Hai Giới Trùm Làm Ruộng



Trình Chu trốn ở hiện thế không bao lâu thì hắn lại truyền tống tới dị giới để điều tra phản ứng của Hebron, cũng đã 2 ngày trôi qua kể từ buổi tối mà Trình Chu vét sạch bảo khố của Hebron rồi.

Theo Trình Chu đánh giá thì Hebron hẳn là đã phát hiện ra sự tình.
Trình Chu vừa đặt chân đến Hắc Mạch thôn thì trưởng thôn cũng vội vã chạy tới.
“Đại nhân, đại nhân, cuối cùng ngài cũng tới rồi, ngài phải nhanh lên.” Trưởng thôn sốt ruột nói.
Trình Chu cau mày thầm nghĩ: Nhanh lên? Chẳng lẽ đã có người điều tra được hắn rồi sao?
Movic cũng đi cùng với trưởng thôn đến và nhìn Trình Chu với vẻ mặt khác thường.
“Xảy ra chuyện gì?” Trình Chu hỏi.
“Con cây bắt ruồi Tinh Linh của thành chủ đã tới, còn mang theo một phong thư cho ngài nữa, hình như là thành chủ đại nhân tìm ngài có việc gấp.” Trưởng thôn của Hắc Mạch thôn có chút câu nệ nói.
Trưởng thôn vẫn luôn cố thủ ở địa bàn của mình, đột nhiên nhận được tin tức của Michael và còn là do cây bắt ruồi Tinh Linh tự mình đưa tới nên cũng bị dọa cho hoảng sợ, mấy ngày nay đều không ngủ được.

Giờ nhìn thấy Trình Chu quay lại thì tâm tình của ông mới ổn định lại.
Trình Chu mở phong thư ra nhìn rồi hỏi: “Cây bắt ruồi Tinh Linh đâu?”
Trưởng thôn nói: “Đã bay trở về rồi.”
Trình Chu cũng làm bộ nhìn phong thư vài lần, cái gì cũng không hiểu.

Nhìn như mấy con giun.
Trình Chu thở dài ở trong lòng, hiện tại hắn cũng giống Dạ U ở bên hiện thế thôi, nghe hiểu không thành vấn đề nhưng văn tự và ký tự thì vẫn rất khó khăn.
“Không cần lo lắng, cháu đi xử lý là được.” Trình Chu nói.
Trình Chu đi đến một chỗ vắng vẻ rồi đem phong thư giao cho Dạ U rồi hỏi: “Em nhìn giúp anh xem bức thư này ghi cái gì với?”
Dạ U cầm lá thư nhìn rồi quay lại nhìn Trình Chu, bị nhìn thì Trình Chu cũng có chút chột dạ, nhưng nghĩ đến lần trước Dạ U còn mang Annie chạy nhầm cửa thì lại bình tĩnh hơn nhiều.

Dù sao thì hắn cũng không phải là người của thế giới này nên xem không hiểu văn tự thì cũng không có gì kỳ quái mà, phải không?
Dạ U xem qua bức thư rồi nói: “Michael muốn anh đi gặp hắn, nói là có chuyện gấp muốn nói với anh.”
“Cũng được, đúng lúc anh cũng đang muốn hỏi hắn.” Trình Chu và Dạ U cũng trực tiếp thuấn di đến thành chủ phủ.
“Các hạ đã đến rồi.” Michael đánh giá rồi nhìn Trình Chu vài lần nói.
Trình Chu có chút nghi hoặc hỏi: “Thành chủ đại nhân có chuyện gì vậy? Nghe nói là thành chủ muốn gặp tôi.”
Michael: “Các hạ, chúng ta cũng được xem là bạn bè mà đúng không? Vậy thì tôi cũng đi thẳng vào vấn đề luôn đây.

Thành chủ phủ của đảo San Hô bị trộm mất có phải là các hạ làm không?”
Trình Chu tỏ vẻ vô tội nói: “Thành chủ phủ của đảo San Hô đã bị mất trộm sao? Cũng không biết là tên lớn mật nào dám làm ra.

Vậy thành chủ phủ có bị tổn thất nhiều không?”
Michael có chút hoài nghi nói: “Thành chủ phủ bị tổn thất nhiều hay ít không phải là các hạ nên rõ ràng sao?”
Trình Chu nhướn mày nói: “Thành chủ đại nhân thật là hài hước.

