Hai Giới Trùm Làm Ruộng



Nhà hàng Ngư Đa Đa.
Trình Chu đi từ bên trong nhà hàng ra đón chào Hoàng Văn Bân rồi lên tiếng luôn: “Làm phiền chú Hoàng đã vất vả đi chuyến này.”
Hoàng Văn Bân chắp tay rồi khách khí mà nói: “Chu thiếu, hân hạnh, hân hạnh.

Đây là con trai của tôi, Hoàng Thiện (黄膳: Huáng shàn), nhờ phúc của Chu thiếu mà con trai tôi đã bình thường rồi.

Lần này nó cũng theo xuống phụ giúp tôi.”
Trình Chu nhìn người bên cạnh Hoàng Văn Bân rồi nghi hoặc nói: “Lươn (黄鳝: Huángshàn)?”
Hoàng Văn Bân có chút ngượng ngùng nói: “Là Thiện trong bữa ăn (膳食: Shànshí).”
Trình Chu gật đầu nói: “Tên hay.”
Hoàng Thiện nhìn qua Trình Chu với sắc mặt cổ quái.
Trình Chu nhìn Hoàng Văn Bân nói: “May chú Hoàng tới đúng lúc.

Cháu cũng vừa mới nhập chút đồ tươi mới tới.

Chú qua đây nhìn thử đi.”
Hoàng Văn Bân gật đầu rồi đi theo Trình Chu vào nhà hàng.
Vừa bước vào nhà hàng thì Hoàng Văn Bân liền nhìn thấy mấy bể thuỷ tinh đầy ắp thì ông cũng kinh ngạc mà thốt lên: “Đây là …”
Trình Chu có chút đắc ý nói: “Đây là nguyên liệu chuẩn bị cho đám cưới.”
Hoàng Văn Bân nhịn không được mà cảm thán: “Chu thiếu, cậu quá hào phóng rồi!!!”
Trình Chu cười cười nói: “May mắn thôi, để cháu mang chú vào phòng bếp.”
Trình Chu đi vào phòng bếp rồi lôi một cái bao tải ra, sau đó đổ lên khay một túi hạt hướng dương đầy ắp, hạt nào hạt nấy to hơn quả óc chó.
Hoàng Văn Bân giật mình thốt lên: “Hạt hướng dương ma dược?”
Trình Chu bóc một hạt hướng dương đưa cho Hoàng Văn Bân nói: “Chú Hoàng nếm thử đi.”
Hoàng Văn Bân cũng đưa luôn vào miệng nếm thử, rồi đôi mắt ông cũng sáng rực lên mà hồ hởi nói: “Hương vị rất tốt, ngon hơn hạt hướng dương bình thường rất nhiều.”
Trình Chu gật đầu nói: “Cháu đang nghĩ xem làm nát số hạt này rồi làm bánh ngọt hay điểm tâm ngọt thì có ổn không?”
Hoàng Văn Bân lập tức gật đầu nói: “Có thể.”
Trong nháy mắt thì trong đầu Hoàng Văn Bân đã hiện lên đủ các loại phương án xử lý và chế biến hạt hướng dương.
Trình Chu lôi cái túi thứ hai ra rồi cũng đổ lên khay khác, được một khay đầy ớt đỏ chót.

