dương có một đứa trẻ bị thiểu năng trí tuệ thức tỉnh dị năng hệ lửa.

Sau khi thức tỉnh thì cậu bé này đã thiêu rụi cái học viện đó và gây ra rất nhiều cảnh hỗn loạn.

Cũng không biết là phía trên muốn xử lý cậu bé này như thế nào về việc gây nguy hiểm cho cộng đồng, nhưng cậu bé này IQ cũng có hạn và cũng không biết mình đã làm gì.
Đoạn Phẩm Nhất: “……”
End chap 101
-------------XuYing90--------------
------oOo------


Nhấn để mở bình luận

Hai Giới Trùm Làm Ruộng