Được rồi, sao thành chủ lại nghĩ là tôi chứ?” Đoán dễ vậy sao? Rõ ràng là hắn làm rất sạch sẽ mà.
Michael thấy Trình Chu không thừa nhận nên cũng tự nói: “Hai ngày trước, thành chủ phủ ở đảo San Hô cũng không biết bị ai cướp sạch, tích góp nhiều năm như vậy lại bị huỷ sạch trong một đêm.

Người này cũng đem tôi hại thảm rồi.”
Trình Chu có chút nghi hoặc nhìn Michael rồi hỏi: “Sao lại hại thảm thành chủ chứ? Tôi còn tưởng là thành chủ sẽ hả hê khi người đó gặp họa cơ.”
Michael gật đầu nói: “Đúng là rất hả hê, nhưng mà tên trộm này cũng trộm đi mất mấy cái rương huyết mạch luyện khí đi luôn.

Tên kia nghi là tôi đã cài nội gián vào trong phủ của hắn nên tên trộm đó mới có khả năng mở được bảo khố và cướp mấy cái rương đó đi.”
Trình Chu: “Cho nên là những người đó đang nghi ngờ thành chủ sao?” Nếu đúng là vậy thì Michael đúng là tai bay vạ gió mà, thật xấu hổ quá.
Michael bất đắc dĩ nói: “Tên Hebron kia đang nghi ngờ tôi đã hợp tác cùng với Đoạ ma giả để làm ra việc đó.”
Trình Chu: “……” Từ góc độ nào đó mà nói thì đã đoán trúng một phần rồi.
“Tin tức của thành chủ cũng rất linh thông đấy.” Hắn mới phạm tội vào 2 ngày trước thôi mà nhỉ? Sao Michael lại có thể biết được chứ? Nơi này cũng đâu có di động nên người ở đây chắc cũng có thủ đoạn đặc thù nào để liên lạc đúng không?
Micheal: “Là ông ngoại của tôi đã thông báo.” Nhưng mà ông ngoại hắn cũng muốn lấy một phần.
Mickael dừng một chút rồi nói: “Bởi vì lần tổn thất này cũng quá nghiêm trọng nên Hebron rất tức giận.

Bước tiếp theo, có thể hắn sẽ đi càn quét sạch Đoạ ma giả trên lãnh địa.”
Trình Chu: “Càn quét sach Đoạ ma giả sao? Hành tung của Đoạ ma giả rất khó tìm kiếm, hẳn là Hebron cũng phí công vô ích rồi.” Phong Ngữ đoán không sai, lần này Đoạ ma giả lại phải đội nồi rồi.

Nghĩ lại cũng ngại quá đi.
Michael lắc đầu nói: “Không đơn giản như vậy đâu.

Lần này hắn đã điều động cả chuông diệt ma rồi.

E là lần này Đoạ ma giả đang ẩn thân xung quanh đảo San Hô sẽ gặp nạn mất.”
“Vậy sao?” Tuy rằng Trình Chu cũng không biết chuông diệt ma là cái gì nhưng mà nhìn Michael nói nghiêm trọng như vậy thì e là Hebron muốn ra tay thật.
Michael: “Lần này thì Hebron gặp phiền toái lớn rồi, nghe nói hắn đã làm mất một lô huyết san hô linh dược.”
Trình Chu có chút khó hiểu hỏi: “Huyết san hô linh dược là đặc sản của đảo San Hô mà.

Tại sao lại nói phiền toái chứ?”
Michael châm chọc nói: “Vì để củng cố địa vị của mình nên cách 3 năm thì Hebron phải cống nạp cho hầu tước Durank một lô huyết san hô linh dược.

Nghe nói lần này lô Huyết san hô linh dược bị mất đó vừa vặn là hàng chuẩn bị cho đợt cống nạp lần này của hắn.”
Trình Chu: “……” Vậy là lô linh dược trong tay hắn là hàng cống phẩm sao? Thảo nào.
Michael cười cười nói: “Kỳ thật thì rương huyết mạch luyện khí ở trong tay các hạ cũng không mở được nên chúng ta có thể hợp tác thêm một lần nữa.”
Trình Chu: “Thành chủ đại nhân, ngài cũng quá coi trọng tôi rồi, tôi lấy đâu ra rương huyết mạch luyện khí chứ?”
Michael cười nhạt một cái rồi nói: “Các hạ nói không có thì coi như là không có đi.