Đây là nhóm ớt cay đầu tiên mà con Tinh Linh trùng Trinh Chu vừa mới ký kế ước - ớt cay trùng giục sinh.
“Số ớt cay này là ma thực sao?” Hoàng Văn Bân kích động nói.
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Hoàng Văn Bân cầm một quả ớt ném vào miệng nếm thử sau đó cảm thán mà nói: “Ôi! Mùi vị quả nhiên không giống với ớt bình thường, không hổ là ma thực.”
Đối với Hoàng Văn Bân mà nói thì nguyên liệu nấu ăn cao cấp còn hấp dẫn ông hơn mỹ nữ.
Trình Chu: “……” Còn dám ăn trực tiếp? Không sợ cay hay gì?
Hoàng Văn Bân cũng ý thức được mình thất thố nên nói: “Xin lỗi.”
Trình Chu cười cười nói: “Không sao ạ.”
Trình Chu cũng lôi cái túi thứ 3 ra rồi đổ lên khay, đây là một túi gừng sống.
Trước khi tới đây thì Hoàng Văn Bân cũng đã lên mạng search về cửa hàng Ngư Đa Đa này một lần rồi, ông cũng biết được là món nước gừng đường nâu của nhà hàng này rất nổi tiếng.

Hoàng Văn Bân đã sớm đoán được gừng này cũng có thể là một loại ma dược, xem ra là đúng thật.
Hoàng Văn Bân cũng rất mong chờ nhìn qua túi thứ 4, Trình Chu cũng hiểu ý mà kéo sang, mở dây buộc ra thì bên trong là một túi hắc mạch.
Trình Chu cũng quay lại nói: “Đây là một loại hắc mạch biến dị.

Cháu đang suy nghĩ muốn làm một ít cháo mạch, nhưng nếu không phù hợp thì chú có thể tự do sáng tạo là được ạ.”
Hoàng Văn Bân vội vàng nói: “Hợp, rất hợp.” Đây chính là ma thực đấy, sao lại không hợp được chứ?
Đầu bếp mà gặp được nguyên liệu nấu ăn tuyệt vời thì ý tưởng nấu ăn cũng tuôn ra ào ào.

Lần này Hoàng Văn Bân tới đây là để tạ lễ nên ông vẫn luôn sợ Trình Chu không đủ nguyên liệu và ông phải chạy tới sớm hơn vài ngày để tiện chuẩn bị nguyên liệu rồi lên thực đơn cho buổi tiệc, nguyên lai là ông lo lắng hơi nhiều rồi.

Đàm đại thiếu gia của Đàm gia đúng là một nhân vật rất thần bí và khó lường, những tin tức trên mạng nói về cậu ấy chắc cũng không phải là giả.
Hoàng Văn Bân cũng từng nghe nói là Dị năng giả hệ trị liệu kia có quan hệ với Đàm gia nhưng mà có quan hệ với Trình Chu hay không thì mọi người cũng chưa xác định được.

Xem ra Trình Chu quả thật có vấn đề.
“Đây là số điện thoại của cháu, nếu chú cần thêm nguyên liệu nấu ăn khác thì chú có thể liệt kê để cháu chuẩn bị.” Trình Chu nói.
Hoàng Văn Bân gật đầu nói: “Được.”
Bàn giao xong các loại đồ cần thiết thì Trình Chu chào tạm biệt hai cha con Hoàng Văn Bân rồi đi ra ngoài.
Hoàng Thiện nghiêng đầu về phía trước nói: “Ba, có vẻ Trình Chu này cũng không đơn giản.”
Hoàng Văn Bân gật đầu nói: “Vô nghĩa, cái này còn cần con nói sao?”
Hoàng Văn Bân dùng số ớt trên chế biến thành sa tế và tương ớt, một ngự trù thế gia như Hoàng gia thì vẫn luôn có một vài phối phương riêng để điều chế gia vị.
……
Nhìn thấy Trình Chu đã ra khỏi bếp thì Trình Dương cũng đi lên hỏi chuyện.
Trình Dương ghé đầu hỏi nhỏ: “Anh hai, đầu bếp này là từ thủ đô mời đến ạ?”
Trình Chu: “Ừ.”
Trình Dương thắc mắc: “Nhà hàng mình cũng có đầu bếp mà anh.

Đâu cần phải phiền toái như vậy chứ?”
Trình Chu cười cười nói: “Thực ra thì giá người này tương đối rẻ.”
Trình Dương nghiêng đầu hỏi: “Giá rẻ sao?”
Trình Chu gật đầu nói: “Ừ, rất rẻ đấy.” Không tốn tiền mà, dĩ nhiên phải rẻ.
Trình Dương không mấy tin tưởng nói: “Từ thủ đô mời đến mà rẻ là sao?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy mà.”
Trình Dương có chút hoài nghi nói: “Nếu rẻ như vậy thì tay nghề chỉ sợ ...”
Trình Chu vỗ bả vai Trình Dương rồi công tâm mà nói: “Em yên tâm, tay nghề vẫn khá được.

Em còn không tin anh sao?”
Hoàng Văn Bân đang đứng trong bếp mà mặt cũng phải biến sắc mấy lần.

Thân là Dị năng giả nên 5 giác quan cũng mạnh hơn người bình thường rất nhiều, và tất nhiên là ông cũng vừa vặn nghe được cuộc nói chuyện của hai người đang thủ thỉ ở ngoài kia.

Nghe xong thì ông cũng không còn gì để nói nữa, ở thủ đô có bao nhiêu người phải xếp hàng để mời ông làm cho họ một bữa ăn, còn ở đây thì ông phải dựa vào cái giá rẻ để được giữ lại làm đầu bếp chính.

Hoá ra là ông đã xuống giá tới vậy rồi sao?
……
Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, ngày đãi tiệc cũng thuận lợi đúng hạn mà tổ chức.
Cha Trình, mẹ Trình, cha Hàn, mẹ Hàn ăn mặc trang trọng rồi bốn người phải đứng ngoài cửa chờ khách.
Trình Chu và Dạ U ngồi bên cạnh bàn Gallery ở sảnh chờ phụ trách đón tiếp khách mời đến đăng ký tiền mừng bên nhà trai, bên cạnh còn có Lý Duệ Đình đại diện cho nhà gái ngồi đón tiếp.
Lý Duệ Đình thỉnh thoảng cứ phải nhìn về phía Trình Chu và Dạ U rồi tự cảm thấy mình là một bóng đèn công suất siêu lớn đang phát sáng.
“Chúc mừng, chúc mừng.” Gần 6 giờ thì khách khứa cũng lục tục kéo đến hội trường cưới.

Những vị khách mặc tây trang, giày da, ăn mặc và trang điểm thời thượng cũng từ ngoài tiến vào.
“Bà, những vị khách vừa rồi là tay tôi viết thiệp nhưng tôi cũng không quen ai cả.” Cha Trình nói thầm với mẹ Trình.
Mẹ Trình nhìn cha Trình rất bất đắc dĩ mà nói: “Ông rải thiệp lung tung làm gì? Bây giờ cũng không biết ai với ai thì làm sao mà chúng ta chào người ta đây?’
Cha Trình cau mày nói: “Tôi còn chưa nghe nói là có người sẽ ham hố đi dự tiệc cưới tới vậy đâu.

Không phải bây giờ người ta muốn tham gia hôn lễ đều phải chuẩn bị phong bì thật dày sao? Trốn thì không trốn cho nhanh, họ lại đòi tới làm gì chứ?”
Mẹ Trình: “……” Nếu là tình huống bình thường thì đúng là vậy thật.
……
Đàm Tiềm và Dịch Thù Tuyết dắt Phong Ngữ và Annie đi vào.
“Ông bà nhà bên công việc bận rộn như vậy còn tranh thủ thời gian tới đây sao?” Mẹ Trình nắm tay Dịch Thù Tuyết rồi mừng rỡ mà nói.
Dịch Thù Tuyết cười cười nói: “Kết hôn là việc cả đời của cháu nó mà.