Có một chuyện này kỳ thực tôi cũng đang hoài nghi.”
Trình Chu có chút tò mò nói: “Việc gì?”
Michael: “Tôi đang hoài nghi là đồ vật bị mất lần này có huy chương gia chủ của đảo San Hô - Gia huy gia tộc.”
Trình Chu: “Gia huy sao? Vật kia có tác dụng gì?”
Michael: “Nếu có thứ này thì tước vị được thừa kế mới công nhận là danh chính ngôn thuận.

Nếu làm mất thì tước vị cũng coi như không có giá trị gì.”
Trình Chu: “……” Nói như thế thì thứ này cũng không có tác dụng gì với hắn rồi.
Michael: “Gia tộc ở đảo San Hô có thể thông qua huyết thống để truy tìm tung tích cũng như vị trí của gia huy.”
Trình Chu nhìn Michael dò hỏi: “Vậy thành chủ có thể làm được không?”
Michael gật đầu nói: “Có lẽ là có thể.

Nhưng vị trí quá xa thì tôi không cảm ứng được.

Lúc trước thì tôi có thể cảm ứng được vị trí của gia huy nằm trân đảo San Hô nhưng 2 ngày nay thì gia huy lại dường như đã biến mất.

Có lẽ là tên trộm kia đã lấy đi rồi.”
Trình Chu: “…” Vậy thì khẳng định là không thể truy tung được rồi, cách hẳn một vị diện cơ mà.
Trình Chu cũng nói chuyện với Michael một hồi rồi rời đi.
……
“Thiếu gia, người này tuyệt đối là có vấn đề.

Khả năng cao thì hắn chính là người đã càn quét bảo khố của đảo San Hô.” Quản gia nói.
Michael cau mày nói: “Không ngờ là hắn có thể gây ra chuyện lớn như vậy.”
Lúc trước, Michael cũng cảm thấy Trình Chu không phải là người đơn giản, cũng không nghĩ là hắn ta lại có gan làm ra chuyện lớn như vậy.
Michael suy nghĩ một chút rồi nói: “Kẻ thù của kẻ thù là bằng hữu.

Cứ để hắn ta làm loạn đi, chúng ta ngồi xem kịch là được.”
Quản gia: “Lần này Hebron ăn lỗ nặng rồi, chắc chắn là hắn ta sẽ tới gây phiền toái cho thiếu gia.”
Michael: “Không sao, có lẽ là tên kia đã làm mất rất nhiều bảo vật rồi.

Muốn động đến cháu thì cũng phải bỏ tiền ra chứ? Hơn nữa cháu cũng có ông ngoại đang ở đó nên hắn cũng không dám làm gì quá phận đâu ạ.”
Michael nắm chặt tay, hắn cảm thấy có chút không cam lòng.

Mọi thứ ở đảo San Hô đáng lý phải thuộc về hắn.

Cho nên tên vong ân phụ nghĩa Hebron kia cuối cùng cũng gặp báp ứng rồi.

Hiện tại thì cái mà hắn thiếu nhất chính là tài nguyên tu luyện, nếu có thể lấy một phần vật tư trong cái rương huyết mạch luyện khí kia thì tình huống của hắn có thể cải thiện rất nhiều.
Quản gia: “Nếu thật sự là một đội Đoạ ma gỉa kia làm thì bọn họ làm cách nào để đắc thủ được chứ? Chẳng lẽ là cách không lấy vật sao? Vậy thì cũng quá nguy hiểm rồi.”
Michael cau mày nói: “Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Hiện tại chúng ta nghèo như vậy thì họ cũng không thèm nhìn tới chúng ta đâu.”
Quản gia gật đầu nói: “Cũng đúng, đáng tiếc là người này không muốn hợp tác, nếu có thể lấy được mấy cái rương huyết mạch luyện khí kia thì …”
Michael cười cười nói: “Không cần vội, khi nào nên hợp tác thì hắn ta sẽ tự tìm tới cháu thôi.”
Michael đoán là hiện tại Trình Chu cũng không thiếu tiền và linh dược nên hắn ta cũng chưa cần sử dụng tới mấy cái rương huyết mạch luyện khí kia.