Dĩ nhiên là bọn em nên tới chung vui với gia đình anh chị rồi.”
Mẹ Trình: “Thiếu Thiên không tới sao?”
Dịch Thù Tuyết: “Sao có thể không tới chứ? Nó đang ở phía sau với bạn của nó, mấy người trẻ tuổi không thích đi cùng chúng em đâu.”
“Mọi người mau vào đi, cũng có nhiều người đến rồi đấy.” Mẹ Trình nói.
Dịch Thù Tuyết gật đầu nói: “Dạ.”
……
Lý Duệ Đình đang ngồi một bên phụ trách đăng ký tiền mừng cưới, càng đăng ký thì cô càng cảm thấy không thích hợp.
“Lưu Nguyên, 8 vạn 8 tiền mừng, thêm một bộ mỹ phẩm Thánh Nguyệt.”
“Trịnh Thừa Hi, 8 vạn 8 tiền mừng, thêm một cái túi Mouawad 1001 night diamond.”
“Tiền Soái, 8 vạn 8 tiền mừng, thêm một con thỏ hoàng kim.”
“Du Lượng, 8 vạn 8 tiền mừng, thêm một bộ trang sức ngọc.”
“……”
Lý Duệ Đình cau mày thầm nghĩ: Mấy cái người này tới để tham dự đám cưới hay là tới cưới vợ vậy? Tiền sính lễ của Trình Dương cũng chỉ 38 vạn 8 thôi đấy.

Mà có một cài cặp vợ chồng mới kết hôn cũng sẽ có một số họ hàng vì mặt mũi mà mừng nhiều hơn một, nhưng số người như thế rất là ít.

Lý Duệ Đình nhìn từng xấp tiền mặt đặt trước mặt thì cô cũng có chút khó xử.
Dạ U nhìn qua Lý Duệ Đình rồi nói: “Yên tâm đi, là thật tiền, không phải giả.”
Lý Duệ Đình: “……”
Trình Chu cũng đã sớm chuẩn bị một két sắt lớn đặt dưới chân rồi nói: “Để đồ vào đây.”
Lý Duệ Đình: “……” Trước đó cô còn đang nghi ngờ cái két này dùng để làm gì, hoá ra là vậy sao? Ngay sau đó thì Lý Duệ Đình cũng đặt mấy bao lì xì mới thu được vào két sắt.
“Anh hai.” Đàm Thiếu Thiên mang theo Phó Huy, Tạ Ngạn, Bạch Văn Bân đi đến chào.
Trình Chu cũng nhìn đám Đàm Thiếu Thiên rồi gật đầu.

Phó Huy và Tạ Ngạn cũng khá tò mò mà nhìn chằm chằm Trình Chu và Dạ U.
Đàm Thiếu Thiên nhìn đám bạn rồi ra hiệu: “Tiền mừng.”
Đám Phó Huy cũng nhanh lấy ra 3 cái thẻ đặt lên bàn.
Đàm Thiếu Thiên nói: “Thẻ không mật khẩu, 10 vạn, 4 cái.”
Lý Duệ Đình: “……” Mỗi thẻ mười vạn? Không phải là thẻ nạp game đó chứ?
Trình Chu gật đầu nói: “Em vào đi, ba mẹ đã ở trong rồi.”
Đàm Thiếu Thiên: “Dạ.”
……
Đàm Thiếu Thiên bước vào sảnh tiệc cưới thì cũng nhìn thấy mấy người quen rồi sắc mặt cũng thay đổi chốc lát luôn.
Đoạn Lỗi nhìn Đàm Thiếu Thiên bước vào thì hắn cũng thân thiết đi ra chào hỏi: “Yoh, Đàm thiếu đấy à, thật trùng hợp quá nha.”
“Trùng hợp cái đầu mày chớ.” Đàm Thiếu Thiên trừng mắt nhìn Đoạn Lỗi rồi nói tiếp: “Sao mày lại xuất hiện ở chỗ này chứ?”
“Nghe nói là Hoàng ngự trù đến đây làm đầu bếp nên tôi chạy tới đây ăn ké đấy.” Đoạn Lỗi rất tự nhiên mà trả lời.
Đàm Thiếu Thiên: “Đây là tiệc kết hôn mà, mày quen biết gì ở chỗ này mà vào được vậy?”
Đoạn Lỗi thản nhiên nói: “Tôi là họ hàng bên nhà gái mà.”
Đàm Thiếu Thiên: “……” Họ hàng bên nhà gái? Tổ tiên 3 đời của Đoạn Lỗi đều thủ ở thủ đô đấy nhá, làm gì mà móc ra được một mối quan hệ họ hàng ở cái thành phố H này được chứ?
Đoạn Lỗi có chút chột dạ nói: “Cậu cũng đừng nhìn tôi như vậy chứ? Tôi cũng đã ra tiền mừng rồi.