Chờ đến khi đồ trên tay Trình Chu tiêu hao phần nhiều thì tự nhiên người này cũng sẽ tới tìm hắn thôi.
Mà hiện tại thì phong ba càng lúc càng lớn nên nếu bọn họ muốn mở mấy cái rương kia cũng không hợp lý cho lắm.

Qua thêm một thời gian nữa sẽ an toàn hơn.
“Thiếu gia, sao ngài lại đem sự tình về gia huy của gia tộc ra nói cho hắn?”
Michael híp mắt nói: “Cháu chỉ hy vọng là hắn cất đồ đó cho tốt, đừng để lý do này mà bị lật thuyền.”
Ngay từ đầu thì Michael đã từ bỏ đoạt lại bảo khố của đảo San Hô từ tay Hebron, nhưng không ngờ hắn cũng có một ít cơ hội để lấy lại một phần.
Không lấy lại được gia huy cũng không sao, chỉ cần Hebron không tìm được thì hắn cũng cam lòng.
……
Từ thành chủ phủ đi ra thì Dạ U cũng hiện thân.
“Dạ U, chuông diệt ma là thứ gì?” Trình Chu hỏi.
Sắc mặt Dạ U cũng không quá đẹp mà nói: “Là một loại pháp khí luyện khí.

Sau khi đánh lên thì cái chuông này sẽ tạo ra một đợt sóng âm để công kích tới Đoạ ma giả.

Sóng âm này làm cho các Đoạ ma giả không còn chỗ nào trốn nữa nên phải hiện thân.

Cũng có rất nhiều Đoạ ma giả vì cái chuông này mà táng mạng.”
Trình Chu có chút nghi hoặc nói: “Sao lại có thứ lợi hại như vậy chứ? Vì sao lúc trước không thấy tên Parsons sử dụng …”
Dạ U nhìn Trình Chu nói: “Chuông diệt ma rất hiếm, và nó cũng yêu cầu cần phải sử dụng đấu khí để đánh.

Sau khi đánh một hồi chuông thì người sử dụng cũng bị tiêu hao rất lớn, hơn nữa khoảng cách quá xa thì cũng không thể sử dụng.

Nên muốn sử dụng thì phải xác định vị trí chính xác của Đoạ ma giả thì mới đem ra.

Trước đây thì một số quý tộc thường tổ chức tuần tra trên biển để truy bắt Đoạ ma giả như truy bắt các con mồi, nhưng mà sau này thì hoạt động này càng ngày càng ít lại.”
Trình Chu theo bản năng hỏi: “Vì sao?”
Dạ U nhún vai nói: “Trả giá quá lớn mà thu hoạch chẳng ra sao.

Đoạ ma giả càng ngày càng ít và họ cũng càng ngày càng nghèo.

Nghe nói trước kia có rất nhiều Đoạ ma giả rất giàu có.

Trước đây còn có một Đoạ ma giả có khả năng biến đá thành vàng nữa.”
Trình Chu bỗng nhiên trừng mắt nói: “Biến đá thành vàng, là đem một cục đá rồi biến nó thành vàng thật đó sao? Vàng thật?”
Dạ U gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Trình Chu: “Còn có loại dị năng như vậy sao? Quá lợi hại rồi.”
Đoạ ma giả đã từng xuất hiện ở Tinh Linh thế giới năng lực cũng thật phong phú.

Năng lực biến đá thành vàng cũng thật là một loại năng lực đáng động tâm đây.
Dị năng của Đàm Thiếu Thiên là lôi điện hệ dị năng, nghe nói rất hiếm có, nhưng Trình Chu lại chẳng có cảm giác gì.

Nhưng mà dị năng có thể đã thành vàng này lại làm Trình Chu hâm mộ không thôi.
“Sau đó hắn đã xảy ra chuyện gì?” Trình Chu tò mò nói.
Dạ U: “Hắn ta bị một tên quý tộc bí mật giam giữ lại để chuyên sản xuất hàng cho hắn.

Kết quả là có rất nhiều vàng tự dưng xuất hiện trên lãnh địa của trên quý tộc này nên mấy tên quý tộc khác cũng rất rất ghen tị.

Mấy tên quý tộc kia đã nghi ngờ là trên lãnh địa của tên này có mỏ vàng nên cả đám đã hợp lực lại thành một liên minh để tấn công.