Mà Tiêu Hồng Kiệt cũng đã tới.”
Đàm Thiếu Thiên nhìn qua phía Tiêu Hồng Kiệt mà cạn lời luôn.

Tiêu Hồng Kiệt cũng quay lại nhìn Đàm Thiếu Thiên rồi cười cười gật đầu.
Đàm Thiếu Thiên trợn mắt, cái đám này với cô dâu và chú rể hôm nay chắc chỉ có một điểm chung duy nhất là hít thở chung bầu không khí thôi mà còn tới đây sớm hơn hắn nữa hả?
Đoạn Lỗi cầm một miêng bánh kem đưa cho Đàm Thiếu Thiên rồi vui vẻ nói: “Nếm thử miếng bánh kem quả hạch này đi.

Ăn rất ngon đấy.

Tay nghề của Hoàng ngự trù lại tiến bộ rồi.”
Đàm Thiếu Thiên có chút ghét bỏ nhìn Đoạn Lỗi nói: “Hôn lễ còn không bắt đầu đâu.

Sao mày lại ở đây mà ăn trước ….”
Đoạn Lỗi có chút ngượng ngùng nói: “Cũng đâu phải mình tôi ăn đâu.”
Tiệc còn chưa bắt đầu đâu nhưng mà trên tay mỗi người đều đã cầm một đĩa đồ điểm tâm để nhét bụng rồi.

Mà cũng không thể trách bọn họ không hiểu nghi lễ được, là do đồ ăn quá ngon thôi.
Phó Huy tiến đến gần Đàm Thiếu Thiên rồi nói nhỏ bên tai: “Đại ca, thật đáng sợ.

Mấy người bên cục điều tra dị năng đang trà trộn vào đây.”
Đàm Thiếu Thiên híp mắt nói: “Không nghĩ tới là mấy người trong cục dị năng cục cũng chạy tới ăn ké.

Thôi chính không sợ tà, tuỳ ý họ đi.”
……
“Xin chào, xin hỏi tên anh là gì?” Lý Duệ Đình nhìn người đàn ông cao lớn đeo kính râm trước mặt mà nói.
Lý Duệ Đình nhăn mày, tự dưng cô cũng cảm thấy cái người trước mặt này có chút quen mắt nhưng nhất thời cô cũng không nghĩ được là đã gặp ở đâu.
Người đàn ông đeo kính râm nói: “Nhờ quý cô ghi anh Viên là được.”
Trình Chu nhìn Viên Tụng có chút nghi hoặc nói: “Sao anh lại tới đây?”
“Ha ha, nhận ra rồi.” Viên Tụng cười cười nói: “Ông nội của tôi bấm tay tính toán nói nơi này có cơ duyên.”
Dạ U: “Giả.”
Viên Tụng gật đầu nói: “Bạn trai cậu đúng là tuệ nhãn như đuốc đấy Trình thiếu.