Kết quả là tên Đoạ ma giả kia đã bị đánh chết.”
Trình Chu cau mày nói: “Bị đánh chết?” Nhân tài trân quý như vậy mà lại bị đánh chết? Quá lãng phí.
“Tên quý tộc đó cũng định đem Đoạ ma giả biến đá thành vàng kia giả làm bình dân để rời đi, sau đó chờ sóng yên biển lặng thì lại đón người trở về.

Không nghĩ tới là người này vừa đi thì đã bị phát hiện tung tích nên toàn bộ đội ngũ đã bị đám liên minh quý tộc kia đánh chết tại chỗ.

Mấy tên quý tộc kia sau khi biết chuyện thì cũng hối hận không thôi.”
Trình Chu: “……”
“Cũng đã từng có một Đoạ ma giả có năng lực không gian, năng lực của hắn là cách không lấy vật.

Người này có thú vui là cướp bảo khố của quý tộc nên hắn có rất nhiều tiền.

Nghe nói có một đoạn thời gian thì săn bắt Đoạ ma giả cũng giống đổ thạch vậy và xác suất thắng cược cũng rất cao.

Có cấm ma thạch tồn tại thì tất cả các Đoạ ma giả cũng chỉ là người bình thường thôi.

Nên hoạt động đi săn bắt Đọa ma giả so với đi săn ma thú dễ hơn rất nhiều, mà thu nhập cũng không thấp nên quý tộc rất thích hoạt động săn giết này.”
Dạ U cũng thay đổi ngữ điệu rồi tiếp tục nói: “Hiện tại thì đã khác rồi, mấy năm nay thì số lần phát sinh Ma lực triều tịch cũng đã giảm đi nhiều rồi nên số lượng Đoạ ma giả cũng càng ngày càng ít.

Một số Đoạ ma giả vừa mới thức tỉnh thì cũng đã bị phát hiện và giết luôn rồi nên làm gì mà có thời gian mà làm giàu chứ? Hơn nữa muốn đi ra biển tuần tra thì cũng phải huy động rất nhiều nhân lực, và cả vũ lực nữa.

Con đường để đi tuần tra cũng rất nguy hiểm do dễ bị hải thú tập kích.

Trả giả lớn như vậy mà thu hoạch cũng không được bao nhiêu nên đám quý tộc kia cũng không phát động tuần tra lãnh hải nữa.”
Trình Chu: “……” Cho nên, lần này Hebron hạ quyết tâm muốn tuần tra lãnh hải là do hắn lấy quá nhiều sao?
“Hebron có chuông diệt ma sao?” Trình Chu hỏi.
Dạ U cau mày nói: “Hắn không có nhưng hắn có thể mượn.

Mà người cho Hebron mượn hẳn là hầu tước đảo hoa hồng – Durank.”
Trình Chu cau mày nói: “Durank sẽ nguyện ý cho hắn ta mượn sao?” Hình như thực lực của Durank là Hoàng kim kỵ sĩ, cũng mạnh hơn Hebron rất nhiều.
Dạ U trầm mặt nói: “Chỉ cần Hebron đưa ra một mức giá phù hợp thì Durank hẳn sẽ sẵn lòng cho mượn.”
Trình Chu: “Nếu vậy thì đồng bạn của em phải làm sao giờ?”
Dạ U cau mày nói: “Lần này thì Clara cũng không thể do dự nữa rồi.

Mang em đi Xà đảo đi.

Sau đó thì chúng ta mang họ tới hiện thế.”
Dạ U cũng đoán đại khái là Hebron cũng đã biết tổ chức của bọn họ đang ẩn náu ở khu vực biển nào nhưng mà hắn ta không biết vị trí cụ thể.
Trình Chu gật đầu nói: “Được rồi, hẳn là Michael cũng xác định được sau lưng anh đang có một tổ chức Đoạ ma giả rồi nên hắn ta mới lộ ra vụ chuông diệt ma này.

Có lẽ hắn đang muốn bán một nhân tình cho chúng ta đây.”
Dạ U cau mày nói: “Nếu điều mà Michael nói là thật sự thì lần này em lại nợ hắn một nhân tình rồi.”
End chap 115
-------------XuYing90--------------
------oOo------


Nhấn để mở bình luận

Hai Giới Trùm Làm Ruộng