Tôi nghe nói chú Hoàng tới đây làm đầu bếp nên chạy tới ăn ké.”
Trình Chu: “Tiền mừng đâu?”
Viên Tụng cười cười rồi lấy ra một tấm thẻ trị giá 10 vạn làm tiền mừng đưa cho người phụ trách quản lý tiền là Lý Duệ Đình rồi nói: “Thêm cái này nữa, là đại ngôn trang sức mới của tôi, đưa cho cô dâu.”
Lý Duệ Đình nhận lấy hộp trang sức thì sửng sốt rồi đột nhiên phản ứng hô lên: “Viên Tụng!!!!”
Lúc nãy Lý Duệ Đình đã cảm thấy Viên Tụng có chút quen mắt, lúc này nhìn thấy đại ngôn mới của Viên Tụng thì cô cũng nhớ ra luôn.

Cái hộp trang sức này cũng trị giá 18 vạn 8 đấy.
Trình Chu nhìn Viên Tụng nói: “Anh vào đi.”
Viên Tụng quay qua phía Trình Chu rồi vẫy tay nói: “Hẹn tí gặp lại.”
Lý Duệ Đình ngơ ngác nhìn bóng dáng Viên Tụng thì thào: “Chú Hoàng là ai vậy?”
Trình Chu: “Đầu bếp chính hôm nay.”
Lý Duệ Đình chớp mắt rồi kinh ngạc cảm thán: “Đầu bếp chính này lợi hại lắm sao? Vì chút đồ ăn mà Viên Tụng phải chạy đến tận đây luôn sao?”
Lý Duệ Đình thầm nghĩ: Đầu bếp chính hôm nay lợi hại như vậy thì tí nữa cô phải tranh thủ ăn nhiều thêm một chút mới được.
Viên Tụng đi vào sảnh cưới hội tụ cùng quan khách, hắn ta cũng nhanh chóng bị fans nhận ra rồi một đám người vây quanh nói Viên Tụng ký tên.
Phó Huy nhìn Viên Tụng rồi ghen tị nói: “Tên chim công kia rất được hoan nghênh.”
Bạch Văn Bân đang phồng má ăn bánh kem nói: “Người ta là đại minh tinh đó.” Thời đại dị năng giả nên địa vị của minh tinh cũng bị hạ thấp đi rất nhiều, nhưng mà Viên Tụng vẫn cứ một đường thẳng tiến và vẫn khiến nhiều người chú ý.
……
Lưu Nguyên nhìn dàn quan khách đi lại giữa sảnh rồi nói với mấy người xung quanh: “Người tới hôm nay cũng không đơn giản.”
Tiền Soái cười cười nói: “Quả thật.” Hắn cũng nhìn thấy vài người khá đặc biệt, có một người đàn ông ăn mặc cũng khá đơn giản nhưng đồng hồ đeo tay lại trị giá hơn mấy trăm vạn, một người phụ nữ cũng ăn mặc khá giản dị nhưng đeo bộ nữ trang đế vương lục mấy ngàn vạn.
“Tôi vừa chạy qua bếp xem thử, các cậu đoán tôi nhìn thấy ai?” Du Lượng nói.
Tiền Soái nhìn Du Lượng thần thần bí bí thì hỏi: “Thấy ai?”
“Hội trưởng hiệp hội mỹ thực quốc gia - Hoàng Văn Bân.” Du Lượng nói.
Tiền Soái nhìn Du Lượng với vẻ không dám tin tưởng mà nói: “Chắc không? Nghe nói Hoàng hội trưởng đã thức tỉnh dị năng mà.”
Du Lượng nhìn Tiền Soái nói: “Đúng là Hoàng Văn Bân, Hoàng hội trưởng đấy.”
Lưu Nguyện gật đầu nói: “Là Hoàng hội trưởng thì cũng bình thường mà.

Nhà hàng Ngư Đa Đa có 1 vị quét rác tăng.”
Tiền Soái: “……” Nhìn tình trạng này thì tiền mừng vẫn hơi ít rồi.
End chap 103
-------------XuYing90--------------
------oOo------



Nhấn để mở bình luận

Hai Giới Trùm Làm Ruộng